Năm vạn quỉ binh đã đền tội, một bộ phận khác ẩn náu vào binh sĩ Thổ Phiên của Đại Yến đang niệm kinh… không hoàn toàn là tăng lữ nhưng họ cũng có giới luật và cũng niệm kinh, bởi vì bọn họ có tín ngưỡng nên so với binh sĩ phổ thông mạnh mẽ hơn rất nhiều, lúc huấn luyện thì khổ cực, khi hành động thì kỷ luật nghiêm minh, khi tác chiến thì dũng mãnh không coi thường cái chết.
Đến từ Thánh thành Nhân Khách là tám vạn tinh binh, đều là nhân mã tâm phúc của Đại Lạt Ma . Đội quân này có một phiên hiệu độc lập dị thường vang dội: Phật Quang.
Phật Quang phổ chiếu khắp nơi, bọn họ là đại biểu cho sự uy nghiêm của Đại Lạt Ma .
Tuy rằng khi cùng Quốc sư gặp mặt Đại Lạt Ma dùng mồm mép khi dễ Quốc sư , nhưng trong lòng Đại Lạt Ma, chưa bao giờ từng nửa phần khinh thường quốc sư, cho nên y đem thủ hạ tinh nhuệ của mình cho Yến Đỉnh mượn.
Vừa là giúp Quốc sư được việc, cũng là để giám sát Yến Quốc sư , trong lòng Lạt Ma rất chắc chắn, cho dù Yến Quốc sư phong vương phong hầu cho tám vạn nhân mã, cho dù Yến quốc có giữ lại toàn bộ tám vạn nhân mã rồi đem cả Đại Yến chia cho bọnhọ, chỉ cần một phần tước thư pháp chỉ của y truyền đến, Phật Quang vẫn sẽ lập tức bắt Yến Đỉnh đem về Thổ Phiên giao cho Sài Thố Đáp Tháp xử lý.
Phật Quang nổi tiếng thiên hạ được Đại Lạt Ma xem như chỗ dựa, binh sĩ phổ thông của Đại Yến vĩnh viễn không đối kháng lại được bọn họ. Công bằng mà nói, trừ phi đối phương đông gấp ba lần, nếu không khó mà thắng họ. Phóng tầm mắt khắp Đại Yến có thể cùng bọn họ đối kháng có lẽ chỉ có ‘ Cẩm Tú lang’ trong truyền thuyết, đó là đội quân tinh nhuệ nhất của Đại Yến, cụ thể đang đóng quân nơi nào không ai có thể biết.
Phật Quang đóng quân trên một mảnh đất hoang dã, đây là địa điểm sớm đã ước định cùng Quốc sư , chỗ này là vùng đất không người, sẽ không có thám mã của Yến binh xuất hiện. Yến Đỉnh an bài bọn họ ẩn nấp tại đây là có đạo lý của riêng mình, có điều cái việc hành quân đánh trận cũng không phải chỉ một mình Yến Đỉnh quyết định được, chủ tướng Phật Quang trước lúc xuất quân sớm đã phái tâm phúc tinh nhuệ đến kiểm tra qua, không có vách núi, không có khả năng bao vây mai phục, không tồn tại bất cứ uy hiếp nào mới yên tâm đem quân qua đó tạm thời đóng doanh.
Nửa canh giờ tập luyện kết thúc, tướng sĩ Phật Quang vào trướng nghỉ ngơi. Chủ tướng vẫn chưa tháo giáp, không rõ tại sao, hai ngày nay hắn đều có cảm giác bất an, giống như sắp phát sinh chuyện lớn, nên hắn phải đích thân kiểm tra các vọng gác một lần mới yên tâm nghỉ ngơi.
Vừa dẫn đám thân binh kiểm tra xong bên trong vọng gác, đang chuẩn bị đi kiểm tra bên ngoài, đột nhiên từ xa nơi hướng đông vang lên một chuỗi quái thanh, âm thanh không tính là vang dội, nhưng lại vô cùng ngột ngạt khó thở, nghe thấy âm thanh này khiến người ta tắc nghẽn ***g ngực, nghe quái thanh này đến mặt đất cũng hơi run rẩy mấy cái.
