Chương 299: Đáng giá một đồng

Bác Kết vung vẩy ‘Cơ Kháp Kham Bố’ trong tay, hỏi Quốc sư:

- Thế nào?

Một tấm da người, hơn nữa hẳn là da của người mà Quốc sư không biết, lão cũng nặng nề thở dài, gật gật đầu:

- Quả nhiên là một bảo bối.

Bác Kết hỏi tiếp:

- Ngươi xem trị giá bao nhiêu tiền?

Yến Đỉnh hỏi lại:

- Ngươi chịu bán?

Bác Kết bật cười:

- Chỉ cần giá cả thích hợp, không có thứ ta không bán.

Yến Đỉnh giơ một ngón tay lên, chậm rãi nói:

- Một đồng.

Bác Kết nhăn nhó, nhưng trong giọng nói vẫn mang ý cười:

- Môn đồ tốt thế này, trong mắt ngươi chỉ đáng một đồng tiền? Nếu dưới suối vàng gã biết được, không khỏi thoái chí nản lòng, kiếp sau sợ là sẽ không đi theo ngươi đâu.

Yến Đỉnh bình tĩnh trả lời:

- Người xuất gia tứ đại giai không, cái không đáng giá nhất chính là cái thân xác này, một đồng tiền là không ít rồi, ta ra giá này cũng chỉ là cảm thấy, nếu ‘không đáng một đồng’ thì thật quá khó nghe thôi. Còn về kiếp sau… không cần gã theo ta, ta đi làm trâu làm ngựa để báo ân cho gã.

Bác Kết dường như còn có chút không cam tâm:

- Một đồng tiền thật sự là quá ít rồi, không đủ tiền công, không đủ tiền xử lý…

Không đợi ông ta dứt lời, Yến Đỉnh liền tiếp lời:

- Nếu tính thêm tâm huyết mà ta tiêu tốn trên ngườigã, quả thực là bảo vật vô giá, tiếc là, chỉ còn là một bộ da, không còn đáng giá nữa.

Bác Kết vung tay một cái, làm bộ dạng đau đớn như khi nhường đi vật mình yêu thích:

- Thôi, bán vậy, ai bảo ngươi và ta có duyên với nhau.

Yến Đỉnh nghiêm túc lấy từ trong người ra một đồng tiền, ném cho Ô Đạt ở bên cạnh, sau đó nhận lấy da người từ tay Đại Lạt Ma, cẩn thận xếp lại rồi để lại vào trong tay nải.

Hoànthành một việc mua bán, Bác Kết dường như rất vui mừng, hỏi Yến Đỉnh:

- Còn không?

Trong khi rõ ràng chính ông mới là người bán.

Yến Đỉnh bật cười, không đáp lời Bác Kết, mà là quay đầu nhìn Ô Đạt.

Ô Đạt chỉ cảm thấy trong đầu vang lên tiếng ong ong… Lúc nãy lấy khoản tiền ‘mua bán’ gã nhìn thấy rõ ràng, một trong hai tâm phúc của Đại Lạt Ma, Cơ Kháp Kham Bố lại là đồ đệ của Yến Quốc sư, bị Đại Lạt Ma phát hiện bí mật đã phải chịu cực hình lột da, tấm da người này chỉ bán được một đồng tiền, nhìn thế nào cũng thấy là mua bán lỗ vốn, nhưng ý cảnh cáo của Bác Kết đã quá rõ ràng, đồng thời cũng là một cái tát hung hãn, vang dội đánh ngay mặt Yến Đỉnh. Bây giờ sư tôn hỏi ‘còn không’, Yến Đỉnh lại nhìn về phía mình, lão ta có ý gì không cần nói cũng biết.

Chiêu thức ly gián cấp thấp thế này đến con nít cũng không mắc lừa, nhưng đừng quên là, Đại Lạt Ma là người ‘lòng dạ hẹp hòi’ nổi tiếng khắp thiên hạ, người khác không nghi ngờ, nói không chừng ông ta cũng sẽ có vướng mắc trong lòng.

