Chương 305: Ta với ngươi cùng đánh cược!

Tống Dương cười với Tạ Tư Trạc.

Nếu là lúc trước Tạ Tư Trạc nhất định sẽ cười lại với hắn, nhưng lần này nàng không thể cười nổi, mang trong lòng một chút chột dạ, một chút chần chừ, còn có một chút đề phòng hỏi:

- Chàng… cười cái gì?

- Ngủ một giấc rồi tỉnh lại, thấy nàng dường như không giống.

Tống Dương vừa đáp lời vừa cất bước đi về phía nàng. Trong khoảng thời gian gần đây, Tạ Tư Trạc sớm đã quen với trạng thái thân mật cùng Tống Dương, chỉ là bây giờ hắn tỉnh rồi, Tạ Tư Trạc nhất thời không cách nào xác định lại, bản thân rốt cuộc là gì của hắn.

Theo bản năng, nàng lùi về phía sau, thân thể nhỏ co rúm trong mưa lạnh, lùi về sau, dường như không dám đối mặt với Tống Dương, làm ra vẻ mạnh mẽ đáp lời:

- Làm gì có gì khác.

Nàng thì làm sao có thể tránh được Tống Dương, mới lùi lại được hai bước, hai tay đã bị Tống Dương nắm lấy. Trong khoảnh khắc đó, Tạ Tư Trạc thật sự cảm thấy toàn thân tứ chi không còn một chút sức lực, lùi không được nữa, nói không được nữa, đứng không nổi nữa, đến trọng lượng toàn thân cũng bị hai tay hắn lấy đi rồi.

Thật ra Tống Dương cũng không biết nên nói gì với nàng, nhưng hắn ít nhất là biết mình nghĩ như thế nào, hắn biết mình nên làm cái gì… Búp bê sứ bị hắn ôm ngang lưng, sau đó liền chỉ thấy thân thể nhẹ đi, ‘bay’ hẳn lên trên.

Việc đầu tiên hắn làm sau khi tỉnh lại là tặng Búp bê sứ một cái bay mà nàng thấy vui nhất.

Thét lên được nửa tiếng đã biến thành tiếng cười giòn tan, Búp bê sứ có chút chút muốn khóc, nhưng chút ít chua xót nơi khóe mắt trong nháy mắt đã bị niềm vui tràn đầy nơi đáy lòng làm cho tan biến, một cái bay vút lên trên, ước chừng đã thay thế ngàn vạn lời giải thích, tâm ý đều ở trong đó, thật sự không cần nói thêm gì nữa.

Theo kí ức vừa trở về, Tống Dương đương nhiên cũng nhớ tới Nhâm Tiển Bộ, Nhâm Sơ Dung, thậm chí là ‘đồng loại’ Tô Hàng chưa biết tung tích, chưa rõ sống chết, nhưng khoảng thời gian mất kí ức ở chung với Búp bê sứ cũng đã khắc sâu vào đáy lòng, không thể xóa đi được…

Trong mưa to, Tạ Tư Trạc bay lên, rơi xuống, được đỡ lại, vui mừng hớn hở, mái tóc dài ướt đẫm phân đều hai bên trán và mặt. Tống Dương cũng cười:

- Thế nào?

- Lần nữa.

Búp bê sứ không hề nghĩ ngợi gì.

- Được!

- Chướng mắt!

Cuối cùng cũng có người không xem tiếp được nữa, Ban đại nhân thở hổn hển, ở bên cạnh răn dạy dữ dằn:

- Sét đánh mưa rơi, càn quấy cũng không them xem thời tiết, ngươi ném nữa đi, ngươi bay nữa đi, coi coi có bị đánh chết không!

Tống Dương vội vàng để Tạ Tư Trạc xuống, trời mưa chơi trò này thật có chút ý muốn chết.

Bạn đại nhân còn chưa nói hết, nhưng không mắng người nữa, đổi thành vẻ mặt lạnh lùng, nói bóng gió:

- Mới tỉnh trở lại, liền khôi phục bản sắc, làm việc gì cũng chỉ để vui hết mình mà không tính toán đến lợi hại, ta cũng nghĩ không thông làm sao mà ngươi sống được tới hôm nay.

