Đám Tống Dương trên đường đi có vài lần dừng lại, những nơi tiếp tế này đều là do Tô hàng tự mình chọn lựa, không làm ảnh hưởng đến lộ trình, trì hoãn thời gian, tách khỏi đường đi tới tiểu đảo để tiếp viện. Làm như vậy để cam đoan rằng không để lại dấu vết, Yến Đỉnh nếu đã rời bến, ven đường chắc cũng có tiếp viện, lấy tâm cơ của Yến Đỉnh, nói không chừng sẽ phát hiện dấu vế để lại, biết được phía trước có một con thuyền lớn của người Hán mới đi qua, do đó sẽ có thêm phòng bị.
Sau năm tháng hành trình, Tống Dương cuối cùng đã tới đích, cũng giống như hai lần trước đến đây với Tô hàng, bọn họ đổ bộ xuống không lâu sau, Hồng Kiểm tù trưởng đã đưa dân bản xứ ra đón.
Lần trước Tô hàng ở lại đây một thời gian dài, mọi người đều quen biết cả, gặp nhau đều phải náo nhiệt một lúc, Tô Hàng giới thiệu Tống Dương, Hổ Phách mấy vị cao thủ cho dân bản xứ, sau lại vung tay, lênh cho thuyền viên dỡ lễ vật xuống.
Hầu hết đều là đồ sắt, có công cụ để canh nông, có đồ cắt gọt, m,ặt khác còn kẹp sắt cùng cung sắt để bắt thù, vật tư trên tiểu đảo thiếu thốn, đời sống của dân bản xứ lạc hậu, đối với bọn họ mà nói, đồ sắt của người Hán là thứ tốt nhất, so với trân châu mỹ ngọc còn quý hơn nhiều.
Mặt khác Tô hàng còn đem một cây Mạch dao tới cho tù trưởng. Cán dài lưỡi dài, mũi đao phiến ra màu xanh ám, vung lên một cái thì ngay cả áo giáp cũng bị cắt thành hai nửa, những đồ cắt gọt bình thường so với nó chỉ là sắt vụn. Một cây chiến đao iuy phong như vậy, ở Trung Thổ cũng còn hiếm thấy, trong mắt thổ dân càng là đồ vô giá, Hồng Kiểm tù trưởng thích lắm, đem nó ôm thẳng vào trong lòng, kể cả nặng hơn mệt hơn cũng không để người khác khiêng hộ.
Trong lúc vui vẻ, Hồng Kiểm tù trưởng nhìn thấy cây Long Tước sau lưng Tống Dương, mắt chớp chớp, nâng lên cây Mạch đao của mình, lại chỉ vào Long Tước, giơ lên mấy cái có ý thăm dò hỏi Tống Dương
Đại khái Tống Dương hiểu được ý tứ của hắn, ngạc nhiên nói:
- Dùng Mạch đao đổi Long Tước? Ngươi cũng không ngốc đâu.
Lập tức lại lắc đầu cười, ra hiệu không đổi, nhưng vẫn cởi Long Tước xuống, đưa cho tù trưởng, ra hiệu cho hắn mượn xem.
Hồng Kiểm tù trưởng mừng rỡ, giơ tay ra nhận đao, sau đó bị sức nặng của bảo đao kéo xuống nằm úp xuống đất… Long Tước nặng hơn 150 cân, có thể so sánh với một kẻ thanh niên trai tráng, nếu như không dùng khí lực căn bản không nâng nó lên được.
Tù trưởng thật ra rất cường tráng, nhưng nói cho cũng cũng chỉ là một thổ dân bình thường, không thể so sánh với đám Sinh phiên mãnh tộc có thể chất đặc dị ở Nam Hoang được, thêm nữa là trong lòng không có sẵn phòng bị, ngã một cái cũng chẳng oan. Tù trưởng há to mồm, lăng lăng nhìn Tống Dương, ánh mắt có kinh hãi lẫn kính nể, nhận ra được phân lượng của Long Tước, còn nghĩ tới cảnh Tống Dương đeo nó hoạt động, lưng đeo Long Tước tựa như không có gì, thổ dân làm sao không kính phục cho được.
Tống Dương cười ha hả, nâng tù trưởng dậy, đồng thời giải thích, cây đao này là do tổ tiên truyền lại, có ý nghĩa trọng đại đối với hắn, không thể tùy tiện tặng người khác, những hắn có thể tặng cho tù trưởng một thứ khác. Sau đó Tống Dương cầm lại cây Mạch đao trong tay đối phương, miệng hét một tiếng, giậm chân, huy đao, biểu diễn một bộ Mạch đao sát pháp.
