Chương 295: Ta không thể hỏi tỷ, vậy ta hỏi ông trời.

Bốn mùa của Nam Lý rất mơ hồ, hai mùa thu, đông khiến cơ thể người ta cảm thấy khó chịu. Nhưng mùa thu năm nay rất đặc biệt, rất trong trẻo…, sau mấy trận mưa, thời tiết lạnh theo ngày, hầu hết hoa cỏ trong phủ gieo trồng đều không chịu nổi ẩm ướt lạnh lẽo, sớm đã héo tàn, khô vàng, khiến mùa thu này cũng trở nên tiêu điều.

Lại một ngày mưa nữa, tiếng mưa tí ta tí tách, rất nhỏ, nhưng từ sáng tới tối mớitạnh.

Tiểu Bộ không biết hưng phấn từ đâu, mạo hiểm vừa sớm đã chạy trong mưa tới phong ấp xem Lưu Nhị huấn luyện đại ưng, đến giờ vẫn chưa về; chỉ còn một người trong phủ, cho tôi tớ lui xuống, đem một tấm ghế dài ra sân, không e dè trời lạnh, một mình nằm ngửa trên ghế, ngẩng đầu nhìn trời sao.

Sau mưa bầu trời đêm như được tắm mát, một dải ngân hà treo tận phía chân trời, rực rỡ mà mỹ lệ. Đáng tiếc, lại không tìm thấy ngôi sao đó của nàng…chàng là yêu tinh hạ thế, đến nay chàng đi rồi, hẳn là đã trở về trời. Nếu thật sự là như vậy, ngôi sao nào là chàng.

Thừa Hợp không tìm thấy, dường như đã mất đi búp bê âu yếm, đôi mắt đỏ hoe.

Từ phía xa bỗng xuất hiện một tiếng ho khan, một thân hình thấp bé, hơi còng đi tới, chủ nhân của Sơn khê tú, lão thái bà Mộc Ân.

Sơn Khê man không coi trọng lễ nghi, cũng không thể hàn huyên gì, Mộc Ân lập tức đi tới bên cạnh nàng, nói thẳng:

- Ta nghe nói, Tống Dương chết rồi.

Nhâm Sơ Dung ngồi dậy, lẳng lặng nhìn bà:

- Ai nói với bà vậy?

- Ta nói chuyện với A Lý Hán, hắn vô tình để lộ ra. Ta có chút không tin, đặc biệt tới hỏi ngươi.

Sơn Khê Tú và Hồi Hột vệ là hai võ trang hoàn toàn trái ngược, một người thì tinh thông núi rừng, vóc dáng thấp bé đi lại không tiếng động; một người am hiểu đồng bằng, thân hình khôi ngô đi lại như sấm, nhưng bọn họ đều là tinh binh nhất phẩm, từ lần đầu gặp mặt đã khâm phục lẫn nhau, sống cùng nhau trong một thời gian dài, quan hệ càng ngày càng thân thiết, Mộc Ân đối với những người Hán trong phong ấp đều không phải là giả tạo, coi A Lý Hán của dân tộc Hồi Hột như bạn, thường cùng ngồi uống rượu nói chuyện phiếm.

A Lý Hán phải phụ trách việc liên lạc giữa phong ấp và Đại Khả Hãn Hồi Hột, việc của Tống Dương từ đầu tới cuối đều không giấu nổi hắn. Vốn dĩ hắn đồng ý với Nhâm Sơ Dung không truyền ra ngoài, không ngờ sau khi say lại lỡ nói ra, tiết lộ tin tức cho Mộc Ân.

Nhâm Sơ Dung cười, giống như trước kia. Cùng với nụ cười ánh mắt của nàng mê hồn như ánh trăng, lại không thấy sự vui vẻ, chỉ còn sót lại chút khổ sở, trả lời cẩn thận:

- Cả đội ngũ đó đều mất tích rồi, còn chưa thể tìm thấy thi thể của chàng, nhưng hi vọng không lớn.