Búp bê sứ bảo vệ người yêu:

- Chàng cũng đã đồng ý dẫn ngài về Nam Lý rồi, ngài đừng mắng người nữa.

Lão đầu tử không bị dỗ ngọt, lạnh lùng đáp:

- Hắn đáng bị mắng, ta phải mắng, trên cánh đồng hoang vu mà thế này, trở về địa bàn của hắn thì cũng vậy thôi, nếu không muốn nghe ta nói nhảm, nhân lúc còn sớm không nên dẫn ta trở về.

Lão đầu tử không có tính thích đùa, tính tình của ông vốn là như vậy. Tống Dương lắc đầu mà cười:

- Kéo xa ra, không sao hết.

Vừa nói vừa đỡ hai đồng bạn vào trong lều, cứ đứng mãi trong mưa to cũng không phải là chuyện hay. Đã khôi phục kí ức, tất cả mọi việc đời này kiếp trước đều đã trở về trong đầu, bởi vậy, việc đầu tiên Tống Dương làm sau khi trở vào lều là hỏi về tung tích của những người khác sau khi ác chiến ở biển hoa.

Tạ Tư Trạc không hề do dự:

- Không rõ tung tích của họ, đều mất tích trong gió lốc rồi, bằng thân thủ của họ chắc sẽ không có chuyện gì, sợ là giờ này đang ở trên cánh đồng hoang vu tìm kiếm chúng ta.

Búp bê sứ nói dối rồi, nguyên nhân rất đơn giản: đại nạn sắp đến, hợp tác chặt chẽ với Bạch Âm cũng khó thoát hiểm, nếu trong lòng còn có vướng mắc, thật sự chỉ còn một con đường chết thôi, với tính cách của Tống Dương, ai cũng không thể đảm bảo chính xác là sau khi hắn nghe đồng bạn bị Sa vương ném vào thung lũng nuôi cá chạch sẽ gây ra chuyện gì.

Đặc biệt là trong những người bị ném xuống biển hoa còn có một La Quan. Người đã cứu Đàm Quy Đức, tìm thấy Hổ Phách, đoạt nhất phẩm lôi, cứu Vô Ngư đấu Thanh Mộc… Lão từng giúp Tống Dương vô số chuyện, cộng thêm quan hệ với Trần Phản, La Quan có thể được xem là tiền bối, bạn hữu, người thân của Tống Dương, người này hy sinh, cho dù Sa vương có đối tốt với Tống Dương gấp mười lần, Tống Dương cũng nhất định sẽ báo thù.

Tạ Tư Trạc tất nhiên không sợ Tống Dương giết chết Sa vương Bạch Âm nhưng trong lòng nàng còn muốn ngày mai lên đến chiến trường, Sa vương Bạch Âm có thể chiếu cố Tống Dương một chút.

Sa vương Bạch Âm tất nhiên không biết một câu nói nhẹ nhàng của Tạ Tư Trạc đã giúp ông xóa đi một phiền toái lớn, ông đang bố trí hậu sự: những nhân vật quan trọng trong tộc Bạch Âm lúc này đều tụ tập trong vương trướng, Sa vương vững vàng sai khiến nhiệm vụ cho từng người… đợi đến bình minh, ông phải đi gặp Sa chủ theo hẹn, nếu không thể trở về thì trong nhà vẫn phải có người làm chủ.

Gần như tất cả trưởng lão đều khuyên Sa vương đừng đi, Sa chủ lòng lang dạ sói, chuyến đi này nguy hiểm không nói cũng biết, nhưng ông không để ý tới. Ông sao có thể không hiểu chuyến đi này lành ít dữ nhiều, nhưng chỉ theo hướng ‘hi vọng cuối cùng để Bạch Âm được tồn tại trên đời này’, ông không thể không đi.

Ở trong lòng Sa vương, sự tồn vong của Bạch Âm hơn xa sự an nguy của bản thân.