Ô Đạt tức giận trợn mắt nhìn Yến Đỉnh, hừ lạnh một tiếng, nhưng không nói gì. Đại Lạt Ma cười nói với Yến Đỉnh:

- Con người ngươi, sao còn nhỏ mọn hơn cả ta? Không nói nữa, không nói nữa, trời sắp sáng rồi, lập tức là tới lúc tập luyện sớm, không còn thời gian nói chuyện phiếm nữa, về nghỉ ngơi đi, nếu nhàm chán thì bất cứ lúc nào cũng có thể tới tìm ta nói chuyện phiếm.

Yến Đỉnh không phí lời, đưa tay nải chứa da người cho Đạo Thảo, lại dùng một cánh tay đỡ hắn dậy, cáo từ tại đây. Thương thế của Đạo Thảo không nhẹ, nhưng được đích thân Quốc sư chữa trị, mà bản thân hắn cũng là người phi thường, lúc này đã có thể hoạt động thoải mái, có thể tự mình đi lại, nhưng không để hắn mở miệng, cánh tay Quốc sư đỡ lấy hắn dần dần nắm chặt, ra hiệu cho hắn không cần chối từ…

Hai người vừa mới đi đến cửa đại điện, Đại Lạt Ma bỗng nhiên lại gọi họ lại:

- Có một việc vốn là không đáng để lưu tâm, nhưng ta thật sự có chút lo lắng… thay Quốc sư lo lắng, thay Đại Yến của Quốc sư lo lắng, cho dù ngươi mắng ta nhiều chuyện, ta cũng vẫn là phải hỏi ngươi một câu: Ngươi dự định đề phòng Khuyển Nhung bằng cách nào?

Theo tính toán của hai người, sau đó không lâu Yến quốc sẽ nổi lên chiến loạn từ bốn phía, bên ngoài có lính Phiên xâm lấn, bên trong có Phật đồ tác loạn, cơ hội cực tốt bày ra trước mắt, Khuyển Nhung sao có thể chỉ ngồi yên mà không quan tâm? Một vạn binh mã lang chủ điều động để bất ngờ đánh Hồi Hột chẳng qua chỉ là đánh nghi binh, không liên lụy lớn đến quốc lực, quân lực, gần như có thể xác định, Yến Quốc mà loạn, lang chủ nhất định sẽ lại điều động đại quân xuống phía nam, vì bản thân mà đoạt lấy một phần lợi ích thực tế.

- Lạt Ma quên rồi, Đại Yến bây giờ vẫn chưa phải là của ta mà.

Yến Đỉnh quay đầu, ung dung đáp một câu. Lão đã muốn tạo phản, mưu cầu chính là loạn cục, Khuyển Nhung đánh Yến đối với lãomà nói thì ích lợi càng nhiều hơn.

- Quốc sư không sợ dẫn sói vào thì dễ mà đuổi đi thì khó sao?

Vẻ mặt Bác Kết như cười như không.

Yến Đỉnh cười ha hả:

- Cảnh Thái không chết, ta sẽ không có ngày mai… Người mà đến điểm tâm còn chưa có thì còn lo tới cơm trưa sẽ ăn gì sao?

Nói xong lại cáo từ lần nữa, rời khỏi Kim Đỉnh để trở về trạm nghỉ. Sau khi hai người rời đi, Bác Kết dùng tiếng Thổ Phiên dặn dò hai câu với Ô Đạt đang ở bên cạnh, Ô Đạt lập tức đứng dậy, nét mặt lộ ra chút vui vẻ, đi ra để làm việc được sai.

Đạo Thảo đã nằm sấp trên đất nửa ngày, tinh thần cũng đãhồi phục, vừa đi vừa hỏi:

- Sư bá, con có chút không hiểu, lúc thấy Bác Kết, người có phải có chút quá… quá…

- Quá làm kiêu?

Yến Đỉnh biết hắn muốn hỏi gì, tiếp lời rồi cười, lại hỏi ngược lại:

- Chúng ta đến Kim Đỉnh gặp Đại Lạt Ma, là vì cái gì?

Hai người đều có tu vi không tầm thường, âm thanh nói chuyện được khống chế vừa đúng, ra khỏi miệng người này thì chỉ vào tai người kia, Phiên tăng dẫn đường phía trước, phục vụ phía sau chỉ biết họ có nói chuyện với nhau mà không nghe được chữ nào. Huống chi, lúc hai người nói chuyện là dùng tiếng địa phương trong núi của đại ca Hổ Phách ngày trước, đừng nói người Thổ Phiên tinh thông tiếng Hán mà đến người sinh ra và lớn lên ở Đại Yến cũng nghe không hiểu họ đang nói gì.

