Loạn hoa tiệm dục mê nhân nhãn, bảy vị này chỉ là dược liệu bình thường, sau khi được xử lý theo cách khác nhau, hợp lại sẽ biến thành kịch độc trí mạng, trong đó chỉ có Nhãn Nhi đồng bay phất phơ là không cần luyện hóa.
Cái thuốc gây ảo giác phát điên này, khi thi triển cũng có trình tự nghiêm khắc, nếu có người cam tâm tình nguyện đến thử thuốc, Tống Dương trước hết sẽ bắt y phải hít mùi Nhãn nhi đồng ba ngày trở lên.
Sau ba ngày, sẽ rải thuốc bột Tử Dục xích.
Sau đó là loạn thạch quả, hoa hà cái, tiệm hàn y, ba vị thuốc này có thể dùng thế nào cũng được không cần phân biệt trước sau, nhưng nhất định phải sau Nhãn và Dục.
Cuối cùng là trộn lẫn mê phương thảo tử và thủy nhân đan.
Trình tự này quyết không thể sai, Tống Dương an bài trên kim loan điện cũng phải gắt gao khống chế trình tự này.
Trước hết phải lấy Nhãn làm vị dẫn, cái này không cần nói, đầu mùa xuân, trong hoàng cung đầy trời Nhãn nhi đồng, mùi hương tràn ngập khắp nơi. Đây là cảnh nổi bật nhất của Phượng Hoàng thành, lại có tác dụng nâng cao tinh thần, người Nam Lý nào hay, phong cảnh đẹp mắt này trong mắt đại hành gia dụng độc lại chính là khóa câu mệnh của Hắc Bạch Vô Thường.
Tử dục xích sau khi được luyện chế thành thuốc bột bị vẽ loạn lên vũ y của Nam Vinh Hữu Thuyên, Nam Vinh hiến nghệ trước đám người Tống Dương, nàng hiến vũ đạo, trong điệu nghê thường duyên dáng thuốc bột bay tứ tán khắp nơi.
Ba vị tiếp theo được Hồng gia ba vị huynh đệ đưa lên điện, ba huynh đệ khi thuyết giảng có thói xấu hay vung tay áo, tuy không bằng động tác múa của Nam Vinh Hữu Thuyên nhưng dùng để tán độc thì như vậy cũng đủ rồi.
Cuối cùng là “Mê”, “Nhân” được Tống Dương giấu ở đế giày, lúc ấy hắn còn cố nín cười, vào cái đêm trăm tuổi, Tạ Bàn Tử (gã mập họ Tạ) đặt cho hắn cái tên “Mê người”, giờ chân trái hắn Mê, chân phải hắn Nhân, đảo ngược lại thật không hổ danh.
Kịch độc nghe có vẻ không tưởng tượng nổi, bày ra lại phiền toái vô cùng, dựa vào một mình Tống Dương thì làm không nổi, lúc này mới tìm đến Nam Vinh và ba huynh đệ Hồng gia giúp đỡ.
Đợi tới khi Tống Dương diện thánh, năm dược vị trước đó đã phát tán xong, chỉ thiếu nốt hai vị cuối cùng do Tống Dương khống chế. Mà hắn vừa lên điện, Hoàng đế liền có thái độ không tốt, chỉ trách bức họa khổ chủ đang cười kia, Tống Dương không chút do dự dùng sức dưới chân tán nốt “Mê”, “Nhân” ra, đến lúc này kịch độc đã hoàn thành, trừ phi được giải cứu đúng cách nếu không mọi người cứ yên tâm chờ điên đi.
Đối với việc dùng độc Nhâm Sơ Dung hoàn toàn không biết gì, nghe Tống Dương giảng giải một hồi, thở phào một cái:
- Phức tạp như vậy sao? Ngươi dùng độc cũng mạnh mẽ thật đấy.
Tống Dương lắc đầu:
- Ngược lại ta cảm thấy cậu trên trời có linh thiêng.
Vưu Thái y thông hiểu vô số độc phương, Tống Dương học nhiều nhất chỉ hai ba phần, lúc trước học được “Loan hoa” là vì hắn cảm thấy tên của nó không tồi.
Hoàng cung trọng địa kiểm tra sâm nghiêm, muốn đem độc dược vào Kim loan điện cũng không phải chuyện dễ, Tống Dương đã tính toán qua tất cả thủ đoạn dùng độc của mình, cái thì không trừ được mùi vị, không thể gạt được linh khuyển, cái thì phạm vi quá nhỏ, thế nào cũng phải tiếp cận được Hoàng đế thì phải ngoài năm trượng mới có hiệu lực, có cái cần phải đun lên cực nóng, khó thực hiện, tóm lại hoặc nhiều hoặc ít đều có bại lộ, chỉ còn lại duy nhất “Loạn hoa tiệm dục mê nhân nhãn” này.
Xảo hợp nhất, kỳ diệu nhất cũng chính là kịch độc “Loan hoa” cần phải ngập trong mùi hương của Nhãn Nhi đồng mới có thể có hiệu lực, nếu đổi lại vào thời gian khác hoặc thời điểm khác, Tống Dương sao có cơ hội khiến cho Hoàng đế ngửi mùi Nhãn Nhi đồng suốt ba ngày?
Nhãn nhi đồng bay đầu xuân vừa vặn nhất nhiều nhất lại là ở trong Hoàng cung…. Là may mắn? Hay là trùng hợp?
