Chương 10: Ngày,...tháng,...năm...(7)

Ngày,...tháng,...năm...(7)

Chương trước Chương sau

Người ta thường nói, cách dễ dàng nhất để quên đi một người chính là yêu một người khác. Nhưng có những kiểu người rất khó để thương, để yêu một ai, càng không dễ nói ra tình yêu đó, để mọi thứ phát triển. Vì thế họ cứ mãi giam mình luẩn quẩn trong bóng hình cũ, chuyện xưa cũ, dù muốn lắm mà chẳng thấy đường để thoát ra.

Hoá ra, chờ đợi một người đôi khi là một điều gì đó rất tự nhiên. Ví như ta từng thật lòng thương yêu một người, vốn đã bỏ ta đi rất xa, qua bao tháng năm trôi, cứ từng ngày từng ngày qua đi một cách bình thường, lặng lẽ, mà ta vẫn hoài chưa biết thương, thế là vô thức thành ra Đợi. Cho đến một ngày bỗng nhìn lại, đến tự bản thân còn phải giật mình, không thể tin nổi là thời gian đã trôi qua nhanh đến thế, càng không thể tin là ta đã đợi người lâu đến thế. Hoá ra, chờ đợi một người đôi khi là điều gì đó vô cùng tự nhiên như vậy thôi...

Vậy người à, nếu bây giờ tôi nói còn thương thì sao? Dù chúng ta đã xa nhau rất lâu, dù người đi chẳng một lần ngoảnh lại. Nhưng tôi vẫn ở đây, vẫn luôn âm thầm dõi theo người.

Vẫn ra vào "tường" nhà người mỗi ngày như một thói quen. Đọc hết tất cả những gì người viết, xem hết tất cả những gì người đăng. Chỉ là không muốn để lại chút dấu vết nào cho người hay.

Tôi vẫn còn đau bởi những điều đã cũ. Thỉnh thoảng nghe một bài hát buồn, đọc một status tâm trạng, hay xem một cuốn phim hay, bao nhiêu hình ảnh âm thanh một thời ngỡ đã quên lại trở về. Nước mắt cũng cứ thế mà tuôn rơi.

Và tôi cũng đau đớn bởi cả những điều ở hiện tại nữa. Hôm ấy khi thấy tấm ảnh người bên người ta, tôi chẳng tin mình lại xúc động đến vậy. Nếu một ngày đối diện nhau ở ngoài, lòng tôi sẽ như thế nào đây? Liệu có thể giả tạo mỉm cười như lần chia xa đó.

Quan trọng nhất, tôi đã chẳng thể yêu thêm một ai nữa, người à. Tôi trở nên lười gặp gỡ, lười kiếm bạn. Tôi lười làm quen, lười tìm hiểu. Tôi lười cưa cẩm, lười chinh phục. Kể từ ngày hôm ấy, tôi lười đau. 4

Vậy nếu bây giờ, tôi nói tôi còn thương thì sao?

Liệu người sẽ nao lòng mà suy nghĩ?

Nói rằng năm tháng ấy, tôi mãi không quên được.

Nói rằng chúng ta quay về bên .

Dù chẳng biết thật ra tôi thương người hay thương những điều đã cũ.

Chỉ biết là, tôi chẳng còn muốn cố gắng vì ai.

Mà nói nếu, là nếu vậy thôi.

Người giờ đã hạnh phúc bên ai mất rồi

Mong người về chẳng khác tôi là kẻ ác.

Mong tình người vỡ tan hay sao?