Chương 74: Phương pháp phá án đặc biệt

Chuyện đến tay Nhâm Tiểu Bộ lập tức trở nên đơn giản, thậm chí ngay cả câu “Vì sao muốn phá án?” nàng cũng không thèm hỏi, lập tức tiến cử Tống Dương với Hình bộ.

Vận khí của Tống Dương không tồi, Hình bộ Thượng thư Đỗ đại nhân lúc ấy đang trấn thủ trên Hỗn Nghi giam… Không lâu trước đó mới xảy ra đại án cháy khôi đường, hiện giờ lại đến án giấu thi trong phong thủy trận, áp lực trên người Đỗ đại nhân không cần nói cũng biết, nếu án tử này không được phá, coi như lão mất chức Thượng thư.

Tuy nhiên, đối với Tống Dương, Đỗ đại nhân cũng chưa quá mức coi trọng, chỉ hơi e ngại công chúa, gọi Tống Dương đến trước mắt.

Đỗ đại nhân đã tuổi sáu mươi, thân là quan to, nhưng trời sinh cho một khuôn mặt như quả mướp đắng, không chút uy nghi, hai mắt đánh giá Tống Dương:

- Nghe công chúa điện hạ nói, ngươi có thể phá án?

Tiếng nói của lão rất nhỏ, nếu không phải thính giác Tống Dương rất tốt gần như không thể nghe được lão nói gì, hơn nữa, khi lão nói, bầu không khí có vẻ trầm xuống, không một chút cảm giác tươi vui.

Hắn đáp lại một cách chi tiết:

- Ta xuất thân là ngỗ tác, có chút kiến thức khám nghiệm tử thi, xem qua có thể giúp một chút.

Đỗ đại nhân mỉm cười, không yêu thích cũng không khinh thị, chỉ thấy câu trả lời của hắn không nhiều ý tứ lắm:

- Không có thi thể, chỉ có một bộ xương khô, ngươi muốn xem thì đi xem đi.

Nói xong, thoáng cao giọng, nhưng vẫn có vẻ chán nản

Đường Hỏa Thối

- Có hạ quan.

Một viên quan trung niên hơi béo bước lên vài bước, khom lưng thi lễ với Thượng thư.

Lão gật gật đầu nói với Tống Dương:

- Có chuyện gì nói với y là được, dụng tâm một chút, cẩn thận một chút, đừng phụ lòng tiến cử của công chúa.

Nói xong phất tay ra hiệu bọn họ lui ra.

Đường Hỏa Thối vốn tên Đường Hoạt Thái, nhưng khi Đỗ Thượng thư nói thì ngẫu nhiên sẽ bị ảnh hưởng chút thổ ngữ, cái tên Đường Hoạt Thái qua miệng lão biến thành Đường Hỏa Thối (hỏa thối là cái chân giò), dần dà cũng thành tên hiệu của vị họ Đường này ở Hình bộ.

Đường Hỏa Thối là quan viên ngoại lang, cấp và phẩm đều không cao, nhưng làm việc ở Hình bộ nhiều năm, ai cũng quen mặt tất, có y đi theo dẫn đường Tống Dương hành động rất tiện.

Tống Dương vẫn chưa đi xem hiện trường, hắn chọn đọc qua khẩu cung, thành viên Hình bộ trong kinh nhiều vô số, về việc tra án Tống Dương không chắc mình có hơn người ta không, chỉ nói thẳng vào việc chính, muốn đi xem thi thể, Đường hỏa thối dễ dàng đồng ý, dẫn hắn đi.

Hài cốt sớm đã được bỏ ra khỏi phong thủy trận, hiện đang được cất trong phòng liệm của Hình bộ.

Chỉ còn xương cốt và một ít lông tóc…Tống Dương đi quanh thi hài một vòng, không giống như một công nhân cẩn thận tỉ mỉ như Đường Hỏa Thối tưởng tượng, chỉ nhìn nhìn đại khái, sau đó chỉ vào cái đầu lâu:

- Ta có thể lấy nó đi chứ?

Đường hỏa thối giật mình:

- Lấy nó? Làm gì?

- Đem về dịch quán xem kỹ…. Nhiều nhất hai ngày ta sẽ trả lại, đến lúc đó sẽ có kết luận sơ bộ.

Còn là cái kết luận gì thì hắn không nói.

Đường Hỏa Thối hơi do dự, án tử chấn động, hài cốt cũng đặc biệt quan trọng, sao có thể để người ngoài mang đi? Nhưng nghĩ lại, Tống Dương là do công chúa tiến cử, chính miệng Thượng thư đồng ý cho hắn phá án, mình chỉ là chân hỗ trợ, không cần cãi lại làm gì, nếu quả thực gặp chuyện không may cũng không quan hệ với mình, nên gật đầu.

