Ô Đạt cung kính mà cẩn thận với Đại Lạt Ma, nhưng đối diện với Quốc sư tính khí lại không tốt như vậy, nhìn thẳng Quốc sư:
- Ở đây không phải Đại Lôi Âm Đài, người mà Quốc sư cho rằng đáng chết, nói không chừng tính mạng còn đáng giá hơn nhiều so với Quốc sư.
Quốc sư đáp:
- Ta cảm thấy gã đáng chết, bây giờ gã chết rồi, như vậy rất tốt. Nếu ngươi muốn trị tội, bây giờ hãy ra tay trói ta lại, nếu ngươi chỉ muốn chất vấn.. Chất vất có tác dụng sao? Ta không hiểu, ngươi ở trên cao, rút cuộc muốn làm gì?
Ô Đạt đang nghĩ nói gì nữa, Đại Lạt Ma ở trên cao đột nhiên mở miệng nói:
- Tang Cát quả thật đáng chết, ta chỉ mời một mình Yến Đỉnh lên điện, gã lại mang theo thêm một người, chỉ dựa vào điều này gã đã không thể sống, Quốc sư ra tay hộ, không quá, không cần truy cứu..chỉ là việc này không cần truy cứu.
Tang Cát chính là cỗ thi thể đang nằm trên đất kia.
Đại Lạt Ma nói tiếng Thổ Phiên, cho dù ông ta biết rõ Quốc sư có thể nghe hiểu, cũng không nhìn Quốc sư, ánh mắt chỉ nhìn đệ tử Ô Đạt, lời của ông ta là nói cho Ô Đạt nghe.
Ô Đạt thi lễ với Bác Kết, lĩnh mệnh, lúc này mới quay lại nói với Yến Đỉnh:
- Đại Lạt Ma từ bi, việc của sư đệ không truy cứu nữa, Quốc sư cũng chớ lo lắng.
Yến Đỉnh gật đầu:
- Tòa Đáp tháp này rất nghiêm ngặt, đệ tử thân truyền phạm sai lầm cũng phải chịu trọng phạt, Yến Đỉnh thực sự rất kính nể.
- Quốc Sư chớ hiểu lầm, chỉ là sư đệ đáng chết không cần nhắc lại nữa. Nhưng Tang Cát là bị ngài hạ độc chết.
Ô Đạt nhắc từ “hạ độc” rất nặng, còn cố ý hơi tạm dừng, mới nói tiếp:
- Quốc sư người lại đem theo độc lên Kim đỉnh, là lòng mang bất kính với Phật tổ, dấu diếm dã tâm với Đại Lạt Ma , tội này cho qua hay tiếp tục truy cứu.
Giọng nói Yến Đỉnh từ từ, không kháng nghị cũng không giải thích, chỉ là nghe việc nào nói việc đó:
- Ta thời thiếu niên vì bị kiến đồ làm hại. Trong người trúng kịch độc, sau đó được cao nhân cứu mạng, nhưng kịch độc trên người không thể rút ra, bản thân ta đã là một vật mang kịch độc, còn giấu độc nữa sao? Nếu là trên kim đỉnh này không cho mang độc vật lên. Vậy chỉ có thể mời Đại Lạt Ma đổi chỗ khác nói chuyện với ta.
Nói xong, Yến Đỉnh hình như nghĩ ra điều gì, sau khi dừng lại một lúc lại tiếp tục nói:
- Đúng rồi. Còn có việc phải nói, trên đường lên Kim đỉnh, có mấy đệ tự Mật tông tiến lên soát người. Bọn họ lục soát trong áo ta. Cũng đáng chết. Không thấy được mặt trời mọc ngày mai..Từ bên này Đại Lạt Ma cũng nhìn được, bọn chúng để ta đem độc vật lên, cũng giống như Tang Cát, không đáng giữ, chết là đáng, không cần nói lời cảm tạ.
