Cái này có gì không thể , Tống Dương không thể chối từ, lại hôn lên tay Tạ Tư Trạc, lần này Tạ Tư Trạc liền cười thành tiếng, rút tay lại che ngực, giống như có điều gì đó rất vui.
Tống Dương bị nàng làm cho mộng mị, muốn hỏi câu “ không đến mức đó chứm thấy hơi làm mất đi quang cảnh, nhưng ngoài câu này ra hắn lại không nghĩ ra gì khác nên nói, rõ ràng không lên tiếng cùng nàng cười.
Vui vẻ một lúc lâu, Tạ Tư Trạc mới dần trở lại bình tĩnh:
- Lúc trước không biết là chàng còn sống. thiếp nói không phải lần này, là mấy năm trước. chàng nằm trong tã lót bị người ta mang đi, mọi người chỉ nghĩ chàng chết rồi, thiếp nhiều tuổi hơn chút đã bắt đầu thủ tiết..
Cách diễn đạt của nàng khá cổ quái, Tống Dương muốn cười, nhưng lại cố nhịn.
Tạ Tư Trạc nhìn hắn:
- Muốn cười thì cứ cười đi, sau này Chàng phải nhớ, trước mặt thiếp không cần phải cố nhịn điều gì, càng không cần cẩn thận, thiếp sẽ không để ý đâu.
Nói xong, liền nở ra một nụ cười điềm tĩnh, chuyển sang chủ đề khác:
- Được biết lão Tứ vẫn còn ở nhân gian, thiếp muốn mời người giúp đỡ, cẩn thận kiểm tra chàng. Đừng hiểu lầm, kiểm tra người không hề có ác ý gì đâu, chàng là phu quân thiếp sẽ lấy, lúc đó thiếp rất hiếu kỳ về chàng .
Việc nhỏ này, dựa vào tính cách của Tống Dương đâu cần để ý, gật đầu xua tay, ra hiệu nàng cứ tiếp tục nói.
- Trước đây không ngờ, cứ kiểm tra là giật mình, hóa ra đàn bà bên cạnh chàng rất nhiều, có công chúa, có quận chúa, có Hạ Cổ, có khiêu vũ, có cả những nha đầu dịu dàng kỳ mỹ, có cả những thiếu nữ thần kỳ tướng mã thiên phú, còn có cả chủ nhân của đệ nhất sơn trang Minh Nguyệt…, tmm giáo cửu lưu cái gì cần có thì đều có hết.
Nói xong, Tạ Tư Trạc giơ một bàn tay lên, xòe ra trước mặt Tống Dương, làm cái tư thế “ một xòe một bóp”.
Tạ Môn điều tra “ cô gia”, những người phụ nữ có liên quan bỗng nhiên đều là trọng điểm, hầu như không có ai mà Tạ Tư Trạc không nghe nói, Tạ Tư Trạc cũng không quan tâm rút cuộc những người phụ nữ đó và Tống Dương có quan hệ thế nào, tất cả đều tính vào hết. Nói đi phải nói lại, từ khi Tống Dương đi tới yến Tử Bình, những người phụ nữ mà hắn gặp thực sự không ít, chỉ là bây giờ hắn đều không nhớ gì hết.
- Nhưng, sau này thiếp chuyển tới thị trấn của chàng .
Không đợi Tống Dương đắc chí, càng không đợi hắn hỏi tỉ mỉ những người phụ nữ này, Tạ Tư Trạc liền hỏi tiếp:
- Sống rất gần với chàng , mới biết những người con gái bên cạnh chàng tuy không ít, nhưng chàng vẫn rất kiên định. Người khác không nhắc, chỉ nói hai người phụ nữ mà Cố Chiêu Quân đặt bên cạnh chàng .
Tống Dương mấy ngày trước nghe nàng nhắc tới Cố Chiêu Quân, biết lão Cố là một người bạn của mình, nhưng việc cụ thể thế nào thì không biết rõ, nghe vậy hơi kinh ngạc:
- Ông ta tặng cho ta hai người con gái sao?
Nói xong, cũng không che giấu điều gì, chỉ cười nói:
- Vẫn là bạn chí cốt.
- Ông ta tặng cho chàng một người là nha hoàn, người kia thì chịu trách nhiệm liên lạc, giúp đỡ chàng .
Tạ Tư Trạc giải thích một câu, tiếp tục chính đề:
- Hai người con gái này ai cũng có phong tình, bất luận đến nơi nào cũng là mỹ nhân thượng phẩm, ờ, không tính tới thẩm mỹ kỳ lạ của Sa dân.
