Một bó rau xanh to bằng nắm tay cùng một khối thịt ma thú còn to hơn hai nắm tay cộng lại.
Đây là nguyên liệu nấu ăn mà hai nhãi con chọn cho Quý Khinh Ngôn.
【 Kim cương babi: Anh bạn tốt, thật sự rất biết lựa chọn, còn có thể kết hợp chay mặn nha [ ha ha.jpg]】
【 Người dùng này đã bị chặn: Hôi Hôi, nhãi con này…… Làm sao có thể chỉ cần một bó rau xanh là đuổi đi được [ cười khóc.jpg]】
Quý Khinh Ngôn nhìn rau xanh mà Hôi Hôi chọn có chút dở khóc dở cười.
Rau xanh sẽ thu nhỏ sau khi nấu chín, Hôi Hôi chọn kia bó rau xanh còn chưa đủ để nhóc nhé kẽ răng, sức ăn của ấu lang hơn ba tuổi cũng không nhỏ.
Quý Khinh Ngôn nhận lấy khối thịt to do Long Long chọn lựa kia, lại từ trong rổ rau xanh cầm lấy một ít loại rau xanh mà Hôi Hôi chọn, cuối cùng lại chọn cho mình một ít nguyên liệu nấu ăn, lúc này mới không chút hoang mang mà đặt nguyên liệu nấu ăn lên cái giá nhường vị trí cho đám người Hoa Tả.
Quả thực trong Viện nuôi dưỡng không có nhiều loại nguyên liệu nấu ăn lắm nhưng là số lượng của mỗi một loại nguyên liệu đều đầy đủ, đủ để tất cả nhãi con ăn thật lâu.
Chờ cho mấy nhãi con chọn xong nguyên liệu nấu ăn, Hạ Lị cũng đi theo cầm mấy thứ.
“Tổng cộng đã chuẩn bị bốn bộ đồ dùng nhà bếp, mọi người mỗi người một bộ.” Hạ Lị nói:“Đồ dùng nhà bếp đều mua ở chợ second-hand nên2 có hơi cũ nhưng mà Phương ca đã đem chỗ hư hỏng sửa lại rồi. Tôi cũng dùng pháp thuật tiêu độc qua vài lần, miễn cưỡng có thể sử dụng.”
Trong lúc nói chuyện, Quý Khinh Ngôn đã mặc xong tạp dề, đứng bên cạnh bồn rửa mà rửa rau.
Ba người Hoa Tả nhìn dáng vẻ thuần thục của Quý Khinh Ngôn cũng đi theo y học cách rửa rau. Bước này cũng không khó ngoại trừ Hoa Tả không cẩn thận dùng lực quá mạnh mà bóp nát một quả cà chua chín thì tất cả mọi người đều thuận lợi hoàn thành bước này.
Nhóm ấu tể ở một bên nhìn mấy người lớn đang rửa rau bỗng nghe thấy ‘ phọt ’ một tiếng, không hẹn mà cùng mà nhìn về phía thanh âm truyền đến.
Sau đó bọn nhóc liền nhìn thấy tay phải của Hoa Tả cầm một cà chua lớn, trên vỏ cà chua có một vài vết nứt rất lớn. Nước cà chua màu đỏ tươi theo mu bàn tay cùng cánh tay của cô nhỏ giọt xuống dưới, thậm chí còn bắn lên tạp dề một ít.
Hiện trường trông vô cùng đẫm máu.
Mấynhãi con xem đến ngây người, Hoa Tả nhìn chằm chằm cà chua trong tay một lúc, mặt không đổi sắc mà rửa sạch nước cà chua trên tay, đem cà chua hỏng bỏ vào trong chén.
“ Đã hỏng rồi nhưng vẫn có thể ăn.” Hoa Tả mặt vô biểu tình nói, giọng điệu vô cùng bình tĩnh nhưng bên tai lại lặng lẽ đỏ lên.
【 Trà Ô long: Ha ha ha không hổ là Hoa tỷ của ta [ vỗ bàn.jpg]】
【 cơ giáp sư: Mosaic quân ngo ngoe rục rịch [ nguy hiểm!.jpg]】
Hạ Lị che miệng cười, bị Hoa Tả nhẹ nhàng liếc mắt nhìn một cái, lập tức ho khan một tiếng, thu hồi ý cười trên mặt.
