Trong mắt Khương Nghi Xuyên nổi lên kinh ngạc, đón lấy, vừa nhìn thì xác nhận đúng là túi thơm của hắn, trong bóng tối, thần sắc hắn đen tối không rõ: “Tịnh An công chúa làm như vậy, là có dụng ý gì?”
Tống Ấu Quân nói: “Từ nay về sau, ta sẽ không lại tìm ngươi gây phiền toái.”
Vốn dĩ nàng còn muốn nói có chuyện gì khó xử nàng đều có thể hỗ trợ, nhưng mà nghĩ đến tên Khương Nghi Xuyên này đầu óc thông minh, nếu thái độ nàng chuyển biến quá mức rõ ràng, không chừng chắc chắn sẽ khiến hắn ngờ vực, ngược lại không đạt được hiệu quả làm hoà.
Sau khi nói xong, nàng giống như là nhớ tới cái gì, lại bổ sung thêm một câu: “Lời nói việc làm của Tống lục chỉ đại biểu cá nhân hắn, không quan hệ gì với ta.”
Khương Nghi Xuyên không biết suy nghĩ cái gì, không có trả lời, nàng thở phào một hơi, như trút được gánh nặng, cũng không nói cái gì nữa, xoay người rời đi.
Rồi sau đó lại xoay người đi ra sau bếp của Cẩm Vân Lâu, muốn thử thời vận thử xem có thể tìm được nữ chính tới bán con mồi hay không, chỉ là trận khôi hài này bị nàng ngăn lại, không nhào lên đánh nhau, túi thơm cũng không có đánh rơi, không có bị nữ chính nhặt được, không biết sau này có thể chịu ảnh hưởng lớn nào hay không.
Đáng tiếc, Tống Ấu Quân ở phía sau bếp lượn hai ba vòng, cũng chưa nhìn thấy thân ảnh cô nương nào, không biết là đi rồi, hay là không có tới.
Nàng từ bỏ tìm kiếm trở lại đại đường, Khương Nghi Xuyên và Tống Tễ đã quay về lầu ba tiếp tục khánh sinh, Tống Ấu Quân cũng lên nhã gian lầu hai.
Vừa vào cửa liền thấy Tống Ngôn Ninh nặn một con heo to bằng bàn tay, trong miệng hừ hừ không ngừng, trên bàn trước mặt hắn còn bày mấy con heo kích cỡ không giống nhau, nhỏ nhất cũng ngang ngửa móng tay cái.
Tống Ấu Quân nghi hoặc nhướng mày: “Tống lục, ngươi bắt chước đồng loại của ngươi làm gì?”
Tống Ngôn Ninh thấy nàng trở về, hưng phấn đứng lên, giơ con heo trong tay heo: “Hoàng tỷ, tỷ xem nè, đây là Khương Nghi Xuyên.”
Tống Ấu Quân ngồi xuống bên cạnh hắn, chỉ vào mấy con heo kích cỡ không giống nhau trên bàn hỏi: “Mấy cái này thì sao?”
“Đây là Khương Nghi Xuyên số hai, đây là Khương Nghi Xuyên số ba…” Tống Ngôn Ninh từng bước từng bước giơ lên nói.
Nàng đem cái lớn bằng bàn tay kia đoạt qua nhìn, phát hiện là đất sét, loại tiểu ngoạn ý này thật ra ở thời cổ đầu đường có rất nhiều, người có tay nghề nặn những vật nhỏ này kiếm chút tiền tiêu vặt, dựa theo người đều có thể nặn giống đến tám phần.
Nàng gõ đầu Tống Ngôn Ninh một cái: “Ngươi nói chuyện chú ý một chút.”
Tống Ngôn Ninh ăn đau, ôm đầu ngã quỵ, lăn lộn ở trên đệm hương bồ.
Kinh Minh Khê thấy hắn bị đánh, yên lặng đem con dê bằng đất sét trong tay giấu đi.
Chơi đùa trong chốc lát, một bàn đồ ăn liền lục tục bưng lên, chiếm đầy cả một bàn, vừa lúc mấy người đều đói bụng, bưng chén đũa an tĩnh ăn lên.
Tống Ngôn Ninh chỉ có ở thời điểm ăn cơm mới có thể an tĩnh, tuy rằng ngày thường kêu kêu quát quát giương nanh múa vuốt, nhưng mà được cái dạy dỗ từ nhỏ, bộ dáng hắn ăn cơm cũng có vài phần văn nhã.
Tống Ấu Quân cố ý ăn rất chậm, muốn xem thử một chút có cơ hội gặp được nữ chính hay không.
Cuối cùng cơm no rượu đủ, Tống Ấu Quân lại ngồi thêm một lúc, lúc này mới dưới một tiếng hối một tiếng thúc giục của Tống Ngôn Ninh rời đi, thế nào cũng không có gặp được nữ chính.
