Sau khi rời xa con đường xảy ra chuyện, xe việt dã chậm rãi giảm tốc độ.
Thẩm Mặc dừng xe.
“Vì sao dừng xe?”
Bạch Ấu Vi hỏi.
Trước mắt đưa qua một chai nước khoáng.
Cô ngẩn người, giơ tay nhận.
“Chạy mấy vòng ở trong trò chơi, tôi khát đã lâu.”
Thẩm Mặc mở một chai khác, ngửa đầu uống nước, cằm cùng với hầu kết chậm rãi lăn lộn, là đường cong cường tráng.
Bạch Ấu Vi xem anh một lúc, cuối cùng, cũng ngửa cằm uống nước, cái miệng nhỏ giống như con dê con uống nước bên dòng suối.
Một khi được thả lỏng, nhu cầu của các giác quan trong thân thể cũng tùy theo mà đến, không chỉ cảm thấy khát, cô còn bắt đầu mệt mỏi, cơ bắp bủn rủn.
“Trò chơi này không đơn thuần bắt chước hiện thực, tàn lưu mỏi mệt của cơ thể rất chân thật.”
Thẩm Mặc bóp bẹp chai nước rỗng, phát ra tiếng kẽo kẹt giòn vang.
“Trước tiên chúng ta không vội lên đường, chúng ta tìm một điểm dừng chân hỏi thăm tình huống tốt nhất, tốt nhất có thể gọi điện thoại về Dương Châu.”
Tạm dừng một chút, anh lại nói:
“Thuận tiện nạp điện cho con thỏ của em.”
Có thật sự phóng ra tia chớp được không, sau khi nạp điện mới biết hiệu quả.
Bạch Ấu Vi gật gật đầu.
Tìm một nơi nghỉ ngơi là tất nhiên, với trạng thái của hai người, nếu lại gặp trò chơi “Rùa thỏ thi chạy” một lần nữa, e rằng không thể thông quan.
Thẩm Mặc khởi động xe, chuẩn bị lên đường.
Lúc này Bạch Ấu Vi hỏi:
“Nếu Dương Châu cũng xảy ra chuyện, anh tính làm như thế nào?”
Thẩm Mặc ngẩn người, động tác vặn chìa khóa dừng lại.
Bạch Ấu Vi nhìn chằm chằm hình dáng sườn mặt anh lạnh lùng, bình tĩnh nói:
“Anh chỉ đồng ý với mẹ tôi, đưa tôi về Dương Châu, anh không có nghĩa vụ quản tôi sống hay chết ở Dương Châu, hơn nữa, anh có nhiệm vụ trong người, chắc hẳn cần đi về báo cáo, sau khi đến Dương Châu chúng ta sẽ đường ai nấy đi, tôi nói đúng không?”
Cô nói tiếp, đôi mắt dần dần âm trầm:
“Đã tận thế, ai lo lắng ai chết hay sống? Anh tới đón tôi, là trách nhiệm, là việc thiện, nhưng nếu anh đưa tôi đi rồi mặc kệ, nói thật, Thẩm Mặc, chi bằng hiện tại anh để tôi xuống xe tự sinh tự diệt, tôi sẽ không trách anh.”
Không khí lạnh xuống.
Nhưng Bạch Ấu Vi không để bụng, dù sao cô luôn là người không được người khác yêu mến.
Thẩm Mặc buông chìa khóa xe, xoay người lại.
Ánh mắt Bạch Ấu Vi trong suốt đen láy nhìn thẳng anh, không né không tránh, môi mín lại, để lộ sự cố chấp.
“Em lại gần đây chút.”
Thẩm Mặc ngoéo một ngón trỏ với cô.
Cô nhíu mày, thân thể ngả về phía trước, để sát vào một ít:
“Cái gì?”
Thẩm Mặc duỗi tay nắm cằm cô. Gương mặt nhỏ nhắn mang theo nét trẻ con tức khắc biến hình, miệng bị ép lại, biểu cảm bướng bỉnh cũng trở nên ấu trĩ.
“……”
Ấn đường Bạch Ấu Vi càng nhíu chặt, đang nói tục trong lòng.
“Em hãy nghe cho kỹ, tôi chỉ nói những lời này một lần.”
Thẩm Mặc nhéo mặt cô, giọng không nhịn được dịu dàng hẳn:
“Tôi sẽ không bỏ mặc em, nghe rõ chưa?”
“……”
Cô vặn mặt, không né được bàn tay anh.
Thẩm Mặc lại xoa bóp mặt cô, tựa như véo con nít:
“Tôi hỏi em đấy, nghe rõ chưa?”
Bạch Ấu Vi giật giật môi:
“Nghe rõ rồi…”
Thẩm Mặc vừa lòng, buông tay, quay lại vặn chìa khóa xe, động cơ nổ vang.
Anh xuyên thấu qua kính chiếu hậu ngó người ngồi sau xe, Bạch Ấu Vi ôm mặt, ánh mắt căm giận đang trừng anh.
Khóe môi Thẩm Mặc mỉm cười, lái xe lên đường.
Anh đã thăm dò được tính tình của Bạch Ấu Vi, điển hình ăn cứng mà không ăn mềm.
Nếu bạn có thái độ tốt với cô, cô sẽ cảm thấy bạn đồng tính với cô, thương hại cô, tìm đủ lý do, còn không bằng hung dữ một chút, ngược lại vừa bớt việc lại thanh tĩnh.
“Tốt xấu gì tôi cũng lớn hơn em vài tuổi, em nên tin tưởng tôi một chút chứ.”
Thẩm Mặc nắm tay lái, cười nhẹ.
Ánh mắt cô gái sau kính chiếu hậu càng ghét bỏ, lạnh mặt xem ngoài cửa sổ, không để ý tới anh.
Hình như cô hận luôn anh.