Sau khi ăn cơm tối xong, Dương Đại dùng một viên Tụ Khí Đan, linh lực bắt đầu tăng trưởng, mãi cho đến sáng sớm mới đình chỉ tăng trưởng, hắn tính toán một cái, tương đương với giảm bớt hắn gần hai tháng tu luyện.
Rất mạnh!
Dương Đại đắc ý, hắn lại nghỉ ngơi mấy giờ, mười giờ sáng ngày thứ hai mới tiến vào Thâm Vực.
Vẫn như cũ là rừng trúc kia, Thiên Túc chân nhân cùng nữ tử đội mũ vẫn còn ở đó.
Dương Đại không có đi quấy rầy Thiên Túc chân nhân, triệu hoán ra hai mươi chín vị âm chúng, để bọn hắn tự mình tu luyện, hắn cũng bắt đầu ngồi xuống tu luyện.
Hắn phát hiện sau khi mình ở hiện thực phục dụng Tụ Khí Đan tăng trưởng linh lực, trong Thâm Vực cũng có thể thể hiện, Thâm Vực cùng hiện thực ngoại trừ không thể liên hệ ngoại vật, thật khiến người ta không phân rõ đến cùng một bên nào mới là thế giới chân thực.
Thời gian sau này, Dương Đại sinh hoạt đều đã hình thành một thói quen không thay đổi, ban ngày ở Thâm Vực tu luyện, ban đêm về hiện thực phục dụng Tụ Khí Đan.
Sau ba ngày, hắn đột phá tới Tụ Khí cảnh tầng hai.
Ba người Điền Bất Trung cũng tiểu thành Thiên Cương Đại La Kiếm Trận, dựa theo Điền Bất Trung nói, phía dưới Tâm Toàn cảnh chỉ cần bị Thiên Cương Đại La Kiếm Trận vây khốn, hẳn phải chết không nghi ngờ.
Đương nhiên, cũng phải bị khốn trụ mới được.
Thiên Cương Đại La Kiếm Trận tạm thời khuyết thiếu tính trói buộc, địch nhân không có khả năng đứng đấy bị đánh.
Lại luyện đến sau này, Thiên Cương Đại La Kiếm Trận sẽ phát ra càng nhiều uy lực, tuyệt không phải đơn giản như vậy.
Một ngày này, Thiên Túc chân nhân vẫy vẫy tay ra hiệu Dương Đại.
Dương Đại vừa đang nói chuyện phiếm cùng Doanh Kỷ, hiểu rõ Đại Hạ vương triều, nhìn thấy Thiên Túc chân nhân ngoắc tay, hắn kích động, đi qua.
Hắn đi đến trước mặt Thiên Túc chân nhân, lễ phép ôm quyền.
Muốn bắt đầu truyền thụ pháp thuật sao?
Thiên Túc chân nhân cười ha hả dò xét Dương Đại, nói:
- Tiểu hữu đột phá, xem ra có linh đan diệu dược, quả nhiên là phúc duyên không cạn, quan sát kiếm trận của ngươi đã có ít ngày, bần đạo đã có chỗ lĩnh ngộ, hiện tại dựa theo ước định truyền thụ cho ngươi pháp thuật, bần đạo có ba pháp muốn truyền thụ cho ngươi, chính ngươi lựa chọn.
- Một, phù pháp, cần phải mượn phù bảo mới có thể thể hiện ra uy lực chân chính, Tụ Khí cảnh thể hiện ra thực lực Tâm Toàn cảnh không khó, chỉ là rất khó thu hoạch được phù bảo.
- Hai, kiếm pháp, chính là bạn thân Kiếm Thánh của bần đạo sáng tạo, sức chiến đấu của kiếm tu mạnh nhất bên trong cùng cảnh giới, thiên địa pháp tắc ở đây rất thiên vị kiếm đạo, kiếm ý có thể dẫn ra thiên địa linh khí.
- Ba, linh căn pháp thuật, căn cứ thuộc tính linh căn, truyền cho ngươi một pháp thuật, pháp thuật này xem như pháp thuật tu sĩ thường dùng, thuộc về thiên địa nguyên tố.
Ta đều muốn!