Mạch đao sát pháp là tuyệt kỹ sở trường của Thiền Dạ Xoa, Tống Dương cũng luyện đao, trước kia cùng Trịnh Chuyển, Trình Kỷ thường giao lưu, đã sớm học được sử dụng pháp môn trường đao, lúc này múa Mạch đao, ánh đao lạnh thấu xương tiếng xé gió bén nhọn, thực là có một phần khí thế kinh người.
Chiến kỹ ở Trung Thổ dữ dội tinh diệu, đảo mắt liền thiết phục được thổ dân.
Lúc trước Hồng Kiểm tù trưởng nhận đao, chỉ cảm thấy nó uy phong xinh đẹp, nhưng tên này cũng quá nặng, thực sự là không nghĩ ra nó có thể sử dụng trong thực chiến, thẳng đến lúc nó mới hiểu ra, đao này không phải là để bài trí, mà là một thứ hung khí đích thực!
Ý tứ của Tống Dương đã quá rõ rồi, hắn truyền thì bản lĩnh võ thuật cho thổ dân, tự nhiên cũng bao gồm cả Mạch đao sát pháp.
Dân bản xứ sinh tồn rất gian khổ, cón sống chính là cùng thiên địa tranh thực, bởi vậy bọn họ cực kỳ sùng bái lực lượng, nhìn thấy chiến kỹ lời hại, hiểu được cái tâm thụ nghiệp của Tống Dương, mỗi người đều lộ ra vẻ mừng rỡ.
Qua một lúc, Tô hàng mới nói ý đồ với dân bản xứ, cho thấy lần này mọi người tới để phục kích một kẻ hung ác, nhưng bọn họ nhân thủ không đủ, hy vọng tù trưởng có thể xuất binh tương trợ. Mặt khác Tô Hàng còn cường điệu giải thích, đối phương hùng mạnh tới khó mà miêu tả được, thổ dân xuất binh cũng sẽ có thương vong không nhỏ, nếu tù trưởng không muốn hỗ trờ xin hãy tạm rút vào thâm sơn, khoang tay đứng nhìn là được rồi.
- Nhưng,
Tô Hàng dùng sức ra hiệu, nàng tính đem ‘đổi đề tài’, nói cho đối phương nếu đồng ý hỗ trợ, sau đó nàng có thể tặng càng nhiều lễ vật hơn, ý là hối lộ, nhưng không nghĩ tới nàng còn chưa ra hiệu xong, Hồng Kiểm tù trưởng đã đồng ý xong rồi.
Năm đó Thông Phán đệ tử sống chung hòa hợp với tổ tiên thổ dân, suốt mười thế hệ truyền tục hữu nghị, hiện giờ dân bản xứ coi Tô Hàng thành hậu nhân của Thông Phán đệ tử, cũng coi Tô Hàng như một người bạn thân thiết, mặc dù không có những lễ vật kia, tù trưởng cũng vẫn xuất binh!
Đối với sự cảm tạ của đám Tống Dương, tù trưởng chỉ nhếch môi, ha hả cười, lộ ra hai cái răng cửa trắng bóng, mà cái lông chim gắn trên đầu hắn, trên mặt vẽ những vệt sáng màu đỏ sẫm, giờ phút này nhìn lại cũng không hề buồn cười nữa.
Ở trong khói lửa chiến tranh trên Trung thổ, tinh phong huyết vũ quá lâu rồi, bọn Tống Dương gần như quên đi một chuyện… những người chất phác, những trái tim chất phác, để cho khi bọn họ nhận được niềm vui bết ngờ, cũng đồng thời thu hoạch được cảm động.
Gió lốc ầm vang, bầu trời đen như mặc, chiếc thuyền 15 trượng từ lúc xuất cảng còn cường tráng, rắn chắc, nhưng nay nhìn lại có khi không mạnh bằng một cái lá cây.
Trong cơn gió lớn, thân thuyền lay động kịch liệt, trên boong tàu những ván gỗ không chịu nổi sóng lớn, không ngừng phát ra tiếng cót két, toàn thân Yến Đỉnh ướt đẫm, hai chân tựa như mọc rễ, mặc cho có xóc tới thế nào hắn cũng bất động, một tay giữ vững bánh lái. Lúc này hắn không còn là vị Phật chủ cao cao tại thượng ở Đông Thổ nữa, chỉ là một phần trong chiếc thuyền, một vị thủy thủ nghe tiếng thét của người lái chính, cùng đồng bọn đồng thanh mắng chửi sự độc ác của sóng gió.
