Chương 8: Kiểm trắc thiên phú

Sau khi chọn rời khỏi Thâm Vực, mắt Dương Đại tối sầm lại, cảm giác trời đất quay cuồng.

Giống như lúc vừa gia nhập Thâm Vực, hắn đột nhiên cảm giác hai chân rơi xuống đất, còn chưa mở mắt, bên tai truyền đến âm thanh huyên náo.

Hắn mở to mắt, lọt vào trong tầm mắt là giảng đường trường cấp ba, xung quanh tất cả đều là người, ngoại trừ học sinh, còn có phụ huynh, phần lớn đều ôm ở cùng một chỗ, vui đến phát khóc, cũng không ít phụ huynh đứng ở rìa phòng học, thấp thỏm chờ đợi.

Dương Đại cũng không nhịn được có loại cảm giác giống như cách một thế hệ.

- Dương Đại!

Một tiếng gọi cắt ngang suy nghĩ của hắn, hắn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy cha mẹ của hắn gạt ra từ trong đám người, nhanh chóng chạy đến trước mặt hắn.

- Tiểu Đại, con thế nào?

- Không tệ không tệ, rất giống lão tử ngươi, quả nhiên còn sống.

Nhìn phụ mẫu rõ ràng tuổi trẻ hơn trước khi trùng sinh không ít, trong lòng Dương Đại ấm áp, sau khi trùng sinh, lần đầu tiên có loại cảm giác chân thực còn sống.

- Khoan hãy đi, sau năm phút, các ngươi đến tập hợp, khảo sát thiên phú của các ngươi.

Là Tào lão sư cười nói với Dương Đại, chẳng qua là nụ cười của hắn có chút miễn cưỡng, bởi vì lần này trở về không đến một nửa số người.

Thời gian thí luyện kết thúc thống nhất, học sinh còn sống đều sẽ nhanh chóng trở về, trong vòng mười phút tiếp theo còn không có người trở về, đại khái là chết.

Dương Đại nhìn sang người phụ trách gật đầu, sau đó lôi kéo cha mẹ mình đi qua một bên.

Hắn một bên ứng phó cha mẹ, một bên cảm thụ thân thể của mình.

Hắn kinh hỉ phát hiện mình có thể cảm nhận được hồn phách không gian Vạn Cảnh Âm Chủ, hắn thậm chí có dò xét trong cơ thể, thấy tám vị âm chúng mỗi người đang cuộn mình trong bóng tối, phát tán ra ánh sáng màu lục tựa như đom đóm.

Hắn có thể triệu hoán âm chúng trong hiện thực.

Thâm Vực, quả nhiên thần kỳ, trách không được thế giới song song sẽ ép buộc học sinh lớp mười hai tiến vào Thâm Vực, kết hợp với bối cảnh tận thế hắn hiểu rõ, hết thảy đều trở nên hợp tình lý.

Chẳng qua, biết được cấp ba sẽ vào Thâm Vực, lớp mười, lớp mười một còn có thể nghiêm túc học tập không?

Trong lòng Dương Đại còn có chút hoang mang.

Hắn đếm đại khái một lượt, trước mắt trở về chỉ có hai mươi bốn học sinh.

Thiếu nữ hoa quý lúc trước giới thiệu Thâm Vực cho hắn chưa từng xuất hiện.

Chắc đã đi theo ông bà.

Ngay cả Dương Đại hắn thu hoạch được thiên phú cấp độ SS được tám vị âm chúng che chở đều chọn trước tiên rời khỏi Thâm Vực, huống chi những học sinh khác.

Trong quá trình chờ đợi, Dương Đại phát hiện trong lòng hai bàn tay của mình xuất hiện hai đồ văn quỷ dị giống nhau như đúc, hắn thử quan sát tỉ mỉ, trước mắt nhảy ra một hàng chữ:.

[ Có tiến vào Thâm Vực hay không】.

Đơn giản như vậy?