Sau khi giao lại toàn bộ mọi việc thì cũng gần đến lúc rồi. Sa vương không quan tâm đến nhưng lời khuyên can cuối cùng của người trong tộc, mang theo hộ vệ tráng kiện trực tiếp ra khỏi doanh địa, đi đến lều lớn đẹp của Sa chủ mới được dựng ngay trung tâm chiến trường…

Trong ấn tượng của Sa vương Bạch Âm, Sa chủ là người vạm vỡ, cường tráng, mũi sư tử, miệng rộng, vẻ mặt đường hoàng, nhưng lần này gặp mặt, ông mới giật mình nhớ ra, đã qua hai mươi năm rồi.

Lúc Bạch Âm ra đi, Sa chủ đã hơn năm mươi tuổi nhưng do sự nghiệp to lớn, tâm tình hào sảng, cộng thêm thân thể cường tráng, khiến ông ta có bộ dạng khi nhìn vào giống như mới hơn bốn mươi, bây giờ hai mươi năm đã qua đi, đại tộc Sa dân dưới sự thống ngự của ông ta dần dần cường thịnh, nhưng Sa chủ cũng già rồi, tóc dài hóa trắng, thân hình còng xuống, trên mặt đầy những nếp nhăn, nhìn vào không còn uy nghiêm của năm đó, chỉ còn vẻ phờ phạc và ngây dại.

Lều rất rộng lớn nhưng chỉ để hai cái bàn thấp, sau khi Sa chủ ngồi vào một trong hai cái bàn, trên bàn chỉ có một ly nước, cái bàn đối diện với ông ta ở cách đó không xa bày đầy món ngon rượu thơm, thấy Sa vương Bạch Âm đến rồi, Sa chủ lộ ra một nụ cười cứng nhắc, run rẩy đứng dậy đón tiếp, ôm khi gặp mặt theo lễ tiết của Sa dân, sau đó lập tức đưa tay chỉ vào đồ ăn thức uống trên bàn đối diện:

- Mời ngồi, mời dùng.

Sa vương Bạch Âm cũng không khách khí, sau khi ngồi xuống, đưa tay lấy thịt liền ăn, hộ vệ cùng ông tiến vào lều nhăn mày, thấp giọng nhắc một câu:

- Cẩn thận có độc.

Bạch Âm vương cười ha hả:

- Ông ta muốn giết ta, đâu cần hạ độc phiền phức như vậy.

Lều lớn mà thủ lĩnh hai bên gặp mặt là do Sa chủ cố ý cho dựng lên ngay trung tâm chiến trường, cách doanh địa của hai bên các khoảng cách gần như nhau, biểu lộ hàm ý đàm phán bình đẳng. Nhưng lều này dù sao cũng là do Sa chủ dựng lên, bốn phía đều được canh giữ bởi mấy trăm võ sĩ cường tráng, sẵn sàng nghe hiệu lệnh của Sa chủ, chỉ bằng những người này cũng đã đủ để lấy đi sinh mệnh của đoàn người Bạch Âm rồi.

Sa chủ không tỏ vẻ gì, cúi đầu nhấm nháp nước, động tác rất chậm.

Bạch Âm vương ăn uống một lúc, hướng về hộ vệ bên cạnh mà cười nói:

- Xem, không sao cả, ngươi cũng đến ăn, mùi vị rất ngon!

Thuốc độc của Sa dân chỉ có mấy loại ít ỏi, chế từ hạt độc hay rêu độc trên cánh đồng hoang vu, mùi vị nồng nặc, hiệu quả dữ dội, gần như vào miệng là chết ngay, Bạch Âm vương ăn tới lúc này vẫn không sao, liền có thể chứng minh rượu thịt là sạch sẽ. Hộ vệ Bạch Âm không khách khí, bước lên một bước, lấy từ trên bàn hai miếng thịt rồi lại lui về sau lưng thủ lĩnh, một tay giữa lấy chuôi đao, một tay nhét thịt vào miệng, đồng thời ánh mắt đề phòng nhìn qua lại…

Lại ăn hết mấy miếng thịt, uống hết một ly rượu ngon lớn, Bạch Âm vương xoa bụng, vừa lòng mà cười, nhìn về hướng Sa chủ:

- Ăn no rồi, có việc gì bây giờ nói đi.