Đến bữa cơm chiều, Tống Dương ôm theo cái bao tròn vo quay về dịch quán, Tiểu Cửu cũng đã đi mua về mấy thứ hắn dặn: đất sét, thước cứng thước mềm, bút lông mực đỏ,…. Tống Dương chọn mấy thứ, đốt mấy cây nến trên bàn, lập tức tràn đầy ánh sáng, lấy cái đầu lâu ra, ban đầu Tiểu Cửu không biết trong bao là cái gì, tới tận khi hắn bắt đầu làm việc nàng mới biết, không ngờ công tử nhà mình lại mang cái thứ đáng sợ như thế về nhà, kêu “Ôi” một tiếng lùi lại mấy bước.

Hắn cười với nàng:

- Ngươi sợ thì tới ngủ với Tiêu Kỳ đi, không cần ở đây.

Tiểu Cửu cắn răng lắc lắc đầu, công tử ở lại nha hoàn chạy trốn? Nàng không biết đạo lý này! Tống Dương cũng không khuyên nhiều, chìm vào suy nghĩ, bắt đầu hết sức chuyên chú nghiên cứu mặt trước đầu lâu, khi thì dùng thước cứng thước mềm đo cẩn thận, khi thì sờ đi mó lại gò má, má, trán và khắp nơi cái đầu lâu, có khi còn đứng dậy rửa tay ra ngoài tìm người khác trong dịch quán.

Tiểu Cửu càng xem càng tò mò, cũng đi theo sau chủ nhân, hắn tìm người cũng chẳng có việc gì khác, khách khí vài câu liền thò tay sờ mặt người ta, Nhị ngốc, Khúc đại thúc, còn có những người khác quen được lúc giao thừa.

Tập trung làm việc một hồi, thẳng đến khi trăng treo tít đỉnh đầu hắn mới bắt đầu quấy đất sét, đến lúc này Tiểu Cửu đã bắt đầu hiểu được hắn muốn làm gì, hỏi dò:

- Công tử muốn phục hồi bộ dáng trước kia của bộ xương này?

Tống Dương lơ đãng gật gật đầu, hắn ra ngoài sờ mặt người ta là muốn tìm cốt cách tỷ lệ tương ứng, cũng muốn tham khảo độ dày của tổ chức cơ. Tiểu Cửu vừa ngạc nhiên vừa hưng phấn, chậc lưỡi khen:

- Nếu được thế công tử nhà ta có tài thần tiên rồi!

Tống Dương thuận miệng đáp:

- Trước kia ta đã từng xem trong sách của đồng nghiệp, cũng từng tự mình làm.

Nói xong mới nhớ ra ở kiếp này không có từ “đồng nghiệp”, mà ở kiếp này hắn cũng chưa từng có đồng nghiệp, không kìm nổi cười tự giễu.

Tiểu Cửu đánh bạo ngồi gần lại một tí, sắc mặt không che giấu được sự vui vẻ:

- Công tử có thể khôi phục lại khuôn mặt người này như cũ, án tử này cũng sẽ phá không xa.. Đến lúc đó nhất định nổi danh thiên hạ!

Tống Dương lắc đầu:

- Có thể giống được một, hai phần ta đã thành công tồi.

Mặc dù trước kia đồng nghiệp làm, sau cùng có thể phục hồi được tương tự cũng đã là thành tích tốt lắm, lúc này hắn chỉ bằng trí nhớ, lại là lần đầu tiên làm, được giống hai phần trước kia cũng tính là gặp may.

Tiểu Cửu nhíu mày, ngũ quan đều nhăn lại, trên cái mũi nho nhỏ của nàng cũng nhăn nhăn:

-Một hai phần… có ích sao? Đến lúc đó còn không phải ai cũng không nhận ra y?

- Cho nên còn một điểm mấu chốt nhất định phải nắm lấy mới được.

Tống Dương mỉm cười, không nói gì nữa, tiếp tục bận rộn không ngớt….

Sáng sớm hôm sau, dựa theo chỉ bảo của hắn, Tiểu Cửu mang bạc ra ngoài thành, mời về vài vị nghệ nhân nặn tượng và vài họa sư chuyên vẽ chân dung, mấy người theo như ý tưởng của Tống Dương, thương lượng với nhau, nặn ra những miếng đất hoặc mỏng hoặc dày, cẩn thận dán lên bộ xương khô, cái đầu lâu dần đầy đặn lên, bắt đầu có hình dạng đại khái.