Mưa dầm thấm lâu, nàng cũng học biết được từ “ờ” của Bạch tiên sinh, nghĩ tới thẩm mỹ cổ quái của Sa dân, không nhịn nổi cười:
- Ít nhất hai đóa hoa này là chàng hái. Họ đều là trái ngọt, vô độc, vô hại, chả trách chàng còn có thể lấy lễ để đối đãi.
- Tiếp xúc với chàng lâu như vậy rồi, cũng dần dần hiểu được, con người chàng rất tà môn, làm việc cực đoan, nhưng đối với phụ nữ chàng lại rất biết chừng mực. Bề ngoài mà nói chàng đối với ai cười nói cũng rất thoải mái, kỳ thực ai chàng cũng không quá thân thiết, trừ phi chàng thực sự thích người đó.
Nói tới đây, Tạ Tư Trạc đột nhiên trầm mặc một lúc, khi nói tiếp lại thở dài, dường như hơi thở rơi trên mặt đất, sẽ bị quẳng ngay:
- Ở Yến Tử Bình, chàng đối với thiếp , và đối với Tiểu Cửu, cũng như đối với Nam Vinh không có chút gì khác biệt. Lúc đó chàng không thích thiếp .
Giọng điệu tĩnh mịch, nhưng khóe môi nàng lại khẽ cười:
- Ngày ngày ngủ trong lòng chàng , đổi lại là người khác đều sẽ không chịu nổi, chàng động chân động tay thiếp đều không để ý…Thế nhưng, chàng vừa hôn lên tay thiếp …thiếp cho rằng….với tính cách của chàng , hôn vào tay thiếp …Chàng …
Nói chuyện đứt quãng, cố gắng thế nào cũng không che giấu được sự co quắp trong lòng, Tạ Tư Trạc cắn môi, hít một hơi rất sâu:
- Chàng có lẽ cũng thích thiếp rồi.
Bảy từ ngắn ngủi, một câu hỏi ngắn, một lần nữa quay về với giọng bình tĩnh, ánh mắt trong suốt của Tạ Tư Trạc sáng ngời, giống như bộ dạng nói chuyện phiếm, lặng lẽ nhìn Tống Dương, mắt cũng không chớp, bất cứ ai cũng không thể nhìn ra cảm xúc gì trong đó, phảng phất một con suối không lan truyền. Cũng chỉ có mình nàng rõ, thời khắc này nàng nhìn ngắm không phải là ánh mắt của Tống Dương, mà là hai hàng lông mày của hắn.
Ngay cả Tống Dương cũng chưa phát hiện ra cái chi tiết nhỏ này, nàng không muốn, không dám đối diện, chính là nàng thật sự không dám đối diện.
Không có gì phải che giấu, Tống Dương thản nhiên gật đầu, như theo nàng nói, hắn rất thích nàng, ít nhất là bây giờ rất thích.
Nàng là một cô gái xinh đẹp, có lẽ tuy không phải là nghiêng nước nghiêng thành, nhưng cơ thể uyển chuyển, trái tim kiên cường của nàng nhiều khi bình tĩnh mà đôi khi lại nhảy nhót; phảng phất như bậc tiền bối, nói với Tống Dương lí do“ thiếp cố gắng không nhắc tới chuyện này nữa, đợi chàng dần dần thức tỉnh”; dường như rất thân thuộc, chăm sóc Tống Dương rất tận tình, giống như một vị hôn thê mới, trước sau không quá ba cái áo, lại khiến nàng vui mừng không để yên; lại giống như một đứa trẻ mồ côi ba đời, không có lý nào thậm chí cũng không có chỗ dựa, cứ mặc nhiên tin tưởng Tống Dương…những điều này đều là sự phong tình của nàng.
Mà điều quan trọng hơn là, trong sự mất trí nhớ, Tống Dương lại không thể dựa dẫm vào nàng, một chút thân cận, có thể trong hoàn cảnh như vậy gặp được Tạ Tư Trạc, rõ ràng là ông trời đã rất yêu thương và ban ân cho Tống Dương rồi.
Tình cảm đơn giản nhất, Tống Dương thích nàng, nguyện mãi cùng nàng, hôn lên tay nàng là thể hiện tâm ý trong lúc vô tình, đương nhiên cũng có thể cho là đùa giỡn.
Nhưng Tống Dương không ngờ tới một điều là, sau khi mình gật đầu xác định tâm ý với Tạ Tư Trạc, thái độ của nàng đột nhiên trở lên cổ quái lạ thường, giống như muốn khóc rồi lại như muốn cười, hai hàng lông mi nhíu lại như đầy sự uất ức, ánh mắt sáng ngời giống như mèo nhìn thấy cá.
Đừng nói Tống Dương cái gì cũng không nhớ, cho dù hắn có nhớ lại tất cả mọi chuyện của kiếp này và kiếp trước đi nữa, cũng chưa từng gặp một người nào có thái độ phức tạp biểu lộ trên mặt như thế, không đợi Tống Dương hỏi, Tạ Tư Trạc đột nhiên sặc nước miếng, bắt đầu ho.
