Chương 1: Thế giới này thật nhàm chán a

Kể từ ngày thế giới biết tới tu tiên giới, tính ra cũng đã được 10 năm. Ngày đó, thế giới đang yên đang lành bỗng nhảy ra một vị bán tiên nhân cảnh giới từ vũ trụ ghé thăm, nói là tới thu lại pháp khí, mà pháp khí đó không gì khác chính là Trái Đất!!!

Truyện phải nói từ ngàn năm trước, khi hắn đã đạt đỉnh phong bán tiên,sắp độ tiên kiếp, tiến lên cảnh giới mới, biết rõ lần độ tiên kiếp này hắn khó mà vượt qua nổi, nên đã dồn hết tâm huyết vào tạo ra một pháp bảo bản mệnh thông thiên năng lực giúp hắn độ tiên kiếp. Đúng lúc bay ngang qua địa cầu, thấy nơi đây linh khí khá dồi dào, tài nguyên tu luyện phong phú, liền nảy ra ý tưởng điên rồ, đem bản mệnh pháp bảo ra cùng trả giá sinh mệnh, không tiếc tiêu hao của cải tích lũy cả đời để ép linh khí Trái đất vào nuôi dưỡng phần lõi sau đó lấy ra làm nguyên liệu luyện khí. Có thể nó đây là một phương pháp vô cùng táo bạo và tràn đầy nguy cơ khiến bản thân sạt nghiệp, vì trước đây chưa ai làm chuyện này hoặc có muốn cũng không có khả năng.

Tên bán tiên này cũng là một tên có bản lĩnh, hắn thế mà lại thành công, chỉ cần đợi sau ngàn năm, linh khí nuôi dưỡng lõi địa càu thành một viên kim đan khổng lồ, hắn có thể lấy nó đi luyện ra một pháp khí bá đạo nhất từ trước tới nay, độ tiên kiếp lúc đó, chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ. Để cho an toàn, hắn còn bày bố cấm chế để các vị tiên nhân khác không chú ý tới tiểu hành tinh tu tiên này mà cướp mất thành quả. Mà khi ấy, tu tiên giới trên địa cầu vô cùng loạn lạc, cũng vì linh khí bỗng nhiên sụt giảm trầm trọng, khiến tu luyện trở nên khó khăn, đột phá cảnh giới cao vốn khó nay càng thêm khó, ai ai cũng bối rối, trong ngàn năm nay chẳng có mấy người đột phá cảnh giới quá cao. vẫn may còn các vị đại thừa trưởng lão tuổi thọ có thể đạt tới trăm vạn năm, chỉ coi đây là dị tượng, đến lúc hiểu ra sự thật mới biết là mình đã bị chơi một vố đau !!!

Toàn tu tiên giới lúc đó sôi sục tức giận, muốn băm thây hắn ra vạn đoạn. Thế nhưng cách biết thực lực lại quá lớn, các vị trưởng lão đánh tới sứt đầu mẻ trán cũng không làm hắn sước một chút. Trong tình thế tưởng chừng như vô vọng ấy, bỗng từ địa cầu tỏa ra linh khí khổng lồ, tiên thai nuôi dưỡng đã thành, trong một khoảnh khắc linh khí tỏa ra khiến cho tên tiên nhân kia cũng bất ngờ, hắn lại thành công đến vậy, phủi tay một cái khiến các trưởng lão đại thừa lập tức bị đẩy xa, trọng thương nghiêm trọng.

Hắn lấy sức mình, ép tiên thai ra, bề mặt địa cầu rung lắc dữ rội, tiên thai chống cự, nó tuy mới được dưỡng ra nhưng nó hiểu, nếu bị kéo ra rồi thì chắc chắn sẽ không toàn thây, liền đem linh khí bạo phát ra, tấn công chính kẻ đã tạo ra nó đến lưỡng bại câu thương. Tên bán tiên kia bị trong thương thì không thể tiếp tục đè nén cảnh giới nữa, tiên kiếp liền đã tới khiến hắn không kịp trở tay. Kết cục độ đến đạo thiên lôi thứ 4 thì không chịu nổi nữa. thịt nát xương tan,mà địa cầu thì cũng không khá hơn, vì đã bộc phát linh khí quá mức đến mức tổn thương trầm trọng, coi như bị phế đi công sức ngàn năm thai nghén. Cuối cùng, tất cả mọi chuyện lại thành ra kết cục này, tu tiên giới có lại mức linh khí dồi dào, cả thế giới chấn động, người người đổ xô đi tu tiên, cả thế giới trong đoạn thời gian đó như quay cuồng cả lên cũng may có các tông phái trấn nhiếp, bình ổn tình hình.

Thời gian thấm thoắt trôi qua, 10 năm vừa rồi, con người dần hòa nhập với tu tiên giới, kẻ có linh căn thì tu tiên, kẻ không có linh căn cho dù là giàu có quyền lực cách mấy, cũng chỉ là người phàm. Dần dần, các thế gia tu tiên nổi lên, lấn chân cả vào việc làm ăn của phàm nhân, dễ dàng vượt lên đỉnh phong.

