Tin tức Thường Xuân Hầu dẫn quân tiếp viện Thanh Dương đã không chân mà chạy khắp nơi.
Khoa trương một chút, Tống Dương cũng có thể được xem là một niềm kiêu hãnh không lớn không nhỏ của Thanh Dương thành.
Lúc bá tánh Thanh Dương đang nói chuyện với người từ nơi khác đến, đa số đều cố ý hay vô tình nói tới một câu: từng nghe nói Thường Xuân Hầu Tống Dương chưa? Ngài ấy là xuất thân từ trên đài tuyển hiền của Thanh Dương đó, năm đó, lúc ngài ấy hiến nghệ trên đài, chúng tôi đã ở dưới đài xem… Bây giờ Phiên binh cuồn cuộn kéo đến, Thanh Dương hết sức nguy ngập, chợt nghe Tống Dương đến tiếp viện, thì sao mà người Thanh Dương không vui cho được?
Toàn thành chấn động, vô số bá tánh chạy ra khỏi cửa nhà, chen chúc không ngừng để hội tụ đến cửa đông của Thanh Dương, một là để xem phong thái của Thường Xuân Hầu, hai là vì muốn tặng một tiếng hoan hô cho viện quân.
Đại quân mà Tống Dương thống lĩnh đến chậm một chút, xung quanh cửa phía đông sớm đã chen chúc đầy người, ngàn vạn bá tánh nghển cổ trông mong, đợi chờ một lúc lâu rồi. Cho đến lúc trời tối, tiền phương cuối cùng cũng có động tĩnh truyền đến, tiếng vó ngựa rầm rầm vang đến gần, trong cát bụi mịt mù bỗng nhiên xông lên một đội thiết kỵ, đánh tan gió mà tới, chỉ trong giây lát đã chạy đến trước thành, tiếp đó tướng lĩnh dẫn đầu hét lớn một tiếng, kỵ binh lập tức thắng lại dây cương. Nhất thời chiến mã không ngừng hí vang, mà kỵ binh thì như một cây đinh đóng vững vàng trên đất, trong nháy mắt đã dừng lại được tư thế xung phong.
Nói dừng là dừng, đủ thấy tài nghệ tuyệt vời của đội nhân mã này. Nhân số không phải quá nhiều nhưng chiến mã của họ không phải chủng ngựa thấp bé của Nam Lý, toàn bộ đều là ngựa cao to của phương Bắc, các chiến sĩ thân hình hùng tráng, người người tóc vàng mắt xanh, lưng đeo nỏ, thắt lưng mang đao cong. Dưới trướng Thường Xuân Hầu, ba trăm Hồi Hột vệ đã đến Thanh Dương thành.
Thủ lĩnh Hồi Hột A Lý Hán xuống ngựa, tay đặt trên ngực thi lễ với Nhâm Tiểu Bộ, Tiểu Bộ cười tủm tỉm vung tay, tự có quan viên của Thanh Dương thành dẫn họ vào thành.
Sau khi Hồi Hột vệ vào thành một lát, trên đường ẩn ẩn hiện hiện, đội ngũ thứ hai chạy đến, khác với sự xuất hiện gió lửa mãnh liệt của Hồi Hột vệ, rừng cây hai bên đường không gió mà động, lay động dữ dội, trong tiếng vang ào ào, từng quái nhân thân hình thấp bé nhưng còn linh hoạt hơn khỉ nhiều, từ trong rừng nhảy lên đường, nhanh chóng hội tụ lại với nhau.
Mấy trăm người chạy trên đường, mà lại hoàn toàn không gây ra một chút tiếp động, giống như một đám bóng ma khe khẽ bước đến, ai ai cũng đều mặc áo cỏ, ánh mắt thâm trầm, lạnh lùng, tuần du trong đám người, bộ dạng như đang chọn người để cắn, ngọn giáo sau lưng dưới trăng sáng phát ra những ánh hàn quang, Sơn Khê Tú đến.
Nếu nói Hồi Hột vệ là sư tử thì Sơn Khê Tú chính là rắn độc, thật không sai chút nào.