“Tuy rằng các loại dụng cụ trong Viện nuôi dưỡng chúng ta không phải quá tốt nhưng chúng ta tuyệt không sẽ làm nhóm nhãi con đói bụng.” Hạ Lị nói: “Trong viện không đủ tài chính nên rau củ đều là một tuần bán sỉ một lần, giá bán sỉ sẽ rẻ hơn một chút. Mỗi lần mua sắm khoảng năm loại rau củ cũng đủ cho mọi người trong viện ăn cả tuần. Giá cả của thịt rất đắt trong viện không có khả năng chi trả, cho nên vẫn luôn là Phương ca vất vả đi lên núi săn ma thú, tôi sẽ sơ chế thịt ma thú.”
“Đi lên núi săn ma thú?” Hoa Tùng có chút kinh ngạc hỏi: “ Vậy chẳng phải là rất nguy hiểm?”
Phương Thực ôm Tiểu Kỳ ngồi ở cửa phòng bếp, nghe vậy lắc đầu, lắp bắp nói: “Không, không nguy hiểm, tôi biết một ít pháp thuật……”
Nhưng lời nói của hắn lại bị Hạ Lị đánh gãy.
“Sao có thể không nguy hiểm! Trên núi ma thú gì cũng có. Tuy rằng trước mắt Phương ca không đụng phải ma thú cao cấp nhưng một ngọn núi lớn như vậy, ai có thể nói được chính xác chứ?” Hạ Lị thở dài:“Nhưng mà không đi thì không được, tôi cùng Phương ca thì không sao nhưng nhóm nhãi con tuổi này không thể không ăn thịt, đang phát triển cơ thể đâu.”
Lời nói của Hạ Lị làm mọi người một lần nữa ý thức được hoàn cảnh khó khăn của Viện nuôi dưỡng.
【 Ô lạp: Phương ca cùng Lị Lị tỷ tỷ vất vả rồi[ hảo khổ sở.jpg]】
Nói đến cùng vẫn là thiếu tiền.
Quý Khinh Ngôn hơi trầm tư, y muốn giúp đỡ Viện nuôi dưỡng nhưng thật đáng tiếc y hiện tại cũng vô cùng thiếu tiền, thậm chí còn chỉ có thể cọ cơm Viện nuôi dưỡng sống qua ngày.
Muốn nghĩ cách giúp cải thiện tình trạng sinh hoạt của Viện nuôi dưỡng nhưng Quý Khinh Ngôn rất rõ ràng có bọn họ hỗ trợ, tình trạng của Viện nuôi dưỡng có lẽ sẽ tốt hơn nhưng đây chỉ là tạm thời.
Sau khi tiết mục kỳ này kết thúc, chờ sau khi mấy chủ bá bọn họ rời đi, không bao lâu nữa Viện nuôi dưỡng sẽ trở lại trạng thái ban đầu.
Trừ phi tiết mục 《 Thiên sứ 》 này đạt được hiệu quả như Tống Hà mong muốn.
Lời nói của Hạ Lị cắt ngang suy nghĩ của Quý Khinh Ngôn: “A súyt chút nữa thì quên mất. Trong suốt thời gian này nguyên liệu nấu ăn sẽ do mọi người phụ trách.”
“Nguyên liệu nấu ăn?” Hứa Văn Văn sửng sốt: “ Có nghĩa là đi mua sắm rau củ, còn có đi lên núi săn thú sao?”
“Không sai.” Hạ Lị gật đầu:“Đây là hạng mục công việc lúc trước tôi đã nói với tổ tiết mục nhưng là vì cho mọi người một kinh hỉ, tổ tiết mục bên kia hẳn là không có nói trước cho mọi người đi?”
Quý Khinh Ngôn lắc đầu: “Không có.” Y nghiêng đầu nhìn biểu tình hơi dại ra của ba người, có chút buồn cười.
Đối với bọn họ, loại chuyện lên núi săn thú này cũng không tính là là kinh hỉ mà phải dùng từ ‘ kinh hách ’ tới hình dung có lẽ sẽ càng chuẩn xác.
