Chương 396: Một lại hai, hai lại ba.

Giọng nói của Hổ Phách rất nhẹ, tiếng cười nhẹ nhàng, lại nói với Yến Đỉnh:

- Ngươi đoán, người đầu tiên chết sẽ là ai?

Yến Đỉnh đầy nghiêm túc, trong ngữ khí đầy trang nghiêm, hỏi một đằng trả lời một nẻo:

- Trận này còn chưa đánh xong, nếu các người thắng, ta mặc cho xử trí; nếu ta may mắn thắng được…ta sẽ thả tất cả các ngươi đi, các ngươi ai cũng sẽ không chết, bao gồm cả những dân bản xứ kia.

Điều kiện hậu đãi như vậy, không ngờ xuất ra từ trong miệng Quốc sư tàn nhẫn. A Lý Hán, Cố Chiêu Quân đang chỉ huy tinh nhuệ không ngừng thay đổi vị trí, xạ sát Yến Đỉnh đều sửng sốt.

Lúc này Hoa Tiểu phi không thể lại cử động ngắt lời:

- Không cần.

Người bên ngoài hồ đồ, nhưng ba kẻ nghệ xuất đồng môn này, cao thủ cùng chung sống mười mấy năm, cả hai đều quá hiểu, khi Hổ Phách hỏi Yến Đỉnh ‘ người thứ nhất chết là ai’, sát cơ của bà đã bao phủ ở trên người Hoa Tiểu Phi.

Tu vi của Hoa Tiểu Phi dĩ nhiên phế rồi, ngay cả nâng ngón tay lên cũng khó, nói thế nào đến tự bảo vệ mình? Người đầu tiên Hổ Phách muốn giết chính là y.

Mà thời điểm mấu chốt, Quốc sư đưa ra điều kiện hậu đãi, hắn không muốn Hoa Tiểu Phi chết.

Hổ Phách vẫn cười, khẽ nhướn một hàng lông mày, không để ý Hoa Tiểu Phi, nhìn thẳng phía Yến Đỉnh:

- Y đã là phế nhân, ngươi vẫn muốn bảo vệ?

Lần thứ hai, Quốc sư vẫn hỏi một đằng trả lời một nẻo, giọng khàn khàn lặp lại:

- Nếu ta thắng, mỗi người ở đây có thể sống, trong nửa năm ta tuyệt sẽ không tước đoạt tính mạng của các ngươi, ta lấy thể diện của tổ tiên nhiều đời, phúc chỉ của tử tôn kế thừa sau này lập thệ.

Lời Yến Đỉnh không đáng tin, nhưng lão lấy tổ tiên, con nối dõi lập ra lời thề độc lại chắc chắn hết mức, năm đó chính vì một lời thề gần giống như vậy, Hổ Phách mới có mạng sống đến ngày hôm nay.

Sau khi lập lời thề, ngữ khí của Yến Đỉnh thoáng buông lỏng chút, chân thành nói với Hổ Phách:

- Việc bất hiếu sư tôn khi ở trong núi, tất cả do một mình ta mà ra, những xếp đặt trù tính trong đó tất cả cũng là thủ đoạn của ta. Ngươi đương nhiên hiểu được, dựa vào Hoa Tiểu Phi, cứ cho là có tâm đối phó với sư phụ hắn cũng không có bản lĩnh đấy. Khi chuyện đó bắt đầu Hoa Tiểu Phi cũng không biết rõ tình hình. Đợi hắn biết được sư phụ đã bệnh rồi… Lúc ấy hắn còn từng khuyên ta. Về phần Vưu Ly, Tiểu Phi càng chưa từng tham gia. Thù của sư phụ, sư huynh, ngươi cứ đổ hết lên người ta, không liên quan đến hắn.

Âm thanh ầm ĩ băng băng, tiếng của cơ nỏ phát ra. Bốn mươi vị tinh nhuệ từ Trung thổ theo Tống Dương tới, kình nỏ trong tay vẫn phóng ra không ngừng. Tên nhập châu chấu bắn về phía Yến Đỉnh, nhưng ngay cả trì hoãn nửa câu nói của lão cũng không thể làm được.

