Chương 17: Chương 17: Trạng thái chung cực của Lục Dương

Sau khi đăng chương sáu lên mạng, Lục Dương tắt máy vi tính, mang theo bóp tiền, ghé vào siêu thị mua một ít rau dưa, hoa quả và thịt heo.

Lớn lên ở nông thôn nên nấu ăn không phải là vấn đề với Lục Dương.

Lúc còn nhỏ, mỗi khi đến mùa thu hoạch, cha mẹ đều ở ngoài đồng, bận bụi đến mức không có thời gian nấu cơm, những lúc đó, Lục Dương phải đảm nhiệm việc nấu cơm giặt giũ trong nhà, vì thế, dù chỉ mới chín tuổi, nhưng Lục Dương đã bắt đầu thành thạo việc nhà rồi.

Vừa đi học vừa làm việc nhà, đối với trẻ con lớn lên ở thành phố mà nói, là chuyện không tưởng.

Nhưng bản thân Lục Dương đã sớm quen thuộc từ lâu rồi.

Buổi tối, một mình trong phòng trọ, Lục Dương xào thêm hai món ăn, kết hợp với cơm lấp đầy cái bụng.

Một món rau bầm, một nồi canh nấm hương nấu với cà chua.

Đơn giản, nhưng không thiếu hương vị.

Ngoài tiểu thuyết ra, chuyện Lục Dương am hiểu nhất có lẽ là làm cơm rồi.

Độc thân suốt hai mươi chín năm, từ nhỏ lại quen với việc nấu nướng, nên tay nghề của Lục Dương đã sớm điêu luyên, món ăn làm ra, cả hình lẫn vị đều đủ cả.

...

Ăn xong cơm tối, rửa sạch bát đũa, sau đó tiện tay đem quần áo giặt sạch, khi mang ra ban công phơi thì đồng hồ cũng điểm tám giờ rồi.

Thuê được nhà, lại mua được máy tính, nên buổi tối Lục Dương cũng không cần đến khi giảng đường số ba sáng tác nữa.

Pha một tách trà Hoàng Sơn, khởi động máy tính lên, Lục Dương theo thói quen đốt một điếu thuốc, bật bản《 Tịch Tĩnh Chi Thanh 》của Ania Dabrowska lên, trong làn thuốc lượn lờ, tâm thần Lục Dương chợt trầm tĩnh lại.

Viết tiểu thuyết, yêu cầu về mặt tâm tình, cũng tương tự như việc tu luyện nội công trong tiểu thuyết võ hiệp, cả hai đều phải làm cho tâm tình mình yên tĩnh, trong lòng bài trừ hết mọi tạp niệm, đưa đầu óc tiến vào trạng thái thanh minh nhất.

Chỉ có trong trạng thái thanh minh nhất, thì tu luyện nội công hay viết tiểu thuyết, mới có hiệu quả tốt nhất.

Lục Dương không phải là thiên tài, không có bản linh khiến tâm tình mình trong nháy mắt có thể trầm tĩnh lại, nên phải mượn hơi thuốc và âm nhạc, đôi khi còn cả nước trà để làm điều đó.

Có lẽ nói, đại bộ phận những người chuyên tâm viết tiểu thuyết, đều cần những loại trợ lực này.

Đây cũng là một trong những lý do mà đại bộ phận tiểu thuyết gia đều là người nghiện thuốc.

Rất nhanh, khi điếu thuốc chỉ còn một nữa, tâm tình Lục Dương đã hoàn toàn trầm tĩnh lại, trong đầu hiện lên nội dung chương truyện sẽ viết đêm nay.

Lập tức mở file word trong máy tính ra, sau đó hai tay đặt lên bàn phím, tiếng lóc cóc vang lên không ngừng, ngón tay di chuyển qua lại như hồ điệp bay lượn, từng chữ từng chữ bằng tốc độ nhanh nhất hiện lên trên màn hình.

Đây mới là trạng thái chung cực của Lục Dương khi viết tiểu thuyết.

Trước khi sống lại, suốt mười năm gõ chữ liên tục, khiến tốc độ đánh máy và khả năng tổ chức ngôn ngữ trong đầu óc của Lục Dương bắt nhịp cực kỳ ăn í với nhau.

Một giờ ba nghìn chữ.

Một giờ ba nghìn chữ, ở trong giới tác giả viết võng văn cũng không tính là tốc độ đứng đầu, theo Lục Dương biết, có mấy tác giả cấp đại thần, một giờ có thể gõ được bảy tám ngàn chữ, thậm chí hợn một vạn chữ.

Đó mới là tốc độ khiến người thường cả đời phải ngưỡng vọng.

Nhưng tốc độ ba nghìn chữ một giờ, cũng tuyệt đối không thuộc về thủ tàn đảng (nhóm tay mơ).

Lục Dương từng nghe một ít thủ tàn đảng nói, một giờ cũng không viết được một ngàn chữ.