Một câu hỏi dường như không thể đơn giản hơn nữa, Đạo Thảo lại há hốc mồm không nói nên lời, đợi đến lúc hắn muốn trả lời mới phát hiện… Đúng vậy, gặp mặt Bác Kết , rốt cuộc là vì cái gì? Trước đây thư tín qua lại, các việc lớn nhỏ liên quan đến quỷ binh, mượn binh, mời khách cũng đều đã bàn bạc ổn thỏa rồi, lần này gặp mặt sư bá ra oai, mình nói quy tắc, đánh xong một trận rồi lại bàn việc chính, cũng không thấy gì đặc biệt mới mẻ hay đặc biệt quan trọng, chẳng qua mọi người cũng lại chính miệng xác minh một cái.

Cũng là Đại Lạt Ma thu hoạch phong phú, từ trong tay Quốc sư lấy được một giấy nợ một triệu lượng vàng, lại bán được cho Quốc sư một tấm da người chỉ đáng một đồng.

- Không có việc gì nhất định phải gặp mặt mới có thể quyết định được nhưng lần gặp này đúng là không gặp không được, không chỉ hôm nay, trong thời gian ta ở lại thành Nhân Khách này, không biết còn phải bị Bác Kết triệu kiến bao nhiêu lần nữa. Lão ta không có hứng thú tìm ta nói chuyện phiếm, cũng không có việc quan trọng gì muốn nói, nhưng vẫn là phải thường xuyên gặp mặt, nguyên nhân ở hai chữ: chứng tin. Bác Kết tin ta với Cảnh Thái đã thành thế nước với lửa, cũng tin ta muốn tạo phản, nhưng lão không tin con người ta.

Cho đến trước khi quỷ binh Vọng Cốc đánh vào Đại Yến, tinh binh Thổ Phiên tiến vào Yến cảnh, Yến Đỉnh cũng sẽ ở lại trong thành Nhân Khách, đây là việc Quốc sư và Bác Kết đã thảo nghị với nhau từ sớm.

- Bộ dạng mà Bác Kết bày ra, uy phong mà lão tỏ ra, còn có các thứ tiền bạc, giấy nợ, các yêu cầu lung tung thế này, ta đều không thèm để ý. Nhưng từ hôm nay cho đến khi sự việc được định đoạt, trước mặt Đại Lạt Ma dù thế nào ta cũng phải có ‘bộ dạng’ không thể đừng được. Ta bây giờ đang là Quốc sư nghèo túng, cùng đường bí lối, cái thế vẫn còn, tự mình vẫn còn xem mình là nhân vật quan trọng, lại tự xưng giao dịch này có lợi cho cả hai bên… Cho nên những việc nhỏ ta đều phải tính toán chi li; nhưng thật sự là những việc lớn có trọng lượng, ta lại phải cắn răng nhẫn nhịn, không dám thật sự chọc giận chỗ dựa cuối cùng. Nói trắng ra là, ta phải nhập vai, có lẽ không thể đánh tan nghi ngờ của Bác Kết, nhưng ít nhất không thể khiến lão tăng hắn có thêm sự nghi ngờ mới.

Quốc sư không tham lam, không nghĩ tới việc có thể thật sự lấy được lòng tin của Bác Kết, lão chỉ cần Bác Kết không tăng thêm sự hoài nghi mới đối với mình, để sự việc có thể tiếp tục tiến hành theo kế hoạch là đủ rồi.

Đạo Thảo chậc chậc lưỡi, cười nói:

- Đại khái hiểu rồi, Quốc sư nghèo túng thì nên có bộ dạng của Quốc sư nghèo túng.

Nói hai tiếng, hắn lại hỏi:

- Thế lang binh Khuyển Nhung lợi dụng lúc loạn quấy nhiễu chúng ta, người có cách ứng phó?

- Vì để ứng phó với Thổ Phiên, kết quả bị Khuyển Nhung chiếm một nửa núi sông của Đại Yến ta? Loại việc thế này ngươi có làm không?