Nhiều năm quản lý Hồng Ba phủ đã thành thói quen, Nhâm Sơ Dung cũng sẽ không lạc quan mù quáng, nhưng đây không phải nói trong lòng nàng không có kì vọng. Trái lại, nàng là người trông chờ kì tích xuất hiện nhất trong thiên hạ này, trong thế giới này.

Mộc Ân nói chuyện rất thẳng thắn:

- Nói như vậy, Tống Dương chết rồi.

Lão Thái bà không tỏ thái độ gì, tiếp tục nói,

- Tống Dương cửu sắc không dính, vận rủi lại dính vào người, nhất định cả đời đau khổ, tất cả người thân bạn bè của hắn sẽ chết..Nhưng ta thật không ngờ, kết quả không sai, chỉ là trái lại, người khác đều còn sống, hắn lại chết rồi.

Giọng nói của Nhâm Sơ Dung rất lạnh:

- Bà đi đi.

Ba chữ, hai tầng ý nghĩa: Bây giờ còn đi nói cái gì mà cửu sắc không dính, đầu lưỡi của lão thái bà không tránh khỏi có chút ác độc, nhưng nhìn bà đoạt được thi thể của Vưu Thái Y, được Tống Dương giúp đỡ, Quận chúa lại không so đo với bà ta, chỉ là để bà ta rời khỏi đây luôn; ngoài ra, Sơn Khê Tú coi Tống Dương là chủ, nay chủ nhân chết rồi, Sơn Khê Tú đương nhiên đạt được tự do, có thể rời khỏi phong ấp trở về núi rừng, trở lại những ngày tháng trước đây của họ.

Nhưng Mộc Ân không đi:

- Tống Dương chết rồi, ta có một số việc phải nói rõ với ngươi . Lúc đầu không phải Tống Dương thu phục bọn ta, mà là ta muốn báo đại ơn của hắn với tộc ta, thành tâm coi hắn là chủ. Ba trăm Sơn Khê Tú không phải dựa vào hắn mà sống, làm việc đổi lại làm nô lệ, mà là vì các chiến sĩ báo ơn mà đến, khi hắn sống thì nghe hiệu lệnh của hắn, hắn chết rồi vẫn tiếp tục bảo vệ những thứ mà hắn coi trọng, tìm cách báo thù cho hắn.

- Tống Dương đột tử, Sơn Khê Tú cũng không thể tách ra, nàng có dặn dò gì, không ngại xin cứ trực tiếp giao cho ta, Sơn Khê Tú vẫn sẽ làm việc, dù sao trước đây Tống Dương cũng từng nói với ta, khi hắn không ở đây, lời của ngươi chính là hiệu lệnh của hắn.

Việc đầu tiên là như vậy.

- Ngoài ra, Tống Dương chết rồi, lời nguyền rủa cửu sắc không dính bị phá bỏ, ta sẽ thông báo cho đại tộc trong núi, thân thích của hắn chính là người thân của đại tộc Sơn Khê Tú chúng ta, sau này xin hãy năng lui tới.

Mọi rợ trong núi, sẽ không khuyên người ta nén đau buồn, càng sẽ không rơi nước mắt cùng với Nhâm Sơ Dung, bọn họ chỉ hỏi nội tình, biết phía sau nên làm thế nào là đủ, về lời nói khó nghe, chỉ là vì mọi rợ sẽ không dối trá xã giao.

Nhâm Sơ Dung gật đầu với lão thái bà:

- Đa tạ. Ngoài ra việc của Tống Dương, tạm thời không thể báo cho Tiểu Bộ .

Nàng cũng không biết rốt cuộc là có thể giấu được tới bao giờ. Đã cuối thu, ngoảnh mặt cái đã lại sang đông, mà nháy mắt cái đã lại sang tháng hai đầu xuân, Nhâm Sơ Dung nhớ rất rõ, mười chín tháng hai, ngày đại cát, ngày hòa thân của Hồi Hột Nam Lý..cho dù bây giờ giấu được, đến khi đó có thể giấu nổi không.

Nhưng Nhâm Sơ Dung không có cách nào, nàng căn bản không dám nghĩ nếu Tiểu Bộ biết thì sẽ thế nào.

