Chương 12: Con chó cỏ tuyệt thế

Trong lòng không ngừng suy tư, cuối cùng hiểu rõ ý của Lâm Hiên...

Xem như đã biết được tâm tư của chủ nhân nhà mình.

“Đúng là chủ nhân đang thử thách hắn! Chắc chắn chủ nhân đang dự định thu nhận con khỉ này làm đệ tử, đây là cơ hội tốt để ta lôi kéo hắn về phe mình!”

Đại Hắc gật gật đầu, trong lòng như có điều suy nghĩ.

Tất cả những chuyện này, Lâm Hiên lại không biết.

Hắn giờ phút này, cũng bởi vì đã nhìn thấy trận chiến kia mà run lẩy bẩy.

May mà hắn còn nghĩ đây là một thế giới hòa bình, chúng sinh yêu thương lẫn nhau, không nghĩ tới…

Ha ha ha ha ha.

Quá dã man!

Tôn Ngộ Không quỳ gối trước cửa Thư Viện Chư Thiên, vô cùng thành kính.

Bất tri bất giác, mặt trời đã lên cao.

Thời gian từng chút từng chút trôi qua, nhưng trái tim Tôn Ngộ Không lại vô cùng kiên định.

Hắn cho rằng, tất cả những chuyện này đều là tiên trưởng đang khảo nghiệm.

tiên trưởng không thu hắn làm đồ đệ, điều này càng chứng tỏ tiên trưởng rất mạnh.

"Kẹt kẹt!"

Một tiếng động vang lên.

Cánh cửa Thư Viện Chư Thiên mở rộng.

Tôn Ngộ Không đột nhiên ngẩng đầu, vui mừng như điên, nhưng rất nhanh, trong ánh mắt toát ra vẻ thất vọng.

Bởi vì Tôn Ngộ Không không nhìn thấy tiên trưởng Lâm Hiên mà mình tha thiết ước mơ, mà là nhìn thấy con chó Đại Hắc của tiên trưởng.

Tôn Ngộ Không nhìn thấy Đại Hắc cũng kinh hãi.

Đồng tử của hắn hơi co rút lại, trong lòng tràn đầy kinh hãi:

"Là con Cẩu Yêu tuyệt thế kia!"

"Chỉ là nhìn ta một cái, rống ta một tiếng, chính là thiếu chút nữa đã lấy mạng của ta!"

Tôn Ngộ Không nghĩ đến hai lần Đại Hắc ra tay với mình, không khỏi sợ tới mức nguyên thần thiếu chút nữa tan rã.

Đồng thời, trong lòng hắn cũng bắt đầu xuất hiện một tia bi ai.

“...... Không cần đánh ta, lão tôn ta cùng lắm thì quỳ xa một chút là được..."

Tôn Ngộ Không lộ ra một nụ cười khổ sở, có chút sợ hãi nói ra.

"Ha ha, con khỉ ngốc này, không cần phải sợ ta!"

Đại Hắc cố gắng lộ ra nụ cười ấm áp, nói vớii Tôn Ngộ Không.

"Ngươi chẳng lẽ không tò mò, vì sao chủ nhân không chịu gặp ngươi sao?"

Đại Hắc giả bộ hiền hòa dễ gẫn.

Tôn Ngộ Không đột nhiên chấn động, ánh mắt vô cùng kích động.

Chuyện này hắn đã nghĩ rất nhiều nhưng vẫn không biết nguyên nhân thật sự!

Nếu Đại Hắc có thể chỉ điểm cho hắn, hắn sẽ cảm kích đến mức dập đầu xuống đất!

“Cầu xin chó đại vương hãy nói cho ta biết vì sao!”

Tôn Ngộ Không quỳ gối trước mặt Đại Hắc, không ngừng dập đầu.

Chó đại vương?

Đại Hắc sầm mặt lại.