Sa chủ gật gật đầu, không nhắc chuyện chính mà hỏi:

- Trận đánh ban ngày, Bạch Âm các ngươi chết bao nhiêu người?

Bạch Âm vương lại tự rót cho mình ly rượu, không để ý đến câu hỏi của đối phương.

Sa chủ cũng không để tâm, chậm rãi nói:

- Ta bên này vạn lính chết dưới đao Bạch Âm, theo tính toán của ta, tráng sĩ chết trận nhà ngươi, đại khái cũng là số lượng này chăng.

Vừa nói, ông vừa đưa ra bốn ngón tay nhăn nheo, giơ về phía Bạch Âm vương.

Bạch Âm vương vẫn tự rót tự uống, không thèm để ý tới.

- Ta chết hơn vạn, ngươi mới chết bốn ngàn, Bạch Âm quả nhiên là bộ tộc thiện chiến, rất đáng gờm. Nhưng…

Sa chủ thay đổi cách nói:

- Ta có mất thêm gấp mười lần, thủ hạ vẫn còn có thể tập hợp thêm hai mươi vạn đại quân, ngươi nếu mất thêm hai vạn, Bạch Âm thật sự là bị diệt tộc rồi. Huống chi cũng đâu cần đến mười lần? Chỉ cần giết năm sáu ngàn người Bạch Âm, chiến trận của ngươi liền vận chuyển không được nữa, lúc đó cùng lắm là cục diện một đấu một, Bạch Âm tiêu rồi.

Bạch Âm vương nhìn Sa chủ:

- Ngươi rốt cuộc muốn nói gì?

- Đừng sốt ruột, nghe ta nói hết.

Sa chủ cười mà lắc đầu, sau đó lại chuyển đề tài:

- Ngươi là một nhân tài.

Sa chủ uống một ngụm nước để thấm ướt cổ họng:

- Treo cờ lớn của ta, để lộ ý yếu hơn, lấy tình nghĩa cùng tộc ngày trước để dao động quân ta; kéo cờ của ta cao như vậy, mượn thời tiết mưa gió để tạo sấm chớp, chấn hưng sĩ khí của quân ngươi; học tập được binh pháp của người Hán, lấy sĩ khí chiến trận để bù đắp cho quân số, còn nữa là ngươi lúc nhỏ giả bệnh, giả yếu ớt… Ngươi sẽ không thật sự cho rằng ta tin ngươi là thiên quyến võ sĩ chứ? Nhưng lúc đó những người khác đều tin, ta cũng không thể nói thêm gì nữa.

Nói tới đây, Sa chủ dường như nghĩ ra cái gì, ngẩng đầu hỏi Bạch Âm vương, lại thay đổi đề tài một lần nữa:

- Phải rồi, ngươi có thấy lạ không, sao ta lại đến nhanh như vậy? Ta lấy đâu ra thời gian tập kết đại quân, ngươi vừa dựng doanh được bốn ngày mà ta đã chạy được đến đây?

Bạch Âm vương đáp:

- Thật sự khó hiểu, chính là việc này, ta nghĩ qua nghĩ lại cũng nghĩ không thông.

- Ngươi không may mắn!

Sa chủ cười ha hả, thành thật trả lời:

- Ta tập kết đại quân để viễn chinh, đang lúc chuẩn bị xuất phát đột nhiên nghe nói Bạch Âm trở về rồi… Các ngươi ra đi hai mươi năm, tuy trong lòng có không cam tâm nhưng ta thật sự không muốn tiếp tục đối phó với các ngươi, cứ để Bạch Âm tự sinh tự diệt trên cánh đồng hoang vu là được rồi, nhưng không ngờ là các ngươi lại trở về.

Bạch Âm vương cuối cùng cũng giải thích được câu hỏi ở trong lòng, đồng thời cũng không nén được mà cười khổ một cái, thật sự là không may mắn. Sa chủ đang muốn điều binh viễn chinh, Bạch Âm họ lại trở về.

