Hoàng đế đến vừa lúc sủi cảo trong phòng bếp vừa mới bỏ ra nồi.
Đám người Khúc Thị chỉ nói y là quan lại dịch quán, làm đầu bếp trong khi y là kỳ sĩ thân thuộc, ai cũng không để ý, Phong Long cầm hai chiếc đũa, đưa một miếng sủi cảo vào trong miệng, vừa mới nhai, cách một tiếng…
Thánh Thượng quả nhiên Cát Tường, vừa ăn miếng sủi cảo thứ nhất liền cắn được tiền.
Thánh Thượng cũng thật sự hài lòng, cắn một miếng không nhỏ.
Thánh Thượng có hơi không cẩn thận, cắn đúng vào răng.
Cắn trúng đồng tiền, có mấy người bị như vậy? Phong Long đế không hiểu được, ngài chỉ biết là … Răng đau, bị như vậy mà đau. Đâm ra Lý công công mặc thường phục luống cuống tay chân, giúp chủ nhân bỏ đồng tiền ra khỏi miệng, , ba tên cao thủ thị vệ đi theo ngơ ngác nhìn nhau, xem có chắc là bị ám sát không? Bệ hạ miệng đổ máu …
Riêng Khúc đại thúc , đại thẩm dường như cười cái gì, hào hứng chúc mừng Phong Long:
- Chúc mừng chúc mừng.
Phong Long cuối cùng đã bỏ đồng tiền từ miệng ra, trên đồng tiền để lại cái dấu răng. Ông ta hơi buồn bực, như thế nào có thể ăn sủi cảo lại ra cái ám khí.
Khúc đại thẩm lanh mồm lanh miệng, nói vài ba câu ngụ ý nói cắn tiền là may mắn, Lý công công thoắt đổi vẻ mặt đau lòng, phụ hoạ theo đuôi miệng đầy Cát Tường , Phong Long vốn cũng không tức giận, giờ phút này càng cao hứng, cầm chiếc đũa, ánh mắt nhìn qua nhìn lại mấy chục bàn sủi cảo, rất muốn chín miếng tiền còn lại đều cắn ra như thế.
Khúc đại thúc đã sớm chuẩn bị tiền lì xì để trong túi tiền, chết sống nhét vào tayPhong Long, Lý công công và thị vệ … sắc mặt Hoàng đế cổ quái, cầm cái lì xì cũng không biết nên làm gì. Lúc này, ngoài cửa truyền đến thanh âm ồn ào, Tống Dương và đại đội nhân mã hỗn loạn đã trở lại, Khúc thị hai ngườiu không quản y làHoàng đế, thu xếp bỏ mấy đồng tiền vào trong bao đỏ đưa cho vãn bối và thanh niên trẻ tuổi, ngày vui nhất định phải có.
Sau hai giờ nữa mới đến bữa cơm tất niên, lúc này là thời điểm ăn khuya, tất cả mọi người hơi đói bụng, mới đây vị sủi cảo còn nóng hổi còn bàyra trước mắt, bất kể nam nữ lão ấu, người mù câm điếc, người Hán man di tất cả đều ăn, duy chỉ có Nhâm Tiểu Bộ nhìn đến người mới tới vội bước chân lảo đảo, bám ở trên bậc cửa.
Bên người Phong Long có hàng trăm người, người nào Nhâm Tiểu Bộ không biết? Được Tống Dương đỡ phía sau, nàng luôn miệng cũng không dám nói ra chỉ dùng hình dáng của miệng, khoa tay múa chân với Tống Dương:
- Hoàng Thượng.
Tống Dương hiểu ý, thật không ngờ, nhưng không liên quan đến mình, tiếp đón những đồng bạn bên người ngồi xuống. Nhưng thật ra Phong Long Hoàng đế đã hỏingười bên ngoài Tống Dương là người kia, chủ động đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống, cùng bọn họ ngồi ăn, đồng thời hỏi:
- Sủi cảo, có nói tục này sao?
- Giờ tí giao thừa, cũng là chuyển tuổi, ăn cái này lấy may mắn, nên gọi là sủi cảo. – Hắn giải thích – Vỏ sủi cảo là hình tròn, cũng mang ý là đoàn viên, quan trọng hơn là khi nặn nó người một nhà sẽ ngồi cùng với nhau, niềm hạnh phúc này rất yên bình.
Lễ mừng năm mới, pháo hóa rộn rã, những em bé vui cười, rất nhiều gia đình cùng nhau đánh bài trên cài bàn tròn, mười phần tranh cãi ầm ĩ, nhưng nhà bên kia lại còn có mấy người đang thu xếp làm vằn thắn, nói nói cười cười vui vẻ hòa thuận. Giữa những tiếng náo nhiệt và yên tĩnh chính là phúc khí gia đình đoàn viên. Nhìn có vẻ như cực kỳ bình thường nhưng lại quý báu vô cùng.
Phong Long Hoàng đế học bộ dáng Tống Dương, đem sủi cảo chấm chút dấm chua hỏi:
- Nghe nói ngươi là người nước Yến, sủi cảo là tập tục của nước Yến? Xem ra ngươi rất nhớ gia đình. - Nói xong đưa sủi cảo vào trong miệng, thật cẩn thận nhai nhaivài cái, lần này không có đồng tiền, Hoàng đế vẻ mặt có chút thả lỏng, cũng lẫn một chút thất vọng.
