Chương 319: Hàn độc

Trước khi Tống Dương gặp chuyện không may, thị lực của La Quan tốt hơn hắn, nhưng từ khi hắn quay về, thị lực của hai người gần như tương đương, chỉ có thể có một giải thích: võ công của Tống Dương lại được nâng cao.

La Quan và Lạt Ma Vân Đỉnh đang nói về chuyện này.

Vân Đỉnh đại khái giải thích tiền căn, La Quan tiếp chuyện, cười nói với Tống Dương:

- Hổ Phách đã sớm nói, phương thuốc bà ấy cho ngươi có thể giúp cho tu vi của ngươi tăng thêm đáng kể, hiện giờ bệnh cũ của ngươi đã hết, chưa kể võ công lại có tiến bộ cũng không phải chuyện kỳ lạ, dựa vào thủ đoạn dùng dược của Hổ Phách, đừng nói chỉ giúp cho tu vi của ngươi tinh tiến, cho dù khiến cho ngươi mang thai sinh nở ta cũng không quá kinh ngạc.

Đùa một câu, Đại tông sư lại đổi đề tài:

- Tuy nhiên, ngũ cảm của ngươi thực sự sắc bén hơn trước rất nhiều, nhưng võ công không tinh tiến sao? Vừa rồi ta và Vân Đỉnh thượng sư nhìn thân pháp ngươi chạy tới từ xa, so với trước kia cũng không thay đổi nhiều lắm, đây là chuyện mười mươi.

Nhãn lực của đệ nhất cao thủ không phải chỉ để làm cảnh, không lâu trước kia, trên hoang nguyên, Tống Dương phát động Long tước toàn lực chạy trốn, thân pháp trong mắt La Quan, Vân Đỉnh, đại khái có thể nhìn ra được tu vi và sức mạnh hiện giờ của hắn.

Nói thẳng ra, hiện giờ, ngũ cảm và thân pháp của Tống Dương không cùng một cấp bậc.

Tống Dương là thành tựu của Vưu Thái y, mang theo Long tước đại sát tứ phương hống hách vô cùng, cho dù tới đâu cũng đều là nhân vật hung mãnh, nhưng hiểu biết về võ học của hắn ít đến mức đáng thương, theo lý thuyết, La Quan vẫn cảm thấy buồn bực, Tống Dương càng không hiểu được, tuy nhiên, lần này có vẻ như không như vậy, Tống Dương, bộ dáng chắc chắn, cũng không vội giải thích cái gì, mà lấy ra cái túi châm cứu bên mình đưa cho Đại tông sư.

La Quan không rõ lắm:

- Làm cái gì vậy? – Lòng vẫn còn hơi nghi vấn, nhưng tay vẫn giơ lên nhận cái túi.

- Đi đường thông suốt một mạch, cũng không quá phiền toái, nhưng trên lưng có mấy huyệt đạo ta không tự mình châm được, nhờ ngài hỗ trợ.

Y lý và võ học của người Hán có đôi chỗ thông nhau, phần lớn đều là một môn nội công dưỡng khí tu thân, cao thủ võ công cũng đều biết châm cứu, La Quan cũng không lạ lẫm với túi châm lắm. Đợi Tống Dương giải thích châm như thế nào, La Quan mở túi châm, không cần Tống Dương chỉ điểm lấy ra một cây châm khá dài, hỏi hắn:

- Thân thể ngươi còn chưa khỏe?

Nếu không phải không khỏe, cần gì phải châm cứu cho mình, Tống Dương gật đầu:

- Nội kình thủy chung vẫn chưa khôi phục, ta đã cẩn thận kiểm tra cũng cẩn thận suy nghĩ, nội kình là không phải mất đi, mà là ngủ trong kinh mạch, ta vận không ra, giống như rắn ngủ đông ấy. Tuy nhiên cũng không phải vấn đề lớn, bị như vậy một phần là vì ta đã chết một khoảng thời gian, máu huyết lưu thông chậm, dùng châm kích thích một chút đồng thời đả thông kinh mạch mở đường, chậm chậm cũng dẫn dắt lên trọn vẹn một ngày cũng không ngại!

Không phải đạo lý sâu sắc huyền bí gì, La Quan niết ngân châm mở to hai mắt nhìn, vẻ mặt kinh ngạc:

- Nói mê sảng cái gì vậy? Nội kình của ngươi ngủ đông vận dụng khôngđược? Chẳng lẽ hiện giờ ngươi không vận nổi nội lực? Vừa rồi ngươi dùng Long tước chạy trốn oanh oanh liệt liệt, không có nội kình ngươi có thể chạy được như vậy sao?