Dù là chất vấn nhưng giọng điệu lại không hề nặng nề trách móc, chỉ giống lời nói đùa của bề trên với vãn bối kém thông minh:

- Nếu không nắm chắc khả năng kéo lại Khuyển Nhung, ta cũng không thèm cùng Thổ Phiên hao tâm tổn sức để làm việc này.

Đạo Thảo tò mò hỏi tiếp:

- Người làm thế nào để kéo Khuyển Nhung lại?

- Trên thảo nguyên đâu chỉ có một tộc người Khuyển Nhung .

Quốc sư cười, chỉ một câu nói nhẹ nhàng, không giải thích tỉ mỉ, lão không có ý định nói nhiều thì Đạo Thảo tự nhiên sẽ không tiếp tục dài dòng hỏi han, bóp bóp tay nải chứa da người ở trong tay, vẻ mặt có chút do dự, Đạo Thảo không chắc câu hỏi tiếp theo của mình có chọc giận Quốc sư không.

Chỉ nhìn vẻ mặt và động tác của hắn, Yến Đỉnh đã biết hắn muốn hỏi cái gì, cũng không để Đạo Thảo mở miệng, liền thản nhiên nói:

- Đây cũng là sự tình trong kế hoạch, nhưng việc này ta làm không vui vẻ, ngươi không cần hỏi nhiều nữa.

Lúc này, Đạo Thảo bỗng nhiên cảm thấy trong tay có thêm một bình thuốc nho nhỏ, không cần hỏi, là sư bá lặng lẽ nhét qua, Yến Đỉnh tiếp tục nói:

- Đợi sau khi xuống núi, ngươi không thể về trạm nghỉ, hãy tìm cơ hội ngươi tự mình chạy. Bác Kết bị thương trong tay của ngươi, hắn lại cả ngày bày ra một bộ dạng nhỏ mọn, đa phần sẽ không thế này mà bỏ qua, lúc ở Kim Đỉnh mặt đối mặt như vậy thì hắn không thể làm gì, sau đó nhất định sẽ phái người đến trạm nghỉ, giết ngươi xong thì đổ cho đạo phỉ phản tặc, ván đã đóng thuyền ta cũng không thể nói gì, lão tăng đó có khả năng làm ra việc như thế này. Thế nào, ngươi một mình có chạy được không?

Đây là nơi của người ta, Quốc sư càng không thể rời đi, cho dù có bản lĩnh to lớn cũng ứng phó không nổi từng đợt ám sát liên tiếp, khó có thể bảo vệ chu toàn cho Đạo Thảo.

Đạo Thảo cười ha hả, ẩn giấu hành tung vốn là sở trường của hắn, hơn nữa người Thổ Phiên và người Hán về diện mạo không có khác biệt rõ ràng, tự mình bỏ chạy hoàn toàn không phải là việc khó khăn gì.

Hai người lại nhỏ giọng ước định cách thức liên lạc, Yến Đỉnh nghiêm túc nói với Đạo Thảo:

- Thật sự rất xin lỗi, dẫn ngươi lên điện thật ra là khiến ngươi mạo hiểm, ta có bảo vệ thế nào cũng không an toàn bằng việc không để ngươi đi cùng… Nhưng ta không có cách nào, lần đầu gặp mặt, giữa ta và Bác Kết không thể không có cái đệm, nếu không ta sẽ quá bị động mất.

Đạo Thảo lúc này mới tỉnh ngộ, cũng không quá chú ý quy tắc, ngạc nhiên nói:

- Con còn tưởng người dẫn con lên điện là để con mở mang kiến thức, thì ra là xem con như tấm bia?

Quốc sư trước hết là nhắc lại câu ‘thật sự rất xin lỗi’, sau đó nói:

- Ta sẽ không khiến ngươi vô cớ mạo hiểm, đợi sau khi trở về sẽ có bồi thường, nói thử xem, là muốn có món binh khí tốt hay là muốn học vài phương thuốc độc?

Đạo Thảo chớp chớp mắt, lại trở nên vui vẻ cười cợt:

- Giúp sư bá làm việc là bổn phận, sao có thể lại lấy ban thưởng. Chỉ là sau khi về nhà, người có thể nào nói với sư phụ, trước kia từng lập ra cho con một quy tắc khác, thật ra con cảm thấy không thỏa đáng lắm, tốt nhất là có thể phế bỏ nó đi.

