Chương 12: Chương 12: Em khác xưa rồi

Hai ngày sau, chính là thứ bảy.

Buổi sáng thứ bảy đương nhiên không phải đi học, Lục Dương sau một đêm ngủ ngon, tận tám giờ mới tỉnh lại, vừa mở mắt ra, đã cảm thấy cả người khoan khoái, một thân khí lực tràn trề, khiến tâm tình hắn cũng trở nên dễ chịu.

Rời giường đánh răng rửa mặt, rồi đi tới căn tin mua bánh bao, sau khi ăn xong một bát cháo cũng không lập tức đến khu giảng đường số ba, mà quyết định thừa dịp tâm tình đang tốt, muốn đi tới câu lạc bộ võ thuật luyện quyền một chút.

Gần đây khi luyện quyền, hắn rõ ràng cảm giác được sự tiến bộ của mình, ra quyền càng ngày càng tự nhiên, mà hắn cũng chợt phát hiện ra bản thân mình rất thích luyện quyền.

Muốn làm là làm liền.

Lục Dương quay về ký túc xá thay quần áo, sau đó mang theo bao tay đi về hướng câu lạc bộ võ thuật.

Câu lạc bộ vũ đạo ở phía trước câu lạc bộ võ thuật, nên mỗi lần muốn luyện quyền hắn đều phải đi ngang qua đây.

Ngày hôm nay, mang theo tâm tình thoải mái đi ngang qua câu lạc bộ vũ đạo, Lục Dương ngoài ý muốn phát hiện ra cửa câu lạc bộ vũ đạo hôm nay không khoá, bên trong có không ít nữ sinh trẻ tuổi đang luyện múa.

Cảnh tượng mấy chục mỹ nữ cùng nhau luyên múa khiến mỗi nam sinh khi đi ngang qua đây đều nhịn không được mà phải ghé mắt nhìn, Lục Dương cũng không ngoại lệ.

Khi đi ngang qua câu lạc bộ vũ đạo, phát hiện ra bên trong có không ít mỹ nữ đang luyện múa, ánh mắt Lục Dương theo bản năng liếc qua, cước bộ cũng theo đó chậm lại.

Đưa mắt nhìn sang, Lục Dương chợt ngây ngẩn cả người.

Bởi vì hắn phát hiện ra trong hơn mười mỹ nữ trẻ tuổi bên trong, có một bóng hình quen thuộc - Phùng Đình Đình.

- Tại sao nàng lại ở đây?

Lục Dương theo bản năng nhẹ giọng tự hỏi.

Bởi vì theo hắn nhớ, kiếp trước, Phùng Đình Đình sau khi vào đại học cũng chưa từng gia nhập vào câu lạc bộ vũ đạo, nhưng hiện giờ, trong tầm mắt của Lục Dương, thân ảnh màu trắng lẫn trong đám mỹ nữ đang luyện múa kia, không phải Phùng Đình Đình thì là ai?

Lục Dương cho dù có nghĩ nát óc cũng không ngờ rằng nguyên nhân Phùng Đình Đình tham gia vào câu lạc bộ vũ đạo chính là vì hai ngày trước nàng từng theo hắn đi tới câu lạc bộ võ thuật.

Phùng Đình Đình là một cô gái yếu đuối, đương nhiên không có hứng thú với võ thuật, nhưng khi nàng nhìn thấy câu lạc bộ vũ đạo ở cách đó không xa, nhãn châu chợt xoay chuyển một lúc, sau đó nảy lên chủ ý tham gia vào câu lạc bộ vũ đạo.

Cho nên hôm nay mới khiến Lục Dương có một trận ngạc nhiên, phải tự hỏi vì sao đời này nàng lại tham gia vào câu lạc bộ vũ đạo.

...

Lục Dương nhìn thấy Phùng Đình Đình, đã là chuyện của hai ngày trước, sau đó vì quá mải mê luyện quyền nên cũng không phát hiện ra nàng từng đứng ở ngoài cửa sổ nhìn mình, mà hiện tại Phùng Đình Đình cũng không chú ý đến Lục Dương ở bên ngoài cửa sổ.