- Cứ tạm hiểu là ta ban đầu có mười lượng bạc, sau đó thấy ta ăn uống ở tửu lầu, tự nhiên có người vì ta mà trả mười hai lượng.

Tống Dương ví dụ

- Thực ra không phải, tiền đó là tiền ta giữ riêng.

La Quan nghĩ rất nhanh:

- Vậy ngươi ăn thịt uống rượu không mất tiền?

- Hổ Phách cho!

Hắn mỉm cười

– Hiện giờ nhờ ngài ra châm chính là ta muốn lấy ra mười lượng bạc từ trong tiền trang đó ra, tới lúc này thì ta cũng có tiền!

Thường Xuân Hầu mặt mày hớn hở, khí sắc rất tốt, mọi chuyện cũng đã rõ ràng, sau khi nhớ lại mọi chuyện chiến lực của Tống Dương khôi phục lại như ban đầu, nhưng giúp hắn thi triển võ công vẫn không phải nội kình, mà là sức mạnh có thêm. Nội kình trước kia hắn luyện huyết và phá tam quan tích góp tí một vẫn nằm trong kinh mạch.

Chết đi sống lại, Tống Dương lại có thêm sức mạnh. Chỉ có điều phần sức mạnh được thêm này không giống với nội kình trước kia, đều không nằm trong đan điền ẩn trong kinh mạch, mà trực tiếp hòa vào cơ thể hắn, tồn lại lẫn giữa tứ chi.

So với nội kình mà Vưu Thái y và Trần Phản luyện cho hắn, sức mạnh mới mà Hổ Phách tặng cho Tống Dương càng giống như luyện công phu ngoại gia.

Khi hắn chưa khôi phục trí nhớ, nhớ không nổi mình có bộ dáng gì nữa, đương nhiên cũng không thấy được lúc này mình có gì khác, thậm chí cũng chưa từng phát hiện có sức mạnh mới tồn tại, lại càng không biết cách dùng nó như thế nào. Nội kình ngủ đông, sức mạnh mới hòa vào cơ thể, đây là lý do khi đó hắn chịu không nổi, khó duy trì được lực chiến trong khoảng thời gian dài; nhưng tân lực ẩn ẩn trong gân cốt da thịt, thường thường sẽ tự nhiên kích phát theo động tác của hắn, đó là lý do hắn ứng biến cực kỳ nhanh, có sức bật kinh người.

Thẳng đến trận ác chiến trên đài của Bạch Âm và đại tộc, Long tước coi như giáp trụ, trước khi ra trận mới dùng đến, Tống Dương nhập ma chạy đến chiến trường, sức mạnh mới mà Hổ Phách ban cho hắn cũng bắt đầu chậm rãi hội tụ, cuối cùng hoàn toàn thành hình.

Tuy hắn chỉ giải thích mấy câu ít ỏi, đơn giản tới mức không thể đơn giản hơn, nhưng La Quan nghe đã hiểu hoàn toàn, gật đầu:

- Nói như vậy, một hồi ác chiến ngươi bị nhập ma, nhưng vẫn không thể làm tỉnh lại nội kình trong ngươi, ngược lại còn giúp ngươi ngưng tụ sức mạnh mới thành công?

Lúc này Lạt Ma Vân Đỉnh chậm rãi ấn cánh tay hắn, hạ giọng:

- Chớ căng thẳng, thả lỏng, ta chỉ xem một chút.

Tống Dương không nhúc nhích để mặc Vân Đỉnh rót vào cánh tay mình một dòng nội lực, chạy trong kinh mạch hắn tra xét nội kình, một lát sau Vân Đỉnh thu tay lại, gật đầu:

- Không vấn đề gì, nội kinh của ngươi chỉ ngủ thôi, rất dễ tỉnh lại. Nhưng cũng là bởi vì nó rất dễ tỉnh lại, nên chuyện này không có đạo lý… Cái này.. giống như… khi ngươi đói không chịu nổi, trước mặt ngươi bày hai bát mì không khác nhau lắm, nhưng một bát là mẫu thân ngươi làm, một bát là người ngoài làm, ngươi ăn bát nào?

