Thủ lĩnh Thổ Phiên tức cháy mặt, nhưng ít ra nếu hiểu ra được thì chỉ rước lấy nhục, phất tay cả giận:
- Người Nam Lý và người Yến đều có một đặc điểm là khéo mồm dẻo mép, có dám đấu với chúng ta không? Có dám đấu với chúng ta một lần không?
Tống Dương vẫy vẫy tay:
- Thùng cơm, lên đài đi!
Thủ lĩnh Thổ Phiên cắn chặt răng, gã tên "Thùng cơm” bước lên đài, không chỉ mình gã, đằng sau còn có một tiểu nữ tử thấp thấp và một gã trung niên gầy.
- Đấu cái gì?
Tống Dương đánh giá ba người.
Thủ lĩnh Thổ Phiên kiêu ngạo ngông cuồng:
- Người Nam Lý trời sinh thân thể yếu đuối, luận võ với các ngươi có thắng cũng không oai, không phải các ngươi đang tuyển kỳ sĩ sao? Cầm kỳ thi họa cái gì cũng có thể đấu… Theo quy củ tuyển hiền của Nam Lý, thi ba vòng!
Sau đó, thủ lĩnh Thổ Phiên vỗ ngực, ồm ồm:
- Tìm người đấu uống rượu với ta!
Dứt lời, tiểu nữ tử thấp thấp sau lưng gã bước lên một bước:
- Tìm người thi ca hát với ta!
Giọng nói trầm thấp của gã trung niên gầy gầy khiến cho người ta hận không thể nằm sấp xuống mặt đất:
- Tìm người thi ngồi thiền với ta!
Tống Dương trừng mắt, có vẻ hứng thú:
- Thi như thế nào?
Gã thủ lĩnh Thổ Phiên mập mạp giơ tay, vỗ chat chat mấy tiếng, tùy tùng lập tức ném mấy túi rượu lên. Gã mập nhận lấy bước tới trước mặt Tống Dương:
- Thi uống! Đưa rượu mạnh nhất Nam Lý của các ngươi tới đây cho ta uống, các ngươi uống rượu của ta, ai say trước kẻ đó thua!
Gã mập không so tửu lượng, hắn là so rượu. Lúc ấy Nam Lý ủ rượu còn chưa có kỹ thuật, tất cả đều là rượu trái cây, rượu gạo, độ rượu thấp nồng, hôm qua Tống Dương mời rượu vợ chồng Khúc thị chính là loại rượu này. Nhưng trên cao nguyên lại có rượu trắng nguyên chất, mạnh gấp mười lần.
Thủ lĩnh Thổ Phiên còn chưa nói xong, quái thanh cười:
- Rượu Nam Lý đều là rượu cho đàn bà uống, Lão tử đã uống mười ngày mười đêm, cuối cùng chỉ mệt đi tiểu liên tục.
Tống Dương cười:
- Nghe ngươi nói vậy, có điều không rõ ngươi thích uống gì… Ý tứ của ngươi ta hiểu được, thi uống rượu ta chỉ nàng! – Tay chỉ vào Tiêu Kỳ đang đứng bên cạnh Nhị Sỏa.
Tửu lượng của Tiêu Kỳ còn mạnh hơn cả Tần Trùy. Thiếu nữ gật gật đầu, bộ dáng thấy chết không sờn.
Tống Dương chuyển mắt nhìn nữ tử Thổ Phiên thấp bé kia, đối phương mở miệng:
- Nhạc của Nam Lý lả lướt ẻo lả phát buồn nôn, chờ ta hát vang một khúc cho các ngươi nghe được lời ca của cao nguyên rộng lớn, chỉ cần Nam Lý các ngươi có thể hát ra điệu nhạc giống của ta ta nhận thua!
Tống Dương hỏi lại:
- Không phải là hát như ngươi, mà là điệu hát càng hào hùng bao la hơn, được không?
Nữ tử Thổ Phiên ngạo nghễ gật đầu, lập tức nói tiếp:
- Ca hát không phải đánh giết, thắng bại đều là lòng người định, nếu người Nam Lý nhất định không biết xấu hổ, lại nói chuyện như lúc nãy mà so với tài ca hát của ta, ta nhận thua ngay cho rồi!
