Khai Sơn Quyền, là một loại vũ kỹ đặc biệt mà kiếp trước Cổ Trường Thiên vô tình có được trong một di tích cổ, quyền pháp này thú vị ở một điểm nó không hề có phẩm giai cố định, nó mạnh yếu phụ thuộc vào tu vi và ý chí kiên định của người sử dụng nó, lúc thì nó là Nhân giai hạ phẩm, khi thì nó là Thiên Giai thượng phẩm, kiếp trước khi hắn sử dụng quyền pháp này đánh ra sánh ngang với Thánh giai đẳng cấp.
Bộ vô danh vũ kỹ này gồm ba quyền lần lượt là Khai Sơn, Phiên Hải và Thương Thiên.
Lâm Thần tung quyền uy lực đã sánh ngang với Địa giai hạ phẩm vũ kỹ đánh tan hỏa chưởng của lão giả kia, đồng thời dư chấn cũng đánh bật lão giả này thối lui vài bước, lão ta định hình nhìn lại hắn tỏ vẻ kinh ngạc nói:" Hảo tiểu tử, như vậy mà đánh tan được chưởng lực của lão phu khi gia cố hỏa chi áo nghĩa... Quyền vừa rồi chắc hẳn là Địa giai vũ kỹ a... Ta càng lúc càng muốn có được công pháp mà ngươi tu luyện rồi!"
Lâm Thần mỉm cười mỉa mai khiêu khích nói:" Nếu muốn thì tới đây mà lấy..."
Lão giả nhìn vẻ tự tin của Lâm Thần thầm nghĩ tên này nhứt định hắn tính giở trò quỷ gì nếu không sẽ không tự tin như vậy,hắn muốn xem Lâm Thần còn ẩn giấu lá bài nào chưa lật, bỗng dưng hắn tế ra một cái tháp lưu ly bảy tầng cao tầm 15 ~ 20 xentimet , Lâm Thần kinh ngạc thốt lên:" Bát giai thượng phẩm binh khí?"
Lão giả này cười phá lên nói:" Không ngờ ngươi cũng biết nhìn hàng. đây là Lưu Ly Bảo Tháp, bát giai thượng phẩm binh khi của lão phu, đem ngươi nhốt vào trong đó từ từ tra khảo bí mật trên người ngươi... Lưu Ly Bảo Tháp. Đi!"
Nói xong hắn ném bảo tháp về phía Lâm Thần, nó biến thành một bảo tháp cao gấp trăm mấy chục lần kích thước ban đầu, nó bay về phía đỉnh đầu của Lâm Thần từ dưới đáy của nó rọi xuống một luồng sáng chiếu lên người hắn, ánh sáng phủ lên người hắn tạo ra một lực hút như muốn kéo hắn vào bên trong, lúc này hắn cười phá lên nói:" Chỉ một phàm binh bình thường mà vọng tưởng đòi nhốt bổn tôn... Dạ Nguyệt Kiếm, tới đây! _ hắn liền triệu hoán một thanh hắc kiếm từ trong người hắn bay ra cầm trên tay chỉa mũi kiếm về phía bảo tháp. _ Xem ta phá nó như thế nào?!! Ngạo Thế Cửu Kiếm... Nhất Kiếm Thành Danh!!!"
Dứt lời hắn chém một đường kiếm trực thẳng về phía bảo tháp đánh vỡ ánh sáng phat ra đồng thời còn chém vỡ đôi bảo tháp, lức này lão giả kia như gặp phản phệ liền phúng ra một ngụm máu, hai mắt giận dữ nhìn Lâm Thần nghiến răng quát:" Ngươi dám hủy Lưu Ly Bảo Tháp của ta! "
" Chỉ một cái phàm binh giẻ rách mà cũng xưng là bảo khí!" _ Lâm Thần thu hồi kiếm chiêu nhưng tay vẫn giữ chặt Dạ Nguyệt Kiếm, khác với lần trước, lần này sử dụng [Nhất Kiếm Thành Danh] không tiêu hao nhiều khí lực như trước, theo thực lực tăng tiến mà việc tiêu hao càng ít lại, bây giờ hắn thoải mái sử dụng kiếm chiêu nhưng nhiều thì chỉ có thể không quá năm chiêu liên tục.
Lão giả kia giận dữ dù sao cũng là bảo khí bát giai chém vỡ thì thôi đi còn tỏ vẻ khinh thường tưởng hàng rau củ ngoài chợ không bằng, để có được nó, lão ta cũng đổi một cái giá khá chua nhưng nhanh chóng lấy lại sự bình tĩnh lúc này hắn tập trung chú mục nhìn chằm chằm vào thanh hắc kiếm trên tay Lâm Thần, khẽ nỡ một nụ cười ma mị nói:" Hảo bảo kiếm, thanh kiếm này ta nhìn không ra phẩm chất, nhưng nhứt định không thua Lưu Ly Bảo Tháp, thậm chí có thể hơn đạt tới cửu giai binh khí! Ngươi làm ta ngày càng càng hứng thú với ngươi rồi a..."
" Ta không hứng thú với đàn ông..." _ Lâm Thần mĩm cười trả lời.
Lúc này hắn tắt đi nụ cười trên môi, đổi lại vẻ mặt nghiêm túc mà nói:" Lâu lắm rồi mới có kẻ khiến ta nghiêm túc, tiểu tử đã đến lúc cuộc chơi tới hồi kết thúc rồi.!"
Nói đoạn, hắn hai tay bắt các loại thủ ấn khác nhau miệng nhẩm những ngôn ngữ kì lạ, Lâm Thần nhìn theo khẩu ngữ thì liền kinh ngạc không thôi:" Ma tộc ngôn ngữ! "
Quả nhiên vừa dứt lời một luồng hắc khí tà ác từ đâu xuất hiện vây quanh người lão giả kia càng ngày càng nhiều hơn, bầu trời cũng kéo mây đen che đi ánh mặt trời, lúc này hắn cũng vừa niệm chú xong nhìn về phía Lâm Thần đắc ý nói:" Nào hãy chiêm ngưỡng sức mạnh tuyệt đối của ta... Ma Thuật Cổ Chú! Ngoại Vực Thiên Ma... Hàng Lâm!"