Thật khéo, Nhâm Sơ Dung vừa nhắc tới Tiểu Bộ, bên ngoài hầu phủ bỗng truyền tới những tiếng náo loạn, Nhâm Tiểu Bộ đã về. Nhưng công chúa điện hạ là bị người ta lôi về, một đám Hồng Bá vệ ánh mắt kinh hoàng, Tần Trùy ảo não tự trách, Lưu Nhị cũng chen vào đám người, trên mặt đều là sự sợ hãi.

Tiểu Bộ nằm trên cáng, dưới vai phải máu me đầm đìa, nhiễm đỏ cả nửa thân người.

Nhâm Sơ Dung vội vã truyền đại phu trong phủ tới, vừa đón lấy, tỷ muội tình thâm, lo lắng tới mức bước chân đứng không vững, nửa người dựa vào đá, may mà Mộc Ân đã vội đỡ lấy.

Đuổi tới cạnh cáng, chỉ thấy Nhâm Tiểu Bộ đau đến cắn răng há miệng, nhưng thần trí vẫn tỉnh, vừa nhìn thấy tỉ tỉ, giống như đứa trẻ được yêu chiều, vẻ mặt đau đớn càng rõ hơn, miệng cũng lệch.

Thực sự là trọng thương, so với vết thương bị đao chém lên vai còn muốn nghiêm trọng hơn, cũng may vết thương lúc đầu đã được Tần Trùy cứu chữa, miệng vết thương bước đầu đã được bảo vệ, nếu không sẽ mất máu rất nhiều, không thể cứu được cái mạng nhỏ của nàng.

Nhâm Sơ Dung vừa sợ vừa giận, hỏi một vài người đi theo bảo vệ Tiểu Bộ:

- Rút cuộc là có chuyện gì?

Không đợi người khác trả lời, Tiểu Bộ vội vàng thu lại vẻ mặt đau đớn, cố sức nói:

- Cho dù việc của bọn họ, là tự muội gây họa.

Lưu Nhị đứng một bên vẻ mặt cầu xin nói:

- Là Lưu Thạch Lựu, lưu Thạch Lựu đả thương người.

Nhâm Sơ Dung giận dữ hỏi:

- Cái gì Lưu Thạch Lựu?

Lời vừa nói hết nàng càng hiểu rõ, nhíu mày nói:

- Lưu Thập Lục? Là người nuôi gia súc đả thương muội muội của ta?

Lưu gia ai cũng đều có tên, đương nhiên cũng không phải là tên gì hay, từ Lưu Ngũ một đường xắp xếp xuống, đến nay lưu Gia Quân đã hợp nhất được mấy người, đã xếp được hơn hai trăm con.

Trọng thương trong người cũng không chậm trễ, Tiểu Bộ nhanh mồm, tiếp theo nói:

- Cũng đừng trách Lưu Thạch Lựu, là muội rút cái lông vũ dưới cổ nó, khiến nó nóng nảy.

Lưu Nhị huấn luyện chim Thái Thản, thực sự có kết quả, gã hiệu lệnh một tiếng, đàn chim hoặc là chạy, hoặc là vồ nhảy, quả nhiên là một đội mãnh thú, mà làm bạn với Lưu Nhị, chim Thái Thản cũng kiềm chế sự hung dữ, sẽ không dễ dàng sát thương người. Tiểu Bộ hôm nay đi xem Lưu Nhị thuần điểu, một lần còn cưỡi lên đầu mấy con, ôm lấy cổ chúng chạy như bay tìm niềm vui.

Vốn dĩ mọi thứ đều rất tốt, nhưng trong lúc vô ý nghe Lưu Nhị đề cập, dưới cổ của hung cầm có một nhúm lông là vảy của chúng, một khi động vào thì sẽ nổi xung, trở lên lục thân không nhận. Kết quả Nhâm Tiểu Bộ động phải, thừa lúc người khác chưa kịp bắt lấy Lưu Thạch Lựu, lập tức găp phải đại họa.