Một khi đại quân xuất chinh, gia viên của đại tộc Sa dân bên trong trống rỗng, Bạch Âm, thật khó phân biệt là địch hay bạn, ai có thể bảo đảm bọn họ không thừa nước ***c thả câu? Điểm mấu chốt như vậy, Sa chủ tuyệt đối không thể ngồi yên mà nhìn, cho dù ông muốn tha cho Bạch Âm cũng không được, chỉ có thể ra quân đánh trận, trước khi viễn chinh phải giải quyết mối họa Bạch Âm này trước đã.

- Muốn ta tha cho các ngươi giống như lần trước đã tuyệt đối không thể rồi, ngươi bỏ ý định này đi. Bây giờ thả các ngươi đi rồi, các ngươi chạy một vòng trên cánh đồng hoang vu, một tháng sau lại quay về chém giết vào đại doanh của ta thì làm sao? Trận đánh này đối với ta mà nói chỉ có hai kết quả: một là triệt để tiêu diệt Bạch Âm; hai là thật sự thu phục được các ngươi.

Sa chủ cười cười với Bạch Âm vương:

- Lúc nãy mới nói, Bạch Âm thiện chiến, ngươi là nhân tài, cho nên nếu có khả năng… ta vẫn là muốn các ngươi đầu hàng, cùng ta đi đánh trận.

Bạch Âm vương dần dần để lộ một chút hưng phấn:

- Đi đánh ai? Lang binh Khuyển Nhung sao?

Sa chủ không đáp mà hỏi lại:

- Nói như vậy, ngươi chịu đầu hàng sao?

Không ngoài dự đoán, Bạch Âm vương chậm rãi lắc đầu:

- Nếu ngươi thật sự muốn đi đánh lang binh, Bạch Âm nhất định sẽ giúp sức, nhưng chỉ có thể là Bạch Âm ta tự khởi quân, phối hợp với ngươi tác chiến, muốn ta đầu hàng gia nhập vào quân đội của ngươi rồi mới đi đánh trận, tuyệt đối không được.

Sa chủ thở dài một hơi:

- Bạch Âm rời đi hai mươi năm, ta làm sao có thể tín nhiệm các ngươi? Ta thà rằng tiêu diệt Bạch Âm cũng còn hơn để lại một tộc không rõ ràng, lúc bạn lúc thù, để tránh tăng thêm tâm bệnh cho mình.

Bạch Âm vương đặt ly rượu trong tay xuống:

- Vậy thì không có gì để nói rồi, vậy ta trở về đây, sau khi trời sáng, quyết chiến một trận sống chết trên chiến trường đi.

Sa chủ vung tay một cái, ra hiệu hắn bình tĩnh, chớ nóng nảy:

- Ta là mong ngóng các ngươi đầu hàng nhưng ngươi thà tử chiến đến cùng; ngươi là muốn ta có thể tha cho Bạch Âm thêm một lần, nhưng ta cũng không muốn đáp ứng. Như vậy, sự tình đã rơi vào thế bí, không thể thoát ra nữa… Thật ra, nếu ta ngươi mỗi người lui một bước thì sao? Nói không chừng ngươi sẽ có thể được như mong muốn cũng không chừng là ta mộng sẽ thành thật, thế nào?

Bạch Âm vương không hiểu mà lắc đầu:

- Cái gì gọi là ‘mỗi người lui một bước’?

- Rất đơn giản, đánh cược một ván đi. Ta và ngươi đánh một trận lôi đài, ngươi thắng rồi, Bạch Âm vẫn là tộc tự do, tiếp tục do ngươi thống lĩnh, ta đồng ý cho ngươi đóng quân ở đây ba năm, đủ để ngươi tìm thấy doanh địa mới rồi mới đi xa; ta thắng rồi, Bạch Âm thần phục nhận chủ, từ đó trên thiên hạ chỉ có Sa dân, không còn Bạch Âm, phụ nữ, trẻ em nhập vào đại doanh của ta, thanh niên cường tráng nhập vào đại quân của ta, ngươi theo bên ta, giúp ta đánh trận.

