Chuyện này là sao?!
Bạch Ấu Vi nắm lấy nhúm cỏ dưới thân, ngón tay dính bùn đất, xúc cảm man mát rõ rệt không thể chân thực hơn.
Đây không phải là ảo giác, càng không phải nằm mơ!
Bọn họ thật sự từ trên đường cao tốc đến nơi không rõ tên này trong chớp mắt!
Giọng nói vừa nãy nói trò chơi gì đó, lẽ nào… đây chính là nguyên nhân mọi người biến thành con rối sao? Nếu không thoát được khỏi nơi này thì sẽ biến thành con rối sao?
Từng trận run rẩy tập kích nơi đầu trái tim, trái tim tĩnh mịch bắt đầu đập thình thịch, Bạch Ấu Vi đỡ lấy hai chân đã chết lặng, mồ hôi rịn ra.
Thẩm Mặc đứng ở phía trước cách cô không xa, cảnh giác xem xét xung quanh, sắc mặt cũng rất khó coi.
Ánh nắng ấm áp chiếu rọi mặt đất, mây trắng giăng rộng, gió nhẹ khẽ thổi cuốn theo mùi cỏ thơm, trong bầu khí trời thích hợp để dã ngoãi như thế này, nhưng ai cũng không dám vọng động.
“Đây là đâu…” người phụ nữ tóc dài nâng khuôn mặt khiếp sợ lên, “Không phải chúng ta vừa mới ở trong xe sao? Chúng ta về nhà đi ông xã, chúng ta về nhà đi, không đi đâu hết…”
Chồng của người phụ nữ đẩy vợ ra, mặt đầy căm hận nói: “Tên trọc kia đâu? Không phải hắn nói không có chuyện gì ư?!”
“Đúng vậy. ông ta nói có thể đi nên chúng ta mới đi theo!”
“Đệt! Biết ngay là hắn không có ý gì tốt mà! Nếu không sao dám đi trước tiên? Tôi thấy là hắn cố tình dẫn chúng ta tới đây!”
“Được rồi, đứa nhỏ này…”
Đám người chửi mắng dồn dập, tựa như đã quên đi sự cảm kích với người đàn ông đầu trọc ban nãy.
Bạch Ấu Vi lặng lẽ đếm số người.
Tính cả cô tổng cộng 17 người.
Tráng hán đầu trọc đúng là không có ở đây. Đây là vì sao? Mọi người đều đi cùng một hàng, vì sao ông ta không bị ném vào đây ? Lẽ nào trò chơi còn có kỳ cơ khác ?
Thật là kỳ lạ… rõ ràng đã rơi vào hoàn cảnh kỳ lạ này, vì sao sâu trong lòng cô ngoài sợ hãi ra còn ẩn ẩn có sự kích động ?
Cô đang trông mong cái gì?
“Mọi người nghe tôi nói…” một người đàn ông trung niên mặc tây trang mở lời, “Chuyện đã thế này, oán hận cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì. Chỉ cần mọi người đồng tâm hiệp lực, đoàn kết lại mới có hi vọng rời khỏi chỗ này. Tôi vừa mới xem một chút, chỗ này giống như một cái sân vận động, phía trước có đường chạy, có ai muốn cùng tôi qua đó xem một chút không?”
Vừa nãy ông ta lái một chiếc Mercedes, ăn mặc như một thương vụ nhân sĩ thành đạt, phát ngôn cũng rất có tính thuyết phục.
Không ít người đồng ý với lời đề nghị của ông ta.
Một nữ sinh trẻ tuổi đeo kính khiếp nhược mở miệng: “Liệu có nguy hiểm gì không?”
Một thanh niên tóc vàng khác giận dữ với cô ta nói: “Có nguy hiểm thì sao? Lẽ nào cái gì cũng không làm, ở đây chờ chết cùng cô à?!”
Cô gái tủi thân nhìn về phía bạn trai của mình.
Chàng trai rất khéo đưa đẩy, lập tức nói đỡ: “Người anh em đừng vội, cô ấy chỉ là lo chúng ta xảy ra chuyện gì mà thôi, dù sao thì mọi người đều không biết đây là nơi nào…”
Người đàn ông trung niên cân nhắc vài giây: “Chuyện này đúng là không thể không lo lắng, mặc dù trước mắt không có nguy hiểm, nhưng đối với chúng ta mà nói nơi này hoàn toàn xa lạ. Tôi nghĩ chi bằng thế này, phụ nữ cùng người già ở lại, đàn ông theo tôi đi dò đường.”
Thẩm Mặc suy nghĩ một hồi, quay đầu nói với Bạch Ấu Vi: “Cô ở đây đợi tôi, tôi lên trước xem sao.”
“Không được!” Bạch Ấu Vi tóm chặt lấy cánh tay của anh.
Một câu “không được” này của cô nói chắc như đinh đóng cột, vô cùng vang vọng khiến cho nhiều người nhìn qua đây.