Rất nhanh quái âm tan mất, lại không còn một tiếng động, tướng quân ngưng thần trông về phía xa, chỉ thấy sắc hoàng hôn nặng trĩu, lại là ở rất xa, dựa vào mắt người bình thường có thể nhìn thấy cái gì ?
Giữa đêm khuya đột nhiên hiện lên dị âm, tướng quân không dám chậm trễ, lập tức truyền lệnh phái thám mà chạy theo hướng đông nam điều tra, không đợi thám mã xuất doanh, quái thanh lại như cũ truyền đến, vẫn phương hướng cũ, vẫn nặng nề như cũ nhưng động tĩnh lại không như cũ, âm thanh rầm rầm, khoảng cách khá xa nhưng rõ ràng có thể nghe ra thanh thế rất lớn, rất giống đại quân kỵ binh đang vội vàng xung phong đến.
Không đợi chủ tướng truyền lệnh, tướng sĩ Phật Quang liền bước ra ngoài doanh trướng, trên nét mặt không một chút bối rối, trên người mũ giáp chỉnh tề vĩ khí nắm chặt, cũng không biết bọn họ làm sao có thể trong giây lát mà trang bị chỉnh tề như vậy được, có lẽ thân ở trong địch cảnh nên khi đi ngủ cũng đều mặc giáp mà ngủ.
Kỵ binh lên ngựa, cung binh chuẩn bị tên, nhanh mà không loạn, tám vạn Phật Quang trong lúc hành động thậm chí không phát ra tiếng động nhiều lắm, binh lính còn như thế huống chi tướng lĩnh? Tướng quân ánh mắt bình tĩnh, một đạo quân lệnh phát ra, một lát sau có thám mã khắp nơi, một đến phía trước điều tra tình hình địch, một du tán tứ phương cảnh giới bản doanh, lại có ba tiểu đội quan trọng phân thành ba hướng cuốn bụi mà đi. Đóng quân trong biên giới địch quốc, theo tố chất của Phật Quang mà nói sớm đã đều chuẩn bị cho tình huống gặp địch và đường triệt thoát, bọn họ đã chọn được ba đường rút quân, ba tiểu đội chính là đi thăm dò ba đường rút lui có thông hay không vậy.
Cùng lúc đó trọng binh trong doanh, dựa vào phương pháp bày trận đã định trước khi gặp tình huống khẩn cấp mà bày trận. Hùng binh thật sự đã qua huyết luyện, cho dù kẻ thù đến từ âm binh của U Minh hay là yêu thú của Hồng Hoang, sắc mặt bọn đều không đổi, đáng tiếc căn bản không có địch nhân chỉ có nước, hồng thủy ngập trời.
Thám mã phái đi phía trước phát hiện hồng thủy, nhưng bọn họ không thể quay đầu trở về thông báo, đã bị dòng nước ***c ngầu một ngụm nuốt hết.
Cách đại doanh khoảng mười dặm phía đông nam có một mạch nước, tên là ‘ Tang Giang’, việc này Phật Quang sớm đã biết rõ, nhưng không có ai để ý, thế nước của Tang Giang không tính là nhỏ, nhưng đừng quên, hiện nay là đầu đông, vùng đồng bằng Giang Hà đang bước vào mùa khô, không có khả năng có hồng thủy bạo phát được, ngập đến đê điều đã là sự việc không có khả năng càng không nói hồng thủy có thể vọt tới quân doanh đóng cách đó mười dặm.
Phật Quang tiến vào cảnh nội Đại Yến , trước đó đã cẩn thận thăm dò qua, nhưng mới chỉ dừng lại ở ‘quân tình’, người Thổ Phiên không biết cũng không thể biết, trước đó mấy năm Đại Yến đã lấy danh ‘Trị thủy’ để tiến hành ‘xử lý’ bốn mạch nước thượng lưu của sông Tang Giang, đắp đập tích nước, sửa chữa đường sông… làm tất cả các việc đó chỉ có một mục đích: khi cửa sông mở ra, nước của bốn nhánh ở thượng du Giang Hà đều đổ vào Tang Giang.
