⚜⚜⚜Lucky⚜⚜⚜ kỷ lục góp 3 trăm 50 ngàn kim tệ . Đỉnh của chóp .
.....................
Dưới đây là đoạn trong nhật ký chiến trường tôi ghi về ngày 17-2-1979:
"- Khoảng 3 giờ 15 phút, Trung Quốc bắt đầu bắn pháo sang đất ta. Hỏa lực của địch rất mạnh. Các trận địa của ta chìm trong lửa đạn. Đến 4 giờ sáng vẫn chưa có báo cáo thiệt hại cụ thể của các bộ phận."
Sáng sớm, bộ binh và xe tăng địch bắt đầu vượt biên giới tấn công sang xâm lược nước ta, đại đội 11 đã nổ súng chặn đánh bọn địch... Tình hình trong ngày 17-2:
"- Hướng cửa khẩu Bình Mãng: Bọn địch tấn công đợt 1 lúc 5 giờ sáng. Đợt 2 lúc 8 giờ sáng, chúng chiếm mất 1/2 chốt cây đa thứ nhất. Đợt 3 chúng tấn công vào khoảng 11 giờ trưa, chiếm toàn bộ mỏm 1, chốt cây đa thứ nhất."
Đến trưa 17-2, Đại đội 11 chỉ còn giữ được mỏm 2 của chốt cây đa thứ nhất. Đại đội 11 bắn cháy được 2 xe tăng, tiêu diệt gần 300 tên địch.
"- Lúc 22 giờ đêm, Đại đội 11 và 1 trung đội tăng cường của Đại đội 10 đã tổ chức phản kích chiếm lại được mỏm 1 và toàn bộ điểm chốt cây đa thứ nhất."
- Các cán bộ, chiến sĩ đại đội 11 hy sinh trong ngày gồm:
"Thượng sĩ Trần Văn Ngọc, trung đội phó. Đồng chí Ngọc bắn cháy một xe tăng và diệt nhiều tên địch, trúng đạn hy sinh khi chuẩn bị bắn chiếc xe tăng thứ hai."
" Binh nhất Nguyễn Văn Nền bắn hết đạn đã đánh nhau với bọn giặc bằng lưỡi lê, báng súng, bị bọn địch đâm chết ở chốt cây đa thứ nhất."
" Chuẩn uý Dương Đình Hà, chính trị viên phó đại đội, trung đội trưởng Nguyễn Văn Lượng hy sinh khi chỉ huy bộ đội phản kích chiếm lại chốt cây đa thứ nhất đêm 17-2…"
Đến bây giờ khi đọc lại những dòng nhật ký ghi vội ngày 17-2 năm ấy tôi vẫn thấy lòng mình lắng lại. Cái cảnh đạn lửa mịt mù và về những hi sinh mất mát của Tiểu đoàn 3 vẫn hiển hiện lên trước mắt...
......................
Tối ngày 17-2, bọn bành trướng tạm ngưng các đợt tấn công. Pháo binh địch từ bên kia biên giới cũng giảm cường độ bắn sang các trận địa của ta. Các đơn vị lần lượt báo cáo tình hình về chỉ huy tiểu đoàn qua mạng thông tin vô tuyến của tiểu đội tôi.
Tôi tổng hợp tình hình rồi vào trong hang báo cáo với tiểu đoàn trưởng và chính trị viên tiểu đoàn. Tiểu đoàn trưởng và các cán bộ cùng nghe tôi báo cáo tình hình.
Chính trị viên Hoàng Quốc Doanh dặn tôi đêm nay phải chú ý đảm bảo liên lạc thật tốt với Đại đội 11 để chỉ huy phản kích lấy lại chốt cây đa thứ nhất. Khi tôi quay ra ngoài cửa hang thì đã gần bảy giờ tối.
Bộ phận hậu cần của tiểu đoàn đem cơm lên hang Ma Gà cho chúng tôi. Mỗi người được một nắm cơm bằng nắm tay và một miếng thịt lợn nhỏ xíu ướp muối mặn.
Lúc này tôi mới thấy bụng đói cồn cào. Hóa ra suốt cả ngày chưa ăn gì. Lúc nào tôi cũng lo lắng việc đảm bảo thông tin cho chỉ huy nên quên cả cái đói.
Tình huống chiến đấu dồn dập cũng như tôi chẳng ai nghĩ và nhớ đến ăn nữa. Mà có nhớ, có đói thì cũng chẳng có gì mà ăn. Thỉnh thoảng, gọi máy khản cả giọng tôi cũng chỉ uống chút nước lã múc dưới suối đựng trong cái bi đông để trong túi cóc ba lô.
Tôi vừa gặm được một miếng cơm nắm khô khốc đang nhai trệu trạo thì Phạm Hoa Mùi lần đến. Mùi giọng run run xúc động nói: - Bảo ơi! Thằng Đam hi sinh rồi!
Tôi giật mình bàng hoàng lặng người đi một lát mới lập cập hỏi lại: - Nó chết bao giờ! Ở đâu...? Phạm Hoa Mùi ngậm ngùi:
"- Sáng nay, thằng Đam đem chỉ lệnh của chỉ huy tiểu đoàn lên chốt của Đại đội 11. Sau khi truyền đạt mệnh lệnh xong nó tham gia chiến đấu tại chốt cây đa thứ nhất."
" Khi đợt tấn công của bọn địch bị đẩy lui, nó mới quay về sở chỉ huy tiểu đoàn. Thằng Đam bị trúng đạn cối của địch hi sinh ngay dưới chân điểm chốt cây đa thứ hai. Anh em trung đội vận tải tìm thấy nó nằm gục bên hố đạn pháo và đã đưa thi hài nó về nghĩa trang liệt sĩ thị trấn Sóc Giang rồi..."
Nghe Phạm Hoa Mùi kể lại chuyện thằng Đam hi sinh tôi thấy buồn quá.
Lòng dạ tôi cứ nôn nao, chả muốn ăn nữa. Cả ngày tối mắt tối mũi lo đảm bảo liên lạc cho chỉ huy chiến đấu tôi cũng chả còn chú ý xem thằng Đam lên Đại đội 11 đã trở về chưa.
Hóa ra nó chết từ lúc sáng mà đến bây giờ tôi mới biết. Thế là một người bạn thân của tôi đã ngã xuống ngay trong ngày đầu tiên của cuộc chiến tranh biên giới này rồi.
Miếng cơm nắm đang nhai dở trong miệng tôi như nhạt và bã ra không muốn nuốt. Tôi nhớ lại lúc sáng nay, khi bọn địch đang tấn công lên chốt của Đại đội 11 thì thấy thằng Đam, tiểu đội trưởng truyền đạt xách súng từ trong hang vội vã đi ra. Tôi liền hỏi nó:
" - Mày đi đâu thế?"