Yến Đỉnh nói xong hai đoạn, ngữ khí đã hoàn toàn buông lỏng xuống. Lúc này mới trả lời câu hỏi của Hổ Phách:

- Khi hắn võ công cao cường là Hoa Tiểu Phi, khi hắn trở thành phế nhân, chẳng lẽ lại biến thành kẻ ngốc, hắn vẫn là Hoa Tiểu phi. Lúc nhỏ làm bạn, nô bộc của ta, là Hoa Tiểu Phi, sau này trở thành bằng hữu của ta, vẫn là Hoa Tiểu Phi… Trong kiếp này, ta chỉ có một người bạn này.

Hổ Phách không cãi láo. Khẽ gật đầu:

- Vậy nghe theo ngươi, y có thể sống!

Khi nói chuyện cất bước đi đến cạnh Hoa Tiểu Phi. Cực nhanh bà rút ra hai cây ngân châm đâm xuống, lại không phải đoạt mạng, là giúp Hoa Tiểu Phi ổn định nội thương.

Da mặt Hoa Tiểu Phi giật giật, như cười cũng càng như khóc, dường như muốn nói với Hổ Phách một tiếng tạ ơn, nhưng cuối cùng vẫn không hề nói gì.

Yến Đỉnh rơi vào trong vòng vây tên nỏ, bỗng nhiên mỉm cười, nói với Hổ Phách:

- Ngươi đồng ý đúng lúc đấy, chỉ thiếu chút nữa là ngươi không kịp rồi!

Nơi tiếng cười rơi xuống, mọi người chỉ cảm thấy trước mắt mờ mịt, thân hình của Yến Đỉnh bỗng nhiên mơ hồ, ngay sau đó phá trùng vây, cướp được Hoa Tiểu Phi bên cạnh! Cho dù gặp phải trọng thương người thường không cách nào chịu được, Yến Đỉnh vẫn có thể trong vài câu nói ngắn ngủn liền hoàn thành điều nội tức, hồi phục khả năng động thủ; cho dù chỉ còn lại một chân, Yến Đỉnh vẫn cứ thong dong phá vây, dù có A Lý Hán, Cố Chiêu Quân cao thủ như vậy thậm chí ngay cả thân thể của lão cũng không thể thấy rõ.

Thiên hạ đệ nhất, Yến Đỉnh!

Cướp được Hoa Tiểu Phi ở bên cạnh, Yến Đỉnh giơ ngón tay ấn chặt đại huyệt trên đỉnh cường tráng lão nhân, một đạo nội kình tiếp trợ huynh đệ ổn định thương thế, đồng thời nói với Hổ Phách đang đứng bên cạnh:

- Cho các ngươi thời gian nửa tháng rời khỏi hòn đảo, sau nửa tháng nếu vẫn không đi, một canh giờ trì hoãn, ta liền thu mười cái chân, yên tâm, ta sẽ không phá vỡ lời thề, cho dù chặt đứt tứ chi của các người, ta cũng có thể để cho các ngươi sống tới bảy tám mươi tuổi, ngươi hiểu mà, ta có bản lĩnh này.

Trong một câu, lão lấy chân nguyên của chính mình bảo vệ tâm mạch của Hoa Tiểu Phi, cứ như vậy rút ngón tay về, nên ấn vi trảo, mang theo Hoa Tiểu Phi liền muốn đi, nhưng cho dù là ai cũng chưa từng nghĩ được, khi Yến Đỉnh thân pháp tế lên khói nhẹ giống như quỷ mị, khi mắt thấy lão tầng tầng xuyên thấu màn mưa liền muốn rời khỏi thạch bình, một tiếng gầm hét lớn đột nhiên vang lên, Tống Dương, Long Tước, hóa thành một tia máu dũng mãnh, phong tật hỏa liệt, đâm ngang dặm ngăn chặn, đánh lén Yến Đỉnh!

Từ đầu đến đuôi, Yến Đỉnh phân ra một phần tinh thần, đặt trên người Tống Dương, thấy hắn lại phục hồi động thủ, Yến Đỉnh nở một nụ cười, tạm thời đặt Hoa Tiểu Phi xuống, độc thủ đoạt đao ảnh, trực tiếp thăm dò kĩ xảo cầm đao của Tống Dương.

Tiểu tử này chuốc lấy phiền phức cho mình thật sự quá nhiều rồi, Yến Đỉnh kiêng dè lời thề độc không muốn giết người, lại không ngại tháo xuống một cái tay của hắn ra làm lợi tức.