Yến Đỉnh buồn bực:

- Còn có quy tắc? Quy tắc gì?

- Sư phụ nói con trước hai mươi bốn tuổi không thể gần nữ sắc. Không phải là vì duyên cớ công pháp, người là sợ con tâm chí không vững, sẽ vì nữ nhân mà làm hỏng việc… Con biết sư phụ là muốn tốt cho con, nhưng thật sự là lo lắng thừa rồi, con lúc này mới hai mươi hai, còn phải chịu thêm hơn hai năm…

Không đợi hắn dài dòng, Yến Đỉnh liền ha hả cười to:

- Không cần đi hỏi Tiểu Phi đâu, quy tắc kì cục này ta bây giờ sẽ giúp ngươi phế bỏ, nhưng trước khi thương thế trên lưng khỏi hẳn thì không được làm bậy.

Đạo Thảo tất nhiên vui mừng… Cũng gần lúc này, Ô Đạt trở về đại điện, một lần nữa quỳ phủ phục trước mặt Bác Kết, cung kính nói:

- Đệ tử về phục mệnh, người đã sắp xếp xong rồi, các võ sĩ đã cải trang xuất phát, chỉ đợi tiểu yêu kia về đến trạm nghỉ sẽ ra tay ngay.

Yến Đỉnh dự đoán không sai, dù chỉ là để giữ được cái danh ‘nhỏ mọn’, Bác Kết cũng sẽ không bỏ qua cho Đạo Thảo.

Bác Kết gật gật đầu, giết Đạo Thảo chẳng qua chỉ là một việc nhỏ nhặt, cũng không để ở trong lòng, mà hỏi Ô Đạt:

- Ngươi thấy Thịnh Cảnh hòa thượng kia thế nào?

Bất cứ câu hỏi nào đến từ sư tôn, Ô Đạt cũng sẽ dùng toàn lực suy nghĩ, trước hết nhíu mày cẩn thận nhớ lại toàn bộ quá trình từ lúc Yến Đỉnh lên điện đến sau khi rời khỏi, rồi mới nghiêm túc trả lời:

- Rất hận.

Dường như cảm thấy đồ đệ sau khi suy nghĩ cặn kẽ mà cũng chỉ đáp được như vậy:

- Người bán nước, không đáng hận cũng kì quái, ta là hỏi ngươi, hắn đáng ngờ không?

Ô Đạt lại phải nhớ lại một lần nữa, Bác Kết liền nén không được, mất kiên nhẫn xua tay:

- Trực tiếp nói, việc thế này nghĩ nát óc cũng vô dụng.

Ô Đạt không dám nghĩ thêm nữa, thật sự đáp:

- Lời khả nghi… đệ tử chưa từng phát hiện.

Bác Kết quát:

- Ngươi như vậy là đang nói tốt giúp lão ta ư?

Câu hỏi này thật không nhẹ, Ô Đạt làm sao có thể chịu nổi, kinh hãi ngẩng đầu, nhưng Đại Lạt Ma lại lắc đầu nói:

- Lời tốt lời xấu cũng không sao, chỉ cần là lời thật là được rồi.

Không giống đệ tử, tôi tớ bình thường, Ô Đạt không tiếp lời Đại Lạt Ma để cường điệu lời mình vừa nói chính là lời thật, hắn biết Đại Lạt Ma thích ‘thành kính’, mà tín nhiệm đối với sư tôn chính là ‘thành kính’, hắn không cần biện bạch, Đại Lạt Ma cũng không thích biện bạch.

Ô Đạt cung kính đập đầu lạy ba cái, không nói thêm gì. Đại Lạt Ma thay đổi cách nói:

- Việc của Cơ Kháp Kham Bố, ngươi không hiếu kì sao?

Ô Đạt thành thật trả lời:

- Muốn hỏi, nhưng không dám hỏi.

