Trong điện tức khắc vang lên âm thanh nghị luận, ai không biết Tịnh An công chúa và Khương công tử như nước với lửa, nếu muốn bọn họ hợp tác cùng một tổ, còn không lập tức lật bàn?
Tất nhiên Tống Ngôn Ninh là người đầu tiên nhảy ra phản đối: “Không được! Ta muốn cùng hoàng tỷ một tổ!”
Sở Húc vẫn là cười nói: “Lục điện hạ, phân tổ đều là tùy chọn, nếu bản thân bọn họ không muốn cùng một tổ, vậy thì từ bỏ khóa diễn đi.”
Tống Ấu Quân xa xa nhìn Khương Nghi Xuyên liếc mắt một cái, thấy trên mặt hắn đạm nhiên không gợn sóng, rũ mắt bất động như núi, cũng không biết suy nghĩ cái gì.
Nàng nghĩ nghĩ, cảm thấy vẫn nên tạm thời từ bỏ, tuy rằng cơ hội này không tệ, nhưng trước mắt, nàng căn bản không biết nên ở chung với Khương Nghi Xuyên như thế nào, còn chưa đến lúc tìm xui xẻo.
Vì thế vừa định nhấc tay nói từ bỏ, liền nghe Sở Húc nói: “Người từ bỏ khóa diễn phải viết ba trang khoá lễ, mỗi trang không ít hơn một ngàn chữ, ngày mai giao cho ta.”
Tay Tống Ấu Quân lập tức đè xuống giả chết.
Ba ngàn chữ? Còn chưa sống đủ thì tay phải mệt gãy à? Vậy nàng tình nguyện tìm xui xẻo.
Sở Húc thấy Tống Ấu Quân không nói, Khương Nghi Xuyên cũng không phản ứng, đôi đầu tiên cứ quyết định như vậy, hắn lại chọn tổ hợp tiếp theo.
Mười người trong điện, chia làm năm tổ, mỗi người đều có đồng bạn.
Sở Húc cho mỗi tổ một cái chủ đề, lại kêu cung nhân đem bàn học ở hai bên trong điện nhập lại, ở giữa trống ra một khoảng rất lớn, rồi sau đó cho thời gian trống để bọn học sinh tự do thảo luận.
Bàn học hợp lại, Tống Ấu Quân liền ngồi bên cạnh Khương Nghi Xuyên, khoảng cách của hai người lập tức kéo gần rất nhiều. Chỉ là Tống Ấu Quân không dám ngồi gần quá, ngồi nhích ra bên ngoài.
Bầu không khí trong lúc nhất thời cực kỳ ngượng ngùng, Tống Ấu Quân suy nghĩ vài câu mở đầu, đều cảm thấy tương đối đột ngột, không biết nói cái gì cho thích hợp, mà Khương Nghi Xuyên lại căn bản không có ý định nói chuyện với nàng, đang chuyên tâm cúi đầu viết hoáy.
Mái tóc dài của hắn dùng dây buộc tóc đỏ đậm buộc lên cao, trên trán rơi xuống vài sợi tóc, càng hiện ra bộ dán thiếu niên tuấn tiếu. Thần sắc trong mắt vững vàng an tĩnh, như là cây tùng mọc sừng sững đơn độc trên núi, trong đó ẩn chứa lạnh lẽo cự người ngàn dặm.
Nghĩ trước nghĩ sau, Tống Ấu Quân quyết định chủ động tiến lên một bước, nhẹ nhàng khụ khụ, kêu: “Khương Nghi Xuyên.”
m thanh nghị luận trong Duyệt Văn Điện thế nhưng nháy mắt trở nên thấp hơn không ít, đều chú ý động tĩnh bên này, chờ xem náo nhiệt.
Khương Nghi Xuyên mảy may chưa động, như cũ viết chữ của mình.
Tống Ấu Quân hít sâu một hơi, giơ tay muốn đem bút trong tay hắn rút ra, lại không nghĩ thế nhưng rút không được.