Lưu Thạch lựu vốn làtừ trên đầu nàng mổ xuống dưới, may mà Tiểu Bộ đã chú ý phòng thân trước, kịp thời tránh được, Lưu nhị lớn tiếng quát, Hồng Ba Vệ nhảy lên, nàng mới tránh được kiếp nạn.

Nhâm Sơ Dung nghe xong cảm thấy đầu ong ong, cắn răng cả giận nói với muội muội:

- Muội không còn là trẻ con, người lớn như vậy rồi, sao lại còn không biết phân biệt nặng nhẹ thế.

So với vết thương nặng sau lưng, Tiểu Bộ đương nhiên sợ tỷ tỷ trách cứ hơn, đau như vậy nhưng vẫn phải giả bộ, không có cách nào lại cợt nhả nữa, kế sách ngày hôm nay chỉ có “ cố tả hữu mà nói nó, tiếp tục nói lời vô nghĩa:

- Tiểu Dung nhi, tỷ đừng nói…Lưu Nhị luyện điều thật có một bộ…Thạch Lựu sát thương muội, gã thét to một tiếng, những con khác đều vồ lại Thạch Lựu. Nhìn muội ánh mắt lộ rõ vẻ đau lòng.

Lưu Nhị cũng tỏ ra đau lòng, Thạch Lựu đả thương người ắt phải chịu phạt, nhưng lần này là oan ức cho nó.

Thời gian mấy câu nói, đại phu đã tới, nhìn vết thương của công chúa lập tức bắt tay vào trị liệu, bận rộn hơn một canh giờ, ông ta cũng đã xong, nói với quận chúa đang đợi ở bên ngoài đã xử lý thỏa đáng, vết thương tuy nghiêm trọng nhưng may mà chưa bị thương đến chỗ nguy hiểm, sau này chỉ cần thay thuốc, điều đưỡng là sẽ mau lành.

Khi đại phu đang trị thương cho Tiểu Bộ đã dùng thuốc an thần, lúc đó Tiểu Bộ đã ngủ một giấc, mấy canh giờ cũng chưa tỉnh, đại phu đặc biệt dặn dò, lần này cảm thấy người bị thương rất quan trọng, nhất định không được đánh thức, cho dù bảo vệ cũng chỉ ở ngoài cửa, không được quấy rầy nàng.

Thừa Hợp cuối cùng cũng yên lòng, cùng với những người khác, nhẹ nhàng rời khỏi phòng.

Nhưng trước khi mọi người rời khỏi, Tiểu Bộ vốn đang ngủ say bỗng choàng mở mắt. Không phải là thuốc an thần không có hiệu quả, mà là nàng miễn cưỡng bản thân không được ngủ, nàng còn có việc chưa làm xong.

Cố sức động đậy cơ thể, trước sau cố gắng mấy lần, cuối cùng cũng rút được cánh tay bị thương ra, hai tay miễn cường tạo thành chữ thập, trong lòng cầu nguyện Phật tổ: Ta đã bị thương rồi, mà còn suýt chết. Trước đây mỗi lần “biết trước” đều là “ ăn cơm trước, trả tiền sau”, vận dụng bản lĩnh đó trước, trời phạt giáng tai họa sau; lần này ta trả tiền trước, đợi vận dụng bản lĩnh..Phật tổ ngài phải ghi nhớ, ta đã trả tiền rồi, ngài không thể tìm Tống Dương tính nợ.

Tiểu Bộ không phải con ngốc, không khí khác biệt trong phong ấp, tỉ tỉ mất hồn bạt vía, “thư tới” của Tống Dương, mình là người biết cuối cùng.., những dấu hiệu này, nàng đâu thể không có chút nghi ngờ.

Tam tỉ không nói, Tiểu Bộ giả ngốc không hỏi, nhưng việc liên quan tới an nguy của Tống Dương, nàng đâu thể thực sự không hỏi…chỉ là không đi hỏi Nhâm Sơ Dung thôi, nàng hỏi trời, nàng có bản lĩnh đó.