Tống Dương bị nói cho ngây ngốc luôn:

- Ta nên ăn bát nào?

Vân Đỉnh vẫn vững vàng:

- Ngươi muốn ăn bát nào?

Tống Dương càng không hiểu:

- Ngươi muốn ta ăn bát nào?

Vân Đỉnh cũng hơi tròn mắt:

- Không quan hệ tới ta…

La Quan ở bên cạnh nghe vậy cười ha ha, xua tay nói với Vân Đỉnh:

- Thường Xuân Hầu Nam Lý trình độ võ học rất cao, nhưng về đạo lý rõ ràng rất ngốc, thượng sư ngàn vạn lần đừng nói sâu xa với hắn.

Lại nhìn Tống Dương :

– Đương nhiên là ăn mì mẫu thân ngươi làm rồi, dù sao đồ người nhà làm vẫn ngon hơn phải không?

Tống Dương gãi gãi gáy, cười cười:

- Đúng đúng, là mì thì ta sẽ chọn, nhưng không hiểu rốt cuộc thượng sư có ý tứ gì?

Ý của Lạt Ma là, trước hai sức mạnh mới-cũ của ngươi, một tán loạn, một ngủ đông, tán loạn thì có thể hội tụ, nhưng sức mạnh cũ cũng có thể tỉnh lại, khi ngươi nhập ma cả hai sức mạnh đều có thể tương trợ Long tước, mấu chốt là xem Long tước chọn cái nào.

Sát pháp Long tước chỉ là một bộ công pháp, làm sao mà chọn lựa? Cái gọi là “Xem Long tước chọn cái nào” cũng chỉ là một cách nói ẩn dụ, ý tứ của La Quan là: Khi Tống Dương nhập ma, hai nguồn sức mạnh trong cơ thể, loại nào thích hợp với Long tước sát pháp hơn, thì sức mạnh đó sẽ tự động trỗi dậy giúp hắn đánh giết.

Bởi vậy Lạt Ma Vân Đỉnh lấy ví dụ mì cũng sẽ không hiểu được, nội kình của Tống Dương là cùng luyện với Long tước sát pháp, vốn là một thể, mà sức mạnh mới Hổ Phách thông qua dùng thuốc tặng cho Tống Dương lại hoàn toàn không liên quan tới Long tước.

Đối với Long tước sát pháp, lực nội kình cũ của Tống Dương chính là mì mẫu thân làm, cùng lớn lên với nó, khi Tống Dương bị nhập ma, hai sức mạnh mới cũ khi đó sẽ kích phát lên, nhất định là lực cũ tỉnh dậy không có đạo lý lực mới ngưng tụ.

Cuối cùng hắn cũng hiểu được ý của Lạt Ma Vân Đỉnh, đối với đạo lý công pháp, Tống Dương đích thực là một nửa của ngu ngốc, nhưng hắn tinh thông y lý, hiện giờ cơ bản đã nghĩ thông được đạo lý Hổ Phách cho hắn dùng thuốc, lắc đầu cười:

- Mấu chốt là bát mì kia cũng không phải của người ngoài làm, là phụ thân nó làm… Gia đình Long tước bọn họ, bình thường nấu cơm đều là cha.

Lời nói ẩn dụ của Vân Đỉnh lúc đó Tống Dương không hiểu, hiện giờ hắn nói lại ẩn dụ như thế, Vân Đỉnh cũng không hiểu:

- Có ý gì?

- Sức mạnh mới vốn cũng là lực của ta, nhưng trước kia không những vô dụng, ngược lại còn có thể hại ta, cho tới khi Hổ Phách ra tay tương trợ, mượn dược lực dẫn đường, tán nhập trong cơ thể cho ta sử dụng, mặt khác, nói về tính chất, sức mạnh mới chính là áp lực, mà Long tước trọng sát, áp lực càng thích hợp với nó hơn.

Y học, võ học nhà Hán bác đại tinh thâm, đều là các đạo lý sâu sắc, huyền bí phiền phức, Vân Đỉnh võ công mặc dù cao, nhưng nói tới lúc này đã không sao hiểu rõ được ý tứ của Tống Dương, La Quan tu vi không bằng Lạt Ma như thoáng chút suy nghĩ, trầm ngâm một lát, hỏi thử:

- Tam quan, hàn độc?

Tống Dương cười một tiếng:

- Ở giữa!

Tất cả mọi chuyện đều do “Tam quan” gây nên.