A Lý Hán dẫn Hồi Hột vệ đến quá nhanh, dân chúng Thanh Dương thậm chí còn chưa kịp phát ra tiếng hoan hô, Hồi Hột vệ đã tiến vào cửa rồi; Sơn Khê Tú tốc độ bình thường, đủ để bá tánh kịp phản ứng, nhưng sau khi họ tới, cảnh nội cửa đông không ai dám ồn ào một tiếng, càng không dám hoan hô ủng hộ. Bộ dạng của đám người rừng này thật quá dọa người, bá tánh Thanh Dương không ai dám chắc rằng nếu mình lên tiếng, có khi nào lập tức sẽ đón lấy một ngọn giáo không… Lão thái bà Mộc Ân vẻ mặt lạnh lùng, chạy đến trước mặt công chúa khẽ gật đầu một cái, cũng không cần quan viên dẫn đường, tự dẫn theo đội ngũ mà đi vào trong thành rồi.
Sơn Khê Tú đi vào không lâu, tiếng bước chân hỗn loạn lại vang lên, lần này người thống lĩnh quân có bộ dạng kì quái, không ngờ lại là một lão già gãy cả hai chân, tựa nghiêng trên một cáng tre, đầu đầy gân xanh, râu tóc bạc trắng, mặc dù tàn phế rồi nhưng lão Hán vẫn có một khí độ vô cùng nghiêm nghị, trong đám quan lại Thanh Dương, những võ quan lớn tuổi một chút đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc… Tây cương mãnh sĩ, đại tướng dưới trướng Trấn Tây Vương ngày trước, sớm đã lui thân cáo lão, A Nan Kim Mã.
Uy danh của lão tướng còn hơn cả Cốc Ứng Xuân.
Chiến tướng công huân, uy danh vang xa, quan lại Thanh Dương thật không thể ngờ, Thường Xuân Hầu lại có thể mời Kim Mã xuống núi, mà dưới trướng mãnh tướng làm sao có binh yếu, đội ngũ mà Kim Mã dẫn đến, không cần hỏi cũng là… nhưng chuyện ở đời không có gì là tuyệt đối cả… sau lưng Kim Mã lại là một đám binh yêu lộn xộn đi theo.
Đội ngũ gần hai trăm người, tất cả đều không có bộ dạng của quân đội, càng không thể nói là hàng ngũ, bước đều gì, tất cả đều lộn xộn chạy cùng với nhau, có kẻ nhe răng nhếch mép với bá tánh ở xung quanh, có người kề vai bá cổ lớn tiếng nói chuyện, có kẻ nhăn mặt nhíu mày làm ra bộ dạng oán hận sao còn chưa dọn cơm… Muốn huấn luyện Thạch Đầu Lão thành chiến đội tinh binh có kỉ luật nghiêm minh? Kim Mã sớm đã không mơ mộng đến điều đó nữa rồi.
Nhưng mà loạn thì loạn, khí thế của Thạch Đầu Lão tuyệt đối là kinh người, thân hình cao to, hai vai rộng lớn, hai cánh tay bao giáp cứng chắc, hai tay mỗi bên cầm một cái chùy tay lớn cỡ đầu người, chỉ nhìn thể tích là đã có thể hiểu được trọng lượng của chùy tay, càng hiểu được nếu ai bị thứ này đánh trúng một cái thì sẽ có kết cục như thế nào!
Chùy trong tay vẫn chưa có gì đáng nói, Thạch Đầu Lão trời sinh lưng còng, sau lưng ai ai cũng đều cõng một bướu thịt, bây giờ trên đó đều đã được mặc giáp với các răng nanh sắc nhọn dài khoảng bảy tấc, chỉ nhìn một cái cũng khiến người ta cảm thấy đau mắt.
Tính ra thì Thạch Đầu Lão cũng có thể được xem là ‘nguyên lão’ trong phong ấp, vũ trang mà đích thân Nhâm Sơ Dung giúp Tống Dương kéo về, trong phong ấp lại tự có phường trang bị cho quân thì làm gì có đạo lý không trang bị chỉnh tề cho bọn họ.