Hạ Lị hiển nhiên biết loại chuyện như‘ săn thú ’ là làm khó đám người Hoa Tả: “ Mọi người không cần lo lắng, chuyện đi săn ma thú vẫn do Phương ca làm. Mọi người chỉ cần thay phiên nhau đi cùng Phương ca đến Ma Thú sơn mạch. Ở chân núi chờ Phương ca, cũng giúp Phương ca đem ma thú mang về là được.”
Hứa Văn Văn vỗ ngực, rõ ràng là bị dọa không nhẹ: “Nếu thật sự để tôi đi, nhóm nhãi con khả năng liền một ngụm thịt đều ăn không đến.”
【 Tiểu Lão Thử: Quá chân thật [ cười khóc.jpg]】
【 ta sợ bóng tối: Đổi lại là ta, ta khả năng chỉ có đưa đầu cho đám ma thú [ nhẹ nhàng quỳ xuống.gif]】
“Yên tâm đi, mặc dù chúng ta sẽ đặt ra một số thử thách cho mọi người nhưng những chuyện thực sự nguy hiểm, chúng ta là sẽ không để mọi người đi làm.” Hạ Lị cười an ủi nói.
Hoa Tùng có chút tò mò: “ Sẽ có thử thách?”
“Đúng vậy.” Hạ Lị gật đầu, “Vì nhóm nhãi con chuẩn bị đồ ăn chính là hạng nhất trong đó nha!”
Chủ đề lại quay trở về việc nấu ăn, mọi người nhìn về phía nguyên liệu nấu ăn đã được làm sạch, thời điểm bọn họ bó tay không có cách nào thì có tiếng” cộc cộc” nhanh chóng truyền đến.
Hoa Tả quay đầu lại thì thấy Quý Khinh Ngôn đã thái xong rau xanh, một rổ rau xanh bằng nắm tay biến thành một đống rau xắt nhỏ.
Động tác sạch sẽ lưu loát, hiển nhiên là vô cùng thuần thục.
Quý Khinh Ngôn dùng nước rửa dao phay, đem khối thịt ma thú Long Long chọn lựa kia cắt thành từng lát mỏng, phân ra phần băm thành thịt băm, trộn với rau xanh xắt nhỏ.
【 Nguyệt Lượng Viên Viên: Ngôn Ngôn dùng dao phay so với người máy phòng bếp nhà chúng ta còn nhanh nhẹn hơn[ dại ra.jpg]】
【 Ngôn Ngôn Ngôn Ngôn: Ngôn Ngôn trâu bò! [ dâng ra đầu gối.jpg]】
【 Du du ngã tâm: Cắt nát tất cả, chủ bá đây là muốn làm món gì? 】
“ Canh rau thịt viên.” Quý Khinh Ngôn nói: “ Tôi nhìn thấy còn có mấy gói mì sợi có thể nấu ăn.”
Hứa Văn Văn tò mò thò qua: “ Vậy chỗ thịt còn lại thì sao?”
“Cà chua kẹp thịt.” Quý Khinh Ngôn chỉ vào ba quả cà chua to đỏ bên cạnh: “Long Long bị thương, thân thể Hôi Hôi không tốt, không thể ăn quá nhiều dầu mỡ cho nên tôi định làm thanh đạm một chút.”
“ Anh thật là lợi hại, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy có người dùng đao thuần thục như vậy.” Vu Văn Văn cảm khái từ đáy lòng:“ Anh đặc biệt học qua cái này sao?”
Quý Khinh Ngôn nghĩ nghĩ gật đầu: “Xem như là thế.”
Lời Hứa Văn Văn nói làm Quý Khinh Ngôn nghĩ tới một ít chuyện trong quá khứ. Thời điểm đó hoàn cảnh sinh hoạt của y cùng nhóm nhãi con còn không bằng Viện nuôi dưỡng. Mỗi ngày đều ăn ngủ ngoài trời, ngay từ đầu công cụ nấu cơm đều là lấy tài liệu ngay tại chỗ, chọn mấy khối đá lớn dùng pháp thuật điêu khắc một chút. Điêu khắc ra nồi, ra chén, cái muỗng, lại nhặt một ít nhánh cây khô lấy lửa là có thể chắp vá làm một bữa cơm nóng hổi.
