Chương 60: Chớ xấu mồm, lỡ đâu gặp Đại yêu!

Dương Đại hết sức cẩn thận, triệu hoán Lang Quân, để Thương Lang mang theo hơn ba trăm vị âm chúng trước chạy tới.

Đi một đoạn đường, Dương Đại bỗng nhiên dừng lại.

Theo ánh mắt của hắn nhìn lại, thi thể một nam tử nằm trên đường cái, chính là đồng đội Quách Vũ của hắn, nửa người bị gặm ăn, còn sót lại nửa gương mặt trên, ánh mắt của hắn trừng lớn, cực kỳ kinh dị.

Dương Đại thở dài một tiếng, tiếp tục đi tới.

Sau khi trùng sinh, hắn thấy qua không ít người tử vong, cho nên cũng sẽ không quá ưu sầu.

So với việc sầu não, không bằng nhanh chóng mạnh lên, sau này trở thành Quốc trụ, cứu vớt nhiều người hơn.

Nửa giờ sau, Dương Đại đi vào vùng ngoại ô nội thành thành phố Thái Hà, hắn cuối cùng thấy nhóm âm chúng, hắn trừng to mắt, thân thể không ý thức được run rẩy.

Chỉ thấy Liễu Tuấn Kiệt đứng trước một đầu tinh tinh đen thui cao hơn cả sáu tầng lầu, hắc tinh tinh ngồi dựa vào tòa nhà, lâu thể nó bị ép tới tàn phá, trên lồng ngực của nó có một vết thương nhìn thấy mà giật mình, dài đến mấy mét, rất sâu, xương cốt đều bị chém đứt, thương tới nội tạng, rõ ràng bị kiếm tu mạnh mẽ dùng kiếm khí gây thương tích.

Đây con mẹ nó chính là Kim Cương?

Thân thể lớn như vậy, tất nhiên là yêu quái, chẳng qua là...

Dương Đại nhìn xem liền đau đầu, hắn có thể hấp thu sao?

Không được!

Nhất định phải thử một chút!

Dương Đại hít sâu một hơi, nếu kéo hồn phách mà động có bất kỳ động đậy gì, hắn từ bỏ là được.

Lương Tử Tiêu cũng bị hình thể hắc tinh tinh kinh động, tấm tắc lấy làm kỳ lạ.

- Chủ nhân, mau động thủ đi, vùng này không có yêu thú, cũng không có người!

Đợi Dương Đại đến gần, Liễu Tuấn Kiệt hưng phấn nói, Lang Quân đã tản ra, giữ nghiêm từng chỗ.

Dương Đại căn dặn:

- Nếu ta hôn mê, các ngươi nghĩ biện pháp giấu ta đi , chờ ta thức tỉnh! Tất cả mọi người, yêu đều nghe Lương Tử Tiêu.

Nhóm âm chúng gật đầu, không có ý kiến.

Dương Đại hít sâu một hơi, xoa xoa đôi bàn tay, bắt đầu hấp hồn.

...

Rìa thành phố Thái Hà, doanh địa trú quân mới.

Trong một tòa quân trướng, Hồ Lợi ở trước bàn xem xét máy tính, trong màn hình là hình ảnh thí luyện giả cơ quan tình báo quay chụp các yêu quái cường đại.

Một thí luyện giả vội vàng chạy vào, nói:

- Hồ cục, Hùng Liệt Quốc trụ rời khỏi.

Hồ Lợi nhíu mày hỏi:

- Hắn đi đâu?

Thí luyện giả trả lời:

- Hắn muốn đi tru diệt Đại Yêu thống lĩnh thú triều.

- Quấy rối, không phải đã nói rồi sao, lần này thú triều có hai Đại Yêu, một thống ngự lục địa, một thao túng bầu trời, hắn đi giết con nào?

- Hắn nói đều giết, như thế mới có thể giải cứu Hán Tây hành tỉnh, không phải chỉ riêng hắn một vị Quốc trụ, vô luận đi chỗ nào, thành phố Hán Tây hành tỉnh cũng lại không ngừng luân hãm.

- Hắn nắm giữ tình báo hai Đại Yêu sao?

- Ta tự mình cho hắn, hắn nói hắn nhớ kỹ.

- Ai, đã như vậy, vậy cầu nguyện hắn có thể thành công đi.