Cảm thấy đội ngũ lung tung lộn xộn, nhìn vào thấy kỉ luật buông thả? Vậy thì thử nhìn vào chùy nặng trên tay và gai nhọn trên lưng gù của họ đi; vậy thì thử nhìn vào thân hình cực lớn và màu da xám trắng của họ đi; vậy thì thử nhìn vào ánh mắt không hề có sinh khí và bước chân đầy tử ý của họ đi!
Thạch Đầu Lão đến từ vùng núi, sự xuất hiện của họ đã đủ đại biểu cho sự đáng sợ của Man hoang ở Nam Lý… nếu như trong tình huống Sơn Khê Man không có mặt.
Theo sau lưng Thạch Đầu Lão chính là Sơn Khê Man, Sơn Khê Man thật sự! Kim Hoàn thủ lĩnh dẫn đầu, ba ngàn Đại Man tóc tai bù xù, dù là viện quân nhưng trong ánh mắt họ nhìn vào người Hán, hoàn toàn không hề che giấu địch ý của mình.
Cùng với sự hành quân của Sơn Khê Man là âm thanh đáng sợ tràn ngập trong tai của mọi người, trên lưng Man tử cõng hai cây búa lớn, loại búa này nếu đặt trong quân Nam Lý tuyệt đối là quân giới trầm trọng, không phải quân sĩ cường tráng thì không thể nào nhấc lên nổi, nhưng đối với đám Đại Man này mà nói, nó chẳng qua chỉ là vũ khí hạng nhẹ thôi, rìu chiến thật sự được họ cầm trong tay.
Rìu lớn làm bằng đồng thuần, có lẽ là quá nặng nề rồi, người Man vẫn chưa đặt chúng lên vai mà là cầm lấy cán rìu, kéo đầu rìu trên mặt đất, để mặt lưỡi rìu cào lên mặt đất… Toàn bộ ba ngàn Sơn Khê Man, tất cả ba ngàn lưỡi rìu lớn kéo lê trên mặt đất, tiếng ma sát của lưỡi rìu bén với mặt đất vang lên giống như tiếng kêu dài của vạn con quỷ trong địa ngục, dường như còn có tiếng cười lạnh của phán quan nơi điện Sâm La.
Man tộc cường tráng nhất, hung mãnh nhất, từ trong núi đi ra, vừa vào nhân gian liền hóa thân thành ma!
Mộc Ân rốt cuộc vẫn là khẳng định Tống Dương ‘chết đi sống lại’, lời nguyền cửu sắc bất triêm liền bị phá vỡ, nhưng đại ân của Tống Dương đối với Sơn Khê Man vẫn còn, đạo lý của bọn họ rất đơn giản, ân nhân muốn đánh trận, người Man liền xuất binh.
Mà lúc này, bá tánh Thanh Dương tụ tập ở cửa đông cuối cùng cũng bộc phát ra được một tràng tiếng hoan hô, xuất phát từ trong lòng, thật sự là tiếng rống vui sướng!
Lúc mới nghe Tống Dương chạy đến tiếp viện, trong lòng bá tánh Thanh Dương vui mừng nhưng cũng chỉ là vui mừng mà thôi, không thể nói đến phấn chấn, dù sao tình trạng của Nam Lý bây giờ thế này rồi, tây cương tan tác, hậu phương tạo dựng binh mới khó khăn, Thường Xuân Hầu cho dù thần kì đến đâu cũng không thể nào biến ra đại quân, theo dự đoán của mọi người, hắn có thể mang đến cũng chỉ là quân mã mà Trấn Tây Vương ngày trước đã bố trí trong phong ấp của hắn thôi, nhiều nhất cũng chỉ là hai ba ngàn người thôi.