Tống Dương khụ một tiếng, cười:
- Muốn tâm phục khẩu phục, ta thành toàn cho ngươi.
Nói xong, nhìn xuống đài, vẫy vẫy tay, cười nói:
- Khúc đại thúc, Khúc đại thẩm, lần này cần các người hỗ trợ.
Đôi vợ chồng sơn dã Nam Lý hôm qua không thể được chọn nhưng cũng chưa rời đi ngay, hôm nay cũng tới đây, chen chúc trong đám người xem náo nhiệt, sáng sớm Tống Dương đã thấy bọn họ, còn ra cười nói chào hỏi, hiện giờ lại mời, hai vợ chồng thống khoái gật đầu, dắt tay lên đài.
Tống Dương lại hỏi trung niên cao gầy :
- Ngươi nói ngồi thiền là thiền thế nào?
Gã trở mình lấy ra hai cái bát đồng:
- Trong bát đầy nước, khi ngồi thiền đặt lên đỉnh đầu, nước của ai sánh ra trước là thua, người Nam Lý không phải Phật học hưng thịnh sao? Tùy tiện tìm một cao tăng của các ngươi đến thi đi!
Đại Yến, Nam Lý, Thổ Phiên ba nước đều thờ Phật, nhưng người Hán là Thiền Tông, Thổ Phiên là Mật tông, rất nhiều người từ nhỏ đã khổ tu, gã trung niên gầy gò này cũng vậy, gã phải ngồi thiền sao cho bát nước trên đầu không còn một giọt vẫn không được nhúc nhích.
Thái Thú đại nhân khẽ nhíu mày. Trong thành Thanh Dương cao tăng có thể ngồi thiền nhập định cũng không ít, chưa chắc đã thua gã, nhưng những người này rõ ràng là đến quấy rối, ngồi xuống ba ngày ba đêm bất động, tuyển hiền sao có thể tiếp tục tổ chức.
Tống Dương ủng hộ gật đầu cười:
- Cái này cũng đơn giản, theo ý ngươi, để ông ta thi với ngươi.
Dứt lời, tay chỉ Lưu Nhị Sỏa đang ha ha ngây ngô cười.
Nhị Sỏa ôm đồ gật đầu thật mạnh, sau đó nhỏ giọng hỏi Tiêu Kỳ:
- Sao lại kêu ta làm?
Hỏi xong tỷ thí thế nào, Tống Dương nhìn thủ lĩnh Thổ Phiên:
- Tiền cược thì sao?
Gã ngẩng đầu ưỡn ngực:
- Chúng ta thua sẽ dập đầu nhận sai, còn các ngươi thì không cần quỳ, chỉ cần chính miệng Công chúa phong chúng ta là “Kỳ nhân Nam Lý” … Ha ha, thùng cơm Thổ Phiên làm kỳ nhân Nam Lý, ta nghĩ đến đã thấy cao hứng.
- Thêm một điều… - Tống Dương tiếp lời:
- Nếu các ngươi thắng, sẽ làm như các ngươi yêu cầu, nếu các ngươi thua, phải thi với chúng ta một trận nữa. – Vẻ tươi cười trên mặt Tống Dương không còn nữa – Không phải ngươi nói người Nam Lý chúng ta trời sinh yếu đuối không hợp đấu võ sao? Nếu ba người các ngươi thua thì còn một cơ hội nữa, tìm thủ hạ dũng mãnh nhất của các ngươi đánh với ta!
Nói xong, Tống Dương lại có vẻ ung dung:
- Đánh thắng ta, coi như các ngươi thắng. Bại bởi ta, không chỉ dập đầu nhận sai, còn phải đền bạc, đền đồ…. Tóm lại, tất cả bạc của các ngươi một mẩu cũng đưa ra đây, người ta không cần, các ngươi quay mông về đi là được.