Tang Giang cũng được sửa chữa cải tảo đê đập, còn việc đối phó với đoạn đê gần địch doanh kia chỉ là bài trí, làm nước sông tăng vọt, sau đó trước tiên phá thủng một lỗ, chớp mắt lỗ thủng đã tạo thành hồng thủy.
Mười dặm tính cái gì? Đến lúc lũ lụt trăm dặm xung quanh cũng sẽ một đêm biến thành vùng ngập lụt.
Đêm cuối trong thời hạn mười ngày, bất kể phản quân hay quân tinh nhuệ, phiên binh Thổ Phiên tiến vào Đại Yến đều cùng chung số phận bị chôn vùi.
Bác Kết lúc này hoàn toàn không biết gì, đang ôm một quyển kinh cổ trong kim đỉnh đại điện , hưng phấn bừng bừng lật xem. Ô Đạt quì gối bên cạnh y một lúc rồi, phủ phục trên mặt đất thủy chung không dám lên tiếng, đến lúc này rốt cục không nhịn nổi, Ô Đạt cận thận mở miệng:
- Khả năng, khă năng , trong mười ngày không bắt được cái tên hậu sinh kia.
Đại Lạt Ma 'Ồ' một tiếng, lật qua một tờ, không tỏ thái độ rõ ràng.
Nếu đã mở miệng Ô Đạt cũng không do dự nữa nhẹ giọng hỏi:
- Xin sư tôn chỉ thị, nếu quá mười ngày …… Còn muốn tiếp tục tìm hắn nữa hay không?
- Tìm
Đại Lạt Ma giọng điệu bình bình.
Ô Đạt nhận được pháp chỉ cung kính dập đầu lạy ba cái, lại hạ thấp giọng dâng lên một tràng ‘cát tường’, cong người chậm chậm cáo lui, lui đến cửa đại điện quay mình lại đang định mở cửa, không ngờ tay còn chưa động tới cửa, nhẹ nhàng một tiếng trục cửa vang lên, cửa lớn cung điện bị mở ra .
Một người từ bên ngoài đẩy cửa đi vào, trường bào màu trắng phủ toàn thân, mặt lạ sắt lạnh lẽo che giấu gương mặt, ánh mắt đỏ sẫm như máu.
Yến Quốc sư
Ô Đạt chấn động, nhưng căn bản không để cho hắn lên tiếng, Quốc sư liền một tay vươn ra bắt lấy bờ vai hắn, dùng sức nâng lên về phía trước.
Người sống hơn hai trăm cân, trong tay Yến Đỉnh dường như không nặng, không khó khống chế bằng một quả trứng gà. Vù vù tiếng gió thổi bên tai, Ô Đạt bị coi như một kiện ám khí hướng thẳng Đại Lạt Ma ném tới!
Ám khí cứ thế bay đi như điện, vừa bay đến nửa đường, hai bóng người bỗng nhiên hiện ra ngăn lại… Võ sĩ thần điện.
Yến Đỉnh thân thủ, thanh thế kinh người ? Mà ở nơi cung điện của Đại Lạt Ma há có thể khinh nhờn, nhưng phiền phức nhất chính là Ô Đạt cũng là người có thân phận tôn quí, dũng sĩ kim điện không thể trực tiếp một đao chém đôi, phương pháp duy nhất chính là tận lực mà bắt lấy, hai võ sĩ xông lên phía trước gần như có thể nhìn rõ mặt, khi đón lấy cái vật này, bản thân bị gãy xương đứt gân, sợ là sống không được. Mặc dù chắc chắn sẽ chết không hề nghi ngờ, bọn họ vẫn phải xả thân hộ giá, sống trong cung vàng điện ngọc cả đời chính là vì thay Phật chủ nhận một kích này!
Bất ngờ ngoài dự liệu, nhìn tư thế ‘ám khí’ rất hung hiểm, nhưng thực tế lực cũng không nhiều lắm, hai võ sĩ nhẹ nhàng khéo léo liền đỡ được Ô Đạt.