Khi đó hắn còn mỉm cười, bởi vì khi mới bắt đầu viết tiểu thuyết, bản thân hắn cũng là một thủ tàn đảng.

Còn nhớ khi mới bắt đầu dùng máy tính để gõ chữ, Lục Dương đều phải bật đèn hết cở, mắt đặt trên bàn phím dò từng chữ một, chỉ dám nhè nhẹ ấn xuống chứ cũng không giám gõ mạnh.

Khi đó, một giờ Lục Dương chỉ đánh được một hai trăm ký tự, một tập bản thảo tậm vạn chữ cũng phải mất vài ngày vài đêm.

Nhưng mà, nay đâu giống xưa.

Hôm nay, hiện giờ tốc độ đánh máy của Lục Dương đã khá điêu luyện.

Với tốc độ ba ngàn chữ một giờ, đừng nói là năm 2003, cho dù đặt ở năm 2013, cũng vượt qua đa số người.

Tối hôm đó, vì không cần viết tay, nên chỉ tới mười giờ, Lục Dương đã viết được tổng cộng hơn sáu ngàn bốn trăm chữ.

Nhìn đồng hồ thấy còn cách mười hai giờ hơn hai tiếng, Lục Dương định viết thêm một chương nữa, nhưng thấy bao thuốc trên bàn đã hết sách.

Điều này khiến hắn cảm thấy như thiếu thiếu cái gì đó, sau vài lần nhíu mày, cũng không thể tập trung như trước nữa.

Xem ra thời điểm viết tiểu thuyết, hắn đã quá ỷ lại vào thuốc lá rồi.

Bất đắc dĩ cười khổ một tiếng, Lục Dương nhẹ nhàng thở ra một hơi, cũng không miễn cưỡng mình nữa, bàn tay gõ gõ trên bàn phím một hồi, đăng nhập vào tài khoản trên trang web vừa đăng truyện.

Mở thư mục dùng để đăng《Tận Thế Đất Hoang》 ra, Lục Dương mới có phần hứng khởi, bởi vì số lượng người đọc hiện giờ đã tăng thêm hơn ba mươi người, tổng cộng được bốn mươi bốn lượt click đọc.

Phiếu đề cử cũng tăng thêm mười hai tấm, tổng cộng được mười bốn phiếu.

Khu bình luận sách ngoại trừ ba bốn bình luận với mục đích quảng cáo ra, rốt cuộc cùng có hai độc giả bình luận liên quan tới tác phẩm.

Một độc giả đề tên Vạn Kim Thiếp: Chi trì! (cố gắng duy trì)

Chỉ có hai chữ.

Người còn lại thì khá hơn một chút: Có chút ý tứ, bất quá còn ít quá, sẽ tiếp tục theo dõi, hãy nỗ lực lên!

Lục Dương nhẹ giọng cười, tắt âm nhạc trên máy vi tính đi, với lấy bóp đi thẳng xuống lầu.

Cạnh tiểu khu hắn sống có mấy cái siêu thị nhỏ, Lục Dương sau khi mua một bao thuốc, do dự một chút, cuối cùng hướng về phía trường học.

Lúc này về nhà cũng đã tầm mười giờ, cũng không viết thêm được bao nhiêu, nên Lục Dương bỗng dưng muốn tới khu giảng đường số ba xem coi thử có nhìn thấy Tào Tuyết hay không.

Sau mấy ngày quan sát, hắn phán hiện buổi tối Tào Tuyết thường hay một mình đến đó đọc sách.

Có đôi khi ở ngồi ở lầu một, có đôi khi ngồi ở lầu hai, nhưng rất ít khi lên lầu ba lầu bốn, mỗi buổi tối đều hơn mười giờ mới gấp sách đi về.

Tầm nửa giờ sau, Lục Dương nhìn thấy Tào Tuyết đang ngồi đọc sách trong một căn phòng dưới lầu một.

Căn phòng này được đánh số 102, đây cũng không phải là lần đầu tiên hắn nhìn thấy nàng ngồi ở trong này.

Trong miệng ngậm điếu thuốc, đứng ngoài cửa sổ nơi ánh đèn trong phòng không chiếu tới, Lục Dương thầm do dự một chút, cuối cùng cũng tiến vào từ cửa sau, ngồi xuống chính vị trí lúc trước từng ngồi.

Lần này hắn cũng không tiếp tục cố ý che dấu, trên bàn không có sách vở gì không nói, cứ như vậy vừa hút thuốc vừa híp mắt thản nhiên nhìn chằm chằm vào bóng lưng Tào Tuyết đang lẳng lặng đọc sách.

Tâm lý Lục Dương lúc này thậm chí còn muốn Tào Tuyết có thể quay đầu lại một chút, biết được hắn đang chăm chú nhìn mình.

Đúng vậy, Lục Dương đã quyết định sẽ từ từ tiến vào cuộc sống của Tào Tuyết.