Ở cái thời đại này, tu tiên mới là chân lý a, tu tiên vừa có sức mạnh, vừa có tiền có quyền a. Nhưng nào có dễ vậy, không có linh căn thì đành cam chịu kiếp phàm nhân thôi. Lại nói bản thân ta, thân là học bá của cái trường này, thế mà cũng chỉ là ngụy linh căn, tuy quả thực có thể tu tiên, nhưng chắc chắn chả tông môn hay gia tộc nào chịu nhận mà bồi dưỡng vì căn bản ngụy linh căn so với cái từ phế vật có lẽ là ngang hàng nhau, thâm chí còn kém chút nữa. Ngụy linh căn hấp thụ linh khí chậm chạp, vận chuyển chu thiên chậm chạp, tu vi muốn tăng tiến đều là cần vô số thời gian, công sức hoặc linh đan diệu dược cùng thiên tài địa bảo bòi dưỡng.

"Haizzzz số ta nó thật là cức chó mà !!! " Tần Kha kêu lên. "Bốp" một cuốn sách cuộn lại đập thẳng vô đầu hắn, vừa ôm đầu hắn vừa ngẩng đầu lên, đứng trước mặt là một người đàn ông trung niên tóc lớm rớm bạc vài sợi, thân hình hộ pháp tuy không quá cao lớn nhưng trông vô cùng lực lưỡng và uy nghiêm, không ai khác chính là chủ nhiệm Lý nổi danh nghiêm khắc.

"Dám ngủ gật rồi còn nói mớ trong giờ toán của tôi, tưởng bản thân có cái danh học bá thì hay à, lên bảng giải bài tập, làm không được thì chuẩn bị tinh thần chạy 50 vòng quanh sân đi". Tần Kha vốn tưởng như sắp bị phạt nghe vậy thì mặt mày hớn hở, đơn giản vì hắn là học bá của trường, đây đâu phải là hư danh. Chỉ trong thời mấy cái đi đi lại lại của thầy Lý, Tần Kha đã giải xong bài toán mà cả lớp ngồi nửa tiết làm không ra.

Được thể, Tần Kha đắc ý xoay người tung chuẩn viên phấn vào hộp đựng, từng bước vũng vàng đi về chỗ. Hắn nghĩ thầm"Dăm ba cái bài nâng cao tầm này, ta làm có mà cả rổ đến ngấy luôn rồi, muốn là khó em ư, thầy còn chưa đủ trình nhé". Vừa đi tới chỗ thầy Lý thì Tần Kha bị chặn lại, thầy Lý gằn giọng "Hình như tôi không có nói là sẽ bỏ qua cho cậu nếu cậu làm đúng thì phải", kèm theo đó là điệu cười vô cùng đắc chí của thầy.

Tần Kha bị thầy chơi xỏ, chỉ có thể nhấn nhịn mà chạy 50 vòng sân."Con mẹ nó em giúp thầy lấy cái giải toán quốc gia để giờ thầy chơi em như vậy à" Tần Kha chửi thầm. Cùng lúc đó, thầy Lý nói vọng từ tầng 3 xuống "Lo mà chạy đi, em còn 29 vòng nữa đấy"kèm theo đó là một điệu cười giòn giã vang lên.

Tần Kha chạy liên tục 47 vòng thì gần như kiệt sức, dáng người còng đi, hai tay thõng xuống, miệng thở hồng hộc:" Cố lên Tần Kha, mày làm được mà, còn có 3 vòng nữa thôi" hắn tự an ủi bản thân. Khi đã chạy xong 50 vòng, hắn kiệt sức mà ngộ bệt xuống sân:" Mẹ nó mệ chết lão tử rồi ", hắn vừa nói vừa ngẩng mặt lên trời. Bầu trời trong xanh không một gợn mây, nhưng phi kiếm thì một đống người cưỡi, cũng phải thôi dù gì hôm nay cũng là ngày kỉ niệm 10 năm thoát khỏi duyệt vong của nhân loại. Trên trời có đủ loại phi kiếm to nhỏ bay lượn, "Hình như trong lễ kỉ niêm sẽ có một thông đạo nối tới thượng cổ giới được mở ra thì phải" hắn lầm bầm.

"Bộp" một cái gì đó bay trúng đầu Tần Kha, kèm theo đó là tiếng rơi lạch cạch xuống sân trường. " Má nó, ai dám đánh lén lão tử !!?" hắn thầm nghĩ sẽ tẩn cho cái tên chết tiệt nào lại không biết điều đến vậy. Nhưng xung quanh lại chẳng có ai cả, Tàn Kha ngó nghiêng xung quanh, chỉ thấy một cây bút lông thân tre lăn lăn trên nền sân, hắn toan ném ta cây bút, nhưng đến khi cầm lên, thì lại cảm thấy như bị cậy bút hấp dẫn, hắn mân mê cây bút hồi lâu.

Cây bút dài khoảng hơn gang tay, đầu là bút lông, thân bút được tạo dáng giống thân tre,màu nâu sẫm, có nhiều hình vẽ ánh kim nhưng đã mờ gần hết. Tần Kha không thấy giống là của ai đó trong trường liền quyết định đem về nghiên cứu. Tần Kha không ngờ rằng đây chính là vật sẽ thay đổi cả đời hắn.....