Thủ lĩnh Thổ Phiên đầu tiên là sửng sốt, lập tức cười ha ha:
- Người Nam Lý hóa ra không chỉ thân thể yếu đuối mà đầu óc còn ngu si nữa. Không chiếm được tiện nghi từ các ngươi ta cũng xấu hổ! Được! Khẩn trương bắt đầu đi.
Nói xong, gã nghĩ tới cái gì đó, cười lạnh bổ sung:
- Nói thêm một câu, đấu rượu với lão tử, lão tử uống là rượu của Nam Lý các ngươi! Rượu mạnh Thiêu Đao Tử của Thổ Phiên, lão tử đến đây không phải để uống nó!
Tống Dương thoải mái phất tay:
- Yên tâm, ta là người Nam Lý, rượu ủ ra đương nhiên là rượu Nam Lý…. Bây giờ ta sẽ ủ cho ngươi!
Thủ lĩnh Thổ Phiên ngạc nhiên:
- Bây giờ ư? Phải đợi bao lâu?
- Hơn một canh giờ. – Tống Dương ném lại cho đối phương một câu, sau đó đi tới bên cạnh Tần Trùy, hạ giọng nói mấy câu, nhờ hắn giúp đỡ chuẩn bị vài thứ, lập tức Tần Trùy sai người đi làm, không bao lâu sau một lượng lớn rượu trái cây của Nam Lý đã được đưa lên đài cao, đồng thời còn có hỏa lò, nồi đất, cái phễu, ống trúc, cả cái chậu đồng thật lớn và các thứ đồ trong nhà bếp.
Trong ánh mắt buồn bực của người Thổ Phiên, Tống Dương vô cùng cao hứng làm việc này việc nọ… Rượu trái cây của Nam Lý nhẹ ư? Không sao, từ trong rượu nhẹ chắt ra cồn, đơn giản chỉ cần đun nóng, cất, làm lạnh, kiếp trước đã học qua hóa học, cả đời này đi theo Vưu Thái Y chơi với thuốc học được cách khống chế ngọn lửa, chuyện như vậy đối với hắn chỉ là một bữa ăn sáng.
Muốn uống rượu mạnh? Tống Dương xoa tay, chỉ tiếc điều kiện đơn sơ không cách nào khác để chiết xuất ra cồn tinh khiếp thực sự.
Quá trình làm việc cũng không phức tạp, sau khi biểu diễn, hắn giao rượu ủ cho đám người Tần Trùy, lại xoay người bước về phía vợ chồng Khúc thị.
Khúc đại thúc tràn đầy tự tin:
- Lời ca, sẽ hát bài “Tương tiến tửu” hôm qua, cam đoan khiến Phiên tử cúi đầu nhận thua.
Tống Dương lại lắc đầu, cười nói:
- Dùng “Tương tiến tửu” thật sự quá sức coi trọng bọn họ rồi, lần này cần làm phiền Khúc đại thẩm.
Cả hai vợ chồng ngơ ngác nhìn nhau, không rõ ý tứ của hắn, Tống Dương cũng không giải thích nhiều, chỉ mời hai vị rời bước, theo hắn đi lên một lầu các cách đài cao không xa…. Trước khi đi, Tống Dương vẫn không quên dặn Tần Trùy viết rõ giấy trắng mực đen với người Thổ Phiên, tránh bọn họ quỵt nợ.
Khi hắn cùng vợ chồng Khúc thị quay lại đã qua hơn nửa canh giờ, phía trời tây mặt trời lặn dần, trên đài cao tứ phía đốt đuốc hừng hực. Tống Dương vừa lên đài đã cười nói:
- Mùi rượu nồng quá!
Cầm lấy vò rượu mới chiết xuất, nhẹ nhàng nhấp một chút, cười lại càng tươi:
- Rượu này quả thực chính là dành cho con lừa! – Nói xong quay đầu nhìn người Thổ Phiên:
Ba vị ai lên trước?
Thủ lĩnh Thổ Phiên không biết ủ rượu, không hiểu hắn đang làm gì, bước nhanh lên, ầm ỹ hét lớn:
- Bày bát!
