Chương 52: Thần y.

Tống Dương lắc đầu.

Trần Phản lại hỏi:

- Vậy ngươi cũng biết, tới cảnh giới hiện tại của ta, muốn độc chết ta cũng không phải chuyện dễ dàng.

Câu hỏi của lão già không hiểu ra sao cả, mà câu trả lời của Tống Dương cũng nói chuyện không đâu.

- Dụng độc không ngoài hai điều, một là chế độc, hai là hạ độc. Muốn độc chết đại tông sư cái khó là điều thứ hai. Đại tông sư ngũ quan linh mẫn, đối với hương vị cảm giác và quan sát đều mẫn cảm.

Tống Dương cười cười:

- Đơn giản nhất, ta sẽ hạ độc vào trong trà, nếu chỉ ngửi qua xác định sẽ không chính xác, không uống trà, sẽ không thể trúng độc…

Trần Phản liếc mắt, nhìn hắn:

- Cho nên?

Thái độ Tống Dương vẫn tự nhiên:

- Cho nên ta có độc chết tiền bối, cũng sẽ không dùng cách dâng trà ngu như thế. Lại càng sẽ không chủ động chạy tới nấu nước pha trà cho ngươi. Hơn nữa… Căn bản không cần hạ độc, dùng đao sẽ đơn giản hơn nhiều lắm.

Lão chính là thượng phẩm võ sĩ, hơn nữa còn có tu vi phi thường, không ngờ hắn nói ra “Có thể trực tiếp chém giết đạo tông sư” kiêu ngạo như vậy, ngông cuồng như vậy. Nhưng vẻ mặt của Trần Phản cũng không có chút phẫn nộ, mà rõ ràng giật mình kinh hãi:

- Vì sao ngươi biết?

Tống Dương cũng không giấu diếm:

- Ta luyện võ công, ta sẽ hạ độc, ta hiểu dược và châm cứu, còn có một cái mũi trời ban, khi tiền bối lên đài ta đã ngửi được có chút mùi cổ quái. – Nói xong, hắn vươn tay, nói mấy câu:

- Đề Tiền Tử, Thiên Diệp Duẩn, Mộc Độc Cái, Trư Nhĩ Hồng…. Mặc kệ là cái nào cũng đều quý hiếm vô cùng. Thật may trước kia ta đã thấy một pương thuốc, chính là trộn lẫn nhưng phương thuốc này, tác dụng của nó là: kích thích kinh mạch, đề cao tu vi.

Trần Phản là dựa vào thuốc mà đề cao tu vi. Từ khi lão lên đài tới giờ, đã hai canh giờ trôi qua, thuốc đã hết tác dụng, sức mạnh cũng giảm theo, cho nên Tống Dương mói nói “Dùng đao sẽ đơn giản hơn”.

Nói xong, hắn im lặng một lát, lại tiếp tục nói:

- Tu vi có thể dựa vào thuốc để kích thích, nhưng khí thế tông sư thì không thể làm giả, vãn bối đã được lĩnh giáo, vui lòng chịu phục. Tiền bối đích thực là Đại tông sư, đáng tiếc không biết đã gặp phải sai lầm gì mà tu vi đột nhiên dừng lại.

Trần Phản vẫn chưa đáp lại, mà đưa tay chỉ chén trà trước mặt mình. Tu vi của lão bị tổn thương cực lớn, nhưng ngũ quan vẫn nhạy bén như trước, sau khi Tống Dương châm trà, nếu Tống Dương thử thả vài thứ dược liệu vào trong chén trà của lão, Trần Phản sẽ phát hiện dễ dàng, bởi vậy khi Tống Dương vừa mới bưng trà lên, lão mới đặt ra câu hỏi như vậy.

Tống Dương giọng điệu vẫn bình thản:

- Tiền bối dùng dược liệu này, mặc dù có hiệu quả nhanh chóng nhưng lại quá mạnh, hết tác dụng cũng sẽ gây ra hậu quả khôn lường, chén trà này của ta không giúp được điều gì cho tiền bối, nhưng có thể giảm đau đớn một chút, khiến thân thể thư thái một chút. Thực ra ta cũng chỉ muốn xem xem có giúp được gì không.

- Nói vậy ngươi cho ta uống chính là một ly trà tốt sao?

