Chương 7: Ngày,...tháng,...năm...(5)

Sài Gòn này tôi có một người dưng xa lạ suốt một đời chỉ dám gọi nhau bằng một chữ Thương.

Ngày đó, là tôi có cảm tình với người ta trước. Bởi vóc dáng, bởi khuôn mặt. Bởi nụ cười, bởi giọng nói. Bởi tính tình, bởi sở thích. Hết thảy đều khiến tôi đắm say. Kể cả cái cách mà họ đau vì một người, cũng khiến tôi bao lần ước ao mình sẽ được họ đặt vào lòng như vậy. Khi ấy, chắc chắn tôi sẽ không khiến họ phải xót xa như thế đâu, mà sẽ làm họ hạnh phúc, thật hạnh phúc. Tôi nghĩ thế.

Nhưng dường như điều đó sẽ mãi không bao giờ xảy ra. Ngay từ lần đầu tiên đặt chân vào thế giới của họ, tôi đã biết.chính mình sẽ gặp nhiều phen điêu đứng, vất vả trước. Xung quanh họ là tầng tầng lớp lớp những hàng rào ngăn cách. Trên một lớp lại giăng thêm một mớ sợi kẽm gai. Tôi cứ đi, cứ đi, mặc cho tay chân mình dần trầy xước những làn ngang dọc. Cho đến khi bước được đến lớp cuối cùng, thật gần, thật sát bên họ rồi, tôi mới lần nữa khẳng định: Nơi họ tồn tại là nơi tôi chẳng thể nào thuộc về. Tim họ rõ ràng tôi nhìn thấy đấy, nhưng càng cố chạm vào, sẽ càng rỉ máu tim mình.

Đó là khi mà người bảo, chỉ riêng tôi là người thấu hiểu người có những điều, có những chuyện, người chỉ tâm sự với mình tôi thôi. Điều mong muốn duy nhất của người là có thể hoài cùng tôi vui đùa, tán gẫu. Cùng lê la khắp các hàng quán ăn vặt, các ngõ ngách, đường khuya của Sài Gòn.

Và đó là khi mà người nói, người thương tôi lắm, hỏi tôi có thương tôi không, kèm theo cái nắm tay siết nhẹ, và cái ôm ấm nồng, nhưng hai ba hôm sau vẫn có thể đường hoàng mà nắm tay, mà ấp ôm một kẻ khác, tôi tận mắt nhìn, nhưng chẳng thể nào mở miệng trách than.

Giữa Sài Gòn này, tôi có một người dưng xa lạ như thế.

Suốt một đời, tôi thương họ nhiều hơn một chữ Thương.

Suốt một đời, chỉ dám mong họ mãi thương tôi đủ bằng một chữ Thương.