- Cơ Kháp Kham Bố thông minh hơn ngươi, xử sự cũng linh hoạt hơn ngươi, có thể xem là trợ thủ đắc lực. Lúc trước vẫn luôn cảm thấy hắn không tệ, cũng không cảm thấy có gì đáng ngờ nhưng gần đây liên lạc với Thịnh Cảnh nhiều hơn, hắn liền có chút không phù hợp rồi, mỗi lần ta cùng hắn nhắc đến Yến Quốc sư, cố ý hay vô ý, hắn luôn nói Thịnh Cảnh có gì đó không phải, lặp đi lặp lại nhắc nhở ta cẩn thận trúng gian kế của đối phương.

Bác Kết trong lúc nói vẻ mặt vui cười nhưng trong mắt lại hoàn toàn không có ý cười, bất kì ai khi phát hiện trợ thủ đắc lực nhất của mình là nội gián cũng sẽ không thật sự vui mừng:

- Chợt nhìn qua, hắn đối với Thịnh Cảnh tràn đầy cảnh giác, là muốn tốt cho ta… nhưng việc gì cũng có giới hạn, một khi đã vượt qua giới hạn, liền trở thành quá lố.

- Thủ hạ của ta, nếu luôn nói tốt cho Thịnh Cảnh tất nhiên đáng nghi ngờ; nhưng hắn luôn vô cớ nói xấu Thịnh Cảnh, ta nghe lâu khó tránh việc phải nghĩ: hắn sợ ta sẽ cảm thấy hắn và Thịnh Cảnh rất tốt sao? Vậy thì ta thử xem xem, kiểm tra xem xem… Quả nhiên liền thử ra ngay, một Cơ Kháp Kham Bố lành lặn, dưới một người trên vạn người nơi cao nguyên to lớn đã biến thành tấm da.

Đại Lạt Ma nặng nề thở dài, hai tay kết ấn thì thào niệm xướng một đoạn chú văn, lấy việc này để bình phục tâm trạng, xóa đi buồn bực.

Một lúc lâu qua đi, Bác Kết phẩy phẩy tay với Ô Đạt:

- Còn có việc sao? Nếu không có thì lui ra đi.

Ô Đạt do dự một chút:

- Đệ tử còn có một việc, giấy nợ kia… sư tôn có phải nên khẩn trương hơn, đệ tử cho rằng để ông ta kéo dài, với con người Thịnh Cảnh…

- Ngươi sợ lão ta sẽ quỵt nợ?

Bác Kết bật cười:

- Buộc lão viết một giấy nợ, vốn là không phải vì tiền, thêm một phần nhược điểm, làm một thăm dò thôi: có thư cảm ơn, có giấy nợ, việc Yến Quốc sư bán Yến quốc có thể xem là thật rồi; Thịnh Cảnh hòa thượng không hiểu đạo lý này, nếu không phải thật sự đến lúc cùng đường bí lối, giấy nợ này lãotuyệt đối sẽ không viết.

Vừa nói tới đây, trên Kim Đỉnh, tiếng chuông bình minh du dương, sắc trời tảng sáng, một đêm trầm tịch của thế giới trung thổ, lại hồi phục tỉnh táo trở lại.

Vừa đúng tương phản với Đại Yến và Thổ Phiên, cảnh nội Nam Lý không phải sớm chuông chiều trống, mà là trời sáng đánh trống, vào tối gõ chuông. Trong lúc nước khác tiếng chuông đang đãng thì cảnh nội Nam Lý tiếng trống đùng đùng, trong phong ấp Yến Tử Bình cũng có trống sớm nhưng sớm nay vẫn chưa có tiếng trống vang lên… Đêm qua, Nhâm Sơ Dung truyền lệnh cho phong ấp, lúc trời sáng không được đánh trống, để tránh quấy rầy muội muội nghỉ ngơi.

Tuy nhiên cho dù sáng nay không có tiếng trống, phong ấp một mảnh yên tĩnh, Tiểu Bộ vẫn là tỉnh dậy rồi.

Nhâm Tiểu Bộ trời sinh đã thích ngủ, lại mất máu quá nhiều, thể chất suy nhược, hơn nữa lại uống thuốc ngủ mà chỉ ngủ được đến nửa đêm đã thức giấc, trong lòng nàng có chuyện, nhớ thương một người, nàng ngủ không được nữa.