Hồi Hột vệ là việc mà Nam Lý ai ai cũng biết, tất nhiên sẽ đi theo bên cạnh Thường Xuân Hầu, họ cũng sẽ đến, đây là việc nằm trong dự tính của người Thanh Dương; Sơn Khê Tú mọi người chưa từng thấy, dù nhìn vào đáng sợ nhưng số lượng quá ít, chẳng qua chỉ là ba trăm người ít ỏi, cho đến khi họ nhìn thấy năm ngàn liên quân Thạch Đầu Lão và Sơn Khê Man, mọi người mới thật sự hiểu, Thường Xuân Hầu thật sự là đã dẫn đại quân đến rồi, tính thêm tiên khiển của công chúa, viện quân từ phong ấp đã bảy tám ngàn người rồi, còn nhiều hơn quân đóng giữ ở Thanh Dương, càng quan trọng hơn là… những người mà Tống Dương tìm đến đều là người gì đó, ngoại trừ tiên khiển bình thường một chút, Hồi Hột vệ còn có thể tạm chấp nhận được, những người còn lại rõ ràng đều là yêu ma quỷ quái, không cần nghĩ cũng biết đem đám quái vật này đặt vào chiến trường thì sẽ đáng sợ đến thế nào!
Bằng những chiến sĩ cường tráng này, có lẽ… có lẽ thật sự có thể trụ vững Thanh Dương.
Còn chưa nhìn thấy Tống Dương, tiếng hoan hô đã không thể kiềm nén được, tiếng hô vang gầm trời, Nhâm Tiểu Bộ vẫn luôn cười tủm tỉm trong đội quân nhà lại làm ra vẻ mặt kinh hãi, lần đầu tiên thống lĩnh binh đi đánh giặc có chút quá đắc ý, một việc đúng ra nên nói ngay vào lúc gặp mặt Lưu đại nhân đã bị nàng quên mất rồi.
Công chúa điện hạ trong lúc vội vàng, hai tay vung loạn xạ, không thể lo chuyện tìm Lưu Hậu nữa, trực tiếp mở miệng hô lớn:
- Không được ồn ào, không được ồn ào…
Tiếng hô này của nàng đặt trong tiếng hoan hô của ngàn vạn người thì làm sao có công dụng gì, cũng chỉ có Lưu Thái Thú, Cát Ti Mã đi theo bên nàng có thể miễn cưỡng nghe được. Dù không hiểu vì sao nàng phải ngăn tiếng hoan hô lại nhưng bất kể lúc nào, nghe lời công chúa cũng đều không sai, Lưu Thái Thú vội vàng truyền lệnh, kêu các thủ hạ đi ngăn tiếng hoan hô lại nhưng còn không đợi ông nói hết mệnh lệnh, ở nơi không xa phía trước đột nhiên vang đến một tràng tiếng rống dữ dội của mãnh thú!
Tiếng hống sắc bén, không giống tiếng hống buồn của sư tử hay hổ, nghe lên chắc là tiếng kêu của mãnh cầm nhưng tiếng hống lại lớn đến kinh người, không những không bị lấn át bởi tiếng hoan hô của vạn người mà ngược lại còn át hẳn tiếng hoan hô của người Thanh Dương, động tĩnh lớn như vậy, phải là chim lớn đến thế nào mới có thể hống ra được chứ.
Một tiếng kêu vang dội chưa dứt, lại có một tràng tiếng gào rít bộc phát, gió mạnh từ bên ngoài Thanh Dương thành cuồn cuộn quét tới, trong tiếng vang dữ dội, toát ra sự uy nghiêm mãnh liệt, từ bá tánh đến quan lại, người người hoảng sợ, vội vàng im hơi lặng tiếng, sắc mặt hoảng hốt, ngơ ngác nhìn nhau, người gan nhỏ một chút thậm chí cũng sắp đứng không nổi nữa rồi.
Ác thú kêu gào không ngừng, kéo dài một lúc lâu mới dần dần yên ổn lại một chút, Thanh Dương thành phía trước một mảnh tĩnh mịch.
Một lát sau, trong một chuỗi những tiếng bước chân, một người người đàn ông thân mặc quan bào bằng gấm vóc, đầu đội ô sa thất phẩm, một mình đi đến trước thành, vị đại nhân này ăn mặc rất có dáng vẻ nhưng động tác lại hoàn toàn không ra thể thống gì, trên mặt cũng râu ria xồm xàm, trên mặt chỗ này chỗ kia đều là mồ hôi cát bụi, đến trước mặt mọi người, đưa tay đặt lên môi ra hiệu cho mọi người im lặng, làm ra bộ dạng có điều gì đó rất đáng ngại.
