Chương 1: Biến Cố

Tại một nơi nào đó, một nhóm người đang không ngừng truy sát nhóm ba người gồm hai nam một nữ. Bằng một cách nào đó, cả ba người đã tạm thoát khỏi truy đuổi của một nhóm người. Một người trong số họ người đàn tóc trắng dài thở hổn hển nhìn hai đồng bạn nói:

- Xem ra chúng ta tạm thời cắt đuôi được bọn họ... Vô Thường, Hi nhi hai người không sao chứ ?

Người đàn ông tóc đen, cùng người phụ nữ tóc xanh cũng thở dốc mệt mỏi lắc đầu không sao, lúc này người đàn ông tóc trắng đi lại đỡ người phụ nữ tóc xanh rồi nhìn người thanh niên tóc đen nói:

- Vô Thường huynh, chúng ta phải nhanh lên, trước khi bọn chúng đuổi kịp!

- Không cần đâu !

Người thanh niên tên Nguỵ Vô Thường bỗng khẽ mĩm cười trả lời người thanh niên tóc trắng nhưng nụ cười đầy sự quỷ dị, cùng lúc này người phụ nữ tóc xanh đang được người thanh niên tóc trắng đỡ cũng nở một nụ cười gian xảo, không biết lúc nào mà từ trong tay áo liền rút thanh truỷ thủ (dao găm) không nói không rằng một nhát chí mạng đâm thẳng vào ngực người đàn ông tóc trắng.

Sự việc xảy ra bất ngờ khiến người thanh niên tóc trắng không kịp phòng bị, cơn nhói đau tại ngực khiến hắn choáng váng không kịp định hình được chuyện gì đang diễn ra, bất chợt hắn bị người phụ nữ bên cạnh đẩy hắn ra khiến cả người hắn té khuỵu một chân xuống đất, hắn ráng gượng nén cơn đau miễn cưỡng nhìn về người phụ nữ đã ra tay với mình,thì thấy ả ta cười sắc lẻm đi tới về phía Nguỵ Vô Thường, ôm lấy hắn cả hai liền tay trong tay nhìn về phía người đàn ông tóc trắng. Lúc này hắn mới nhận ra mọi chuyện, một tay chống đỡ bản thân không phải nằm xoài dưới đất, một tay vịn vết thương ở ngực, nhưng lúc này vết thương không hề đau đớn bằng diễn cảnh đang diễn ra trước mắt hắn, đau đớn miệng lắp ba lắp bắp gắng gượng nói:

- Tại sao... Hi nhi, nàng... Tại sao....

- " Im đi... đừng gọi kiểu như thân mật vậy, làm ta muốn phát ớn buồn nôn!"Người phụ nữ tóc xanh trong miệng hắn Hi nhi tức giận nói rồi quay qua ôm Nguỵ Vô Thường nói tiếp."Nói cho người biết, ngay từ đầu ta không hề yêu ngươi, người ta yêu là Nguỵ sư huynh Nguỵ Vô Thường, ta tiếp cận ngươi vì nhìn chúng thiên phú của ngươi, muốn lợi dụng ngươi giúp bọn ta thăng tiến trên con đường võ đạo, nhưng bây giờ thì khác, ta không nghĩ ngươi có được truyền thừa từ di tích cổ đó, đã đến lúc giao ra công pháp có được từ di tích đây có lẽ ta sẽ niệm tình tha cho ngươi một con đường sống."

Người đàn ông tóc trắng ngây người người nhìn hai người, không ngừng lắc đầu không tin sự thật trước mắt, đây chính l2 người phụ nữ hắn yêu thương nhất cùng vị bằng hữu chí thân, tình như thủ túc đang tay trong tay trước mặt hắn; thấy vẻ mặt đau buồn của người thanh niên tóc trắng, lúc này tên Nguỵ Vô Thường cũng cười lớn.

- Cổ Trường Thiên a Cổ Trường Thiên... Người cả đời thông minh cuối cùng vẫn phải vẫn lạc trong ta, giao ra công pháp cùng thiên hoả ta tha ngươi được toàn thây!