Khóe mặt Ô Đạt khẽ giật giật, quang cảnh mấy tháng trước sau Yến Đỉnh bị Lạt Ma phái người dẫn đi. Chuyển đi chuyển lại trên cao nguyên, trước sau tính tình vẫn tốt như vậy, trước giờ chưa từng hỏi nửa câu. Càng chưa từng dùng thủ đoạn gì, nhưng ai không ngờ được. Lão vừa đến Thố Đáp Tháp đã trở lên hống hách, độc ác như vậy, mặc kệ là ai cũng không quản vì sao, chỉ cần mạo phạm đến lão đều..đáng chết.
Đại Lạt Ma đứng sau không phản ứng gì, Ô Đạt hiểu việc “giấu độc” lên điện cũng không thể truy cứu nữa, liền lùi về phía sau mấy bước, tỏ ý mình không ngăn cản nữa, giương cao giọng nói:
- Trên kim điện, Đại Lạt Ma pháp giá ở đây, mời Quốc sư tiến lên yết kiến.
Đường đường Quốc sư Đại Yến, sao có thể dập đầu quỳ lạy với Phật chủ Thổ Phiên? Quả nhiên, Yến Đỉnh đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.
Ô Đạt lại trầm giọng chất vấn:
- Cho phép ngươi yết kiến Đại Lạt Ma , tại sao lại không chịu quỳ lạy.
- Đại Lạt Ma nếu đến Lôi Âm Đài, gặp ta không cần quỳ lạy. Ta đến Thố Đáp tháp, gặp ông ta cũng không cần cúi đầu.
Yến Đỉnh đáp.
Ô Đạt tức giận:
- Yến Hoàng đế Cảnh Thái tới nhà đại thần của mình, gặp Thần tử cũng phải cúi đầu sao; thần tử lên triều, gặp Hoàng đế của mình, có thể không hành lễ sao?
Dùng Hoàng đế, thần tử để so sánh với Lạt Ma và Quốc sư, ý trong câu nói của Ô Đạt không giải thích cũng hiểu, Yến Đỉnh nghe vậy lại cười thành tiếng:
- Vừa rồi ta còn không hiểu người đi lên trên là muốn làm gì, bây giờ càng hồ đồ rồi. Nếu ngươi hỏi ta liền đáp, ta nói là ý niệm trong đầu ta, ta cảm thấy xuôi tai hay vô lý đều không sao cả, không cần phải giải thích nhiều với ngươi. Ngươi phải hiểu, ta không phải là sư phụ của ngươi, không cần phải giảng đạo với ngươi; ta không phải đồng môn của ngươi, cũng sẽ không biện đạo với ngươi, như thế thôi. Vẫn là câu nói đó, ngươi chất vấn cũng được, cật vấn cũng thế.. Ngươi cảm thấy hữu dụng sao?
Từ khi bước vào đại điện đến giờ, Đại Lạt Ma đều chưa từng nói qua những lời khách sáo, dường như Quốc sư không xứng với thân phận của y, vẫn luôn chỉ nói chuyện với đệ tử Ô Đạt ở phía trước, Yến Đỉnh thì không sao cả, vẫn rất vui vẻ nói đi nói lại với Ô Đạt, nhưng Đạo Thảo có chút không quen, bước lên nói chen vào.
Đối phương lấy đệ tử làm võ mồm, rõ ràng thân phận tôn quý được coi trọng, cách nghĩ của Đạo Thảo rất đơn giản, mình là vãn bối của Quốc sư, mình lên trên nói chuyện với Ô Đạt mới là “môn đăng hộ đối”. Hắn vừa động, Quốc sư liền lắc đầu với hắn, cười nói:
- Tôn ti khác biệt, không phải nơi nên nói, nếu như vậy, người câm điếc không phải là trời sinh hơn người sao.
Ô Đạt vốn đã không còn gì để nói, nhưng thấy Quốc sư quay đầu nói chuyện với Đạo Thảo, gã liền vẫy tay chỉ vào Đạo Thảo :
- Yến Đỉnh đại sư tự trọng thân phận cũng thôi, người trẻ tuổi này nhìn thấy Đại Lạt Ma , cũng không cần phải hành lễ sao? Hắn là vãn bối của Quốc sư? Ô Đạt nhiều lời rồi, gia giáo của Đại Lôi ÂmĐài, khiến người ta không dám khen tặng.