Lúc đi nàng dừng lại ở chỗ chưởng quầy, nói: “Làm một chén mì trường thọ đưa thêm cho Khương công tử ở lầu ba, cứ nói là ta vì hắn chúc mừng sinh thần.”
Chưởng quầy vội vàng hành lễ đáp vâng, đợi nàng đi rồi, Tống Ngôn Ninh lại tiến đến trước mặt chưởng quầy, nhét đồ vật vào trong tay hắn: “Đem thứ này bỏ vào mì, đây là tâm ý của hoàng tỷ ta.”
Chưởng quầy không dám không đáp ứng, cung cung kính kính đợi tiễn đi mấy người, hắn cúi đầu vừa thấy phát hiện là mấy con heo nhỏ đất sét.
Chưởng quầy: “Này…”
Chỗ lầu ba, Tống Tễ bao hẳn một tầng lầu, trong phòng vô cùng an tĩnh, không có chút tạp âm nào.
Người ngoại tộc gây chuyện gây chấn động, hứng thú của mọi người suy giảm mạnh, thêm vào chính chủ Khương Nghi Xuyên cũng không có cảm xúc gì, bầu không khí trên bàn cơm liền không náo nhiệt sung sướng, từng người trò chuyện tốp năm tốp ba.
Mấy vị trên bàn, kỳ thật đa số đều là bằng hữu của Tống Tễ, đồng bọn từ nhỏ cùng nhau chơi đùa, tính tình hắn không có lãnh đạm như Khương Nghi Xuyên như vậy, thích kết giao bạn tốt, vì sinh nhật mười bảy tuổi của Khương Nghi Xuyên mới đều kêu tới góp náo nhiệt.
Tống Tễ đổ chút rượu cho Khương Nghi Xuyên: “Xuyên ca, vừa rồi Tống Ấu Quân kêu huynh qua đó nói gì vậy? Không phải nói gì đó làm gì khó dễ huynh chứ?”
Tuy nói Tống Tễ là đệ đệ ruột của Tống Ấu Quân, nhưng quan hệ của hai người từ nhỏ đã không tốt, lớn thêm một chút hắn lại phát hiện người tỷ tỷ này không coi ai ra gì, tâm địa ác độc, cũng càng thêm chán ghét, thế cho nên tình trạng hiện tại của hai người gần như người lạ, rất lâu chưa từng thầm kêu nàng một tiếng hoàng tỷ.
Ngón tay Khương Nghi Xuyên vuốt ve túi thơm hoàn ngọc, rũ mắt suy tư: “Không có.”
“Xuyên ca.” Tiểu nhi tử của Nhiếp tướng quân từ bên trong nói: “Nếu không ngươi chuyển tới Thái Bình thư viện đi.”
Nhiếp Sách vẫn luôn ngóng trông Khương Nghi Xuyên có thể chuyển tới Thái Bình thư viện, những lời này lặp lại rất nhiều lần, đã hình thành phản xạ có điều kiện, một khi mở miệng chính là khuyên hắn.
Nhưng thân phận Khương Nghi Xuyên đặc thù, cứ cho là bị hoàng đế an bài ở Duyệt Văn Điện, nếu là muốn rời đi, cũng cần thiết trải qua hoàng đế phê chuẩn mới được, chuyện này không phải hắn nguyện ý đi là có thể đi.
Khương Nghi Xuyên khẽ lắc đầu, còn chưa mở miệng, lại có tiếng gõ cửa vang lên.
Điếm tiểu nhị thuận thế đẩy cửa ra, nâng khay đưa lên một chén mì nóng hôi hổi: “Đây là Tịnh An công chúa trước khi đi phân phó chúng ta đưa tới một chén mì trường thọ vì Khương công tử chúc mừng sinh thần, nói đây là tâm ý của nàng.”
Người trong phòng đều xuất hiện biểu tình kinh ngạc, mì được đưa đến trước mặt Khương Nghi Xuyên, điếm tiểu nhị lui đi ra ngoài.
Mấy người đều gắt gao nhìn chằm chằm, Nhiếp Sách nói: “Xuyên ca, bằng không vẫn là đừng ăn đi, ai biết Tịnh An công chúa có phải bỏ thứ gì vào hay không.”
Những người khác cũng phụ họa: “Đúng đó, loại kỹ xảo này cũng không phải lần đầu tiên.”
Tống Tễ cũng cảm thấy có đạo lý, tán đồng gật gật đầu.
Khương Nghi Xuyên cầm lấy chiếc đũa, mấy người cho rằng hắn thật sự muốn ăn, vội vàng khẩn trương ngăn cản, lại thấy hắn dùng chiếc đũa tách ra vài sợi mì, từ mì nhảy ra hai con heo đất sét.
Khương Nghi Xuyên buông chiếc đũa, cầm chén hất.