Dịch: Thần Hi
Buổi tối lúc Lục Dương uống rượu với Đằng Hổ hắn mới biết được là bản thân mình nghĩ nhầm rồi, Đằng Hổ không phải hẹn hắn để dạy Bát Cực Quyền mà chỉ đơn giản là tìm người cùng uống rượu giải sầu.
Uống hết hai chai bia, Đằng Hổ mới nói ra hết những buồn bực trong lòng.
Đằng Hổ kể, hắn tập môn võ gia truyền này từ lúc còn nhỏ, nhà hắn là chân truyền của môn võ Bát Cực Quyền, luyện một thân võ giỏi, nhưng mà giỏi võ thì làm được gì chứ?
Ở thời đại hòa bình này, có võ giỏi cũng không dùng được vào chỗ nào, hơn nữa danh tiếng môn võ Trung Hoa bây giờ cũng rất xấu, mọi người tình nguyện đi học võ nước ngoài, hoặc thái quyền, karate, thậm chí học võ Taekwondo của cây gậy Hàn Quốc cũng không muốn học võ thuật Trung Hoa.
Lục Dương rất muốn nói, không phải mọi người không muốn học võ Trung Hoa mà bây giờ môn võ này không có phương thức đào tạo chính quy nào, ví như chính bản thân hắn, từ nhỏ đến lớn chưa từng thấy loại võ này bao giờ, đến lúc học đại học mới thấy được một CLB võ nhỏ này, còn là vừa thành lập xong.
Nhưng lúc hắn uống rượu cùng Đằng Hổ, Lục Dương luôn nhớ đến môn võ trên người Đằng Hổ, hắn thật sự rất muốn học.
Kết quả, vừa mở lời thì Đằng Hổ đã từ chối.
- Tuổi cậu quá lớn, dù tôi có dạy thì chắc chắn cậu cũng không tập nổi.
Lục Dương cố chấp.
- Tôi cũng không muốn luyện thành võ công tuyệt thế gì, sư huynh! Anh dạy tôi đi, có luyện thành hay không thì tôi cũng chấp nhận.
- Cậu muốn học?
Đằng Hổ nghiêm túc nhìn vào đôi mắt của Lục Dương.
Hắn gật đầu chắc chắn.
Lúc này mỗi người đều uống ba bốn chai bia rồi, có thể bị ảnh hưởng bởi bia, Đằng Hổ do dự một chút rồi đứng dậy, đặt mạnh chai bia trong tay lên bàn, nói lớn.
- Được! Cậu đã muốn học, vậy hôm nay tôi dạy cậu!
Nói xong liền đá một cái khiến những bàn bên cạnh ngã ra xa, hắn bày ra tư thế chuẩn bị.
- Đầu tiên tôi dạy cậu về quyền pháp của Bát Cực Quyền!
Vừa nói, Đằng Hổ cũng bắt đầu thi triển đấm thẳng, hoành quyền, đấm móc, bổ quyền, treo quyền... Sau đó hắn nói.
- Tiếp theo là sáu đầu khuỷu!
Miệng nói nhưng động tác của hắn không dừng lại, nhanh chóng đánh ra sáu loại đầu khuỷu tay.
- Đây là cách đánh chân!
- Nhìn kĩ cách lên gối!
........
Lúc vừa bắt đầu, vì muốn dạy cho Lục Dương nên tốc độ đánh của Đằng Hổ không nhanh lắm.
Nhưng càng về sau, có lẽ là do rượu trong người, tốc độ của hắn càng lúc càng nhanh hơn.
Bỗng nhiên chân phải Đằng Hổ đá mạnh về phía trước, hắn quát lên.
- Dạy cho cậu quyền pháp nhập môn! Thủ pháp tay không!
- Đây là Hàng Long!
- Đây là Phục Hổ!
- Phách Sơn Chưởng! Tham Mã Chưởng! Hổ Bão! Hùng Tồn! Hạc Bộ Thối!
Đằng Hổ hét lên, quyền pháp của hắn nhanh như gió, mạnh như Rồng, đánh ra từng chiêu của Bát Cực Quyền.
Sau khi đánh quyền pháp nhập môn, hắn đánh luôn những quyền pháp còn lại như thập yêu diêm vương tam điểm thủ, mãnh hổ ngạnh ba sơn, nghênh môn tam bất cố, phách vương ngạnh chiết cương...
(Thật xin lỗi mọi người, phần võ thuật này Hi cũng không hiểu lắm, nếu có sai sót thì mong Reader bỏ qua cho)
Lục Dương chăm chú nhìn từng chút một.
Có lẽ sau khi sống lại, linh hồn năm 2013 đã dung hợp làm một với năm 2003, lúc quan sát Đằng Hổ đánh quyền thì hắn đã phát hiện bản thân mình có chút khác biệt với lúc trước.
Lúc Lục Dương chăm chú nhìn từng chiêu thức, đầu óc hắn tỉnh táo một cách chưa từng thấy, cho dù Đằng Hổ có tốc độ ra chiêu nhanh đến mấy thì hắn vẫn thấy rõ ràng được từng chút một, Lục Dương vui mừng phát hiện ra, những chiêu thức mà hắn đã xem nay giống như một cuốn phim quay chậm trong đầu.
