Đại Hắc phấn chấn tinh thần, đang định đi ra khỏi cửa đuổi con lừa trọc này đi.
Vừa mới đứng dậy, còn chưa bước đi.
"Đây là! Âm thanh của đại đạo"
Đại Hắc trực tiếp hoá đá, sợ đến mức ngây người!
Cái gì là đại đạo?
Đại đạo, bao gồm ba ngàn đại đạo trên.
Hồng Quân năm đó thành thánh, cũng là có Thiên Đạo che chở.
Thế nhưng thiên đạo cũng không phải là đại đạo, đại đạo chính là thế gian vạn vật chi đạo, thiên đạo, bất quá chỉ là một trong ba đạo của đại đạo.
Mà chủ nhân lại có thể mở ra được âm thanh của đại đạo.
Quá đỉnh luôn!
Đại Hắc lập tức quên mất sống chết của Tôn Ngộ Không kia, ngơ ngác nghe tiếng Lâm Hiên đọc sách.
Phía sau Đại Hắc lúc này mơ hồ xuất hiện một con thú lớn, con thú kia trông vô cùng đáng sợ, há miệng là có thể nuốt nhật nguyệt, một trảo là có thể đập nát tinh thần.
Nhưng sự tồn tại khủng bố như vậy, giờ phút này khi đứng trước mặt Lâm Hiên chẳng khác nào một chú chó con.
Lâm Hiên tự đọc sách, không phát hiện ra biến hóa bên ngoài chút nào.
"Lần trước chủ nhân cố ý để lại « Già Thiên », sau đó lại còn bảo Tôn Ngộ Không ăn quả dừa."
"Về sau, chủ nhân còn cố tình quan sát Tôn Ngộ Không chiến đấu."
"Lúc này đây, Tôn Ngộ Không gặp nạn, chủ nhân không nói hai lời, thi triển âm thanh đại đạo!"
Đại Hắc nghe tiếng đọc của Lâm Hiên, trong lòng bắt đầu tính toán.
Đây là trùng hợp sao?
Không! Chuyện này tuyệt đối không phải trùng hợp!
Nhân vật như chủ nhân, mỗi lời nói mỗi hành động đều có ẩn chứa ý nghĩa sâu xa.
Việc đang xảy ra trước mắt đều là do chủ nhân tính toán, làm sao có thể là trùng hợp được?
Hết thảy đều là do chủ nhân an bài!
Ánh mắt Đại Hắc kích động, nhất thời hiểu được sự sắp xếp của Lâm Hiên.
Âm thanh của đại đạo kéo dài, chẳng những làm cho Đại Hắc thu hoạch được nhiều thứ, mà nó còn hướng ra ngoài Thư Viện Chư Thiên...
…
Âm thanh của đại đạo mơ hồ rơi vào trong tai Định Quang Hoan Hỉ Phật, lại giống như ma chú lợi hại nhất thế gian.
"Đây là cái gì vậy? Âm thanh của đại đạo! Không, không có khả năng, sao lại có người có thể triệu hoán ra đại đạo, đây là sự tồn tại gì..."
Định Quang Hoan Hỉ Phật mặt mũi tràn đầy vẻ chấn động, phép thuật áp chế Tôn Ngộ Không cũng dần yếu hơn.
Tôn Ngộ Không thoát khỏi trói buộc, nghe thấy bên tai truyền đến tiếng đọc của Lâm Hiên.
"Đây là... Đây là tiên trưởng đang giúp ta!"
“Ha ha ha! Lão tôn ta biết ngay mà, tiên trưởng vẫn cực kỳ coi trọng ta! Biết ta bị người khác khi dễ, thi triển đại thần thông tương trợ ta!"
Trong mắt Tôn Ngộ Không vô cùng kích động.
Âm thanh đại đạo kia rơi vào tai Tôn Ngộ Không, làm cho Tôn Ngộ Không cảm giác toàn thân vô cùng thoải mái.
Trong đầu, tựa hồ có chút giác ngộ.
Nguyên bản, hệ thống tu luyện của Già Thiên không giống với Tây Du Ký, bởi vậy đối với Tôn Ngộ Không mà nói, có chút tối nghĩa khó hiểu.
Nếu không phải Tôn Ngộ Không chính là Linh Minh Thạch Hầu, trời sinh đã thông minh vô cùng, chỉ sợ căn bản không thể lý giải được hệ thống tu hành Già Thiên này.
Giọng Lâm Hiên đọc « Đạo Tàng » chính là âm thanh đại đạo, theo thời gian trôi qua, bắt đầu hóa thành một luồng không khí dày đặc.
Mà luồng không khí dày đặc này, có ẩn chứa pháp tắc của đại đạo.
Đối với Tôn Ngộ Không thì vô cùng có lợi.
"tiên trưởng đây là đang trợ giúp ta tu hành! Lão tôn ta không thể làm tiên trưởng thất vọng! Ta hút!"
"Ta hút! Ta hút! Ta hút hút hút!"
Tôn Ngộ Không cảm nhận được tạo hóa từ luồng không khí màu vàng kia. trong lòng vô cùng cảm kích.
Hắn cảm thấy đây chính là do Lâm Hiên ra tay tương trợ.
Lập tức, Tôn Ngộ Không mở lỗ mũi, há miệng, bắt đầu ra sức hấp thu luồng không khí này.
Các mảnh vỡ của đại đạo không ngừng rơi vào trong cơ thể Tôn Ngộ Không.
Định Quang trợn to hai mắt, lui về phía sau một bước, hoàn toàn không giống với Tôn Ngộ Không đạt được tạo hóa.
Định Quang nghe được âm thanh đại đạo kia, trong người vô cùng thống khổ!
"Aaaa!"
Định Quang cảm giác vô cùng thống khổ, che lỗ tai lại quỳ trên mặt đất.
Thứ Lâm Hiên đọc chính là Thượng Thanh Đại Động Chân Kinh trong Đạo Tàng.
Thượng Thanh, chính là ngoại hiệu của Thông Thiên giáo chủ.
Định Quang ngày xưa là Trường Nhĩ Định Quang Tiên trong Triệt giáo, tu Huyền Môn Đạo Pháp.
Sau đó vào Phật Giáo, từ đạo nhập phật.
Âm thanh đại đạo của Lâm Hiên đối với Tôn Ngộ Không là tạo hóa, nhưng rơi vào trong tai Định Quang, lại khiến cho hai loại năng lượng Phật và Đạo trong cơ thể hắn bắt đầu kịch liệt va chạm.
"Trong thư viện này, rốt cuộc là tồn tại cái gì?"
"Tụng kinh văn,mà có thể dẫn động âm thanh của đại đạo. Mặc dù là Thông Thiên Giáo Chủ năm đó, không, thậm chí là Đạo Tổ Hồng Quân, chỉ sợ cũng không có bản lĩnh như vậy!"
Định Quang thống khổ vạn phần, ôm lấy đầu của mình, quỳ trên mặt đất.