Đối với người luyện võ mà nói, thượng, trung, hạ ba đan điền, vừa yếu lại cũng là cấm địa, nếu không không thể để kẻ thù đánh trúng, ngay bản thân mình cũng không thể dẫn lực thăm dò, nếu không hơi vô ý một chút sẽ dẫn đến hậu quả xấu.

Nếu đã là cấm địa không thể thăm dò, người luyện võ đối với đan điền hiểu biết không rõ lắm, mặc dù Đại tông sư cũng không ngoại lệ. Năm đó Trần Phản có ý tốt, giúp Tống Dương khai thông tam quan, dùng phương pháp tẩu hỏa nhập ma cứng rắn, mạnh mẽ giúp hắn nâng cao tu vi.

Trần Phản dám làm như thế bởi vì kinh mạch của Tống Dương không hợp với tu vi, độ mạnh gần đạt tới Ất tự tông sư, khoảng chừng tới thượng phẩm chữ Đinh, cái này giống như một đường sông rộng lớn mà chỉ có một sòng suối nhỏ chảy xuôi, cho nên Trần Phản giúp hắn đánh vào ải này, mở ra hồng thủy, không ngờ lại ***ng vỡ đê. Kết quả có được thành công, từ sau đó, nội kình và kinh mạch của hắn hoàn toàn tương xứng, lực chiến đạt tới ngoại lực tương trợ có khả năng đạt tới đỉnh.

Nhưng Đại tông sư không biết, trong Tam quan cất giữ nguyên dương kình lực không ngừng… Y kinh nhà Hán cho rằng, nhân thể nằm trong vòng âm dương, phân chính kỳ, có cả đời sẽ có một khắc, chỉ có âm dương điều hòa, chính kỳ cùng phụ, sinh khắc hỗ chế, đạt tới sự cân bằng hoàn mỹ, người mới có thể thực sự mạnh khỏe.

Chính là đạo lý này, tam quan, ngoại trừ nguyên dương mênh mông, còn có hàn độc ẩn sâu, hai sức mạnh này đều mạnh cả, bình thường dương hiển âm tàng, Đại tông sư cũng không nhận thấy được có hàn độc tồn tại. Trần Phản khai thông tam quan cho hắn, kình lực nguyên dương hùng hậu rót vào kinh mạch, thành công leo tới chữ Ất, Bính bên cạnh tông sư, nhưng lại làm mất đi lực khắc chế hàn độc trong tam quan của hắn.

Bình thường thì không sao, nhưng hàn độc không biết khi nào phát tác, ở Yến Tử Bình sau khi giúp Nhị ngốc thu phục Lưu gia quân, Tống Dương từng bị nó tác quái một lần, may sao lúc đó là ở nhà, xung quanh không có kẻ thù, không gây nên hậu quả xấu.

Có liên quan tới tam quan huyền bí, Đại tông sư thấy không rõ, nhưng chuyện liên quan tới đạo lý y kinh, Hổ Phách sao lại không rõ?

La Quan minh bạch, chậm rãi gật đầu, thở dài:

- Ban đầu ta tưởng Hổ Phách cho ngươi dùng dược vật bảo bối ngàn năm thạch tủy, hóa linh hoàng tinh gì đó, hóa ra hiểu lầm.. Vẫn là xem thường bà ta rồi.

Trên giang hồ bây giờ không thiếu truyền thuyết linh dược tăng trường tu vi, tuy nhiên bảo bối này chưa ai thấy qua, thực sự có ăn vào bụng được không cũng không ai biết. Mà thủ đoạn của Hổ Phách càng không có chút ít quan hệ nhỏ nhoi nào với bảo bối này.

Dẫn đạo hàn độc, biến hại thành lợi, kinh mạch và nội kình của Tống Dương đã tương xứng, ít nhất hiện giờ lại càng nhiều sức mạnh hơn, nếu bạo mạch mà chết thực không phải nói chơi, cho nên Hổ Phách tán nhập đứa con này vào tứ chi, hóa kình lực nội gia thành sức mạnh ngoại gia, bằng không tu vi của Tống Dương cũng không chịu nổi giới hạn của kinh mạch.

Nói lại, tuy chỉ là một câu vô cùng đơn giản, nhưng có thể đem lại gian nan dữ dội? Chỉ bằng một phương thuốc đã giúp Tống Dương tiến giai bất ngờ, khen bà một câu “Thủ đoạn thần tiên” thật không quá lời.

