Đối phương không để ý tới hắn, Tống Dương rất tò mò mà không sao hỏi han được, dù sao tặng lễ vật là chuyện tốt, chờ cũng được, không hề trì hoãn tiếp tục trở về Yến Tử Bình.
Qua chỗ chiến trường ác điểu, đàn ác điểu không còn ở đó, mảng núi trước mặt huyết tương loang lổ. Những con chim còn lại thân cánh đã bị cụt, thịt nát, những con chim không lồ nằm lăn ra tùy ý có thể thấy được, đủ thấy trận chiến kịch liệt thế nào, nếu tập trung lắng nghe, Tống Dương còn có thể nghe được xa xa trong núi mơ hồ tiếng chim kêu thê lương, ác điểu trong trận này cơ bản còn đánh chưa xong, chỉ có điều dời chiến trường đi chỗ khác, càng đánh càng xa.
Tống Dương âm thầm líu lưỡi, trận ác điểu này tự giết lẫn nhau, chắc là chuyện quan trọng, liên tục hai ngày không có đánh xong. Việc này không thể giải thích được, không chừng việc này liên quan đến bản năng tập tính, nói không chừng khủng long chính vì nguyên nhân như vậy mà bị diệt vong sạch… Tống Dương nghĩ ngợi lung tung, tự làm cho mình vui vẻ.
Trên đường đi đều bình an vô sự, nhưng đến khi hắn trở về Yến Tử Bình, không khí trong trấn nhỏ có chút bất thường, dẫn đầu là một đám người hầu đang triệu tập những thanh niên cường tráng ở ven con phố.
Tống Dương bước nhanh tới, ban đầu hỏi:
- Chuyện gì?
Nhị ngốc không thấy đâu .
Buổi sáng ngày hôm qua thức dậy, đã không ai thấy Nhị ngốc, mấy người thấy buồn bực, lại đi tìm đến chỗ nhốt Lưu Tứ , mới phát hiện thấy thiết lung bị phá, Lưu Tứ cũng không thấy tung tích.
Sự tình không khó đoán, hẳn là Lưu tứ phá ***g trốn vào thâm sơn, sau đó Lưu Nhị phát hiện đuổi theo. Trí lực của Nhị ngốc kém hơn hẳn người bình thường, nhưng những đạo lý bình thường hắn đều có thể hiểu được, lúc này mất điểu không khác gì vài năm trước đã đánh mất trâu, mọi người không có cách nào khác giúp hắn vào núi tìm kiếm. Chim to hung mãnh, trừ phi chính hắn, những người khác đều không thể tới gần, đoàn người vào núi, tìm không thấy Lưu Tứ, nói không chừng biến thành bữa ăn ngon của đối phương rồi.
Cho nên Lưu nhị không kinh động những người khác, tự mình chạy vào núi đi tìm.
Từ sáng hôm qua đến giờ gã cũng chưa trở về, nhóm quan viên Lễ Bộ trước hết ngồi không yên, chuyện mất chim là của Lưu nhị, nhưng Lưu nhị ở trong núi gặp tai họa bất ngờ thì những người đi theo như bọn họ ai cũng sẽ gặp xui xẻo, bọn họ tạo áp lực, huyện thái gia cũng có chút lo sợ, lúc này truyền lệnh đi xuống, phải tập hợp nhân sự vào núi tìm người.
Bàn Đầu nói chuyện giọng điệu còn có chút thoải mái. Tất cả mọi người trong thôn trấn đều lớn lên từ trong núi, mọi người đều biết rằng ngọn núi nguy hiểm, tuy nhiên đây có người chạy vào ngọn núi chơi, đi vào năm ngày trở ra cũng không phải không có, Bàn Đầu như thế, Tống Dương như thế, Nhị ngốc cũng không ngoại lệ, nói chung chỉ cần không tiến vào địa bàn Sơn Khê Man, liền không có chuyện gì.
Hiện tại Nhị ngốc vào núi đã hơn một ngày, Bàn Đầu căn bản không làm chuyện gì, nhưng Tống Dương lại nghe được da đầu ong ong.