Qua một lúc lâu, thấy chắc chắn không ai còn dám lên tiếng nữa, hắn mới an tâm, lại hướng về phía vừa đi tới mà chạy đi mất… Đợi sau khi hắn đi rồi, trong đám người vang lên tiếng bàn luận nho nhỏ, có người mắt tinh đã nhận ra rồi, vị đại nhân đó đã từng hiến nghệ trên cao đài Thanh Dương, dựa vào việc thuần phục một con quái điểu để biểu diễn tài năng.
Nhận ra được Lưu Nhị, nhớ lại bản lĩnh năm đó của hắn, tự nhiên đại khái cũng có thể đoán được, con vật lúc nãy kêu gào hung mãnh là súc sinh gì rồi, nhưng cho dù như vậy, lúc Lưu đại nhân thống lĩnh Lưu gia quân của ngài thong dong tiến vào tầm mắt, trong đám người vẫn không tránh khỏi việc phát ra một tràng hoan hô. Ngày trước, con quái điểu lên đài vốn có hình thể không nhỏ nhưng so với Lưu gia quân bây giờ rõ ràng là thấp bé hơn nhiều.
Thái thản điểu trong Lưu gia quân cực kì to lớn, cường tráng, móng vuốt sắc bén, linh vũ đầy đặn, lúc di chuyển, mỗi bước giẫm xuống đất đều khiến mặt đất hơi rung lên, loại quái vật đáng sợ này chỉ cần một con bất kì cũng đã khiến mọi người kinh sợ, huống chi hơn hai trăm con tụ tập lại với nhau, so sánh với chúng, Sơn Khê Man và Thạch Đầu Lão trước đó cũng liền trở thành chó nhỏ, mèo nhỏ, đám chim này mới thật sự là bá vương nơi núi hoang!
Đám người lảo đảo nghiêng ngả hướng về bốn phía mà tản ra, không tránh khỏi một tràng hỗn loạn ồn ào, cũng may Lưu Nhị bình thường huấn luyện Thái Thản điểu có tác dụng, đám mãnh cầm không kinh động nữa, ánh mắt khinh miệt nhìn từng khối thịt rồi bước chân tiến vào cửa.
Đợi sau khi thấy đám mãnh cầm cực lớn này, Lưu Hậu Thái Thú mới thật sự hiểu lời công chúa từng nói trước đó ‘có một đội ngũ tiêu thụ lương thực cực lớn’ rốt cuộc là đội ngũ nào. Công chúa nhìn hiểu ngay vẻ mặt của ông, giương cằm đắc ý mà khoác lác thay cho người yêu:
- Chim của Thường Xuân Hầu bình thường đều là ăn rồng, tiếc là rồng quá ít, không đủ ăn, chỉ có thể lấy trâu, dê bù cho đủ số.
Nói xong, Nhâm Tiểu Bộ tự mình cũng cảm thấy lời khoác lác này thật có chút kì cục, liền bật cười khanh khách.
Công chúa điện hạ nếu không cười thì Lưu Hậu vẫn có thể thuận theo lời của nàng mà tiếp túc nói quá hai câu, nhưng nàng đã tự mình cười rồi, Lưu Hậu thì không thể nào làm bộ không biết nàng khoác lác mà xu nịnh theo, nhưng Thái Thú đại nhân cũng không ngốc, lập tức nghĩ tới một cách khác, nghiêm túc nói:
- Chỉ nhìn trạng thái của bọn chúng liền biết uy lực của thần điểu, nhưng càng mấu chốt hơn là… năm đó, lúc Lưu đại nhân thuần phục mãnh cầm trên đài, mọi người thật không thấy thế nào, vẫn là công chúa tinh mắt biết nhìn người, cho Lưu Nhị trúng tuyển. Nếu không phải ngày đó trúng tuyển, với tính khí của Lưu đại nhân, có lẽ sẽ không tiếp tục quan tâm đến loại thần điểu này nữa… Xét cho đến cùng, đội đại quân Hồng Hoang thánh thú này, đều là nhờ công chúa mà có đó.