Quốc sư tính kiên nhẫn rất tốt, chỉ cần Ô Đạt hỏi ông ta liền trả lời, cười nói:
- Ngươi nói hắn? Thật ra là vãn bối của ta, cũng là người thân của ta. Ở Lôi Âm Đài hắn gặp ta không cần hành lễ, cho nên đi khắp thiên hạ, bất luận nhìn thấy người nào, chỉ cần hắn không muốn dập đầu, thì không cần quỳ.
Trên thần sơn kim đỉnh, Yến Đỉnh của ngày xưa khiêm tốn, đột nhiên trở nên liều lĩnh, tất cả mọi thứ đều cân nhắc vì mình, đều dựa vào quy tắc của lão, đặc biệt câu trả lời cuối cùng này, vì lão không cần Đạo Thảo cúi đầu, cho nên Đạo Thảo trên đời này, gặp ai cũng không cần hành lễ.
Đến tột cùng sự khiêm tốn bình thường là bản sắc của Quốc sư, vẫn là sự đường hoàng lúc này là tâm tính thật sự của Yến Đỉnh, trên kim điện, không ai biết. Mà tâm tình của Yến đỉnh nhìn qua thật tốt, thậm chí quay đầu cười với Đạo Thảo :
- Đại Lạt Ma ở trên cao, dù sao ông ta cũng sẽ không so đo, ngươi không muốn hành lễ thì thôi, nhưng Ô Đạt này, tính theo thân phận hắn cũng là sư huynh của ngươi, hắn nói lâu như vậy thực sự rất vất vả, ngươi lên chào một câu đi.
Đạo Thảo bước lên một bước,chắp tay cười với Ô Đạt:
- Ra mắt sư huynh.
Ô Đạt do dự một lát, đối chọi gay gắt không giả, nhưng trên kim đỉnh, Đại Lạt Ma ở trên cao, phong độ không thể bị mất, lúc này liền gật đầu với Đạo Thảo, giơ tay thi lễ, sau đó nhìn về phía Quốc sư:
- Vị sư đệ này là người thân của Quốc sư?
Cũng không đợi quốc sư trả lời, Ô Đạt tiếp tục nói:
- Quốc sư lên điện luôn nói quy tắc của mình, cho nên giết đệ tử Mật tong mạo phạm với ngài, gặp Lạt Ma pháp giá không lạy, dung túng vãn bối không hành lễ. Sư tôn niệm tình mọi người đều là đệ tử kính Phật, hết thảy không cần truy cứu. Nhưng Quốc sư phải hiểu. Sài Thố Đáp Tháp này cũng có quy tắc của Sài Thố Đáp Tháp, một điều trong đó là: người chưa được truyền vẫn xông lên Kim đỉnh đại điện, cùng chung tội. Trị phạt lột da.
Nói xong, Ô Đạt nhìn Đạo Thảo, nếp nhăn trên mặt bỗng co rút lại. Mỉm cười:
- Sư đệ không mời mà đến. Phạm tội rồi.
Sau khi tặng cho Đạo Thảo một nụ cười, Ô Đạt lại chuyển mắt sang Yến Đỉnh:
- Mấy quy tắc trước của Quốc sư, Đại Lạt Ma đều thành toàn; Bây giờ quy tắc của Sài Thố Đáp Tháp, Quốc sư có phải cũng nên nghe theo..Ô Đạt cho rằng, Quốc sư mang sư đệ nhanh thỉnh tội với sư tôn, sư tôn có đại từ bi, có lẽ vì Quốc sư phá lệ một lần, dàn xếp một lần.
- Thỉnh tội thì thôi, cái gì mà quy tắc của ta, quy tắc của Sài Thố Đáp Tháp. Cũng không cần nói với ta, việc này không đến lượt ta quản.