Mặc dù cho tới hiện tại, Tống Dương cũng chỉ hiểu được nguyên lý dùng thuốc cơ bản nhất của Hổ Phách, còn về đạo lý thật sự dược lực và dược lý cụ thể thế nào và mục đích thực hiện thì còn hoàn toàn hồ đồ,mặc dù bản thân hắn cũng là thiên hạ để nhất danh y, mặc dù hắn cũng đã đọc tới sớm thuộc lòng phương thuốc kia trong lòng.

Nhìn khắp thiên hạ, trong vài thập niên này, có thể làm được điều này chỉ có ba người: Vưu Ly, Hổ Phách, Yến đỉnh.

Tống Dương may mắn biết bao.

Mà đằng sau thủ đoạn kinh diễm cũng ẩn giấu tất cả vất vả, lo lắng hết lòng của Hổ Phách, cho dù bà có thực sự là thần tiên đi nữa, muốn nói ra phương thuốc này, có nghĩ tới khô não cũng không được.

Cái gọi là hàn độc chỉ là một cách gọi tương đối, xét đến cùng nó vẫn là sức mạnh, Hổ Phách chỉ điều khiển thay đổi phương thức tồn tại của nó, có thể vì Tống Dương mà làm. Mặc khác, xét về tính chất, lực nguyên dương chủ sinh, mạnh dương, còn hàn độc này là sát khí, nó càng thích hợp để phát huy Long tước hơn.

Bởi vì trong cơ thể lại có thêm sức mạnh mới, ngũ cảm của Tống Dương càng tinh minh hơn, nhưng lực cũ vẫn ngủ đông, nên chiến lực cũng không thay đổi gì nhiều.

Nghĩ được cái gì hắn đều nói ra, có nghi vấn gì cũng chỉ có thể đi hỏi Hổ Phách.

La Quan cười thoải mái, cũng không nói lan man nữa, quơ trường châm trong tay:

- Ta châm!

Vừa dùng châm, Tống Dương vừa vận tâm pháp thúc giục, vội vàng vận chuyển nội kình trọn vẹn một ngày, đại công cáo thành, mở mắt ra thì trời đã tối đen.

Sau đó đoàn người cũng không trì hoãn nữa, Bạch tiên sinh dắt theo Tạ môn tiếp tục đi trước, tới chiến trường tìm tinh binh, số người còn lại chia làm hai đội, thấy Tống Dương không có việc gì, Cố Chiêu Quân vội vàng quay về kinh doanh tiêu kim ổ của mình, Thi Tiêu Hiểu tới trấn thủ Diệu Hương Cát Tường, Vân Đỉnh quay về cao nguyên, một là thống lĩnh tín đồ cao nguyên đi tới đàn tràng ở Yến Tử Bình, lần trước ông đã bỏ lỡ cúng thất tuần Đại Khánh Lạt Ma, lúc trước là do vội vàng, giờ muốn quay lại, dâng chúc phúc Lạt Ma, Vô Ngư tiếp tục đi cùng ông.

Các thủ lĩnh đều có chuyện, đều phải tới biên cảnh Hồi Hột và Khuyển Nhung; La Quan, Nam Vinh, A Y Quả và đám người Thất Thượng Bát Hạ đi cùng với Tống Dương, Tiểu Uyển nghe nói sẽ đánh mừng rỡ cười tươi như hoa, cũng không chịu đi về trước.

Bên cạnh Tống Dương vẫn là những thành viên đó, vốn nhóm người này đều bị Bạch Âm quy vào tội giết người ném vào hang cá chạch, sau khi quay về sẽ có xấu hổ, tuy nhiên có Nam Vinh cao thủ dịch dung, thay đổi hình dáng của đoàn người, cái này cũng không quá lo lắng.

Từ biệt xong, đoàn người chuẩn bị khởi hành, trước khi đi Cố Chiêu Quân bỗng nhiên đi tới trước mặt Tống Dương, không hiểu sao lại hỏi Tống Dương và La Quan:

- Các ngươi cần tiền không? Nếu cần thì đừng ngại nói với ta, mặc dù đang ở trên thảo nguyên, nhưng ta muốn huy động chút tiền cũng không phải việc khó.

Tống Dương và La Quan nhìn nhau, đều hồ đồ ngây ngốc, Tống Dương hỏi lại:

- Cái gì tiền? Ở đâu?