Dù là nịnh nọt nhưng Nhâm Tiểu Bộ trước đây chưa từng nghĩa đến đạo lý này, cho đến bây giờ mới hiểu ra, thì ra Lưu gia quân có thể được tạo dựng nên cũng có công lao của mình ở trong đó, nói như vậy… bản thân cũng là đã từng giúp Tống Dương rồi, vừa nghĩ đến đây, trong lòng ngọt đến không chịu nổi.
Sau khi Lưu gia quân đi qua, chính chủ cuối cùng cũng xuất hiện rồi.
Hai cây cờ lớn giương cao, bên trái ‘Hồng Ba’, bên phải ‘Thường Xuân’, dưới cờ lớn, Thường Xuân Hầu toàn thân mặc giáp màu bạc, bên dưới là một con tuấn mã màu trắng… Phó đại nhân huyết thống thật không tồi, nhờ phúc của ông, Tống Dương kiếp này sinh ra trong một thể xác tốt, bộ dạng anh tuấn, lại nhờ kì thuật luyện huyết của Vưu thái y khiến hắn thần thái sáng láng, ánh mắt rạng ngời; ngoài ra, một thân võ công phách đạo tự nhiên có khí thế hung mãnh, bây giờ đóng vai kiêu tướng dẫn đầu, thật sự hiển hiện vũ dũng uy phong, mà lại không thiếu một phần phóng khoáng thoát tục, chỉ bằng bộ dạng này đã đủ cho hắn đến Phiên bang tuyển phò mã rồi.
Nhâm Sơ Dung cũng cưỡi ngựa, đi theo bên cạnh Tống Dương, thong dong mỉm cười dưới ánh mắt chăm chú của vạn người, nàng biết người mà mọi người nhìn không phải là mình nhưng so với quang vinh, nụ cười phát ra từ tận đáy lòng vẫn cứ xinh đẹp như vậy.
Hành quân đánh trận không phải sở trường của Nhâm Sơ Dung, nàng không tham gia cho ý kiến quá nhiều, nhưng vũ trang phong ấp tiến vào Thanh Dương thành, thật sự mà nói thì lại giống một nghi thức hơn.
Hùng quan trọng trấn liên tiếp rơi vào tay giặc, toàn bộ tây cương đều đang tan tác, Đường Lâu đã mất, Thanh Dương biến thành tiền tuyến mới, với binh ít, tướng thiếu trong thành thì vốn không đủ để đánh một trận với Thổ Phiên, không cần nghĩ cũng biết sĩ khí trong thành hạ thấp đến mức độ nào, lúc này, Tống Dương mang viện binh vào thành, không thể nghi ngờ gì, đó chính là sự ủng hộ to lớn đối với sĩ khí.
Làm thế nào để sắp xếp tốt ‘nghi thức’ vào thành này, từng bước đề cao sĩ khí Thanh Dương, đồng thời còn phải giúp Tống Dương tăng thêm danh vọng, đây chính là tính toán của Nhâm Sơ Dung, từ Hồi Cốt vệ ai ai cũng biết, Sơn Khê Tú với số lượng ít đến hai ngàn Thạch Đầu Lão to lớn và ba ngàn Sơn Khê Man hung tợn, lại đến đàn Thái Thản điểu huy hoàng không thể tả, chỉ cần nhìn một cái đã khiến người tả cảm thấy tim gan lạnh ngắt, thứ tự quân chủng vào thành đều là do quận chúa tỉ mỉ sắp xếp. Quả nhiên, tâm tư của người Thanh Dương được đại quân từ phong ấp nâng lên cao độ… Lúc này, cuối cùng cũng thấy Thường Xuân Hầu, đám hung điểu trước đó hẳn cũng đã đi xa rồi, mọi người làm sao còn có thể nén được nữa, tiếng hoan hô rung trời lại đột nhiên bộc phát ra!
Tống Dương cuối cùng cũng lộ diện rồi nhưng đại quân đến từ phong ấp vẫn chưa đi hết.