Hai gã võ sĩ trên cung vàng điện ngọc liếc mắt nhìn nhau, trong ánh mắt lộ ra vẻ ngạc nhiên, không rõ sự tình sao lại đơn giản như vậy, đúng lúc bọn họ đem Ô Đạt đặt xuống, hai người đồng thời sắc mặt biến sắc, thất khiếu chảy máu, ngã xuống mặt đất, cơ thể đến cơ hội co rúm cũng không có. Chính là bị độc phát mà chết.
Chỉ trong nháy mắt, Ô Đạt đã bị Quốc sư biến thành một độc vật đáng sợ, nhưng bản thân Ô Đạt lại không việc gì, đứng im một chỗ ánh mắt kinh hoàng lặng lẽ nhìn hai thi thể, trong lúc nhất thời không thể phục hồi lại tinh thần được.
Thần điện đột nhiên xuất hiện cường địch, tiếp theo hai võ sĩ là năm mươi vệ sĩ thần điện từ bóng đêm lắc mình đi ra, một nửa tập hợp bên Đại Lạt Ma một nửa vây quoanh Quốc sư.
Đại Lạt Ma chỉ liếc Yến Đỉnh một cái, ánh mắt lập tức chuyển hướng sang Ô Đạt, nâng tay chỉ hướng Ô Đạt thét lên ra lệnh cho thần điện võ sĩ:
-Tru sát.
Ô Đạt vốn đang vẫn chưa hoàn hồn, bỗng thấy sư tôn muốn giết mình, không đợi các võ sĩ xông lên hắn liền đặt mông ngã xuống đất, thất thanh kêu lên:
- Sư tôn minh giám, không phai do con hạ độc.
Hai võ sĩ bị giết bằng thuốc độc, Đại Lạt Ma không phân rõ là do ai đã hạ thủ, y cũng căn bản không cần suy nghĩ chuyện này, tình trạng trước mắt so với hai võ sĩ thần điện bị chết thảm nghiêm trọng hơn vạn lần.
Sài Thố Đáp Tháp đề phòng sâm nghiêm, người ngoài khó mà bước vào nửa bước, nhưng Yến Đỉnh mới có rời khỏi Thánh thành mười ngày, bây giờ không nhưng nghênh ngang đi vào mà còn đẩy cửa lớn mà vào thần điện, nếu không có nội ứng sao có thể làm được.
Phóng nhãn khắp Thổ Phiên này, có thể để lão đi vào thần điện nhiều nhất chỉ có ba người, một là bản thân Đại Lạt Ma, một là thánh cung tổng quản Cơ Kháp Kham Bố, một nữa chính là tâm phúc đệ tử Ô Đạt… đương nhiên không thể là Cơ Kháp Kham Bố được, gã sớm đã chết rồi.
Ô Đạt liều mạng dập đầu, trên mặt nước mắt giàn giụa, Bác Kết hoàn toàn bất động
Vì bảo toàn tính mạng, Ô Đạt khóc gào lên, dùng tất cả khí lực cuối cùng biện giải, tuy nhiên việc hắn làm hoàn toàn phí công, pháp chỉ đã ban ra lập tức thi hành , vài tên võ sĩ nhẹ nhàng tiến lên, lưỡi đao sắc bén trong tay trảm tới không một chút lưu tình. Nhưng chỉ còn một nháy mắt nữa là đao phong chém tới Ô Đạt thì đang khóc hắn bỗng biến thành một trận cười nhạt, phủ phục trên mặt đất cơ thể quỉ dị lăn qua, nhìn giống như hoàn toàn không có khả năng, góc độ phát lực khiến hắn dễ dàng chui qua các võ sĩ vây quoanh.
Vừa trốn thoát vận rủi Ô Đạt chợt chưa vui mừng thì tại đại môn thần điện Yến Đỉnh cũng hành động.
Đạp lên sát trận, hai mươi võ sĩ thần điện đem lão gắt gao vây lại, thậm chí không nhìn rõ động tác của lão, người thì trên trán hơi ngứa, người thì thấy trong lòng hơi lạnh, người thì đột ngột mũi ngửi được một chút vị ngọt, nhưng sau một khắc khi cảm giác hồi phục tất cả đều thân thể cứng nhắc, ánh mắt mất đi ý thức.