Đây là bàn tay vàng sau khi sống lại của hắn sao?
Vốn Lục Dương còn đang có thắc mắc, sau khi mình sống lại năm 2003 sao không có chút khác biệt nào so với lúc trước, đến sau khi nhìn Đằng Hổ dạy võ trong tối nay, cuối cùng thì hắn cũng phát hiện sự khác biệt.
Sau buổi hôm nay, Lục Dương lại tiếp tục xin Đằng Hổ chỉ dạy Bát Cực Quyền, nhưng Đằng Hổ không nhận lời, cũng phải nói lại một chút, nếu hôm đó hắn không uống say thì chắc chắn sẽ không dạy cho Lục Dương nhũng chiêu thức kia, vì Lục Dương đã quá tuổi để luyện võ, dù hắn có khổ luyện ra sao thì cũng không thể có thành tựu được.
Mấy lần xin xỏ không thành, Lục Dương không tìm Đằng Hổ nữa.
Đằng Hổ nghĩ rằng những chiêu thức mà hắn đã biểu diễn tối hôm đó, chắc chắn Lục Dương không thể nhớ nổi.
Nhưng hắn lại không biết, Lục Dương là người đã sống qua hai kiếp, mà bàn tay vàng của hắn chình là trí nhớ.
Sau khi chăm chú nhìn Đằng Hổ đánh quyền, dù là nửa tháng trôi qua rồi, mỗi lần Lục Dương muốn nhớ lại thì màn biểu diễn của Đằng Hổ liền giống như cuốn phim quay chậm trong đầu hắn.
Đằng Hổ không dạy, Lục Dương tự mình học.
Vì vậy, Lục Dương thu giọn đồ đạc trong phòng mình thật sạch sẽ, mỗi ngày ngoài việc đi học, viết tiểu thuyết thì hắn lại ở trong phòng tập những chiêu mà Đằng Hổ đã dạy.
Chỗ nào không hiểu thì hắn lên mạng tìm kiếm.
Bên ngoài, Đằng Hổ hoàn toàn chưa biết gì thì Lục Dương đã bắt đầu nhập môn Bát Cực Quyền.
Trong thời gian này, có lẽ từ lúc Lục Dương sông lại, là khoàng thời gian bận rộn nhất, mỗi ngày đều cảm thấy thiếu thời gian dùng.
Có khóa thì đi học, không có thì viết tiểu thuyết rồi luyện quyền, còn nói chuyện yêu đương với Tào Tuyết từng ngày, dù vậy nhưng Tào Tuyết vẫn cảm nhận được hắn có chút lạnh nhạt với cô.
Cũng vì vậy, cả hai vẫn chưa muốn đi đến bước cuối cùng.
Vốn Lục Dương còn có ý muốn nhanh chóng ăn Tào Tuyết.
Nhưng bây giờ hắn còn mải mê trong việc luyện Bát Cực Quyền, thời gian thiếu hụt lớn, quan hệ giữa hắn và Tào Tuyết không bị thụt lùi là hắn đã gắng sức lắm rồi.
Đáng vui là, không chỉ có Bát Cực Quyền đã nhập môn, mà lượt view của cuốn "Tận thế đat hoang" cũng ngày càng tăng cao.
Nhà xuất bản Đài Loan đã báo cho Lục Dương biết, cuốn "Tận thế đất hoang" của hắn, đã lọt vào top những cuốn sách bán chạy nhất, mặc dù còn đứng ở vị trí thứ 50 nhưng cũng quá tốt rồi.
Còn trên trang web, sau khi kí hợp đồng cùng biên tập viên, thì cuốn "Tận thế đất hoang" đã được lên bảng đề cử, chỉ sau một tháng thì lượt view đã hơn 110 vạn, hơn 8 vạn phiếu đề cử, và hơn 1 vạn lượt download.
Biên tập viên Thiên Ca nói với hắn, chủ nhật tuần này sẽ đưa cuốn sách của hắn lên khung V.I.P, anh ta muốn Lục Dương vào đó viết ít cảm nghĩ về cuốn sách của mình, sau khi hắn vào khu V.I.P còn tranh thủ thời gian thêm chương mới.
Bây giờ Lục Dương còn giữ hơn 40 vạn chữ trong bản thảo.
Nên hắn không cần lo lắng đến việc sau khi vào V.I.P thì không kịp có chương mới.
Phải biết rằng, trước khi cuốn "Tận thế đất hoang" được đăng lên trang web, trong tay Lục Dương đã có hơn 30 vạn chữ bản thảo, sau khi hắn mua máy tính, tốc độ viết bản thảo của hắn còn nhanh hơn nữa,, mỗi tháng có thể viết được ba tập bản thảo.
Một tập bản thảo có khoảng 6 vạn 5000 chữ.
Ba tập có gần 20 vạn chữ.
Thời gian trôi qua, bản thảo trong tay Lục Dương có càng nhiều.
Mỗi tháng hắn gửi cho nhà xuất bản ba tập.
Hắn được gửi trả cho 130 000 đồng mỗi tháng.
Nhìn những chi phiếu đang ở trong ngân hàng tăng lên hàng tháng, Lục Dương đang nghĩ không biết dùng nó để làm gì.