Nhâm Sơ Dung sẽ không hỏi cái chuyện “Thiên ý” nhàm chán này, trong mắt nàng hạ độc chính là hạ độc, khác nhau duy nhất là để độc phát hay kịp giải cứu. Không nhiều lời nữa, nàng hỏi câu thứ ba:
- Tiểu Phất nói với ta, khi giao thừa ngươi đã gặp Thánh Thượng, vì sao không hạ độc lúc ấy? Độc dược hai ba tháng sau mới phát tác ngươi đừng nói là không có.
- Quê nhà có câu: Có ai lễ năm mới mà không ăn sủi cảo. Đêm trừ tịch, ăn sủi cảo, không khí tốt như vậy, hạ độc sẽ làm hỏng không khí này mất.
Cái này cũng có thể tính là lý do sao? Nhâm Sơ Dung không biết nên cười hay nên mắng, cuối cùng cũng chỉ cười khổ bình luận hai chữ:
- Tùy hứng!
Vì muốn thêm một chút bảo hiểm việc mình được phó lôi, không tiếc độc luôn nhân vật trọng yếu nhất Nam Lý – là Tùy hứng mà quyết định hạ độc, lại vì “hỏng không khí” mà bỏ qua cơ hội tốt nhất – lại là tùy hứng.
Nhưng xét đến cùng, Tống Dương đã thành công độc cả Kim loan điện.
Nên hỏi đều đã hỏi xong, nàng thoải mái dựa lưng vào ghế, không để ý tới Tống Dương, mà nheo nheo mắt, không biết đang nghĩ cái gì, một lát sau, sắc mặt quận chúa hiện ra vài phần ý cười.
Tống Dương thấy lạ:
- Cười cái gì?
- Người thực sự thông minh sẽ không làm việc theo hứng đâu.
Tống Dương cũng cười:
- A, ta cũng không phải người thông minh.
- Ngươi không thông minh? Không thông minh mà có thể độc được cả Kim loan điện?
Nhâm Sơ Dung ngóc đầu lên, cười tủm tỉm nhìn hắn, bộ dáng nàng tinh nghịch hoạt bát, không giống Thừa Hợp quận chúa gần như một tay quản cả trong ngoài Hồng Ba Phủ chút nào.
Nhâm Sơ Dung nghĩ một lát:
- Người thông minh thực sự sẽ không làm việc theo hứng, tuy nhiên…. Người bốc đồng thực ra có thể cũng rất thông minh.
Nói xong, ngón trỏ chỉ chỉ Tống Dương
- Ngươi là như thế đó, bốc đồng trước, thông minh sau.
Bốc đồng trước, thông minh sau.
Vì mục tiêu mà gần như điên cuồng, khi thực hiện lại cẩn thận tỉ mỉ tính kế chu đáo.
Hơn nữa, quan trọng nhất, từ trước khi lập kế hoạch hắn đã nghĩ luôn cả cách giải độc, Nhâm Sơ Dung không dám để triều đình đại loạn, nàng cũng thực sự có biện pháp để cho Hoàng đế ăn giải dược này vào… Về lời nhận xét của nàng, hắn lắc đầu cười:
- Ngươi không bị nói nhịu đấy chứ?
Nàng khoát tay áo:
- Không chậm trễ nữa, ta đi đây.
Chỉ còn năm ngày để giải độc, thời gian không tính là nhiều, nàng tìm một cái hộp xếp cẩn thận mười bốn bình giải dược, vừa thu thập vừa nói:
- Hơn hai mươi ngày nghỉ, ngươi hẳn là sẽ quay về Yến Tử Bình chứ? Chỗ Tiểu Phất thì ta sẽ nói với nó một tiếng.
- Còn một chuyện nữa, nếu thuận tiện, mong ngươi chiếu cố Trần Phản.
- Chuyện nhỏ.
Rất nhanh đã thu thập xong, nàng ôm cái hộp vào ngực đứng dậy đi ra ngoài, tới cửa lại dừng lại, quay đầu nói với Tống Dương:
- Ta muốn thương lượng với ngươi. Về sau nếu lại có chuyện như thế có thể tới tìm ta trước được không? Muốn xem ngươi là bằng hữu, không ngờ lại bị ngươi tính kế, trong lòng không thoải mái chút nào.
Hắn gật đầu:
- Lần này rất xin lỗi, lần sau sẽ chú ý.
Nhâm Sơ Dung mỉm cười, đôi mắt cong cong như mặt trăng, xoay người mà đi.
Quận chúa chân trước vừa đi, Nhị ngốc đã hấp tấp vọt vào, trên mặt tràn đầy vui vẻ:
- Tống đại nhân, Tống đại nhân, chuẩn bị xong chưa?
Hiện giờ đoàn người là “Yến giả thai cấp sự lang” nói chuyện với nhau phải gọi là đại nhân, Lưu Nhị là người rất biết quy củ.
Tiểu Cửu đi từ ngoài hành lang vào, bắt chước trong kịch:
- Lưu đại nhân chờ một chút, tiểu nô nhi sẽ thu thập hành lý cho Tống đại nhân.
Nói xong, cười hì hì thi lễ, giống y như mẫu.
Một tiếng “Lưu đại nhân” làm cho Lưu Nhị như mở cờ trong bụng, nhất thời cũng không biết là nên “Thủ niệp tu nhiêm” cười lên ha hả hay uy nghiêm nói năng thận trọng, kết quả, Lưu đại nhân đứng đó ngây ngô cười, nhìn như thể sắp khóc vậy…