Thi thể ngã xuống đao kiếm rơi xuống nền gạch, âm thanh giòn tan vang khắp nơi.
Không lâu trước mười một vệ sĩ thần điện vây bắt Quốc sư khiến Quốc sư bị thương hai ngón tay, hôm nay nhân số đông hơn hai lần, thế trận càng hoàn thiện hơn, càng hung hiểm hơn nhưng lại không chịu được một kích phất tay của lão.
Bác Kết không nên tiếng, thần tính bất biến, chỉ có con ngươi co rút một chút.
Yến Đỉnh một tay để sau lưng, ánh mắt ôn hòa, từ trong ánh mắt không khó nhận ra, trong mặt lạ sắt kia là gương mặt đang mỉm cười, Ô Đạt từ lúc chào đời đến nay lần đầu tiên tại thần điện hắn dám đứng thẳng cười ha hả rồi một mạch chạy ra đứng sau lưng Yến Đỉnh.
- Lần trước sau khi lĩnh giáo qua đại thần điện sát trận của phật sống, ta mất hơn một tháng công phu suy nghĩ cân nhắc biện pháp phá trận.
Tâm tình vui vẻ âm điệu không còn nặng nề như trước nữa.
Phía sau Ô Đạt tiếp lời:
- Đệ tử vô năng, thủy chung không tìm ra nhược điểm của trận đồ, khiến sư phụ phải tự mình ra tay.
- May mà ngươi không tìm được, nếu không việc gì cũng để người làm, sự phụ một chút cũng không giúp được, cũng quá vô năng rồi.
Phá lệ, Yến Đỉnh cùng pha trò với Ô Đạt, đồng thời ánh mắt hướng về phía Đại Lạt Ma nói tiếp:
- Thần điện đại sát trận của ngươi tuy rằng rất sắc bén, nhưng cũng có chút sơ hở nho nhỏ bị ta tìm ra.
Yến Đỉnh nói ra thì rất nhẹ nhàng, nhưng thực sự đã tiêu phí rất nhiều tâm huyết, chỉ có lão mới rõ Mật tông trải qua bao nhiêu năm truyền thừa, sát trận lại bố trí để bảo vệ tầng bảy của kim đỉnh, sao có thể trải qua một lần mà dễ dàng tìm ra cách phá? May mà Yến Đỉnh có thiên phú kinh người về võ học, vả lại sư thừa môn phái cũng tinh thông vô số tạp học, trong đó có sát trận. Yến Đỉnh cũng từng gắng sức nghiên cứu qua môn này, thế mới có thể thành công hóa giải sát trận.
Lần trước là sát trận mười một người, lần này hai mươi người vây quoanh bản chất cũng không khác gì nhau, đấu pháp vẫn là dùng một cách là hợp công, sơ hở của trận pháp đã bị Yến Đỉnh tìm ra muốn phá cũng dễ dàng. Không còn trận pháp che chở, luận về thực lực hộ vệ thần điện sao so được với Yến Đỉnh thiên hạ đệ nhất dùng độc, thiên hạ đệ nhất võ công, chênh lệch nhau một trời một vực, bị chết cũng không có gì oan uổng.
Chỗ đáng sợ của Yến Đỉnh ai cũng biết, nếu lão muốn giết người,thì dù ở dương thế hay dưới diêm la cũng khó thoát được, nhưng Bác Kết vẫn bình tĩnh, trong lòng y tính toán rất rõ ràng, trong tay vẫn còn bốn con bài quan trọng có thể dựa vào, một là ‘ sẽ không’…
Một là võ sĩ bảo hộ thần điện, không chỉ có hai mươi người này, bên trong thần điện còn ẩn dấu ba mươi người nữa, tinh thông ẩn nấp đồ sát, bọn họ mới chân chính là lá chắn của thần điện, thậm chí đến bản thân Đại Lạt Ma cung chỉ biết là bọn họ tồn tại chứ không biết bon họ ẩn nấp nơi nào.