Nhìn như chuyện phiếm nói không có lòng, cũng là chân chính đại sự, thậm chí so với Tống Dương còn quan trọng hơn hiến nghệ trong cung vàng điện ngọc . Kể cả hắn thật sự có bản lĩnh, Nam Lý cũng sẽ không phái một người nước Yến đi tham gia nhất phẩm lôi Yến Quốc.
- Chuyện này, ta không biết nhiều lắm, cậu ôm ta đến Nam Lý, nuôi nấng lớn lên, sở học hết thảy cũng đều do ông ban tặng. - Tống Dương buông chiếc đũa trong tay:- Trước khi lão nhân gia chết, dặn ta một câu: Đừng đi tìm mộng tưởng hão huyền, hãy cố gắng tránh xa Yến quốc.
- Nói như vậy, ông ta không nghĩ ngươi là người Yến?
Tống Dương lắc lắc đầu:
- Vốn ta cũng chưa bao giờ nghĩ mình là người Yến, Nam Lý tốt lắm, hơn nữa ta lớn lên ở Yến Tử Bình. . . Trên đời này, ta chỉ có một cố hương này.
Phong Long Đế cười ha hả :
- Đều là ngươi nói , ai biết trong lòng thật sự nghĩ gì. Ta cảm thấy cách nói một người càng dựa vào phổ chút...- Đang nói, bỗng nhiên trong miệng lại “cộp” một tiếng, khí độ của thiên tử đích thực không thể nói bừa, y lại cắn được một đồng tiền nữa, lần này không gãy răng, nhưng bởi vì đang tập trung nói chuyện , nhai nuốt cũng không chú ý, , đau cũng không nhẹ..
Lý công công vội vàng dâng lên một chuỗi khen tặng, ngồi cùng bàn nhị ngốc có chút bộ dáng muốntrở mặt, nhíu mày nói với Phong Long :
- Ngươi ănmột chút, tiền đều bị ngươi cắn, người khác cắn gì. Phong Long nhả ra đồng tiền, quả nhiên không hề ăn, cắn tiền tuy rằng đại cát đại lợi, nhưng mỗi lần như vậy đau không chịu nổi, quai hàm bệ hạ đều sưng lên.
Sau khi lau miệng, Phong Long lại tiếp tục nói đề tài vừa rồi:
- Nói không chừng, ngươi coi nơi này là ván cầu chứ? Trước tiên là đoạt được ghế ở đây, tiếp đến trở nên nổi bật ở Yến quốc. - Nói xong, lại thay đổi hành vi của mình, vừa cười vừa bổ xung câu:
- Nói chút chuyện phiếm để giải sầu, nghĩ gì nói đấy, không đúng ý ngươi cũng đừng để ý.
- Không cần cẩn thận như vậy, ta biết nói chuyện phiếm. Nếu có tâm với Yến quốc, sao ta lại không giúp Nam Lý giàu mạnh? Ngươi coi cuộc thi là trò đùa sao, nếu nói bốc nói phét, sao có thể bắt nạt có thể lừa gạt được tai rồng.
Phong Long tranh cãi:
- Ta nghe nói, ngươi …
Tiểu Cửu vẫn ngồi bên cạnh nghe, càng nghe càng cảm thấy người ngồi cùng bàn này là tớigây sự, nhưng nàng bỗng nhiên mỉm cười. Hoàng đế có chút tò mò, quay đầu hỏi nàng:
- Cười cái gì?
Lời này , đã bị độc câm !
“Thiếu niên cường” đương nhiên là tốt, nhưng nền tảng cua nó là từ “Biến đổi từ chất bắt đầu từ biến đổi từ lượng”. Nó là công phu lâu dài, đạo lý này nói khỏe mạnh chính là quốc chi căn bản, bổ chính là thận, trị chính là bản. - Trung y có thận làm căn nguyên, tất cả bệnh tật cuối cùng đều liên quan đến thận, người đọc sách ở trung thổ coi như là kiến thức cơ bản, Tống Dương nói những lời này Phong Long đều có thể hiểu được.
Hoàng Đế gật gật đầu, Tống Dương tiếp tục nói:
- Cường quốc chi đạo là cường nhân chi đạo, toàn dân khỏe mạnh mới có thế phát huy, muốn thiếu niên cường phải có một loại dược tốt, mà lòng ta còn có một huyền cơ lĩnh ngộ từ tự nhiên, có thể trị sạch…
Hoàng đế nửa tin nửa ngờ:
- Ý tứ của ngươi, ngươi còn có biện pháp, có thể khiến ta. . . Khiến Nam Lý chúng ta nhanh chóng cường phú?
Tống Dương lại lắc đầu mà cười:
- Một đêm cường quốc? Làm sao có thể! Tuy nhiên đạo lý của ta, nếu có thể dùng được sẽ có triển vọng tốt.
Phong Long cảm thấy thú vị:
- Là cái gì, nói cho ta nghe một chút?
- Chê cười! Đây đâu phải là hiến nghệ trong cung vàng điện ngọc , cường quốc chi đạo là để Thánh Thượng định đoạt, sao có thể nói cho ngươi nghe? Ngươi là đương kim vạn tuế gia sao? -Tống Dương nhìn Phong Long.
Phong Long lắc đầu, không biết nên làm gì.
Tống Dương phất tay với y, sắc mặt không kiên nhẫn, dùng thái độ như thế với Hoàng đế, trong lòng cảm giác thật thoải mái.