Yến Đỉnh vẫn cười:
- Vãn bối này của ta ngươi đừng thấy hắn tuổi còn nhỏ. Nhưng hắn cũng có quy tắc của riêng hắn, khi gặp phải phiền phức. Hắn sẽ không nghe lời, mọi việc đều theo quy tắc của riêng hắn.
Nụ cười của Ô Đạt không thay đổi, giọng điệu thân thiết hòa hảo:
- Ở nơi này nói quy tắc của hắn? Hắn xứng sao.
Nói xong, gã giơ hay tay, nhẹ nhàng vỗ.
“Bốp” tiếng vang nhỏ, theo hai tay vang ra. Mà khoảnh khắc tiếp đó, bản ứng từ bi và thần thánh Phật điện, rồi đột nhiên một luồng ánh sáng lạnh thấu xương, mười một võ sĩ Mật tông đột ngột hiện ra từ phía sau gần Quốc sư, thế đao sáng loáng thẳng tiến tới lấy mạng Đạo Thảo .
Kim Đỉnh thảo luận, trong ngoài đại điện không còn cần tăng binh phụng lệnh, nhưng là những tay giỏi ẩn nấp trên điện, đủ để ứng phó tất cả tình hình đột phát.
Thị vệ thần điện đều không phải là đối phó với quốc sư..Từ ngày đầu tiên sinh ra, bọn họ đã sống trong đại điện, nếu không có bất ngờ, đến chết bọn họ cũng sẽ không ra khỏi đại điện nửa bước.
Cả đời đều sống trong này, lớn lên ở đây, luyện tập võ nghệ ở đây, ở trong này bí mật được Tây Vực tẩy luyện thân thể, ý nghĩa tồn tại duy nhất của bọn họ chính là bảo vệ đại điện này. Cố ý bồi dưỡng vài thập niên, khiến bọn họ đã sớm biến thành một phần của đại điện, giống như con bọ ngựa bò trên cỏ, giống như con sâu leo trên cây, hoàn toàn giống với môi trường. Khi không hiện thân, ngay cả Quốc sư cũng không thể phát hiện sự tồn tại của bọn họ.
Các võ sĩ sớm chiều đối lập, tu luyện tâm pháp thần bí Mật tông, khiến bọn họ sớm đã tâm đầu ý hợp; những người này đơn đả độc đấu có lẽ không đáng giá, nhưng khi mơ đều diễn luyện đại trận Nộ Tôn Hàng Ma, khiến khi họ hợp lựctrở thành thế lực có một không hai trong thiên hạ. Nếu toàn lực tử thủ, cho dù thiên quân vạn mã đột kích, cũng phải dừng bước trước mặt bọn họ; Nếu liên kết công sát, cho dù hai ba Đại tông sư cũng không có cơ hội trốn chạy.
Yến Đỉnh thực sự không phát giác mai phục ở đâu. Nhưng không phát hiện không có nghĩa là không biết. Phía trước cỗ thi thể kia trên đại điện, không quá năm người, trừ phi Đại Lạt Ma là thằng ngốc, nếu không làm sao không bày mai phục, mà một mình mạo hiểm tiếp cận với Yến Quốc sư thần bí nhất thiên hạ.
Vì biết có cao thủ mai phục, cho nên sớm đã đợi.
Võ sĩ thần điện đến cực nhanh, chớp mắt đã xuất hiện trước mắt, lưỡi dao sắc bén trong tay trong nháy mắt đã chém vào quần áo của Đạo Thảo, võ sĩ trước mắt đột nhiên bóng người nhoáng lên, toàn bộ không có phản ứng, người trẻ tuổi ấy chỉ có thể dùng hình tượng sơn dương đợi làm thịt để so sánh, thân hình đột nhiên mơ hồ, chợt bọn họ hoảng sợ phát hiện, người trẻ tuổi đó đã không thấy đâu nữa, chung quanh chỗ bọn họ bao vây, dưới đao sắc nhọn biến thành Yến quốc sư.