Có khả năng bất cứ lúc nào tùy chỗ tiến vào Thâm Vực?

Dương Đại âm thầm thở dài một hơi, vậy hắn có thể rất nhanh sẽ mạnh lên, nếu mỗi lần tiến vào Thâm Vực đều cần tảng đá đặc thù kia, thì thật quá phiền toái.

Kỳ hạn mười phút đồng hồ rất nhanh đã trôi qua.

Cấp ba ban bảy, lúc đầu năm mươi bốn người, sau khi thí luyện, sống sót ba mươi mốt người.

Tỉ lệ tử vong hết sức tàn khốc.

Đây chính là ngày đầu tiên của Thâm Vực.

Thiếu nữ hoa quý để Dương Đại ấn tượng sâu chưa có trở về, xem ra thật đã chết ở trong.

Trong lòng hắn chẳng qua lóe lên một tia đau buồn, thật không cảm giác quá đau khổ giống như những học sinh khác, dù sao hắn bây giờ trùng sinh qua, không có quá nhiều tình cảm đối với học sinh lớp này.

- Các phụ huynh chờ đợi trong phòng học, các bạn học đi theo ta.

Tào lão sư phủi tay nói, các học sinh lập tức đi theo ra giảng đường.

Dương Đại nói hai câu với cha mẹ liền theo sau.

Hắn vừa đi ra giảng đường đã nghe sau lưng truyền đến tiếng gào khóc, không chỉ là nữ nhân, còn có tiếng khóc của nam nhân.

Cái thế giới này có chút bi thương.

Dương Đại yên lặng suy nghĩ.

Giờ phút này, thế giới hiện thực đã là đêm khuya, trời còn chưa sáng.

Trên đường hành lang, Dương Đại thấy một đội ngũ khác cũng đi ra từ một giảng đường, đều do chủ nhiệm lớp mang theo, số lượng học sinh đi theo phía sau không đồng đều, một lớp nhiều nhất cũng có hơn bốn mươi người, cũng không biết lúc đầu đi vào có bao nhiêu người.

Đám người hội tụ vào một chỗ, cùng nhau đi tới cầu thang, tất cả mọi người yên lặng không nói gì.

Dương Đại cũng không có lên tiếng.

Một đám người trùng trùng điệp điệp đi ra khỏi trường, đi vào sân vận động bên cạnh.

Trước cổng chính sân vận động có hai hàng binh sĩ vũ trang đứng thẳng, khiến cho bầu không khí có chút dọa người.

Chủ nhiệm lớp các ban dừng lại, để các học sinh xếp hàng tiến vào sân vận động, Dương Đại phát hiện các học sinh đều không khẩn trương.

Hắn nhịn không được quay đầu hỏi thăm một nam sinh sau lưng:

- Đang muốn làm gì?

Nam sinh trả lời:

- Đương nhiên là kiểm trắc thiên phú.

- Sau khi kiểm tra thì sao?

- Thiên phú tốt sẽ được cơ quan tình báo Thâm Vực trọng điểm bồi dưỡng, nhất phi trùng thiên, thiên phú kém chính là người đi ngang qua sân khấu, phàm là thiên phú cấp D trở lên đều sẽ đăng kí trở thành thí luyện giả Thâm Vực, thiên phú cấp E có thể trở về về cuộc sống của người bình thường.

- Còn có cấp E?

- Dĩ nhiên!

Nam sinh trừng mắt nhìn Dương Đại, hắn nghe ra Dương Đại nói bóng gió, tên chó chết này không phải cấp E, không ngờ lại vô sỉ trang bức.

Dương Đại nói một tiếng cám ơn liền nghiêng đầu đi.

- Thiên phú ta cấp độ SS có thể quá xuất chúng hay không?

Dương Đại đang nghĩ có nên điệu thấp một chút hay không?

Nhưng nghĩ lại, kiểm trắc thiên phú, khẳng định không phải dựa vào hắn đơn phương tuyên bố.