Đại vương kia, đều là xưng hô yêu quái thế tục, đối với kẻ còn mạnh hơn cả Thánh Nhân như hắn, cũng gọi là đại vương?

"Ngươi mới là chó đại vương!"

Đại Hắc tức giận quát mắng.

Tôn Ngộ Không sửng sốt, tựa hồ không hiểu vì sao Đại Hắc này lại tức giận.

Nhưng Tôn Ngộ Không căn bản không dám đắc tội Đại Hắc, đành phải gật đầu, khúm núm nói:

"Ừm, ta là chó đại vương!"

Đại Hắc nhìn bộ dạng khúm núm của Tôn Ngộ Không, không khỏi mỉm cười, sau đó nghĩ đến con khỉ này có thể là truyền nhân sau này của chủ nhân, sắc mặt không khỏi trở nên dịu dàng hơn một chút, thở dài một tiếng, mở miệng nói:

"Quên đi, ngươi vẫn nên gọi ta một tiếng Cẩu gia đi!"

"Được rồi, Cẩu gia!"

Tôn Ngộ Không vội vàng gật đầu.

Đại Hắc liếc nhìn Tôn Ngộ Không một cái, mở miệng nói:

"Tiểu tử ngươi, đúng là một tên vô dụng, chỉ đối phó với một tên dạ xoa nhỏ bé, lại lãng phí thời gian dài như vậy."

"Ngươi có biết hay không, lúc ngươi cùng tên dạ xoa kia đánh nhau, chủ nhân ở một bên nhìn, biểu cảm lúc đó..."

Đại Hắc hồi tưởng lại biểu cảm lúc ấy của Lâm Hiên, trong lúc nhất thời không biết hình dung như thế nào.

Cuối cùng, Đại Hắc lắc đầu, tiếp tục nói:

"Biểu cảm kia, hẳn là rất thất vọng đi. Hắn nhìn thật lâu, tuy rằng không nói gì, nhưng trong ánh mắt tràn đầy bi thương."

Ầm ầm!

Tôn Ngộ Không cảm giác trong đầu như bị sét đánh.

Cả người đều hỗn loạn.

Thì ra…Thì ra tiên trưởng vẫn luôn để ý đến ta!

"Tiên trưởng hắn... Thật sự nhìn ta chiến đấu sao?"

Giọng nói của Tôn Ngộ Không có chút run rẩy, thậm chí còn mang theo một chút khàn khàn.

"Ừm, ta thì ở bên cạnh, thấy rất rõ ràng!"

Ta có lỗi với tiên trưởng mà! Là do ta vô dụng!"

Tôn Ngộ Không trong lòng tràn đầy xấu hổ, trong lòng tràn ngập ý tự trách sâu sắc.

"Chủ nhân cho ngươi ăn tiên quả kia, trợ giúp ngươi tẩy kinh phạt tủy, sau đó lại cho ngươi xem « Già Thiên »học tập bí thuật vô thượng trong đó. Ngươi vậy mà ngay cả đánh với một tên dạ xoa cũng mất nhiều sức như vậy, ai daaa...".

Đại Hắc lắc đầu, trong giọng nói, càng tràn ngập sự tiếc nuối cho sự vô dụng của Tôn Ngộ Không.

"Là ta vô dụng, đã làm tiên trưởng xấu hổ!"

Tôn Ngộ Không cúi đầu, ngón tay đặt vào lòng bàn tay.

Đại Hắc nhìn bộ dáng tôn Ngộ Không như vậy, trong lòng không khỏi vui vẻ, giọng nói nghiêm túc, tiếp tục nói:

"Cẩu gia ta cũng là nhìn ngươi thành tâm tu đạo, ý chí kiên định. Nên lần này ta sẽ chỉ điểm cho ngươi một chút, hy vọng ngươi không bao giờ làm chủ nhân chúng ta thất vọng nữa!"

Tôn Ngộ Không trợn to mắt, nghe đến đó, vội vàng quỳ xuống.