Đạo Thảo bay ra ngoài rồi.
Mười một hộ vệ xông ra vốn đều phân ra một phần tinh thần đặt trên người Yến Đỉnh, nếu lãocó động đậy gì, lập tức sẽ thay đổi, đem lão cũng nhất định bao vây lại, nhưng bản lĩnh của Quốc sư vượt xa tưởng tượng, động tác của lão ta càng nhanh hơn, phản ứng cũng bất ngờ, lão ta không kéo Đạo Thảo cùng trốn, không cứu người bên chiến trận tập kích cạnh đấy, mà là phá vòng vây, kéo Rơm Rạ ra, đặt mình trong vòng vây, lĩnh hạ thế tấn công của kẻ thù.
Yến Đỉnh thà đặt mình trong vòng nguy hiểm, cũng không dễ để vãn bối bị thương.
Thừa lúc kẻ địch vừa phát động, khi vây kín có kẽ hở, Quốc sư có thể xông ra, ném người cần cứu ra ngoài, nhưng đợi hắn làm xong việc này, đại trận nộ tôn phục ma đã xong thế, cứ phát động như vậy, cho dù với bản lĩnh của Quốc sư, cũng mơ mà rời khỏi được.
Trận pháp phát động, võ sĩ vào trận cũng không có cách nào lập tức dừng lại, Yến Đỉnh muốn mạng sống, kiểu gì trận hình trước mắt cũng phải đấu không thể dừng..
Từ Quốc sư đến Kim Đỉnh, khi giết người không nể tình, một bước cũng không nhường, thấy vậy cười ha ha khách khí, thực tế lại kiêu ngạo vô cùng, vốn dĩ Đại Lạt Ma còn không tìm thấy chỗ hạ miệng, Quốc sư đã mang “điểm yếu” đến.
Giết Đạo Thảo , là vì tỏ rõ nhuệ khí với Yến quốc sư. Nhưng Ô Đạt không ngờ, Đại Lạt Ma cũng không ngờ Yến Đỉnh vì cứu vãn bối mà Yến Đỉnh chịu chết.
Đại Lạt Ma đương nhiên không muốn giết Yến Đỉnh. Nếu Quốc sư thật sự chết ở Kim Đỉnh đại điện, chẳng phải là đã giúp Cảnh Thái một việc lớn sao,, ngoài ra còn phải rước lấy sự thù hận của phật đồ Đại Yến. Mà quan trọng hơn là, kế hoạch mưu đồ thiên hạ của Bác Kết, lúc này lão ta vẫn còn phải dùng đến Yến Đỉnh.
Nhưng Bác Kết bất chấp tất cả không thể không thét đám hộ vệ thần điện buông đao giữ người..Lúc này bản thân lão khó mà bảo toàn..Đạo Thảo bị ném ra khỏi chiến đoàn, căn bản chưa dự định quay lại giúp Yến Đỉnh, thậm chí còn chưa từng quay đầu nhìn Quốc sư một cái. Mà ra sức nhảy về phía trước. Đánh thẳng về phía Bác Kết. Đây là kẻ điên sao? Dám thí phật trong thần điện Kim Đỉnh.
Trong lúc nhảy lên, Đạo Thảo cũng không giương nanh múa vuốt tỏ ra tư thế liều mạng, hắn đang làm một việc lạ: cởi quần áo.
Quăng chiếc áo bào trước, sau đó ra sức kéo chiếc áo trong ra..Rõ ràng động tác này hắn từng khổ luyện vô số lần, chiếc áo trong lúc cởi ra không hề ảnh hưởng tới tốc độ.
Đạo Thảo rút ra một loại độc kế thừa Sư môn của Yến Đỉnh và Vưu Ly, khí tam nghệ, luyện khí, tuy chỉ là mạt chiếu của ba nghề, nhưng cũng đủ xưng tuyệt thế nhân gian.