Cái thứ hai và thứ ba đều nằm trên bảo tọa của Đại Lạt Ma , bên dưới đệm có một sợi tơ hồng được chế tạo từ huyết tơ tằm Tây vực, rất chắc chắn, nối với chuông báo động bên ngoài, chỉ cần tơ hồng kia rung động, chuông báo động sẽ lay động cảnh báo vang vọng tứ phương, quân đóng trong Sài Tháp Đáp Tháp sẽ lập tức tới cứu giá. Mặt khác còn có cơ quan trên ghế chỉ cần giơ tay vặn ba lần cơ quan sẽ hoạt động: bốn phía bảo tọa sẽ mọc lên bốn tấm lá chắn bằng thép, cho dù là búa lớn dùng để công thành trong một thời gian ngắn cũng đừng nghĩ đến phá hủy, lúc đó bảo tọa sẽ tiến vào mật đạo, thông thẳng xuống dưới núi, đưa Lạt Ma chạy thoát, trên thần điện an bài bảy trăm bảy mươi bảy vị trí đặt kình nỏ nhất tề bắn ra, khiến địch nhân trên điện đều biến thành con nhím.
Cái thứ ba không sợ nội gián vì bí mật này chỉ có Đại Lạt Ma biết.
Cái cuối cùng Lạt Ma có thể dựa vào chính là bản thân mình, y và hoàng đế người Hán trói gà không chặt có chỗ không giống nhau, Đại Lạt Ma một thân võ công thượng thừa, nếu y liều mạng thiên hạ cũng không đến vài người có thể giết được y.
Về phần cái ‘ không thể’ kia, Yến Đỉnh tuy rằng đến với ý đồ không tốt, nhưng Đại Lạt Ma vẫn cảm giác đối phương sẽ không giết mình, làm như vậy hai bên đều không có lợi…
Nói xong chuyện sát trận, Yến Đỉnh tạm thời không để ý đến Bác Kết, quay đầu nhìn về phía Ô Đạt:
- Giúp ta iữthủ cửa một lúc.
Ô đạt trả lời đơn giản:
- Yên tâm.
Quốc sư giọng nói khàn khàn, phát ra tiếng cười ha hả, gật đầu nói:
- A Nhất, A Nhị, A Thái bọn họ sau khi chết, trên đời này người khiến ta thật sự yên tâm không nhiều nữa, nhưng ngươi tính là một trong số đó;
Vừa nói xong, Yến Đỉnh liền biến mất. Bên trong kim đỉnh Yến Đỉnh phát động thân pháp, một đạo thân ảnh lướt qua như gió, mạnh mẽ như giao long, chạy một vòng quanh đại điện, chạy qua chỗ nào là chỗ đó có máu chảy đầu rơi tiếng rên la thảm thiết.
Ba mươi hộ vệ nấp trong bóng tối đang bị lão từng người từng người giết chết.
Ba mươi người này sớm đã hợp cùng đại điện thành một thể, trở thành một phần của đại điện, sao lại dễ dàng bị Quốc sư phát hiện, Bác Kết trong lòng trầm xuống, nhưng đầu óc không loạn, trầm giọng truyền lệnh cho hộ vệ bên cạnh:
- Tất cả xông lên.
Kim điện thường thường đều có mật nghị, nên bên trong khả năng cách âm rất cao, người bên trong cho dù có đem cả lá phổi mà hét lên bên ngoài cũng chưa chắc đã nghe thấy, hơn nữa địch nhân có thể đến thì chắc chắn gần đó không có người, đây là điều đơn giản nhất, căn bản không cần Bác Kết nhọc công suy nghĩ, nhưng Đại Lạt Ma vẫn như vững một tòa núi, vẫn là chủ nhân của tòa thành này thậm chí là quốc gia này, địch nhân chỉ là mượn một lỗ thủng mà chui vào, chỉ cần người của y có thể xông ra ngoài, lập tức có thể gọi đến đại đội binh mã.