Nhưng Tống Dương từng nói, nếu nàng không dùng tới tài bói toán biết trước, thần phạt giáng hóa sẽ rơi lên người hắn, cho nên nàng nghĩ ra biện pháp “ trả tiền trước”, nàng cố ý để Thạch Lựu đả thương mình, đây là “tiên cơm” của nàng.

Sau khi cầu nguyện, trên trời không có sấm, dưới đất không có chấn động, tất cả đều rất yên bình, trong lòng Tiểu Bộ nhẹ nhàng thở ra, Phật tổ không tỏ rõ, hẳn là đã đồng ý rồi. Bây giờ nàng rất mệt mỏi, trong đầu cuồn cuộn nặng nề, lại không có tinh thần để phát động bản lĩnh đó, cũng may phật tổ đã “ thu tiền”, bói toán còn lại tạm thời không cần gấp, đợi ngủ một giấc.. nghĩ tới đây, nàng đã nằm trên tháp ngủ một giấc quen thuộc rồi, hai tay còn đặt thành chữ thập.

Lần này Nhâm Sơ Dung cũng không thể đoán ra tâm ý của Tiểu Bộ, sau khi ra khỏi phòng Tiểu Bộ, nàng cho những người khác lui, tự mình ở lại, giữ ở ngoài cửa của muội muội, cho đến lúc này nàng mới phát hiện Mộc Ân vẫn chưa đi.

Nhâm Sơ Dung sợ nói chuyện sẽ gây ồn cho Tiểu Bộ, làm hiệu với Mộc Ân, đưa bà đi xa một chút, mới hỏi:

- Còn có việc gì sao?

- Lời còn chưa nói xong, vừa nói rồi, mối thù của Tống Dương Sơn Khê Tú sẽ gánh vác, ta muốn hỏi nàng kẻ thù là ai.

Nghe A Li Hán nhắc tới việc Tống Dương gặp chuyện, Mộc Ân luôn chứng thực với Nhâm Sơ Dung, còn chưa kịp hỏi A Li Hán tình hình cụ thể, đương nhiên cũng không biết kẻ thù là ai.

Nhâm Sơ Dung từ chối trả lời, nói:

- Việc báo thù…ta còn đang chuẩn bị..đợi tin của ta đi.

Mộc Ân không dài dòng, gật đầu quay người bước đi, đợi bà ta đi rồi Nhâm Sơ Dung lại lộ ra một nụ cười khổ trên mặt. Báo thù? Mối thù này nên báo thế nào đây, so sánh với tấn công đại Yến còn dễ hơn nhiều so với việc báo thù, ít nhất Đại Yến và Nam Lý giáp nhau, mà Khuyển Nhung và Nam Lý cách xa hàng nghìn dặm cách cả một cái Trung thổ, Nhâm Sơ Dung cho dù muốn lấy trứng chọi đá, nàng cũng không có cơ hội, không có tư cách này.

Vốn dĩ, nàng đã vạch ra một kế hoạch có liên quan tới việc báo thù, tám ngàn Thiền Dạ Xoa tây tiến, bám trụ Thổ Phiên, ngóng trông Nhật Xuất Đông Phương có thể đủ nhớ tới tình nghĩa huynh đệ, xuất binh Khuyển Nhung, ít nhất cũng đòi lại công bằng cho Tống Dương. Đáng tiếc, Thiền Dạ Xoa đã xuất binh một thời gian, bọn họ không phải đi một mình, còn mang theo “Vòng dưỡng” ba trăm hầu tử của mấy trăm năm, khi xuất chinh binh sĩ sắc mặt đều rất hưng phấn, ý chí chiến đấu ngút trời, lúc đó quận chúa còn thực sự nghĩ ràng bọn họ có thể làm dược việc lớn, không ngờ đến bây giờ Thổ Phiên lại sóng êm bể lặng, hoàn toàn không có dấu hiệu náo động nào, thám tử truyền báo cũng không bình thường, Thiền Dạ Xoa sớm đã mất liên lạc, bọn họn giống như tan vào không trung, không biết là lạc đường, hay là đã bị người Thổ Phiên bao vây tiêu trừ.