Sa chủ cười nói:

- Một tráng sĩ hơn bốn mươi tuổi cùng một lão đầu tử đấu võ với nhau, ngươi xem, rõ ràng là ngươi chiếm lợi thế lớn. Nhưng ngươi cũng phải cẩn thận, năm trước trong đại tộc lại có thần tích xuất hiện, được thần linh chọn lựa, ta cũng đã trở thành thần quyến võ sĩ rồi.

Sa chủ lúc trẻ đúng là một chiến sĩ hung mãnh, võ dũng có một không hai trong tộc, nhưng bây giờ ông ta đã già thành thế này thì còn có thể có bao nhiêu khí lực? Mà Bạch Âm vương đang lúc tráng niên, lại tu luyện võ công thượng thừa nhà Hán…quả thật là chiếm lợi thế hơn nhiều, nhưng chính vì lợi thế này quá lớn, khiến Bạch Âm vương cảnh giác hẳn lên.

Ván cược của Sa chủ, tính toán phía trước đều không thể qua mặt được ông ta, Bạch Âm vương là thần quyến võ sĩ, tất cả vinh quang và biểu tượng đều nằm ở chiến lực của ông, nếu Sa chủ có thể đánh bại ông trên lôi đài, không khác gì đánh tan thần thoại này, Bạch Âm sẽ không còn chỗ dựa trong lòng, thần phục quy thuận là điều tất nhiên. Nhưng Sa chủ bằng cái gì mà cảm thấy mình có thể đánh thắng Bạch Âm vương?

Sa chủ nhìn ra nỗi nghi hoặc của Bạch Âm vương, cười nói:

- Đánh xong sẽ biết, ngươi không thể nào mong rằng ta bây giờ sẽ đem điểm mấu chốt để ta chiến thắng nói với ngươi chứ? Nhưng ngươi yên tâm, toàn tộc xem trận chiến, dưới mắt của mọi người, bảo đảm là trận chiến công bằng, ta muốn gian dối cũng không có cơ hội, thế nào, cược hay là không cược?

Bạch Âm vương không do dự quá lâu, dứt khoát đồng ý… Ông không thể nào cự tuyệt, cho dù không nói đến cục diện bây giờ và ván cược mà đối phương đề ra, chỉ nói về trận đọ sức này, thần quyến võ sĩ vĩnh viễn không có lý do sợ chiến. Không khó tưởng tượng, chỉ cần mình mà cự tuyệt, Sa chủ lập tức sẽ truyền tin tức ra ngoài, đường đường là thần quyến võ sĩ, lại không dám lên võ đài đấu với Sa chủ một trận công bằng, lúc đó sĩ khí của Bạch Âm e là không còn gì nữa, trận chiến sau đó cũng không cần phải đánh nữa.

Sa chủ rốt cuộc còn che giấu thủ đoạn tất thắng gì bây giờ không thể biết được, nhưng ít nhất chuyện bày ra ván cược này cũng đã bắt được điểm yếu của Bạch Âm vương, đoán trước ông chỉ có thể chấp nhận.

Sa chủ ha hả cười lớn, vẻ mặt tràn đầy vui mừng:

- Ngươi phải biết, ta thống nhất toàn tộc nhưng duy nhất không thể thu phục Bạch Âm, tảng đá này đã đè trong lòng ta hai mươi năm nay, sớm đã trở thành tâm bệnh! Đêm nay ta sẽ mở tiệc lớn, giúp ngươi đón gió rửa bụi, cũng chúc Sa tộc ta thật sự thống nhất!

Bạch Âm vương không để ý những lời này, sau khi định rõ chi tiết đấu võ với đối phương liền dẫn theo hộ vệ trở về đại doanh, đợi lúc giữa trưa sẽ đọ sức trên lôi đài.