Quốc sư du tẩu trong đại điện diệt hết hậu vệ trong bóng tối, Hơn hai mươi võ sĩ cận vệ của Lạt Ma không hề để ý đến Quốc sư cứ điên cuồng xung phong đánh ra cửa.. sau thời gian uống xong một chén trà những hạt bụi liền rơi xuống đất
Yến Đỉnh đứng tại trung tâm đại điện, ba mươi ám vệ không một ai may mắn thoát khỏi, đều chết thảm, Ô Đạt ngồi tại cửa sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, máu tươi trong miệng không ngừng chảy ra, thân thể vẫn cố gắng trụ vững tại cửa chính kim điện, phía trước hắn hơn hai mươi hộ vệ phơi thây trên mặt đất, Đại Lạt Ma vẫn ngồi trên ngai vàng, sắc mặt tái nhợt
Trong thời gian uống xong một chén trà, y đã mất đi ba thứ có thể dựa vào… ba mươi hộ vệ trong điện đều chết, y kéo mạnh sợi tơ, trên tay hẫng mạnh một cái, dây tơ đã bị người ta cắt đứt rồi, y phát động cơ quan trên tay vịn bảo tọa, hơn nữa không chỉ một lần, bản thân y cũng không đếm được mình văn bao nhiêu lần, cơ quan vẫn thủy chung không phát động.
Kỳ thực lúc phát giác sợi tơ bị cắt đứt, Đại Lạt Ma liền nghĩ tới cơ quan trên tay vịn bảo tọa phân nửa đã bị phá hỏng, chỉ là y vẫn có chút không cam lòng.
Ô Đạt nhìn Đại Lạt Ma bằng ánh mắt xa xăm, cố sức nâng tay lên, chỉ chỉ vào mũi mình, muốn nói gì đó nhưng bất luận thế nào cũng không có khí lực phát ra tiếng, chỉ có tiếng ồ ồ thở dốc.
Có điều ý tứ của hắn rất rõ ràng, cơ quan trên ghế chính là do hắn phá hỏng.
Yến Đỉnh giết người cũng không để ý Đại Lạt Ma, lắc mình đến trước mặt Ô Đạt giơ tay nắm cổ tay hắn xem mạch, lập tức lấy ra một viên thuốc nhét vào miệng hắn, lại rút ra trâm dài trước ngực lúc nông lúc sâu đâm vào bốn phía huyệt thiên trung của hắn, Ô Đạt ọe lên một tiếng miệng phun ra một ngụm máu đen, toàn bộ người hắn khí sắc tốt hơn rất nhiều.
- Bị thương không nhẹ tuy nhiên không có việc gì lớn , nhưng từ sau cố gắng hạn chế bị ngấm nước mưa cũng không nên tắm nước lạnh.
Nói xong Yến Đỉnh mỉm cười:
- Gần gũi nữ sắc nhiều sẽ có chỗ tốt đối với việc điều trị thương thế của ngươi, nhưng đến lúc đó ngươi không cần hành động để cho bọn họ làm giúp ngươi là được.
Sau khi Ô Đạt gật đầu Yến Đỉnh lại tán thêm câu:
- Ngươi khá lắm.
Ô Đạt thật thà đáp:
- Vẫn là nhờ thủ đoạn của sư phụ mới có vượt qua cửa ải này được.
Việc Quốc sư giết vệ sĩ trên kim điện không cần nói nữa, Ô Đạt không có cái bản lĩnh đó, nhưng trước đó Yến Đỉnh trên mình hắn đã bố trí kịch độc, ai chạm phải liền lập tức hồn về Tây Thiên, khiến hắn trong lúc chiến đấu chiếm được lợi thế lớn, thế mới tránh được đối phương mãnh công.
Lúc cùng Yến Đỉnh nói chuyện, Ô Đạt hoàn toàn không có cái kiểu ngũ thể thấu đầu địa ( đầu cùng hai tay hai chân chạm đất, đây là cách hành lễ cung kính nhất của phật giáo) tôn kính, thành kính như đối với Đại Lạt Ma nhưng hắn thành thật…… rất thành thật nghe từng câu của Yến Đỉnh sau đó thành thật trả lời.
Không có thành kính nhưng ít nhất còn thành thật
Đại Lạt Ma vẫn cao cao tại thượng như xưa, vẫn là khí độ nhỏ nhen không nhẫn nại đợi được, xa xăm nhìn Yến Đỉnh nói:
- Có rảnh thì tán gẫu vài câu?