“Loại độc” này vẫn à do đại ca của Hổ Phách năm đó tự tay luyện chế ra dược từ nguyên liệu cổ quái, tặng cho Hoa Tiểu Phi. Bình thường cầm được thuốc, khi đắp lên thịt mềm mại. Nó chính là hệ thống dây, chỉ khi nào rời khỏi người nó, thuốc bột rơi tung tóe, sẽ thẳng tắp. Trở nên nhạy bén. Là dây, cũng là kim. Cũng là kiếm.
Thật sự muốn chết chính là, “sợi dây” này trong suốt, người ngoài không thể nhìn, thì làm sao có thể phòng bị? Cho nên Ô Đạt kinh hãi, ngã ngồi xuống, trước sau nhìn thấy ba cảnh tượng quỷ dị: Một là Quốc sư thay hình đổi vị; hai là Đạo Thảo thoát y;; ba lại là Đạo Thảo vung tay lên, hình như phát ra ám khí, nhưng trong tay hắn rõ ràng là không có gì.
Mười một người đầu tiên xông ra là hộ vệ mạnh nhất trong đám hộ vệ thần điện, nhưng không phải là tất cả, ngoài ra còn có không ít người tản ra bốn phía, hoặc giám sát người đến, hoặc là bảo vệ Đại Lạt Ma . Sự việc biến hóa đột ngột, nhưng phản ứng bảo vệ khác cũng không chậm, ngay lúc Đạo Thảo ra tay, bọn họ đã nhào lên.
Trong một lúc ba việc cùng xảy ra: Đại Lạt Ma lên tiếng quát, nâng tay lên, lão ta đánh vào “không khí”. Mật tông vì nhiệm vụ của mình, tự xưa trong giáo phái còn kế thừa tuyệt đỉnh công pháp, tu luyện võ nghệ là bài học tất yếu của Đại Lạt Ma , Bác Kết không nhìn thấy ám khí, nhưng lão ta có thể cảm nhận được có một thứ đâm thẳng vào bụng, nếu trốn thế nào cũng phải nhảy ra khỏi ghế té ngã, ông ta là đại Lạt Ma , hình như đùa giỡn như lộn nhào, ông ta không dậy nổi người này. Quyền lực của ông ta đã tu đến cảnh giới, Bác Kết tự tin, cho dù cái thứ đang bay đến là gì cũng chỉ có thể đánh nát một phần của mình.
Tiếng cười của Quốc sư, một kích hung mãnh của kháng hạ phục ma sát trận, sau khi cánh tay đập tại chỗ, mười một võ sĩ như thể uống say, người nào hai mắt cũng vô thanh, bước chân phù phiếm hoảng loạn. Ánh mắt quốc sư bình tĩnh, cũng chỉ có mình ông ta biết, độc thủ vô danh, hai ngón tay bị gãy xương, Quốc sư trong lòng thở dài một tiếng, Yến Tử Bình chịu bị thương nặng, gãy xương, tuy sớm có thể khôi phục, nhưng võ công vẫn là bị giảm sút, nếu là mấy năm trước chống lại trận này, cho dù không mang bao tay cũng sẽ không bị thương.
Đạo Thảo là đơn giản nhất, tránh được một đao của một võ sĩ, nhát đao chém trúng thắt lưng, lúc quan trọng hắn tránh được chỗ hiểm, lỗ hổng rất lớn, nhất thời khó có thể đứng lên, nhưng vẫn bảo vệ được tính mạng.
Rầm một tiếng, Ô Đạt ngã xuống đất, kinh hãi thất sắc.
Tuy nhìn qua Đại Lạt Ma không ngại, nhưng không ngờ có người tấn công Phật chủ, ám sát, đây vẫn là rất được, Ô Đạt không đợi trèo lên liền giơ tay chỉ vào Đạo Thảo , ra lệnh cho hộ điện võ sĩ:
- Bầm thây vạn mảnh, đem yêu ma này bầm thây vạn đoạn.
Trong lúc hổn hển cuối cùng gã vẫn hiểu, Yến quốc sư gánh vác trách nhiệm nặng nề, bây giờ còn không thể giết, lại chỉ truyền lệnh giết Đạo Thảo .