Thật sự cũng không nằm ngoài dự liệu, Nhâm Sơ Dung làm sao không hiểu, dựa vào tám ngàn ba trăm người, làm sao có thể vì Hồi Hột mà bám trụ Thổ Phiên? Kế hoạch của nàng khả năng thành công là rất nhỏ, chỉ là nếu không làm gì, Nhâm Sơ Dung sẽ không biết ăn nói thế nào với mình, lúc này mới sai Thiền Dạ Xoa xuất chinh.

Cho dù Thiền Dạ Xoa có thể bám trụ được Thổ Phiên, còn không xác định được Hồi Hột có thể xuất binh thảo nguyên không. Huống chi đến nay Thiền Dạ Xoa đã xuống biển, Thổ Phiên bốn phía rất thái bình, ắp lực với Hồi hột rất lớn… tình hình như vậy, Tống Dương ở xa trên đại mạc, làm sao có thể nói nghĩa khí cũng không thể động binh với Khuyển Nhung.

Hơn nữa, quốc gia đại sự, Nhật Xuất Đông Phương còn nói nghĩa khí với Tống Dương sao? Nhâm Sơ Dung cười buồn bã.

Lúc này Nhật Xuất Đông Phương đang được trong ngoài điện thánh hóa cung hô mây gọi gió.

Làn khói trong nõ điếu nhe nhàng kêu, làn khói ẩn khác cuộn long vì khói mà nóng lên trông thấy, giương nanh múa vuốt rất uy phong. Khói nhẹ bị Nhật Xuất Đông Phương hút vào miệng, sau đó phun ra từ lỗ mũi, tràn hun hun thuốc lá.

Quý tộc Hồi Hột phần lớn rất thích hút thuốc lá, nhưng Nhật Xuất Đông Phương lại là ngoại lệ, hắn bình thường rất ít khi lấy ra điếu thuốc của mình, trừ phi hắn gặp phải một vấn đề nan giải.

Trước mặt Nhật Xuất Đông Phương, một người trung niên cúi đầu trang nghiêm.

Người trung niên gọi là Tháp Cách, là nô bộc trung thành nhất của Nhật Xuất Đông Phương, khi Đại Khả Hãn còn trẻ ông ta đã luôn theo bên cạnh chủ nhân, làm việc rất đáng tin cậy, là người có tài cán.

Nhật Xuất Đông Phương từ một vương tử bình thường thành Tát Mặc Nhĩ Hãn, đến hôm nay lại là chủ của đại mạc, một đường đi tới Tháp Cách toàn tâm phục vụ, đương nhiên Đại Khả Hãn cũng chưa từng bạc đãi ông ta, sau khi thành thế đã ra sức đề bạt, đến nay Tháp Cách đã từ nô bộc trở thành quý tộc, thế lực và thực lực đều không thể so sánh.

Sau bữa tối không lâu, Tháp Cách đã tới, lúc trước ông ta đã làm thay chủ nhân một việc, đến giờ chuẩn bị thỏa đáng trở về phục mệnh, chỉ đợi mệnh lệnh cuối cùng của chủ nhân…Nhưng Nhật Xuất Phươn Đông vẫn đắn đo chưa có quyết định, từ lúc Tháp Cách vào cung hắn đã bắt đầu hút thuốc, đến bây giờ hai canh giờ đã qua, Đại Khả Hãn cũng không biết đã đổi qua bao nhiêu làn khói, nhưng vẫn trầm mặc không nói.

Tháp Cách giống như một pho tượng đá, lẳng lặng ngồi một bên, không cử động, càng không lên tiếng thúc giục.

Đột nhiên, “răng rắc” một tiếng từ trong miệng Đại Khả Hãn truyền ra, hàm răng của hắn quá sức, cắn phải điếu thuốc.

Vỡ ra, đâm vào đầu lưỡi, Đại Khả Hãn dùng sức nhổ ra vài cái, một ngụm máu cũng phun ra đất, đồng thời phất tay gỡ đoạn thuốc ra, cuối cùng cũng hạ quyết tâm, nói với Tháp Cách đang đứng trước mặt:

- Đốt.