Thẩm Mặc là người đàn ông cao nhất ở đây, vóc dáng thon dài, khí chất hiên ngang, ống tay áo xắn lên để lộ cánh tay rắn chắc, vừa nhìn là biết một giá trị võ lực không thể thiếu. Nếu như anh không đi thì “tiểu đội do thám” này sẽ mất đi một trợ thủ đáng giá.
Thanh niên tóc vàng vừa nãy nheo mắt nhìn cô một cái: “Em gái, vào thời khắc liên quan tới tính mạng như lúc này thì đừng tùy hứng nữa, không làm rõ được tình hình thì sao tìm được đường trở về?”
“Đều là thời khắc liên quan tới tính mạng rồi thì phân biệt nam nữ làm cái gì?” Bạch Ấu Vi tựa như biến thành một con người khác, ngữ khí sắc bén nói, “Mấy người cái người ai tôi cũng không quen, nếu như anh ấy xảy ra chuyện gì thì ai lo cho một người què như tôi? Chỉ sợ các người người nào người nấy chạy còn nhanh hơn thỏ!”
Bạch Ấu Vi nắm chặt lấy Thẩm Mặc, nhìn thẳng vào mắt anh: “Thẩm Mặc, anh đã đồng ý sẽ đưa tôi đến Dương Châu bình an vô sự! Bây giờ nhanh như vậy đã muốn bỏ tôi lại ư?!”
Mấy người phụ nữ mặt cũng lộ sự lưỡng lự, đồng loạt nhìn về phía người nam đồng hành với mình.
Đàn ông đều đi, để lại mấy người già, phụ nữ, trẻ em bọn họ, lỡ như phát sinh tình huống gì thì phải làm sao? Mặc dù Bạch Ấu Vi chắc chắn sẽ là kẻ thảm nhất ở đây, nhưng bọn họ cũng chẳng tốt hơn được là bao.
“Ông xã, chúng ta đi cùng nhau đi, ở lại đây em sợ…” người phụ nữ tóc dài cũng đã thay đổi chủ ý.
“Hay là mọi người cùng nhau đi đi.” Có người làm hòa đề nghị nói, “Tôi thấy ở đây cũng chẳng có gì đáng để tìm kiếm, ngoài thảo nguyên cũng chỉ có đường chạy, phía xa nữa thì cũng là rừng sâu rồi.”
“Lẽ nào chúng ta phải băng qua rừng sao?”
“Không biết, trước hết cứ đi đến chỗ hoành phi kia xem sao, tôi luôn cảm thấy nó rất kỳ quặc…”
“Đến đó xem không chừng sẽ có manh mối.”
Mọi người thống nhất đều đi về phía hoành phi “Rùa thỏ thi chạy”.
Thẩm Mặc cúi người bế Bạch Ấu Vi lên hòa vào đội ngũ.
Bạch Ấu Vi vòng tay ôm cổ anh, viền mắt hơi đỏ, giọng nói trở về vẻ tinh tế mềm yếu như lúc ban đầu, cố chấp nửa ý không nhường:
“Có phải hối hận rồi không? Có phải cảm thấy tôi là một cái phiền toái? … cho dù bây giờ anh có hối hận cũng muộn rồi! Thẩm Mặc, anh đừng hòng vứt bỏ tôi!”
Dường như để chứng minh những lời mình nói không phải là giả, Bạch Ấu Vi càng thêm ôm chặt lấy cổ anh, ánh mắt cương ngạnh.
Thẩm Mặc bị cô siết đến mức phát đau, không ngờ là lưc tay của cô cũng không yếu.
Sau đó nghĩ đến việc có lẽ từ nhỏ cô không có cha mẹ bên cạnh nên mới thiếu cảm giác an toàn.
Nghĩ như vậy nên anh cũng không tức giận, dịu giọng nói: “Tôi sẽ không bỏ mặc cô.”
Bạch Ấu Vi bán tính bán nghi nhìn anh.
Trong lòng Thẩm Mặc cũng nghi hoặc, tình trạng thân thể cùng tâm lý của Bạch Ấu Vi rõ ràng không được tốt, vì sao dì Vương lại không đón cô về bên cạnh chăm sóc?
“Mọi người nhìn kìa, dưới hoành phi hình như có người!”
Mọi người nghe vậy đều đưa mắt nhìn theo, dòng suy nghĩ của Thẩm Mặc cũng đứt đoạn.
Cùng với khoảng cách càng lúc càng gần, bóng dáng dưới hoành phi dần dần hiện rõ.
Đó là một người ăn mặc như một quý ông lịch lãm, áo sơ-mi trắng thắt cà-vạt, đi giày da đen, đội một cái đầu bông mô phỏng đầu thỏ, tai thỏ dài nhìn vô cùng đặc biệt, mà đôi mắt màu đỏ kia vẫn luôn nhìn chằm chằm vào bọn họ.