Liên tưởng đến chuyện mình thấy trên đường , Lưu Tứ đi vào trấn nhỏ không lâu mà bắt đầu xao động bất an, như thế nào không thể tưởng tượng được, Lưu Tứ sẽ xao động, chắn chắn là đã phát hiện đồng loại sắp bùng nổ ác chiến. Nghe có vẻ huyền bí, nhưng giữa những loại súc sinh rất thông minh sắc sảo, cảm ứng vượt qua người bình thường rất nhiều. Lưu Tứ trốn vào núi, rất có thể đi tham chiến, Nhị ngốc truy đuổi muốn chết sao?
Ở trấn mọi người không biết trên núi có trận “điểu chiến”, các đám thanh niên cường tráng lục tục đi ra nói nói cười cười chuẩn bị đi vào núi, Tống Dương sao có thể để bọn họ đi vào chỗ nguy hiểm, nói rõ tình hình cho Bàn Đầu, muốn y giải tán những người này đi, Tống Dương lập tức xoay người chuẩn bị một mình đi tìm người, nhưng rất nhanh hắn lại nhớ tới bên người Bàn Đầu:
- Bàn thủ trưởng, mượn ngài cây đao.
Hoành đao Hình bộ là công khí, tuyệt không thể cho ai mượn, nhưng Bàn Đầu ngay cả bạc nuôi ngựa còn dám tham ô, còn để ý gì tới quy củ đó, trực tiếp nhét đao vào trong tay Tống Dương.
Tiểu Cửu ở bên cạnh há mồm muốn nói cùng Tống Dương vào núi cuối cùng lắc lắc đầu, cắn môi nói câu:
- Ngươi ngàn vạn lần cẩn thận !
Tống Dương tặng nàng một cái tươi cười, lập tức đã nâng bước, thấy người câm chuẩn bị theo hắn đi vào trong núi nói:
- Ngươi ở lại ! Ta chưa trở về, mặc cho ai cũng không cho vào núi tìm ta.
Tống Dương nghĩ xa hơn một bước, hắn sợ nếu như Lưu Tứ trở về … trốn trở về, nếu mấy ác điểu trưởng thành đuổi theo, trấn nhỏ sẽ gặp họa, cho nên hắn để người câm ở lại.
Người câm không can tâm, a a ra vẻ muốn cự tuyệt, nhưng thái độ của Tống Dương cương quyết, gã cũng chỉ có thể nghe lời. Lập tức Tống Dương chạy đi, lựa chọn một phương hướng, rất nhanh biến mất ở bên cạnh trấn nhỏ. Những người khác biết được tình hình ở trong núi lớn, không khí trên trấntrở nên ngưng trọng, một nha dịch tiến đến bên người Bàn Đầu nói:
- Dương Nha Tử đi một mình sao? Đoàn người chúng ta đi theo, ít nhất có thể giúp đỡ lẫn nhau.
Không đợi Bàn Đầu mở miệng, Tiểu Cửu liền thay trả lời:
- Công tử nhà ta trước kia nói qua, cái loại ác điểu trưởng thành, còn mạnh hơn cả võ sĩ chữ Đinh..
Tên nha dịch hít thở một hơi dài, không nói gì nữa . Lúc này một trận làn gió thơm phiêu đãng, Nam Vinh Hữu Thuyên vội vàng tới, nhíu mày hỏi Bàn Đầu:
- Tống Dương vừa trở về?
Bàn Đầu nói chuyện vừa qua, Nam Vinh nhíu mày:
- Phương hướng nào?
Bàn Đầu giơ tay chỉ ra, Nam Vinh Hữu Thuyên xoay người mau chóng đuổi theo, từ Tiểu Cửu, Tiêu Kỳ đến Lễ Bộ quan viên, thậm chí Hắc Khẩu Dao thân mật khăng khít với nàng đến giờ phút này mới giật mình biết được, vị Nam đại gia không chỉ có tài múa điêu luyện, hơn nữa còn có một võ công thâm hậu.
A Y Quả đuổi ở phía sau Nam Vinh hô to:
-Muốn chết sao? ta đi cùng ngươi!
