Dịch: Hinary Biên: Hi
Đáng tiếc, phản ứng của Uông Cần Cần lại nằm ngoài dự đoán của Từ Hiểu Mạn, cô chỉ thiếu là nhét cái phong thư kia vào tay Uông Cần Cần nữa thôi, nhưng cô ấy chỉ nhìn qua một chút, sau đó không còn chút hứng thú nào nữa, không giống như trước kia, nhìn thấy thứ gì tò mò là đôi mắt liền tỏa sáng lên.
Từ Hiểu Mạn có trăm câu hỏi nhưng không có lời giải đáp, chiều nay đi học, nghĩ lại thì nên đưa phong thư đến cho Lục Dương.
Trong phong thư này tất nhiên là cuốn sách mới "Cao thủ cô độc" và hợp đồng giữa tác giả và nhà xuất bản sách.
Nhưng không đợi đến lúc Lục Dương vui mừng khi thấy hai vật này, lúc đang trên đường đi đến lớp học vào buổi chiều, bỗng nhiên điện thoại trong túi áo Lục Dương rung lên từng đợt.
Lục Dương cầm điện thoại ra xem, là Đằng Hổ nhắn tin cho hắn.
Mở tin nhắn ra, nội dung bên trong rất ngắn gọn: "Đến chỗ tôi một chuyến, nhanh lên! Nếu không không thể thấy tôi nữa."
Lục Dương nhíu mày, không biết chỗ Đằng Hổ đã xảy ra chuyện gì rồi, sao lại là không thấy được anh ta nữa.
Trực giác nói cho hắn biết, Đằng Hổ không phải là người thích đùa, nếu đã nhắn như vậy, chắc chắn là có nguyên nhân. Ánh mắt Lục Dương đảo một vòng trên bục giảng, giáo sư đang đưa lưng để viết cái gì đó trên bảng.
Lục Dương không do dự, hôm nay hắn ngồi gần cửa sau như thường ngày, lập tức đứng dậy nhanh chóng trốn ra khỏi phòng học, bước chân vô cùng nhẹ, ngoài trừ mấy người ngồi sau hắn thì không có người nào nhìn thấy hắn đã biến mất.
Khoảng nửa giờ sau, Lục Dương đi vào căn nhà nhỏ mà Đằng Hổ thuê, bên ngoài sân đã có một chiếc xe lớn đậu sẵn, Đằng Hổ đang ngồi trên xe lăn, bạn gái của anh ta thì đang xách hai túi hành lí từ trong nhà ra.
Mới một ngày chưa gặp, Lục Dương đã phát hiện trên tay cô ấy có vài vết thương, nhưng nhìn sắc mặt cô thì không phải là cãi nhau với Đằng Hổ, khuôn mặt vẫn lãnh đạm như cũ.
- Sư huynh! Làm sao vậy?
Trong tiềm thức, Lục Dương có cảm giác hôm nay Đằng Hổ khôn đơn giản là dọn nhà đi, giống như là chạy trốn, nếu không thì sao phải vội vàng như vậy?
Thấy Lục Dương đến, Đằng Hổ khẽ cười một tiếng, móc ra hộp thuốc lá rồi rút một điếu cho hắn, sau đó anh ta cũng đốt một điếu cho mình, đây là lần đầu tiên Lục Dương thấy Đằng Hổ hút thuốc.
- A Đường là sư muội của tôi! Võ thuận không kém tôi bao nhiêu, lần này vì tôi bị thương, nên cô ấy mới đến chăm sóc, nếu không biết ai ra tay thì thôi, cũng có thể là nhiều lần tôi nói lỡ miệng, bị cô ấy nghe được, giống như vừa rồi, cô ấy đã đến gặp Hình Vinh.
Ra tay phế đi tứ chi Hình Vinh, vì vậy chúng tôi không thể không đi, nhà Hình Vinh ở chỗ này có chút thế lực, chúng tôi không chống lại được, chỉ có thể về quê cũ, may ra mới an toàn.
Đằng Hổ giải thích đơn giản nguyên nhân rời đi, sau đó dùng bàn tay đầy vết chai vỗ vỗ vào cánh tay Lục Dương, cười nói.
- Chúng ta quen biết lâu như vậy, tôi rất thích tính tình của cậu, trước khi rời đi, tôi tặng cậu một thứ, mong nó có thể giúp được cậu!
Nói xong, Đằng Hổ cầm một đĩa CD từ trên đầu gối đưa cho Lục Dương.
- Cậu có số điện thoại của tôi, đợi đến lúc về quê, nếu như tôi đổi số, sẽ báo số mới cho cậu, tôi đi rồi, có lẽ CLB võ thuật sẽ phải giải tán, cậu không cần bận tâm, sau này có lẽ sẽ gặp lại!
Đằng Hổ chia tay với Lục Dương, cảm xúc anh sa sút.
Lại nói, kiếp này học được võ công, toàn bộ là nhờ Đằng Hổ, nhưng bây giờ lại phải chia ly.