Sau khi bị vạch trần bí mật, ngược lại Trần Phản lại càng thả lỏng, mỉm cười đánh giá Tống Dương:

- Ta cũng biết một vị thầy thuốc, y thuật của nàng khẳng định còn hơn ngươi. Ngay cả nàng còn không thể giúp ta, phỏng chừng ngươi cũng không có hy vọng gì, tóm lại, tâm ý tốt ta xin nhận.

Tống Dương lại lắc lắc đầu:

- Vấn đề thực sự không phải ở y thuật như thế nào, mà là dược liệu.

Trần Phản cảm thấy thú vị, liền hỏi:

- Dược liệu gì?

- Hồ điệp lam.

Tống Dương vừa dứt lời, Trần Phản lại kinh ngạc, lập tức gật đầu:

- Ngươi biết hồ điệp lam?

Người thầy thuốc bằng hữu của Trần Phản cũng đã từng nói qua, y muốn khôi phục tu vi, thế nào cũng phải có vị thuốc này. Nhưng Hồ điệp lam thiên hạ khó tìm, so với Thánh tuyết liên, Thiên niên quế còn ít hơn.

Tống Dương không tham công:

- Ta cũng ngẫu nhiên biết được, Hồ điệp lam có tác dụng hồi sinh kinh mạch, nâng lại tu vi rất kỳ diệu.

Vưu Thái Y trước khi qua đời, Tống Dương từng tìm ra trong đống y kinh ông cất giữ một phương thuốc cũ, soạn ra chuyên để chữa kinh mạch bị tổn thương, tu vi hạ thấp.

Phương thuốc chia làm hai phần trên dưới, dược liệu cần đến cực kỳ quý hiếm, trong đó một phần là trị tận gốc, nhưng cần phải có được Hồ điệp lam, thứ đó không thể tìm ra ở đâu, cho nên không có tác dụng thực tế; phần thuốc tiếp theo là biện pháp chữa trị phần ngọn, cần Đề Tiền tử, Thiên Diệp duẩn, Mộc Độc căn, Trư Nhĩ hồng, và nhiều dược liệu khác tuy cũng quý báu nhưng ít ra còn có thể cầu được, tuy nhiên đây chỉ là biện pháp uống rượu độc giải khát, không phải kế lâu dài.

Cũng là bởi vì Tống Dương đã gặp qua hai phần phương thuốc này, lại ngửi ra thứ thuốc trên người Trần Phản chính là phương thuốc sau, cho nên mới có thể một câu nói ra lời mấu chốt “Hồ điệp lam”.

Trước đó Tống Dương hỏi Tiểu Cửu về tung tích Cố Chiêu Quân cũng là muốn hỏi ông một chút xem có vị thuốc này không.

Tống Dương đại khái giải thích tại sao mình biết phương thuốc này, mà sắc mặt Trần Phản lại càng cổ quái hơn.

Tống Dương uống cạn chén trà của mình, cũng không rót thêm, liền nói tiếp:

- Theo như ta đoán chừng, trừ phi tìm được kỳ dược, nếu không bệnh của tiền bối hơn nửa ta không trị được, tuy nhiên nếu không cẩn thận chẩn đoán một lần, luôn luôn có chút không cam lòng.

Trần Phản không phải không hiểu, đưa cổ tay qua cho hắn bắt mạch, đồng thời còn nói chuyện phiếm, nội dung cũng chỉ là cảm thấy hứng thú với y thuật của Tống Dương, muốn hỏi vài câu.

Tất cả tinh thần của Tống Dương đều tập trung vào mạch tượng của Trần Phản, một lúc lại hỏi nguyên nhân bệnh của y.

Trần Phản tập võ từ nhỏ, thiên tư khác người lại được gặp danh sư, tiến cảnh rất mau, thẳng đến khi đạt tới cảnh giới Ất Tự tông sư thì tất cả đều thật sự thuận lợi. Nhưng lão lại đột phá thêm một bước, lên đến đỉnh cao nhất của võ học, sau khi trở thành Giáp Tự Đại Tông sư, đột nhiên thân thể rất tệ, không có chút dấu hiệu mà kinh mạch héo rút đi, tu vi đột nhiên dừng… Vì nguyên nhân này, lão có tiên thiên ẩn bệnh không thể nói ra, khi tu vi còn thấp thì không thể hiện ra, chỉ khi đạt tới cảnh giới Giáp Đỉnh Đại Tông sư căn bệnh khó nói ấy sẽ bùng phát.