Hắc Khẩu Dao võ công không đáng nhắc tới, nếu không có vu cổ, Nhâm Tiểu Bộ cũng có thể đánh cho chạy loạn chung quanh, chưa ra khỏi trấn nhỏ Nam Vinh đã mất dấu, chỉ có thể đứng ở cửa trấn cắn răng dậm chân. Không lâu sau, lại có hai thiếu nữ đi vào trấn khẩu, và giống A Y Quả, trên mặt tràn đầy vẻ lo lắng...
Dựa vào khứu giác truy tung, thân pháp không thể đều phát động, Tống Dương đi với tốc độ cũng không nhanh, rời khỏi trấn nhỏ không lâu đã bị Nam Vinh đuổi kịp.
Tống Dương quay đầu lại nhìn nàng một cái, thoáng có chút bất ngờ:
- Thật sự nguy hiểm.
- Chủ nhân đã nói không thể để ngươi chết, lời của ông ta nhất định phải nghe.
Nam Vinh nói rất nhẹ, lại không có giọng điệu gì, lại hỏi:
- Muốn đuổi theo sao?
Tống Dương gật gật đầu:
- Vấn đề không lớn, mong rằng Nhị ngốc không có việc gì. Nếu chẳng may có việc, lại chỉ có thể chiếu cố một người, ta sẽ không quản ngươi.
Nói xong, Tống Dương rút đao, bắt đầu bôi kịch độc lên lưỡi đao, trên tay hắn là một loại độc dược cực mạnh.
Nam Vinh không tiếp lời, gắt gao đi theo phía sau hắn, chạy một trận, thấy Tống Dương không ngừng từ đông sang tây, nàng thản nhiên mở miệng:
- Cái mũi thật thính. . . Lúc trước ở Âm Gia Sạn đã hóa trang còn bị ngươi nhìn ra, chính là vì vậy, đáng tiếc sau này mới hiểu được, lúc ấy không có thể nghĩ đến.
- Ân, ngươi nói nghe rất tốt. Tống Dương lơ đãng thuận miệng đáp lại.
----------------------------------
Thoáng một cái đã hai ngày, ngoài rìa Yến Tử Bình, ba thiếu nữ còn đang chờ đợi ở đây, nhìn theo hướng Tống Dương và Nam Vinh rời đi.
Đêm hôm qua, đám quan viên không thể ngồi đợi được, cưỡi khoái mã chạy tới phụ cận Châu phủ, tìm kiếm binh mã tương trợ, tuy nhiên đường xá không gần, bây giờ còn chưa thấy về. Bàn Đầu cũng lo lắng, dẫn theo vài huynh đệ tay chân nhanh nhẹn, vài lần muốn vào núi, cuối cùng đều bị Tiểu Cửu ngăn cản. Nếu Tống Dương ứng phó không được, quan sai trên trấn đi vào cũng chỉ có chịu chết. Tiểu Cửu không quá để ý sự sống chết Bàn Đầu, chỉ sợ Tống Dương lâm vào tình thế nguy hiểm, đúng lúc đó đám người Bàn Đầu tiến đến, đến lúc đó không giúp không được gì, còn có thể liên lụy đến Tống Dương phải chiếu cố, ngược lại thêm phiền phức... …
Hai ngày qua, Hắc Khẩu Dao dần dần từ lo lắng biến thành đau lòng, chờ đợi không thấy, lại thành thất vọng, rồi tuyệt vọng, bỗng nhiên một dòng nước mắt rơi xuống, A Y Quả thanh âm nghẹn ngào:
- Nàng đi lâu như vậy sao vẫn chưa trở về, sợ là không vể được. – “Nàng” ở đây là Nam Vinh.
Cảm giác lo lắng dễ dàng lây nhau, Tiêu Kỳ và Tiểu Cửu cùng nhau lắc đầu, nước mắt hai nàng cũng tuôn ra, chảy xuống. A Y Quả dùng tay áo lau quệt nước mắt, trên mặt chưa vơi bi thương, thanh âm như nghẹn ngào:
- Không được khóc, các ngươi không được khóc! Nếu chẳng may Tống Dương không về được, còn có ta. Nói xong tay trái nàng nhu thuận nắm lấy tay Tiểu Cửu, cánh tay phải nắm bả vai Tiêu Kỳ.
Nhưng nàng làm như vậy càng khiến hai thiếu nữ sợ hơn, một phủi tay một hẩy vai, không ngừng đẩy nàng ra.