Gần như đã khôi phục được bộ dáng nguyên lành, nhưng cũng chỉ là ngoại hình, còn chưa có ngũ quan, nhìn một cái thì không thể nhận ra đâu là mặt trước đâu là gáy.

Sau đó định vị ra ngũ quan (hai mắt, hai mũi, miệng), đây mới là việc khó khăn và quan trọng nhất, cái này các nghệ nhân hoàn toàn không có khái niệm, Tống Dương lại một lần nữa cầm lấy thước đo…. Khẽ cau mày, sắc mặt chuyên chú, vừa cẩn thận đo đạc, vừa lấy bút mực đỏ cẩn thận vẽ vẽ lên, thi thoảng lại lui lại vài bước nhìn tổng quát một cái.

Cứ thế thật lâu sau, hắn đã định vị hết ngũ quan của người chết, hiện giờ Tiểu Cửu cũng không còn sợ, nhìn hắn làm như thật, tò mò tràn đầy trong lòng dâng lên tận mắt, sau cùng, chủ nhân đã xong, vội vàng dùng đôi tay nhỏ nhắn xinh đẹp dâng lên một ly trà thơm:

- Công tử vất vả rồi…

Tuy nhiên Tiểu cửu còn không rõ, hắn dựa vào cái gì mà định ra vị trĩ ngũ quan của y?

Tống Dương nhận trà uống một hơi cạn sạch, thở ra một hơi:

- Tam đình ngũ nhãn là theo tỷ lệ hoàng kim.

Tiểu Cửu trợn tròn mắt không hiểu….

Sau khi mời nghệ nhân nặn tượng ra tay đắp nặn ngũ quan, tới bước này tiến độ nhanh hơn rất nhiều. Là mắt một mí hay hai mí? Là mũi sư tử hay mũi bã rượu? Là môi mỏng hay dày?.... Mặc dù có bản lĩnh to bằng trời, từ một bộ xương khô đừng mơ tưởng nặn ra được chi tiết, các nghệ nhân nặn tượng chỉ có thể dự vào vị trí Tống Dương chỉ định, nặn ra một chút ngũ quan chung chung tương ứng.

Rất nhanh, một cái đầu người đã hình thành, đúng như lời của Tống Dương, có thể giống một hai phần đã là may mắn rồi.

Các nghệ nhân nặn tượng lui ra, các họa sư ra trận, nhưng Tống Dương chỉ cần họ lấy cái đầu làm tham chiếu, trong bức tranh chỉ vẽ ra một người chung chung…. Tất cả những việc này, bận bận rộn rộn đến tận trưa hôm sau mới đại công cáo thành, hắn tạ ơn mấy vị sư phụ, rửa sạch đầu lâu, mang bức tranh chân dung chạy thẳng đến Hình bộ, tìm Đường Hỏa Thối, nói thẳng:

- Tìm người giống như bức họa này .

Đường Hỏa Thối kinh ngạc mười phần:

- Ngươi vẽ được ra khổ chủ? Cái này… làm sao vẽ được?

Tống Dương không giải thích nhiều, chỉ nói qua loa:

- Khả năng không giống lắm, nhưng có chút ít còn hơn không có, công bố ra ngoài có lẽ sẽ có người nhận ra.

Đường Hỏa Thối vừa gật gật đầu vừa mở bức hoa cuộn tròn ra xem, chỉ nhìn thoáng ra, y hít một hơi, dở khóc dở cười:

- Tống tiên sinh, cái này, sợ không phải không ổn chứ?

Tống Dương cười ngượng:

- Cái này… cũng không biết làm sao, không thể khác được!

Trên bức họa, khổ chủ đang nhếch môi, lộ ra mấy cái răng không thẳng hàng, rõ ràng đang mừng rỡ….

Đây là bức họa khổ chủ, nếu có thể xác định sẽ dán ở cửa thành thông báo, đồng thời phát ra khắp nơi tìm người quen gã. Vả lại, không cần nói đến án tử này quan trọng thế nào, nhất cử nhất động của Hình bộ đều bị từ vua đến dân theo dõi cẩn thận, nếu tung bức họa này ra khẳng định sẽ chấn động kinh thành.

Trước kia Hình bộ toát mồ hôi hột, bất kể là họa tìm phỉ đạo hay công văn nhận chức, trên bức tranh đều là chân dung chính diện nghiêm nghị, duy có lần này, lại là một bức chân dung khổ chủ cười ha ha ma quỷ.