Tuy rằng trước kia từng bị thương dưới đao Long Tước, nhưng Yến Đỉnh không coi trọng Tống Dương. Chẳng qua là dựa vào cường thế bá đạo tăng lên chiến lực, khiến tà môn chiến pháp sức mạnh mấy đao trước cực kì to lớn thôi, khi có hai vị đại tông sư kia trợ thủ đao của tiểu tử này không thể khinh thường, nhưng khi một chọi một, không có yểm hộ, môn đao pháp bá đạo này lại có vẻ rất yếu ớt.

Yến Đỉnh tự nghĩ đã nhìn thấu gốc rễ của Tống Dương, hoàn toàn chắc chắn một đao kia của Tống Dương đã bộc phát toàn lực, quyết không thể lại có gia lực, nhưng khi Tống Dương độc thủ đoạt ra, tốc độ của đại đao màu đỏ kia lại đột nhiên nhanh hơn gấp bội!

Từ trong không thể, Tống Dương không biết khí lực từ đâu ra, không ngờ khiến Long Tước trở nên càng thêm mãnh liệt, vượt xa mãnh liệt cực hạn của hắn.

Từ trên xuống dưới, mũi đao rơi xuống rồi đột nhiên tăng tốc, Yến Đỉnh đã đặt thân vào trong ánh đao lại không kịp bắt cổ tay của Tống Dương, lúc này thủ thế biến đổi, dựa vào găng tay da lân không sợ mũi đao, lão lại bắt được lưỡi dao khổng lồ đỏ như máu.

Tay của Quốc sư vững như bàn thạch, binh đao bị lão bắt được sẽ không cách nào rút ra, cho dù là Long Tước cũng không được.

Yến Đỉnh hiểu rõ, mình thắng chắc rồi. Tuy rằng nguy hiểm chút, nhưng lão vẫn là thắng. Đao của Tống Dương bị lão bắt lấy, môn hộ mở rộng, trong nháy mắt lão sẽ vặn người lấn đến gần, một bả vai ***ng nát hai bốn sáu tám cái xương sườn của Tống Dương.

Còn không đợi Quốc sư vặn người, vốn khí thế toàn lực, đã kiệt sức, Tống Dương thế tận, hung hăng phát ra một tiếng gầm nhẹ từ khàn khàn đến sắc nhọn, lần thứ hai, lại tăng lực! Sức mạnh to lớn, từ thân thể của chủ nhân mãnh liệt truyền vào Long Tước, cán dao này đã giết ngàn người, hiện giờ hung đao lại rơi vào kim tinh cứng rắn đang không cách nào động đậy, cũng phát ra một tiếng trầm khàn cực kì giống chủ nhân, chợt huyết sắc bùng lên.

Đao vẫn vùi lấp trong tay Yến Đỉnh, không thể thoát ra, nhưng trăm ngàn lân mịn khảm đính trên Long Tước này lập tức nứt vỡ, tràn ngập, cắt nát tầm mắt của mọi người, nổ bắn vào Yến Đỉnh.

Ngoại trừ Tống Dương, không ai biết miếng vảy trên đao này tất cả đều “sống”.

Mỗi một mảnh lân mịn đều là một thanh tiểu đao sắc bén, trong khoảng không nho nhỏ ngàn mảnh cùng bay, dù Quốc sư cũng trốn không thoát, lão cũng không thể trốn. Muốn tránh né long lân phải triệt thoái phía sau, muốn muốn triệt thoái phía sau phải buông Long Tước trong tay ra, mà một khi buông hung đao ra, con đao sẽ chém tới trên đầu trọc của lão. Duy nhất có thể làm được chỉ có ngưng kết tu vi suốt đời, dựa vào cơ thể hư thối da thịt nội kình vô cùng mạnh mẽ và có thể chống đỡ hóa giải ngoại lực.

Long Tước từng rơi vào trong tay Yến Đỉnh, lão cẩn thận kiểm tra cây đao này, rất rõ trên cây đao không có cơ quan phóng ra lân mịn, là để hiện tại cũng lại không hiểu nổi, động lực của lân mịn bùng nổ đả thương kẻ địch cũng không phải là cơ quan trụ quay, là chủ nhân truyền nội kình bá đạo vào thân đao.

Yến Đỉnh trong lòng có sợ hãi, có ngạc nhiên, còn có nồng đậm buồn bực, lão không rõ Tống Dương rốt cuộc mượn khí lực từ nơi nào, lại phát lực nhất nhi tái..

Long lân cùng nhau rơi xuống, việc trong nháy mắt, bị vô số lưỡi đao nhỏ vụn cắt vào thân thể, không đau nhức nào sánh nổi.