Sa vương bình an trở về, những nhân vật quan trọng trong tộc tất nhiên xúm nhau mà tới, hỏi về kết quả đàm phán của hai bên, tất cả mọi người đều biểu lộ vẻ mặt đề phòng và khó hiểu. Mà qua không bao lâu, Sa chủ lại phái thủ hạ chạy đến trước doanh của Bạch Âm, lớn tiếng tuyên bố ván cược của hai bên, chi tiết đặt cược, như vậy trên dưới Bạch Âm đều biết việc này, mọi người trong đại doanh bàn luận sôi nổi.

Tống Dương nghe chuyện này cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Hắn biết thực lực của Bạch Âm vương, so với tông sư nhà Hán tất nhiên còn kém xa nhưng nếu ông thật sự dùng hết sức mà đấu, Tề Thượng, Ba Hạ hợp lực cũng chưa chắc có thể thắng ông, với trận đấu chỉ cậy vào sức mạnh và quyền thuật cổ xưa của Sa tộc thì không thể nào có đối thủ của ông.

Bên cạnh Sa chủ dù cũng có người Hán nhưng trong đó hẳn không có cao thủ, nếu không Bạch Âm vương lúc nhỏ giả bộ suy nhược cũng không thể thực hiện được.

Ván cược kì quái, Tống Dương quan tâm bằng hữu, dẫn theo Tạ Tư Trạc và Ban đại nhân cùng đến tìm Bạch Âm vương, muốn hỏi thử về quá trình chi tiết của sự việc, xem thử có thể tìm ra manh mối hữu dụng nào không, để giúp bằng hữu đánh thắng trận này.

Nhưng điều không ngờ là, sau khi Tống Dương gặp Bạch Âm vương, còn chưa kịp mở miệng thì đã sửng sốt trước, lập tức chạy đến trước mặt Sa vương, đưa tay chạm vào mí mắt của đối phương.

Bạch Âm vương theo bản năng tránh ra sau, bất đắc dĩ nói:

- Đừng có đùa.

Ánh mắt Tống Dương trang trọng:

- Không đùa, ngươi đứng yên đừng nhúc nhích, để ta xem xem đã!

Vừa nói, cuối cùng hắn cũng căng mí mắt của đối phương ra, làm cho con mắt của Bạch Âm vương mở cực lớn, cẩn thận quan sát một lúc lâu mới buông tay ra, cười nói:

- Ngươi trúng độc rồi.

Bạch Âm vương kinh ngạc:

- Ta trúng độc rồi? Độc gì?

Chuyện liên quan đến tính mạng, trong lúc kinh ngạc, lời ông thốt ra không phải tiếng Hán mà là tiếng Man của Sa tộc, kết quả là vừa khéo bị hộ vệ cùng ông tiến vào lều đàm phán nghe được, hộ vệ trách cứ ông:

- Tôi đã nói ngài đừng ăn bậy, ngài cứ ăn.

Bạch Âm tự do, không có nhiều phân cách về giai cấp, hộ vệ quở trách thủ lĩnh vài câu cũng là vô cùng bình thường, không thể xem là đại nghịch.

- Ngươi cũng ăn ăn uống uống rồi, hai ta cùng nhau trúng độc.

Bạch Âm vương tức giận nhưng ông vốn quen lo cho người khác trước rồi sau đó mới tới mình, liền đẩy hộ vệ đến trước mặt Tống Dương:

- Ngươi xem xem hắn, có phải cũng trúng độc rồi không? Ngươi có thể giải cứu không? Nếu có thể, trị cho hắn trước đi.

Tống Dương chỉ nhìn qua hộ vệ một cái liền lắc đầu:

- Hắn không sao, chỉ có mình ngươi trúng độc thôi.

Bạch Âm vương có chút dao động, hỏi lại lần nữa:

- Có thể giải không?

Tạ Tư Trạc ở bên cạnh tiếp lời, đưa tay chỉ vào nụ cười trên mặt Tống Dương, nói với Bạch Âm vương:

- Ngươi xem chàng cười tươi thế này, tất nhiên có thể giải rồi; nếu ngươi trúng kịch độc không cách giải, sắp chết tới nơi, chàng sẽ không cười đâu.