Lục Dương đứng ngoài cửa sổ vài giây, thần sắc biến hoá vài lần, sau đó bước nhanh về phía câu lạc bộ võ thuật.

Ngoài ý muốn phát hiện ra Phùng Đình Đình ở ngay bên cạnh, tâm tình Lục Dương vốn đang thoải mái, đã nhanh chóng trầm xuống.

Sau khi sống lại, mỗi lần nhìn thấy Phùng Đình Đình, hắn đều nhớ lại ký ức đau thương trước kia, mỗi lần như vậy đều khiến tâm tình hắn trở nên khó chịu.

Đi tới câu lạc bộ võ thuật, Lục Dương phát hiện ra hôm nay Đằng Hổ cũng ở đây, mà bên trong còn có thêm bảy tám khuôn mặt mới, hẳn là tân thành viên mới được chiêu sinh đợt vừa rồi.

Lục Dương đếm sơ qua, trong những gương mặt mới này, có sáu nam hai nữ.

Sáu nam sinh, Lục Dương cũng không có hứng thú quan tâm, khiến Lục Dương chú ý chính là hai nữ sinh còn lại, một mập một gầy.

Mập, mặt tròn thân tròn chân tròn, chỗ nào cũng tròn, Lục Dương ước tính thể trọng của nàng chắc phải vượt qua một trăm sáu mươi cân (một cân bằng nửa ký), nên dung mạo cũng không cần nhìn kỹ thêm làm gì.

Gầy, nhìn kỹ, hình dáng rất thanh tú, cao chừng mét rưỡi, có vẻ như là một tiểu mỹ nhân.

Khi Lục Dương đến, mọi người cũng đều thấy.

Chủ nhiệm Đằng Hổ mỉm cười với hắn, sau đó hướng mấy người còn lại nói:

- Giới thiệu với mọi người một chút, vị này là Lục Dương sư đệ, là người đầu tiên gia nhập câu lạc bộ ta, sau này mọi người hãy gọi hắn là sư huynh đi.

Sau khi Đằng Hổ lên tiếng, liền cí mấy người mở miệng gọi Lục Dương sư huynh.

Nhưng cũng có vài nam sinh nhếch miệng lên, lộ vẻ khinh thường, rõ ràng không xem một người có vóc dáng trung đẳng như Lục Dương là sư huynh.

Mọi người đều biết câu lạc bộ vừa mới thành lập, Lục Dương cùng lắm chỉ gia nhập sớm hơn bọn họ mấy ngày, cũng không giỏi giang hơn bọn họ là bao, nên cũng không sợ Lục Dương động thủ giáo huấn bọn họ.

Vẻ mặt xem thường của những nam sinh kia, Lục Dương đều thấy trong mắt, nhưng cũng không nói gì.

Thứ nhất, hắn dù sao cũng đã hơn hai mươi chín tuổi, tâm tình đã sớm trầm ổn, lâu rồi cũng chưa đánh nhau vì thể diện.

Thứ hai, Lục Dương gia nhập câu lạc bộ võ thuật, chỉ vì muốn rèn luyện thân thể, vì thế không quan tâm người khác nghĩ về hắn thế nào, chỉ cần chủ nhiệm Đằng Hổ thỉnh thoảng chỉ điểm cho hắn một chút là được rồi.

Lục Dương hướng những người chào hắn gật gù, hơi cười, sau đó mang theo bao tay, đi tới bao cát trong cùng bắt đầu luyện quyền.

Đằng Hổ mấy ngày trước đã nói với hắn, hiện giờ hắn chỉ cần luyện chính quyền (đấm thẳng) và câu quyền (đấm móc) là được rồi, còn những chiêu thức khác, sau này hẳng học.

Lục Dương biết đạo lý ham nhiều tất nát, cũng từng nge qua câu nói kinh điển trong giới võ thuật: Biết ngàn chiêu, không bằng tinh một chiêu.

Lục Dương biết, chỉ cần luyện thật tốt hai chiêu này, đã có thể đánh thắng phần lớn người bình thường được rồi.