Cùng lúc này đám truy đuổi cũng đã chạy tới, thấy người đàn ông tóc trắng đang trọng thương nhìn về phía Nguỵ Vô Thường bọn chúng liền cúi chào hắn, người thanh niên Cổ Trường Thiên mới nhận ra tất cả đều do âm mưu của đôi gian phu dâm phụ này dắt tâm hãm hại. Người đàn ông tóc trắng mắt nhìn đám người truy sát mình, tay rút thanh dao găm đang cắm trước ngực mình ra rồi ném đi, cố gắng đứng dậy, máu từ vết thương không ngừng chảy ra, hắn thở dốc một hơi thật dài rồi nhìn về phía hai người bọn chúng cười to:

- Công Tôn Ngọc Hi, Nguỵ Vô Thường... Ta xem các ngươi như người một nhà mà các phản bội ta... hảo hảo... Còn các ngươi, tất cá đều muốn ta công pháp cùng thiên hoả... Hảo... Ta cho các người... Có bản lĩnh thì lấy đi...

Nghe tới đây, Nguỵ Vô Thường vẻ mặt đắc thắng nhưng khi nhìn lại thì thấy, Cổ Trường Thiên lòng bàn tay ngọn Thiên Hoả không ngừng bập bùng cháy sáng mãnh liệt, đồng thời cơ thể hắn không ngừng toả ra ánh hào quang kì dị. Thấy điểm bất thường,tất cả mọi người xung quanh đều hốt hoảng, tên Nguỵ Vô Thường liền hét to:

- Thất sách, không hay... Mau chạy, hắn muốn tự bạo...

Cổ Trường Thiên lúc này mĩm cười hài lòng nhưng vẫn còn một chút gì đó không cam tâm hắn hô to:

- Quá muộn rồi... Nếu như .... Nếu như có kiếp sau ta sẽ đòi đủ món nợ ngày hôm nay...

" Uỳnh... " một tiếng nổ lớn, làm mọi thứ xung liền hoá tan thành tro bụi. Và con người Cổ Trường Thiên cũng tan thành mây khói.

.

.

.

Tại một nơi nào đó.

.

.

.

Một đám thanh niên khoảng năm người độ tuổi tầm mười năm, mười sáu tuổi đang không ngừng hội đồng đánh đập một thanh niên áo xanh một cách dã mang, người thanh niên này chỉ biết ôm đầu chịu đòn. Cuối cùng, một tên thanh niên cầm đầu nói:

- Dừng lại... Lâm Thần, hôm nay giáo huấn tới đây thôi, lần sau còn mơ tưởng tới Thanh Tuyền muội muội thì sẽ là ngày tàn của ngươi. Đi Thôi!

Nghe theo lời tên đại ca, cả bọn cùng kéo nhau bỏ đi để mặc thanh niên áo xanh đang nằm đó người đành vết bầm tím. Được một lúc hắn tỉnh lại ho khan vài tiếng rồi từ từ lếch về khu vực nơi ở của mình.

Sau khi bị bọn người ban nảy đánh hội đồng bỏ đi, hắn mang thân xác ma dại của mình lết về khu kí túc xá nơi ở của hắn. Khi về tới, bạn cùng phòng của hắn là một thanh niên tóc vàng mặc áo xanh đang tu luyện thì thấy hắn lếch về trong bộ dạng toàn thân đều là vết thương, chín chết một sống, thân tàn ma dại như vậy liền chạy tới dìu hắn:

- Lâm Thần, ngươi sao vậy... Mau mau ta đỡ ngươi nằm xuống ta lấy thuốc cho ngươi!

Thanh niên tóc vàng liền đỡ hắn nằm trên giường, xong liền chạy tới tủ lấy một lọ thuốc đổ ra rồi đi tới đưa vào hắn, nuốt viên thuốc vào xong người thanh niên tóc vàng cũng đỡ hắn nằm xuống, liền tức giận nắm chặt tay nói:

- Lại là tên khốn Hàn Nguyên gây ra đúng không, ta tìm hắn thay người tính toán!

Nói liền tên tóc vàng tính quay người đi, nhưng đã bị tên Lâm Thần nắm tay níu lại lắc đầu biểu hiện không muốn hắn đi nộp mạng giống như hắn.