Hai bên bày ra một hàng bát, lần lượt đổ vào rượu mạnh Thổ Phiên và rượu đặc biệt do Tống Dương ủ, thiếu nữ Tiêu Kỳ cười duyên dáng với Tống Dương, cầm một bát rượu Thổ Phiên uống một hơi cạn sạch.
Rượu rất mạnh, uống cạn một chén hai gò má hồng rực lên, có lẽ là vì đã say, Tiêu Kỳ bình thường vốn rụt rẻ, phất tay một cái ném bát choang một cái xuống đất, đưa tay chỉ thủ lĩnh Thổ Phiên:
- Thùng cơm, đến ngươi!
Thủ lĩnh Thổ Phiên có vẻ khinh thường, cầm một chén rượu Tống Dương ủ, cũng không vội uống, mà làm ra vẻ như dùng hai tay dâng lên trời, cúi đầu với phương Tây xa xa, dùng tiếng Hán cao giọng chúc:
- Chúc hùng chủ Thổ Phiên ta vạn thọ vô cương, thiên thu bách đại, nhất thống trung thổ!
Chúc xong, gã vung tay áo, bày ra một tư thế đầy dũng cảm, nâng bát lên, uống một ngụm.
Lại một ngụm, sau đó “Phù” một tiếng, rượu ngon trong miệng đều bị gã phun sạch ra, thủ lĩnh Thổ Phiên ho lớn, sắc mặt chật vât vô cùng.
Rượu uống ngon là vì trong đó có thêm nhiều hương liệu, vị cồn cùng với phụ gia khác hòa lẫn với nhau, thành một mùi hương mê người, nhưng sau khi cất, đã trở thành rượu mạnh chừng tám mươi độ, không còn một chút hương vị, uống vào miệng chỉ còn thấy chua, đắng, cay xộc vào tận trong khí quản, so với uống ba cân bột ớt hòa vào nước tiểu của ngựa cũng không kém mấy phần, thật đúng là như lời Tống Dương nói, căn bản không phải cho người uống.
Gã Thổ Phiên mập mạp phun rượu ra, trên đài dưới đài tiếng cười như sấm, Nhâm Tiểu Bộ lại mừng thầm trong bụng, chỉ có Tống Dương nghiêm trang:
- Rượu chúc hùng chủ Thổ Phiên phách nghiệp vĩnh cửu ngươi dám phun?
Không biết có phải bị nghẹn rượu không, gã Thổ Phiên mập mạp mặt đỏ tai hồng, cắn răng bưng chén lớn ngửa đầu uống. Mấy ngụm đầu còn có thể miễn cưỡng nuốt xuống, nhưng mới nuốt được một nửa, bộ ngực nung núc thịt bắt đầu phập phồng kịch liệt, cái bụng to tướng cũng gồng lên không ngừng… Phải biết rằng đây không chỉ đơn giản là vấn đề tửu lượng, mà còn là trình độ rượu đặc biệt của Tống Dương đã mạnh quá khả năng người bình thường có thể nhận, nếu uống chậm chậm có lẽ còn đỡ, uống từng ngụm to như thế thân thể lập tức phản ứng, từ não đến tâm phế gan phổi lập tức bắt đầu bài xích theo bản năng, căn bản gã mập không thể khống chế được.
Khi uống tới lúc chỉ còn non nửa bát, gã mập cuối cùng không nhẫn nhịn nổi nữa, cái bát to rơi xuống đất vỡ tan, cả người sụp sát xuống đất nôn mửa ầm ỹ, nước mắt nước mũi tràn đầy cái mặt béo.
Tống Dương chậc lưỡi lắc đầu:
- Vòng này xong rồi sao? Mới uống nửa bát rượu đã thành như vậy, xem ra người vừa được ngươi nâng chén chúc cũng không may mắn… Thùng cơm, tự ngươi nói đi, trận này ai thắng?
Gã mập còn chưa nói, chỉ cần nhìn ánh mắt cũng có thể hiểu, theo tiếng hét của Tống Dương, bốn phía bùng ra tiếng hoan hô tung trời.