- Vừa rồi khi hai người và Vân Đỉnh nói chuyện, ta loáng thoáng nghe được có cái gì liên quan tới ngân hàng tiền trang.

Cố Chiêu Quân nói rõ hơn.

Tống Dương khụ một tiếng:

- Mười đồng bạc? Gửi vào tiền trang?

- Cụ thể thì nghe không rõ, nhưng từ nhỏ đã thành tật xấu, rất mẫn cảm với những từ “bạc” “tiền trang”, có người nhắc tới từ đó, ta đều có thể nghe thấy.

Tống Dương mỉm cười:

- Khó trách ông buôn bán được lớn như vậy, có thiên phú!

La Quan cũng cười:

- Lúc ấy chỉ dùng tiền để ví dụ thôi, không phải chúng ta cần dùng tiền, ở đây, có bạc cũng không biết tìm chỗ nào mà tiêu.

Cứ như vậy, mọi người chia tay mà đi, Tống Dương và mấy người đồng bạn đi thẳng tới đại doanh Sa dân, trên đường đi không quên thi châm chữa thương cho La Quan, có hắn giúp đỡ Đại tông sư nhanh chóng khôi phục chiến lực.

Tuy nhiên, khá bất ngờ, Tề Thượng tuy thường thường sẽ chạy tới nói chuyện, nhưng chưa bao giờ y hỏi qua vì sao Tống Dương chết mà sống lại được.

Nhưng thực ra Tống Dương lại không kìm nổi, hỏi gã:

- Sao ngươi không hỏi?

Tề Thượng cười hì hì:

- Ngày đó khi châm cứu cho ngươi, thượng sư Vân Đỉnh đã kể hết mọi chuyện cho ta rồi.

Cùng ngày La Quan và Tống Dương nói chuyện với nhau, trước đó ai nấy đều thanh tĩnh, cũng không phải giấu diếm cái gì, nên khi nói chuyện cũng không hạ giọng, Vân Đỉnh tu vi tinh tế, nghe hết lời nói của hai người bọn họ, nói chuyện một hồi Vân Đỉnh trực tiếp tham dự vào.

Tề Thượng khá thông minh, trực tiếp chạy tới hỏi Lạt Ma nguyên nhân tại sao Thường Xuân Hầu chết đi sống lại, ông cũng khiêm tốn, đối nhân xử thế kiên nhẫn, biết Tề Thượng không phải người ngoài, chuyện gã hỏi thăm cũng không cơ mật, nên cũng thành thật nói hết.

Vừa nói Tề Thượng vừa lắc đầu tán thưởng:

- Phải nói Vân Đỉnh thượng sư đó mới chính là cao nhân thật sự. Không phải cao nhân bình thường, là cao nhân trong cao nhân, cao nhân trong cao nhân của cao nhân.

Tống Dương cũng đã sớm quen với việc nói năng vô nghĩa hết lần này đến lần khác của y, cũng không có chút gì không kiên nhẫn, ngược lại gật đầu đồng ý:

- Vị Đại Lạt ma này không đơn giản, võ công tu vi nói sau, thực sự khiến cho người ta giật mình chính là tầm mắt của ông.

Vân Đỉnh, ngay cả thân thế hai thời của Tống Dương cũng đều có thể nhìn ra, hắn không thể không phục.

- Lạt Ma là gì?

Tề Thượng ước gì có thể nói thêm một hai câu, đây là câu hỏi tự nhiên trên trung thổ, tuy nhiên dựa vào tâm tư của y, đương nhiên không khó đoán được Lạt Ma chính là hòa thượng trên cao nguyên, cũng không đợi Tống Dương trả lời, y lại đổi sang cảm thán – Ngươi nói Vân Đỉnh thượng sư có bản lĩnh thật cao như vậy, đối nhân xử thế tốt như thế, sao lại không được làm Đại Lạt Ma Thổ Phiên? Theo như ta thấy, ông ta cũng không kém Bác Kết, lại chỉ chủ trì một vực tông, đáng tiếc.

Sau đó hỏi La Quan có học thức uyên bác nhất:

- La gia, ngài nói, nếu Bác Kết chết, Vân Đỉnh có hi vọng nhập chủ Sài Thố Đáp tháp không?

La Quan hơi nheo mắt:

- Ngươi đã gặp linh đồng tám chín mươi tuổi chuyển thế sao?