Lân mịn khiến vết thương của lão vô cùng thê thảm, nhưng cuối cũng chưa thể hoàn toàn xuyên thủng da thịt, ngũ tạng yếu hại có thể bảo vệ, cho nên Yến Đỉnh vẫn chưa thua, Long Tước vẫn trong tay lão, không thể nhúc nhích.

Ngạnh kháng hạ long lân, Yến Đỉnh vặn người, bả vai tụ lực đâm mạnh vào Tống Dương.

Bất kể bị kẻ địch đánh trúng bao nhiêu lần, chỉ cần Yến Đỉnh có thể đánh trúng kẻ địch một lần, lão đã thắng rồi.

Lần này, Tống Dương tặng hắn ba chữ sau:

- Lại một lần.

Một lần rồi hai, hai lần rồi gia lực lần ba, , Tống Dương lần thứ ba bùng nổ sức lực lớn, sức mạnh vẫn tăng thêm, trên Long Tước!

Nhưng Long Tước rơi vào trong một bàn tay vững chắc nhất trên đời này, cho dù Tống Dương tiếp tục liều mạng thôi động, nó cũng không thể lại di chuyển; long lân trên đao đã bắn kiệt…Quốc sư kinh ngạc với lần thứ ba tăng lực của Tống Dương, cũng mê hoặc lần này hắn còn có thể đang làm cái gì.

Một tiếng ‘keng’ sắc bén vang lên, ngoại trừ hai người đang kịch đấu, từ Hổ Phách, A Lý Hán tới thủ hạ tinh nhuệ lại đến cả những người dân bản xứ bị gió bão đánh cho ngã trái ngã phải, đều không ngoại lệ trong tiếng vang sắc bén kêu thảm một tiếng, trong vô thức hai tay vội vàng bịt chặt lỗ tai.

Long Tước gãy rồi.

Nửa trên của lưỡi đao vẫn ở trong tay Yến Đỉnh, nửa dưới lại trốn thoát, nặng nhọc tự chém vào vai trái, không ở trên ngực phải Yến Đỉnh.

Thà bị gãy chứ không chịu cong, để cơn giận đã chết phát động phản công, Long Tước bá đạo!

Đứng dậy chặn đánh, với lần thứ nhất không thể gia lực, Long Tước tăng tốc; lần thứ hai tăng lực, Long Tước bắn; lần thứ ba gia lực, bảo đao gãy đôi, đoạn đao thương địch.

Yến Đỉnh lại cũng không thể tránh đi, không ai có thể ngờ tới, một cây bảo đao to lớn, rắn chắc như vậy, không ngờ cũng sẽ gãy lìa.

Yến Đỉnh tự nghĩ, cho dù khi mình khỏe hẳn, cũng không có khả năng bẻ gãy cây đao này, Tống Dương càng không làm được điểm này.

Long Tước vốn dĩ cũng không thể gãy rời trong kích chiến.

Yến Đỉnh không biết, chính giữa thân đao Long Tước, vốn ẩn dấu một kẽ nứt, chỉ là bình thường đều bị lân mịn chi chít che lại, người ngoài không thể biết mà thôi.

Kẽ nứt không phải sơ hở, là cố ý của đại sư đúc luyện, là tất sát của nó.

Long lân, kẽ nứt, hai tầng bí mật trên bảo đao, hiện giờ trên đời này, cũng chỉ có một mình Tống Dương biết.

Yến Đỉnh cuối cùng ngã xuống, cơ hội sống đã đoạn, nhưng cũng chưa lập tức chết đi, giãy dụa, giãy dụa, ngồi dậy, từ lúc xuất sư tới nay, lão vẫn chưa bao giờ hao sức như thế.

Trong lúc thở dốc, miệng mũi phun ra tầng tầng bọt máu, giống như một con cá bị ném trên tảng đá, Yến Đỉnh lại lần nữa mỉm cười, trước tiên nói với Hoa Tiểu phi ở bên cạnh:

- Thật là mẹ kiếp.

Tiếp theo lại nhìn Tống Dương:

- Có thể nói hai câu nữa được không?

Đám người A Lý Hán đỡ xuống, Tống Dương cũng bò dậy.

Cùng lúc hắn chém giết được cường thù, vẫn bị Quốc sư ***ng phải, may mà đoạn đao trong Yến Đỉnh ở phía trước, sức mạnh ***ng người cũng không coi là mạnh, làm cho Tống Dương chỉ gãy một cái xương sườn.