Khương Nghi Xuyên nắm chặt bút, lúc này mới lạnh lùng ngước mắt, đối diện với tầm mắt của nàng.
Trong nháy mắt, cảm xúc lạnh nhạt và chán ghét hướng Tống Ấu Quân ập tới trước mặt, vô thức sinh ra một cổ áp lực, làm nàng có ý nghĩ muốn lùi bước.
Bất quá một lát sau, Khương Nghi Xuyên liền thu lại cảm xúc vốn có, đạm thanh hỏi: “Tịnh An công chúa muốn làm gì?”
Tống Ấu Quân ở trong lòng mặc niệm: Ta là công chúa, là Tịnh An công chúa tôn quý của Nam Lung, là tiểu bá vương kiêu ngạo.
Nàng hơi hơi ngửa đầu, nói: “Nếu ngươi không muốn cùng khóa diễn với ta, có thể nói với phu tử ngươi muốn từ bỏ.”
Khương Nghi Xuyên đối mặt với nàng, đột nhiên cười khẽ, khóe mắt đuôi lông mày tràn ngập vài tia châm chọc: “Nếu ta nói từ bỏ, vậy ba ngàn chữ kia công chúa thay ta viết?”
Tống Ấu Quân choáng váng: “Cái gì?”
Khương Nghi Xuyên liền thu hồi tầm mắt, âm thanh lạnh nhạt nói: “Ta cũng không dám vô cớ khiến Tịnh An chúa viết ba ngàn chữ văn chương.”
Ngoài miệng nói không dám, uy hiếp trong mắt lại một chút cũng không ít.
Lúc này Tống Ấu Quân mới kinh ngạc phát hiện, Khương Nghi Xuyên người này cũng không phải dễ bắt nạt như trong miệng người khác nói.
“Vậy, nếu…” Tống Ấu Quân đột nhiên phát hiện bản thân nói chuyện thế nhưng lại nói lắp, vội khụ hai tiếng, trấn định nói: “Nếu muốn tham dự khóa diễn, ngươi không phối hợp như vậy, một mình ta rất khó làm nha.”
Sở Húc đưa đề cho tổ đầu tiên của bọn họ là “Làm khách”, yêu cầu chỗ sai không thể quá năm, nếu không liền tính khóa diễn thất bại, phải một lần nữa đổi chủ đề diễn.
Tống Ấu Quân vốn định cùng Khương Nghi Xuyên thương lượng một chút, nhưng mà người này cực kỳ mâu thuẫn với nàng, căn bản không muốn phối hợp.
Thấy Khương Nghi Xuyên không phản ứng, nàng cũng không có biện pháp gì, dùng tay chống đầu nhìn hắn. Ánh mắt đem sườn mặt của hắn miêu tả một lần, thầm than huyết thống của Khương Nghi Xuyên quả nhiên không giống với Nam Lung quốc, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra khác biệt, cặp mắt kia đen như mực tẩy, tương đối xinh đẹp.
Một lần nhìn chằm chằm là phải nhìn một hồi lâu, đến khi Khương Nghi Xuyên nhìn qua, nàng mới thu liễm.
Bên này không có náo nhiệt để xem, những tiểu tổ khác ở Duyệt Văn Điện cũng bận bù đầu lên, chỉ có Tống Ấu Quân nhàn đến nhàm chán, thấy Tống Ngôn Ninh ghé vào Tống Tễ ở bên cạnh không biết nói cái gì, nàng liền cũng ngồi nhích lên phía trước, nghe lén.
Lại nghe thấy Tống Ngôn Ninh nói: “Là sự thật, hoàng tỷ chính miệng nói, hiện tại chỉ chờ thời cơ chín muồi, là có thể cho họ Khương một đòn trí mạng!”
Tống Ấu Quân kinh hãi: Tống lục, thằng nhóc ngươi giỏi lắm, cái đồ nội quỷ nhà ngươi!