Từ lúc rời bến, Yến Đỉnh cũng theo sát đám thuyền viên học tập, lấy thiên tư cùng tâm trí của lão, không bao lâu đã nắm được những kỹ xảo cơ bản của việc lái tàu, về phần kinh nghiệm… hắn không cần, bên cạnh có một lão hải lang, lão cứ nghe theo là được.
Thuyền của Yến Đỉnh nhỏm cho nên sóng gió trở thành lớn, dọc đường không biết đã gặp bao nhiêu nguy hiểm, Yến Đỉnh cũng không làm quốc sư nữa, lão chỉ làm một thủy thủ, kỳ thật cũng mệt cho lão, trong gió lốc cầm lái không biết cần bao nhiêu khí lực mới được, đôi khi dùng lực lại gây tác dụng ngược, làm bánh lái gãy ra ở trên biển cũng là chuyện thường thấy, lúc này dùng sức phải có kỹ xảo, nhất định phải xem lực nước, đồng thời trong trung có nhu, thuận thế đổi lái.
Nói tới việc lý giải cùng nắm giữ lực lượng, trên đời này không ai mạnh hơn Yến Đỉnh.
Bình tĩnh mà xem, chiếc thuyền này đi trên biển đã hơn hai trăm ngày mà chưa từng bị lật, ít nhất có ba phần công lao động của Yến Đỉnh. Ngay cả Hoa Tiểu Phi cũng cùng các thuyền viên cười nói:
- Các người rất may mắn, có thể để người này cầm lái cho các người!
Gió lốc rất hung hãn, nhưng luôn luôn sẽ có lúc phải dừng lại, khi gió êm sóng lặng, Yến Đỉnh giao lại bánh lái cho người khác, cũng không vào khoang thuyền thay áo, chỉ đứng ở mép thuyền, nhìn mặt biển tĩnh lặng, ánh mắt mang cười.
Chống qua một trận sóng gió, tất là sẽ nghênh đón một đoạn đường bằng phẳng, mà khoảng cách cửa bọn họ với đích đén cũng gần hơn… thuyền đi trên biển, lại giống như cuộc đời từng trải của quốc sư, còn về kết cục, đến cuối cùng sẽ là một trận sóng to gió lớn vô pháp vượt qua, hay là một phần ánh nắng chiếu xuống yên lặng ấm áp, Yến Đỉnh cũng không muốn nghĩ nữa, chỉ cần hướng tới trước là được, tới nơi rồi sẽ biết thôi.
Hiện tại là lúc hưởng thụ.
Đối với Yến Đỉnh mà nói, bình tĩnh chính là sự hưởng thụ tốt nhất.
Hoa Tiểu Phi đi từ khoang thuyền lên boong tàu,
Tương phản với Yến Đỉnh, gặp bão lốc Hoa Tiểu Phi không bao giờ hỗ trợ, nhưng hắn vẫn rất yên tâm, có Yến Đỉnh cầm bánh lái, còn có cái gì phải sợ? Hắn cứ nằm trong khoang thuyền, xem mấy bộ sách hắn mua trước khi đi.
Không phải điển tịch đứng đắn, cũng không phải võ công tâm pháp, tất cả chỉ là một đám hồ tư loạn tưởng của mấy kẻ thư sinh, mấy chuyện bịa đặt về thần quỷ, gì mà hồ tiên xinh đẹp lấy tài tử, Hắc Phong lão yêu ăn trẻ con. Kỳ thật từ nhỏ Hoa Tiểu Phi đã thích xem mấy chuyện như thế này, nhưng sau lại vào thâm sơn học nghê, lại giúp Yến Đỉnh mở khóa ở vùng vô nhân, chiếm hết thời gian, trung gian đã có mấy chục năm không xem, xem ra lần này hắn muốn bổ sung hết lại.
- Không có việc gì chứ?
Hoa Tiểu Phi đứng cạnh Yến Đỉnh, cùng hắn xem mặt biển.
Tuy rằng là biến rõ mà vẫn cố hỏi, Yến Đỉnh cũng kiên nhẫn trả lời:
- Vẫn tốt, xem đây, gió êm sóng lặng, không thể tốt hơn.
Hoa Tiểu Phi ưỡn người mấy cái, không làm cũng không thể để hắn than phiền:
- Sao lại nhiều bão thế, cứ nhấp nhô nhấp nhô, da thịt đều co hết cả lại.