Tháp Cách cũng không nói nhiều, cúi đầu với chủ nhân, quay người bước đi.

Sau khi Tháp cách đi khỏi, tấm màn che phía sau Đại Khả Hãn rung lên, A Hạ bước ra, từ phía sau bước ra trước ghế, hai chân lại duỗi ra ngồi trên đùi của Nhật Xuất Đông Phương, hai tay ôm cổ hắn.

Nhật Xuất Đông Phương đã đưa ra quyết định, sự do dự và lo được lo mất lúc trước giờ đã trở thành hư không, không chút khách khí sờ vào phía trong áo lót của người đàn bà.

Tuy sớm ở cùng nhau, bị đôi tay đó sờ không biết bao nhiêu lần, nhưng A Hạ vẫn cảm thấy ngứa ngáy khác thường, cơ thể nhanh chóng mềm nhũn ra,

Một đôi nam nữ tình đầu ý hợp, nụ hôn nhẹ nhanh chóng trở lên ướt sũng, người con gái Hồi Hột còn can đảm hơn nhiều so với các cô gái nhà Hán, khi động tình A Hạ nhẹ nhàng vặn vẹo, rút ra cánh tay, giống như con rắn tiến sâu vào quần của Đại Khả Hãn, một đường xuống dưới lại xuống dưới, nhưng khi nàng khó khăn lắm mới tìm thấy, Nhật Xuất Đông Phương cách quần đè tay nàng:

- Nói hai câu đứng đắn trước.

A Hạ dùng sức cắn môi, hắn nói gì nàng đều sẽ nghe, nào sợ trong lòng, ngọn lửa đó trong lòng bây giờ như cháy sạch, nàng cũng sẽ nhẫn lại, không ngờ còn không đợi gật đầu, Nhật Xuất Phương Đông lại cười nói:

- Vẫn là làm chuyện đứng đắn trước đi.

Nói xong, hai tay dùng sức ôm lấy người phụ nữ của mình, trong tiếng cười khanh khách của A Hạ chạy tới chiếc giường mềm mại lớn nhất trong thành của đan tộc Hồi Hột.

Sau khi du dương qua đi, dại Khả Hãn đổ mồ hôi, lật người ngã nằm xoài xuống, trên giường bày ra một chữ lớn, A Hạ vừa mới không sao động đậy, bây giờ bắt đầu bận rộn lên, uống nước để giải cơn khát trong người, lại cầm lấy chiếc khăn lau mồ hôi cho hắn.

Đại Khả Hãn thấy mỹ nhân của mình bận này bận nọ, nụ cười hiện lên roi rói, lại nằm một lúc mới ngồi dậy, giơ tay kéo A Hạ vào trong lòng, bắt đầu nói việc chính:

- Trong nhà nàng chuẩn bị xong chưa?

A Hạ là tiểu quý tộc, thế lực trong nhà không phải quá lớn, nhưng gia tộc của nàng tọa lạc ở phía đông Hồi Hột, cách không xa mấy nơi Khuyển Nhung từng tập luyện, gia tộc có nhiều dũng sĩ, tổ tiên A Hạ mấy đời df là vũ dũng nổi tiếng đại mạc. Là tộc binh dưới trướng nhà nàng không nhiều lắm, nhưng tinh nhuệ vô cùng.

Trước đây không lâu Đại Khả Hãn thông báo cho a Hạ, muốn nàng liên lạc chủ quản trong nhà tập kết tộc binh đợi lệnh, nhưng không nơi phải làm gì.

A Hạ gật đầu:

- Chỉ cần nhận được hiệu lệnh, lập tức có thể xuất chinh.

Khi nói chuyện, nàng tỏ vẻ do dự, Đại Khả Hãn chiêu binh gia tộc nàng, đay là một vinh quang lớn, nhưng bây giờ biên cương vô sự, trong nước thái bình, nàng không nghĩ ra hắn dùng tộc binh của nàng làm gì.