Đạo Thảo bị trọng thương, bây giờ nói không ra lời, Yến Đỉnh vẫn ung dung, ngay cả nụ cười trong giọng nói cũng không thay đổi, nói với Ô Đạt:
- Ngươi tại sao đến giờ vẫn chưa hiểu nhỉ.
Gần như đồng thời, Đại Lạt Ma cuối cùng cũng nói, nói với càng hộ điện võ sĩ đang muốn ra tay hành hình:
- Người này cứ giữ lại đã, lui xuống cả đi.
Chưa từng có, đối với pháp chỉ của Đại Lạt Ma , Ô Đạt rõ ràng không hiểu, không cam lòng, quay người quỳ rạp xuống đất, nhưng không đợi gã mở miệng, Đại Lạt Ma cười nói:
- Quốc sư nói không sai, tại sao tới giờ mà ngươi còn chưa hiểu? Ông ta và hậu sinh cùng lên điện, là hai người không sai, nhưng hai người chỉ có một mạng.
Vừa rồi Quốc sư và Đạo Thảo thay hình đổi vị, thà dùng mạng của mình đổi lấy mạng của Đạo Thảo, đủ để chứng minh tất cả.
Vẫn là Đại Lạt Ma nhìn thấu triệt hơn, “hai người, một mạng. hoặc là cùng sống rời khỏi, hoặc là cùng chết, tuyệt không có chuyện một kẻ sống.
Nói xong với đệ tử, Đại Lạt Ma nhìn Yến Đỉnh, hình như rất quan tâm.
- Ngươi bị thương rồi?
Tay của Quốc sư vẫn ở phía sau, gật đầu:
- Bị thương rồi, không nhẹ.
Đại Lạt Ma hạ lông mi:
- Bị thương ở đâu? Sao ta không nhìn thấy
Quốc sư giơ tay ra, lấy ngón cái và ngón trỏ nhấc lên một đoạn đao, chợt vung tay, đâm vào bả vai mình, ngập tới chuôi đao.
Đại Lạt Ma thấy vậy liền cười lớn:
- Mọi người đều bị thương rồi, xem như ngang bàn tay, không ai thua thiệt, vẫn không tệ, vẫn không tệ.
Nói xong, lão ta giơ tay trái ra, nắm vào tay phải của mình, tiếp tục rút ra một sợi dây.
Trường kích đỏ máu, không thể trong suốt hơn.
Cương quyền của Bác Kết không thể đánh bay kiếm của Rơm Rạ, dù sao bị nắm tay đâm thẳng vào cánh tay, thước dài đâm vào cánh tay, đương nhiên sẽ bị thương kinh mạch, Đại Lạt Ma bị thương không nhẹ không nặng.
Bác Kết một tay chơi đùa, cười nói:
- Sự biến hóa của người Hán thật không ít, đồ vật nhỏ này thiết kế rất khéo léo.
Lão đưa lên mũi khẽ ngửi, hỏi Quốc sư:
- Có độc sao?
Quốc sư lắc đầu:
- Bình thường nó là mềm, đều dựa vào thuốc, không thể có độc, yên tâm đi.
Nói xong tiến lên trước mặt Đạo Thảo , rất nhanh vận công che lại miệng vết thương xung quanh chỗ máu, cầm máu, sau đó nhíu mày với hắn:
- Quy tắc của người chẳng phải là ai giết ngươi thì ngươi sẽ giết kẻ đó sao, rõ ràng là Ô Đạt truyền lệnh, sao ngươi lại chạy đến đối phó với Đại Lạt Ma chứ?
- Ô Đạt sư huynh là làm việc thay cho Đại Lạt Ma , hắn muốn giết con cũng chính là ý của Đại Lạt Ma .
Đạo Thảo miễn cưỡng trả lời:
- Con xông vào Đại Lạt Ma , mới là “ai giết con, con giết kẻ đó” thật sự.