Nói là chắp vá cũng không quá đáng, không chỉ có các dụng cụ đơn sơ, mà ngay cả tài nghệ nấu nướng của Quý Khinh Ngôn khi đó cũng một lời khó nói hết, tuy rằng không đến mức ăn vào sẽ đau bụng nhưng nói nấu ăn ngon là không thể nào.
May mà nhóm nhãi con nhóm đều không kén ăn, cũng không có ghét bỏ y.
Đoạn thời gian đó tuy có chút gian khổ nhưng bây giờ Quý Khinh Ngôn lại có chút hoài niệm.
Y chạm vào chiếc nhẫn trữ vật trên ngón tay, những cái nồi đá, chén đá kia đến bây giờ y đều không có ném đi, vẫn luôn đặt ở trong nhẫn bảo tồn.
Hứa Văn Văn lại nhìn chằm chằm Quý Khinh Ngôn một lúc, dường như là muốn học từ y một chút kỹ xảo, nhưng chờ cô quay đầu lại nhìn về phía trên thớt của mình, lại bắt đầu cảm thấy lo lắng
Những thứ Hải Ni chọn không giống Hôi Hôi Long Long, cô dường như không thể trực tiếp sử dụng công thức của Quý Khinh Ngôn.
【 Người đàn ông tốt nhất trong vũ trụ: Đó là thịt hồng đuôi thú sao? 】
“Đúng vậy.” Quý Khinh Ngôn nói: “Hồng đuôi thú chất thịt non mềm, chứa rất nhiều chất dinh dưỡng cần thiết cho cơ thể con người, cũng rất dễ dàng tiêu hóa hấp thu, vô cùng thích hợp cho ấu tể ăn.”
【 Tiểu Lão Thử: A, thịt của hồng đuôi thú có hương vị rất kỳ quái, ta không thể thành công nuốt xuống a [ che miệng khóc.jpg]】
【 tôi mới không phải người hay thì thầm: Chỉ cần bỏ thêm nhiều ớt là được rồi 】
【 Nguyệt Lượng Viên Viên: Hôi Hôi cùng Long Long không thể ăn cay [ vậy phải làm sao bây giờ.jpg]】
Trong phòng bếp có đầy đủ gia vị nhưng Quý Khinh Ngôn chỉ thả một chút muối và dầu ăn, sau đó y từ nhẫn lấy ra một gốc linh thảo màu xanh nhạt, giã nát rồi bỏ thêm chút nước, phần nhân còn lại bôi lên lát thịt.
“Đây là vị thanh thảo, nước ép của nó có thể dùng để khử mùi lạ.” Quý Khinh Ngôn giải thích: “ Khi nấu với thịt hồng đuôi thú chỉ cần thêm một chút vị thanh thảo liền có thể khử được mùi vị ban đầu.”
【 Một ngày tám chén nước: Vị thanh thảo? Là linh thảo sao? 】
【 chuyên gia tập thể hình: Lục soát tinh võng một chút, vị thanh thảo đã mấy trăm năm không có xuất hiện, chủ bá đây là đánh lừa mọi người sao? [ xem thường.jpg]】
Đã mấy trăm năm không xuất hiện? Đã tuyệt chủng?
Quý Khinh Ngôn nhìn linh thảo trên tay, nhất thời không biết nên nói cái gì mới tốt.
Vị thanh thảo này được y cất giữ trong nhẫn trữ vật đến từ 5000 nhiều năm trước, nếu không phải thời gian đình trệ thì vị thanh thảo này chỉ sợ đã sớm đã hư thối.
【 tiên sinh rối rắm: Chủ bá đây là trang bức bị lật xe sao? [ thăm dò.jpg]】
【 lục đằng:…… Trứng cá thối, trang liền trang đi, cậu đừng nói dễ dàng bị vạch trần lời nói dối như vậy [ giơ ngón chân moi đất.gif]】
【 ai nha: Tôi thay cậu xấu hổ, tật xấu lại tái phát orz】