Vết thương rất đau, toàn thân trên dưới không còn chút sức lực nào, nhưng việc đó vẫn phải khẩn trương đi làm, nàng đợi không được. Nhâm Tiểu Bộ ổn định lại tâm tư, cố gắng tập trung toàn bộ tinh thần, nàng bắt đầu xem bói …

Nhâm Sơ Dung không biết muội muội đang làm cái gì, nàng ở ngoài cửa chờ đợi suốt cả một đêm, tinh thần uể oải buồn ngủ, bỗng nhiên trong phòng truyền đến một tiếng ‘rầm’, lập tức khiến nàng giật mình tỉnh lại, vội vàng đứng dậy đi vào phòng, đẩy cửa nhìn vào, muội muội không biết vì sao đã ngã từ trên ghế xuống dưới đất.

Sắc mặt Nhâm Tiểu Bộ đau khổ cùng cực, nước mắt giàn giụa. Nàng có ‘năng lực tiên tri’ nhưng lần này, nàng không nhìn thấy gì cả. Mọi thứ có liên quan đến Tống Dương, nàng đều không thể nhìn thấy, cái gì cũng không có!

Sơ Dung kinh hãi, vội vàng kêu người đỡ Tiểu Bộ trở lại giường, lại truyền triệu thầy thuốc đến ngay.

Gặp được Tam tỉ, nước mắt của Tiểu Bộ càng chảy nhiều hơn, nhưng nàng không nói thật, cắn chặt răng, chảy nước mắt, nghẹn ngào:

- Muội đau, đau chết mất.

Thật là đau chết mất.

Cũng giống như Sơ Dung không dám tưởng tượng là Tiểu Phất nếu biết tin chàng chết sẽ ra sao nên không dám nói sự thật với nàng, Tiểu Bộ cũng không biết nên nói thế nào với Sơ Dung về việc mình đã nhìn thấy… Mặc dù Tiểu Bộ biết rõ Tam tỉ biết chuyện gì, nàng cũng không có cách nào để hỏi, để nói, kết quả kia thật sự quá đáng sợ, nguyện đời này kiếp này vĩnh viễn chìm trong giấc mộng, Tiểu Bộ cũng không nguyện, cũng không dám trực tiếp đối diện.

Thật muốn ôm chặt muội muội khóc lớn một trận, nhưng Nhâm Sơ Dung vẫn phải kiên trì, mạnh mẽ cười:

- Ngủ một giấc cũng không nề nếp… Muội kiên trì chịu đựng sẽ mau hết đau thôi…

Nước mắt là thứ không có cách nén lại nhất, Nhâm Sơ Dung cũng nước mắt giàn giụa, không nói tiếp được nữa.

Thầy thuốc đến rồi, xem qua, may là lần ngã này không hề làm nứt miệng vết thương.

Một lúc lâu qua đi, Tiểu Bộ nhịp thở bình thường, một lúc lại sau chìm vào giấc ngủ, mọi người rời khỏi phòng, chỉ có Tiểu Bộ là biết mình còn tỉnh, nàng dành tất cả tâm tư, tìm ra hai nguyên do: thảo nguyên cách Yến Tử Bình quá xa, bản lĩnh của mình không lớn như vậy, nên nhìn không thấy; mình bị thương rồi, tinh lực không đủ dùng, nên nhìn không tới.

Là mình nhìn không tới, không phải chàng không có ở đó.

Đáng tiếc, mặc dù tìm ra lý do nhưng vẫn không có cách nào tự an ủi được chính mình, Nhâm Tiểu Bộ khóc lớn nhưng không dám phát ra tiếng.

Khả năng tiên tri của Tiểu Bộ, khả năng thuần điểu của Lưu Nhị, khả năng xem ngựa trời cho của Tiêu Kỳ, những thứ này đều không cách nào giải thích được nhưng lại thật sự tồn tại. Trên đời nhiều chuyện bí hiểm, không phải tất cả mọi sự tình đều có thể có một hệ thống lý luận để giải thích, cho nên Tiểu Bộ không biết rằng nàng ‘nhìn không thấy’ Tống Dương, chỉ là bởi vì chàng đã mất đi kí ức… Tống Dương bây giờ, không phải tiểu ngỗ tác, kỳ sĩ Nam Lý, Thường Xuân Hầu ngày xưa.

Trước khi khôi phục kí ức, Tống Dương không còn là Tống Dương, nàng cố gắng tìm kiếm Tống Dương ngày trước, chỉ là vô ích.