Hồ Lợi giận dữ nói, tình huống trước mắt xác thực khó giải quyết, thành phố Thái Hà đã ở vào trạng thái nửa luân hãm, phòng tuyến Cục chiến đấu không ngừng trì hoãn, ngay cả vũ khí nóng đều không thể chống cự, đến mức đạn hạt nhân, lực uy hiếp quá kinh khủng, trước khi nhóm dân thành phố rời đi, Hạ Quốc sẽ không tùy tiện sử dụng.

Hồ Lợi đột nhiên nghĩ đến cái gì, hỏi:

- Bá Vương đâu, tiểu đội chỗ tác hắn chiến trở về rồi chưa?

Hôm qua biết được Dương Đại được an bài đi thủ cầu vượt, hắn kém chút tức chết.

Đây chính là Quốc trụ tương lai của Hạ Quốc, cũng không thể chết ở trong đám thú triều chỗ này.

Thí luyện giả trả lời:

- Tạm thời vẫn chưa về, nhưng lần lượt có tiểu đội gấp gáp trở về, có lẽ lúc sau hắn sẽ trở về.

Hồ Lợi khoát tay áo, thí luyện giả lúc này lui ra.

Hồ Lợi lại bắt đầu hút thuốc, một bên hít vào thổi ra, một bên nhìn chằm chằm hai Đại Yêu trong màn hình.

...

Không biết qua bao lâu, Dương Đại cuối cùng tỉnh lại.

Hắn còn chưa mở mắt cũng cảm giác đầu não muốn nứt, trong lòng tràn đầy sợ hãi.

Hấp thu hắc tinh tinh kia kém chút mài chết hắn, quá trình cảm ứng hồn phách không khó, nhưng hồn phách quá mức trầm trọng, kéo đến một nửa, hắn thiếu chút nữa ngất đi, nhưng hắn một mực liều chết.

Thật vất vả hấp hồn đến một nửa, há có thể từ bỏ?

Cài này giống như mua cổ phiếu vậy, vừa rồi bắt đầu chỉ muốn thử một chút, chỉ cần bắt đầu thua thiệt liền bán tháo, nhưng nó mẹ nó lỡ tăng...

Thấy hấp hồn có hi vọng thành công, Dương Đại chắc chắn không sẽ bỏ qua.

Hắn hiện tại cũng không rõ ràng mình có hấp hồn thành công hay không, hắn đã không nhớ ra được tình huống lúc đó, tinh thần quá kém, dẫn đến hắn còn không thể cảm ứng không gian linh hồn, bởi vì đầu não thật sự quá đau, đau đến hắn chỉ có thể dùng mấy từ sống không bằng chết để hình dung.

Chậm rất lâu, Dương Đại cuối cùng có thể miễn cưỡng mở mắt.

Giờ phút này, hắn bị Lương Tử Tiêu cõng, đang tiến lên, hai phía là Thiên Bồng nguyên soái cùng Lang yêu, hộ pháp trái phải, hộ giá hộ tống.

- Chủ nhân, ngài cuối cùng đã tỉnh.

Tiếng nói Lương Tử Tiêu truyền đến, trong giọng nói khó nén vẻ hưng phấn.

Dương Đại uể oải hỏi:

- Ta thành công rồi sao?

- Hẳn là thành công, chúng ta nhìn thấy nó chui vào mi tâm của ngài.

Liễu Tuấn Kiệt lại gần, hưng phấn nói:

- Đợt này kiếm bộn rồi, yêu quái đó, có thể so với cao thủ Tâm Toàn cảnh, vô địch cmnr!

Dương Đại miễn cưỡng cười vui nói:

- Sao có thể vô địch, nó nếu vô địch, sẽ không phải chết.

Liễu Tuấn Kiệt cười hắc hắc nói:

- Mặc kệ như thế nào, chúng ta xem như tăng thêm một vũ khí hạt nhân, ít nhất trước mắt đi vào Thâm Vực thăm dò, yêu quái chính là vô địch, chúng ta cũng không đụng tới cao thủ Linh Chiếu hoặc là Đại Yêu mạnh hơn.

- Chớ có xấu mồm, lỡ đâu thật gặp phải Đại Yêu.

Trình Ngạ Quỷ đi tới nói, Liễu Tuấn Kiệt không khỏi trừng mắt hắn một cái, gia hỏa này thật đáng ghét.

Theo hai người bắt đầu đấu võ mồm, tinh thần trạng thái của Dương Đại bắt đầu khôi phục, Vạn Cảnh Âm Chủ không có mãi mãi tiêu hao, giống như thể lực, Tinh Thần lực cũng cần thời gian khôi phục.