Bởi vì phần lớn người bình thường đều không luyện qua bất kỳ quyền pháp gì, đánh nhau với bọn họ, chỉ cần một hai chiêu là đã đả bại được.

Đằng Hổ đứng giảng giải cho tám thành viên mới về cách ra quyền và thu quyền, còn Lục Dương thì một thân một mình lặng lẽ luyện tập trong góc khuất, cũng không chú ý đến tình hình bên này.

Luyện quyền hơn một giờ, khi hai tay đã bủn rủn vô lực, thì Lục Dương mới dừng lại.

Đi tới chỗ thay quần áo, khi đang cầm khăn tay lau mồ hôi trên người, thì Đằng Hổ đi tới bên cạnh hắn, mỉm cười nói:

- A Dương! Không sai! Nghe một người bên câu lạc bộ cầu lông nói, cậu gần đây thường hay đến đây luyện tập một mình, xem ra cậu thật sự muốn luyện quyền thật sao?

Lục Dương nhìn Đằng Hổ một chút, cười cười, nói:

- Gần đây chương trình học khá nhẹ, cũng khá rảnh rổi nên mới tới đây.

Đằng Hổ vỗ vỗ bả vai Lục Dương ý khen ngợi, nói:

- Luyện nhiều một chút cũng không phải là chuyện xấu! Chỉ cần cậu thật tâm muốn luyện tập, chờ khi cậu có cơ sở vững vàng rồi, sư huynh ta sẽ truyền thụ cho cậu mấy tuyệt chiêu.

- Ồ?

Nghe Đằng Hổ nói đến tuyệt chiêu, Lục Dương có chút bất ngờ, kinh ngạc nhìn Đằng Hổ, hỏi:

- Bái chủ nhiệm làm sư phụ? Để học võ công chân chính à?

- Ha ha!

Đằng Hổ cười khẽ một tiếng, lại vỗ vai Lục Dương lần nữa, chỉ nói:

- Cố gắng luyện tập đi! Chỉ cần có thể kiên trì thì sau này cậu sẽ biết.

Nói xong, hắn gật đầu với Lục Dương rồi đi về phía những thành viên mới.

Nhìn theo bóng lưng Đằng Hổ, trong lòng Lục Dương bỗng nhiên có chút chờ mong.

Nguyên tưởng rằng Đằng Hổ chỉ biết chút quyền anh và tán thủ (Sanshou), không nghĩ tới hắn còn tinh thông cả quyền pháp nữa.

Trước khi sống lại, Lục Dương từng xem qua một vài tiểu thuyết viết về mảng võ thuật Trung Hoa.

Biết Trung Quốc một ít môn quyền thuật có tiếng, tỷ như Thái Cực, Bát Quái, Hình Ý, Bát Cực, Trạc Cước, Vịnh Xuân, Hồng quyền, hay Đại Thánh Phách Quải vân vân.

Không biết Đằng Hổ luyện môn nào?

. . .

Từ câu lạc bộ võ thuật đi ra, Lục Dương phát hiện cửa chính câu lạc bộ vũ đạo đã đóng từ lâu, nhưng xuyên qua cửa sổ kiếng, hắn nhìn thấy Phùng Đình Đình và những mỹ nữ kia vẫn còn đang luyện tập múa cơ sở bên trong.

Lục Dương không hiểu vũ đạo, không biết đó là loại hình múa nào, chỉ chú ý thấy Phùng Đình Đình luyện tập rất chăm chỉ, giống như dáng vẻ của nàng khi học tập thời cấp ba.

Lục Dương khi đó sở dĩ thích nàng, ngoại trừ vì nàng ngồi ở trước mặt hắn suốt mấy học kỳ liền ra, một điểm rất trọng yếu chính là khi ngồi học, Phùng Đình Đình rất chuyên tâm, khi ấy hắn ngồi ở phía sau nàng, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nhìn thấy dáng vẻ chăm chú nghe giảng của nàng, dần dần, không biết từ lúc nào trong lòng đã có hình bóng của cô gái vừa mỹ lệ vừa chăm chỉ này.