Đối với Hoa Tiểu Phi, Yến Đỉnh chưa bao giờ phát giận, nghe vậy cũng chỉ cười:
- Mỗi ngày ngươi đều nằm trong khoang thuyền, chẳng quan tâm tới chuyện gì, tự nhiên không hiểu, chúng ta đi theo nghịch lưu, cái thuyền này đang ‘đi ngược’ đúng nghĩa đen, tự nhiên không thể thiếu việc gặp sóng gió.
Hoa Tiểu Phi sửng sốt:
- Vẫn đi ngược? Vẫn luôn đi ngược? Nói như vậy…
- Hẳn là như vậy.
Ánh mắt của Yến Đỉnh ngưng trọng, chậm rãi gật đầu.
Viễn hành trên biển, so với Trung Thổ, chỗ hiện tại Yến Đỉnh đang đứng không khác gì một thế giới mới, tất cả mọi tin tức đều bị ngăn cách, người trên thuyền căn bản không biết việc thảm bại ở cao nguyên, cũng không biết được Đại Yến đang lâm vào thảm họa diệt chủng. Mà bản thân Yến Đỉnh, đối với chiến cuộc ở Trung Thổ không có chút lo lắng gì, từ lúc rời bến chưa hề thảo luận chuyện này với Hoa Tiểu Phi.
Cũng không phải là không quan tâm, mà là quan tâm cũng vô dụng, người ở trên biển, dù là Trung Thổ có trờ sụp đất nứt hắn cũng không có cách trở về kịp, Yến Đỉnh chính là loại người như vậy, xưa nay chưa từng phí tâm vào chuyện gì, cùng với việc lãng phí thời gian, lão tình nguyện nhớ lại lúc Cảnh Thái còn nhỏ mới tập bước đi, tập nói, nhớ lại lúc biết được ở nhân gian lão còn có một đứa con trai mà kích động vui mừng như điên…
Đi một ngày một đêm, không biết trải qua bao nhiêu sóng gió, Hoa Tiểu Phi xem xong đống tiểu thuyết ma quái mà mình mang tới, cuối cùng tiểu đảo cũng hiện ra trong tầm mắt!
Hải đồ không sai, tuyến đường không sai, ước chừng mười tháng, 300 ngày đi, Yến Đỉnh cuối cùng cũng tìn được vách đá mà Hồng thái tổ ghi lại, nơi Thông Phán đệ tử nhìn trời.
Trên thuyền không có chiêng trống, chỉ có một cái nồi dùng để các thủy thủ nấu cơm chung, Hoa Tiểu Phi cười ha hả, dùng nó đạp vang, thuyền lớn hướng về phía tiểu đảo chầm chậm đáp xuống. Thì ngay cả Yến Đỉnh vẫn luôn trầm ổn, cũng không kìm nổi tiếng cười cùng tiếng chuông của huynh đệ, ngửa đầu phấn chấn thét dài một tiếng, phun ra sự đè nén trong cuộc hành trình gần một năm nay.
Chỉ có điều Yến Đỉnh không nghĩ tới, có một nhóm người hán khác, đã đến đảo trước họ một tháng.
Đám Tống Dương đến đã đưa thuyền đi khỏi đây, đưa tới một cái đảo nhỏ cách đo 300 dặm để ẩn núp.
Giờ khắc này, Tống Dương nghe thấy tiếng thét của Yến Đỉnh, đang cười to hoa chân múa tay, chỉ là vì phòng ngừa kẻ thù phát hiện, tiếng cười của lão rất thấp… lúc đến tiểu đảo mai phục chỉ là ‘Có tao hay không cũng phải đánh ba gậy rồi nói tiếp’, hiện giờ kẻ thù thật sự tới rồi, làm cho Tống Dương vốn đang dài cổ chờ bọn họ không thể nào vui hơn rồi!
Trên đảo có cảng tự nhiên, thuyền dừng ở gần đó, Yến Đỉnh, Hoa Tiểu Phi dẫn theo hai mươi tên Đại Lôi Âm Đài xuống thuyền đổ bộ. Những thủy thủ không phải làm việc cũng theo sát bọn họ lên đảo.
Ở trên biển quá lâu, khi chân vừa chạm được vào mặt đất đã trở thành một loại hạnh phúc.
Cũng không đi bao lâu, chưa rời khỏi bờ cát trắng xinh đẹp, mọi người đã nhìn thấy đám thổ dân trần truồng, đang từ một khối đá ngầm nhô đầu ra nhìn, sau đó hướng vè phía bọn họ hét mấy tiếng, xoai người chạy đi…