Nói trắng ra chính là, vốn sinh ra đã yếu ớt, ông trời ban cho lão thân cốt này, không đủ để chịu đựng tu vi Giáp Đỉnh Tông sư. Mà bằng hữu thầy thuốc mà lão nhắc đến kia quả thật y thuật rất cao, lúc trước Trần Phản đột phá đến đỉnh, kinh mạch không thể ngăn cản mà co rút lại, sớm muộn tu vi sẽ biến mất hết trở thành phế nhân, nhưng vị thầy thuốc này đã giúp lão dừng sự xuống dốc đó, giúp lão miễn cưỡng bảo vệ sức võ sĩ thượng phẩm, lại lấy ra kỳ phương kia, có thể tạm thời khôi phục tu vi Đại Tông sư.

“Hậu thiên khả y tiên thiên nan trị”, bất luận là thời nào đây đều là đạo lý tất cả thầy thuốc đều hiểu. Y thuật của Tống Dương mặc dù tốt nhưng cũng không thể tới mức nghịch thiên, nói nguyên nhân bệnh cho Trần Phản xong, hắn xác định mạch tượng, rất nhanh liền nhụt chí, vẫn là câu nói kia, trừ phi tìm được linh thảo Hồ điệp lam nếu không không thể được.

Trần Phản lại không vấn đề, chỉ tò mò hỏi:

- Ngươi tới cửa tự tiến cử phải xem bệnh cho ta, rốt cuộc là vì cái gì?

Tống Dương trả lời:

- Vì ngươi là Đại Tông sư.

Trần Phản cười ha ha:

- Câu nói rất thật lòng. Nói thử xem, cụ thể muốn ta làm gì?

Tống Dương lắc lắc đầu:

- Cũng không có tính toán gì cụ thể, hiện giờ chỉ mong ngươi có thể chỉ điểm cho ta một chút về võ học.

Trần Phản tuy đột nhiên bị biến thành Hổ giấy, nhưng ánh mắt, kiến thức của ông rất cao, được ông chỉ điểm một hai câu có thể hơn cả vài năm khổ tu. Trái lại, bản thân Tống Dương, từ khi Vưu thái y qua đời, việc tu luyện của hắn gần như là người mù xem voi, không có danh sư chỉ điểm, tập võ tốn rất nhiều công sức.

Mà quan trọng hơn, Đoan Ngọ sang năm, hắn sẽ phải rời khỏi Yến Quốc đuổi theo tìm kẻ thù giết Vưu Thái y, có trời mới biết sẽ phải đánh bao nhiêu trận ác liệt, chỉ bằng tu vi hiện giờ của hắn, căn bản là không đủ dùng.

- Muốn ta chỉ điểm? Sư phụ ngươi đâu?

Trần Phản có vẻ hơi tò mò:

- Ngươi còn trẻ vậy đã có đạo hạnh vượt quá Thiên Can, không có khả năng không có danh sư.

Thấy hắn lắc đầu không đáp, Trần Phản cũng lơ đi, tiếp tục hỏi:

- Ngươi thu xếp chữa bệnh cho ta, tìm kiếm kỳ dược, là vì mấy câu chỉ điểm của ta sao?

Nói xong, lão cười cười khó hiểu:

- Muốn chỉ điểm thì dễ thôi, hiện giờ ta sẽ chỉ ngươi làm thế nào để trở thành Đại Tông sư.

Sắc mặt đối phương cổ quái, đề tài lại trở nên không lường được, Tống Dương nhíu mày không lên tiếng.

- Muốn trở thành Đại Tông sư, mấu chốt nhất là: không thể có cảm xúc.

Giọng nói của lão nhẹ nhàng thoải mái.

……

Muốn trở thành Đại Tông sư, sẽ không thể có cảm xúc?

Đối với suy nghĩ này, đầu tiên Tống Dương sửng sốt, lập tức chậm rãi lắc đầu, còn hỏi lại:

- Tiền bối nói quá lời, đừng dọa người như thế!