Dương Đại rất muốn nói câu nói này, nhưng hắn không dám.
Tất cả âm chúng đều mong đợi nhìn về phía Dương Đại, bởi vì Dương Đại học được, cũng sẽ dạy bọn họ, mà lại Dương Đại càng mạnh, áp lực của bọn hắn càng nhỏ.
Dương Đại hỏi:
- Tiền bối, ngài cảm thấy ta nên chọn cái nào?
Thiên Túc chân nhân vuốt râu cười nói:
- Bần đạo đề nghị ngươi học tập kiếm pháp, trước mặt cảnh giới lấy nạp khí làm chủ, tu sĩ tinh thông một đạo mạnh hơn đọc lướt qua nhiều đạo, bởi vì tinh lực của ngươi có hạn, ngươi đã nắm giữ kiếm trận hiếm thấy, xem như đi đến con đường kiếm tu, sao không tiếp tục đi tới đích, kiếm đạo càng coi trọng cố gắng sau này, phù pháp chính là vật ngoài thân, linh căn pháp thuật cường đại có quan hệ với tư chất tiên thiên.
Dương Đại nói ngay:
- Tốt, vậy ta chọn kiếm pháp!
Làm một Kiếm Tiên cũng không tệ!
Hắn không quên được lần đầu tiên nhìn thấy Hồ Lợi tràng cảnh, Ngự Kiếm Thuật thật đẹp trai.
Tưởng tượng một chút, hắn ngự kiếm bay qua nhà cao tầng, bao nhiêu tiêu sái?
Trong Thiên Võng, hàng năm bình chọn chức nghiệp tu tiên giả đẹp trai nhất, kiếm tu vĩnh viễn xếp số một.
Thiên Túc chân nhân đứng dậy, đưa ngón trỏ ra, điểm bên trên Dương Đại mi tâm, trong chốc lát, một cỗ ký ức tràn vào trong óc của hắn, làm toàn thân hắn run lên.
Dương Đại giống như mơ một giấc mộng, trong mộng thấy mình từ nhỏ luyện kiếm, ngày qua ngày, một năm bốn mùa, gió mặc gió, mưa mặc mưa.
Từ tuổi nhỏ đến tráng niên, lại đến cao tuổi.
...
Nữ tử đội mũ nhìn về phía Thiên Túc chân nhân lần nữa ngồi xuống bên cạnh, nói khẽ:
- Sư phụ, hắn đáng giá ngài vun trồng như thế sao?
Thiên Túc chân nhân vuốt râu cười nói:
- Truyền thừa này ở trong tay vi sư quá lâu, lâu đến thế nhân đều nhanh quên nó, thiên tư kẻ này không phải tầm thường, lại có thể đạt được kiếm trận như thế, tư chất, phúc duyên đều thuộc về cực giai, có lẽ có thể tái hiện danh Kiếm Thánh.
Nhóm âm chúng nhìn qua Dương Đại sững sờ tại chỗ lúc đầu rất khẩn trương, nhưng nghe lời Thiên Túc chân nhân, bọn hắn vui mừng.
Truyền thừa Kiếm Thánh?
Khó lường!
Liễu Tuấn Kiệt nhìn về phía Điền Bất Trung, hiếu kì hỏi:
- Tiền bối, ngài từng nghe nói Kiếm Thánh không?
Hắn là thiên phú kiếm đạo, truyền thừa của Dương Đại sớm muộn gì cũng rơi vào trong tay hắn, cho nên hắn rất hưng phấn.
Điền Bất Trung không để ý tới hắn.
Doanh Kỷ mở lời:
- Kiếm Thánh là một truyền thuyết, truyền thuyết ba trăm năm trước, Đại Hạ vương triều xuất hiện một vị kiếm tu kinh thiên động địa, một kiếm đoạn sơn bổ biển, từng cứu vớt Đại Hạ vương triều, trong hoàng cung còn có từ đường của hắn, đệ tử Hoàng gia đều phải thắp hương cho hắn, cung cấp hương hỏa, hi vọng hắn có thể thành tiên, bất quá Kiếm Thánh đã biến mất ba trăm năm, có người nói hắn phi thăng, có người nói hắn tọa hóa.