Lục Dương không ngờ rằng không chỉ có Đằng Hổ lợi hại, mà cả bạn gái anh cũng rất mạnh, có thể đánh gãy tứ chi Hinh Vinh, nhưng nhìn cô chỉ bị vài vết cào trên tay mà thôi.
- A Hổ! Phải đi.
Lục Dương còn chưa nói gì, ngoài cửa đã truyền đến giọng nói thúc giục của bạn gái Đằng Hổ.
Lục Dương cũng hiểu, bọn họ đi sớm thì càng an toàn hơn một chút, Đằng Hổ nói nhà Hình Vinh có chút thế lực, nếu bị chặn lai, thì không tốt đẹp gì.
Lập tức, Lục Dương đè xuống thiên ngôn vạn ngữ trong lòng, nặng nề vỗ bả vai Đằng Hổ nói.
- Sư huynh! Tôi tiễn anh lên xe!
Nói xong liền tự mình đẩy chiếc xe lăn của Đằng Hổ.
Đằng Hổ mỉm cười, nói.
- Được.
Không lâu sau, chiếc xe đã biến mất trong tầm mắt Lục Dương.
Đằng Hổ cứ vậy mà đi.
Chiều hôm đó, tin tức xã trưởng xã đoàn Hình Vinh bị một cô gái chặn đánh gãy cả tứ chi lan truyền khắp trường học, ngay cả những trường đại học bên cạnh cũng biết đến.
Trong một thời gian ngắn, xã đoàn Taekwondo của trường Đại Học Sư Phạm trở thành trò cười của mấy xã đoàn võ thuật xung quanh.
Hình Vinh đường đường là xã trưởng xã đoàn Taekwondo, bị một xã trưởng CLB Võ thuật một chiêu đánh bại thì không nói, nay lại bị một cô gái đánh gãy tứ chi, như vậy cũng làm xã trưởng xã đoàn Taekwondo đươc sao?
Tin đồn ở đây đã bay đầy trời, tất nhiên cũng có người có tin tức linh thông, bọn họ biết Đằng Hổ không đơn giản, cũng biết người đánh gãy tứ chi Hình Vinh chính là bạn gái Đằng Hổ.
Xem ra cô gái kia là đi báo thù cho Đằng Hổ.
Người nhà Hình Vinh ra mặt.
Lại là mấy người mặc đồng phục cảnh sát, những chiếc xe cảnh sát liên tục chạy ra chạy vào trường học, điều tra nguyên nhân Hình Vinh bị thương, rất nhanh Đằng Hổ và bạn gái bị tra ra.
Những chuyện này, Lục Dương đều thấy.
Người nhà họ Hình đúng là không e dè ai, hoặc nói chọc giận người nhà họ Hình đang ở trên cao, tùy tiện có thể uy hiếp tới người khác, chuyện này bị phóng đại vô cùng.
Rất nhanh, Lục Dương nghe nói người cầm đầu nhà họ Hinh là phó cục công an thành phố H.
Khó trách lần trước khi đáng CLB Võ thuật thì Hình Vinh lại kiêu ngạo như vậy.
Rốt cuộc Lục Dương đã biết rõ thế lực nhà họ Hình.
Đáng tiếc, tranh đấu với Đằng Hổ, Hình Vinh không thắng nổi.
Có lẽ ở quê thì Đằng Hổ cũng có thế lực không nhỏ, tóm lại là sau này, Lục Dương vẫn không nghe được tin Đằng Hổ bị bắt, thỉnh thoảng hắn cũng liên lạc với Đằng Hổ, anh ta cũng nói là hắn không cần phải lo lắng.
Chuyện này, giống như đã kết thúc ở đây.
CLB Võ thuật đúng như Đằng Hổ đã dự đoán, tự giải tán, sau này trên bảng thông báo của trường học có thông báo giải tán.
Xã đoàn Taekwondo lại đứng sừng sững không ngã, nhưng Lục Dương nghe nói nhân khí rất ảm đạm, thành viên cũ lần lượt rời đi, chỉ còn vài ba chục người, có lẽ không bao lâu nữa xã đoàn Taekwondo cũng tự giải tán.
Nhưng chỉ vài ngày sau, Lục Dương nghe nói có một gã du học sinh nước Hàn đến trường học, nghe nói là nữ, là đai đen bốn đoạn Taekwondo, vừa đến đã tiếp nhận chức đoàn trưởng từ Hình Vinh.
Lúc đang giải lao giữa giờ, Lục Dương nghe được tin tức đó, hắn sửng sốt một lúc lâu, trong lòng tự nói, hóa ra là như vậy...
Lúc còn học Đại Học trước khi sống lại, Lục Dương là người luôn đắm chìm trong thế giới tiểu thuyết, hắn không nghe nói đến CLB Võ thuật, cũng không nghe chuyện Đằng Hổ và Hình Vinh, nhưng lại nghe nói đến chuyện một cô gái Taekwondo Hàn Quốc đánh bại ba xã đoàn võ thuật lớn của trường học.
Lúc đó, chuyện này đã chấn động một thời trong cả mấy trường Đại Học xung quanh.