Cơn ho khan kịch liệt kéo đến, cơ thể nàng rung lên, cả khuôn mặt nhỏ nhắn đều đỏ bừng, hai tay không có cách nào ngừng run rẩy…còn cả nước mắt, giàn dụa chảy.
Tống Dương muốn đỡ nàng ngồi xuống, nhưng lần này Tạ Tư Trạc lại bỗng nhiên không nghe lời, tránh đôi tay của hắn, ra sức che mặt bằng tấm da sói, một mình đi vào trong bóng tối, lại tiếp tục ho và khóc.
Phải biết rằng trong những ngày này, hai người sớm tối bên nhau, ban ngày thì nắm tay, buổi tối lại chung giường, chung gối, trước đây tuy không làm chuyện gì trái với đạo lý, nhưng hai người rõ ràng là một đôi tình nhân, những người bạn bình thường không thể nào thân thiết như hai người bọn họ. Tống Dương cho rằng, cả hai đều hiểu tình ý của đối phương, song lúc này lại hoàn toàn không hiểu Tạ Tư Trạc đang làm sao.
Một lúc lâu sau, xốc tấm thảm lên, Tạ Tư Trạc ngồi dậy, hai tay ôm hai đầu gối, tự mình ôm lấy mình, suốt sau đó nàng ngồi theo tư thế quen thuộc của mình, sẽ khiến nàng ấm ấp hơn.
Tạ Tư Trạc lau nước mắt, ngẩng đầu nhìn Tống Dương, đôi mắt vừa khóc hơi đỏ, nhưng lại càng sáng:
- Chàng chắc không còn nhớ nữa, trước đây thiếp từng nói với chàng : trên thế gian này thiếp chỉ còn lại chàng là người thân duy nhất…Nhưng thiếp và chàng nào được coi là thân thích gì ? Giữa thiếp và chàng không có cùng huyết thống, hai mươi năm trước chưa từng gặp nhau, thiếp và chàng liên hệ duy nhất chỉ là ngày 16 tháng 8 Cảnh Thái năm thứ 4, khi nhà chàng bày rượu mừng chàng trăm ngày tuổi, cha thiếp tặng cho chàng một tờ giấy đỏ, viết ngày tháng năm sinh của thiếp lên đó.
- Đính hôn cho một em bé, giữa chúng ta chỉ có như vậy.
Những việc mà Tạ Tư Trạc nói, Tống Dương hoàn toàn không nhớ, nhưng nàng mặc kệ, lại nói tiếp:
- Một thứ “hữu danh vô thực”, thậm chí ngay cả “danh” cũng không phải một vị phu quân được chỉ hôn hợp tình hợp lý như vậy, chính là người thân duy nhất của thiếp trên cõi đời này.
Tạ Tư Trạc liền nở ra một nụ cười, có chút chế giễu:
- Thiếp thường tự cười mình vụng về, người thân này nhận rồi thì có tác dụng gì chứ. Nhưng thiếp không có cách nào, nào sợ người thân là Chàng , “thân” mới miễn cưỡng làm sao, làm sao lại tự lừa mình dối người, nhưng chỉ cần chàng còn ở đây, thiếp sẽ không phải chỉ có một mình.
Tạ Tự Trac kéo tay Tống Dương áp lên mặt mình, ngữ khí nhẹ nhàng thậm chí có chút mờ ảo:
- Thiếp có một vị phu quân chỉ hôn, đáng tiếc, cách nghĩ của phu quân thiếp rất kỳ lạ, hắn không để ý tới tính mạng của cha mẹ, cũng không quan tâm tới Tạ môn của chúng thiếp rút cuộc có bao nhiêu người cùng với bao nhiêu sự nhẫn nại, hắn chỉ lấy người phụ nữ mà hắn thích làm vợ. Đáng tiếc, lúc đó chàng không thích thiếp, chàng có ý định, cũng sẽ không lấy thiếp, chàng nói với thiếp chàng là bạn của thiếp …Người thân và bằng hữu không giống nhau, khác biệt rất lớn.
- Nhưng bây giờ hoàn toàn thay đổi rồi… chàng có thể hiểu không? Trước đây đều là tự thiếp lừa mình, cho đến khi nãy chàng gật đầu, Tống Dương thích Tạ Tư Trạc, thiếp mới thực sự có một người thân, thiếp không biết nên khóc hay nên cười, thiếp …thiếp cảm thấy mình sắp chết.
Nói tới đây, Tạ Tư Trạc lại không kìm nổi, cuối cùng khóc lớn một trận.
Hắn thích mình, người thân này rút cuộc “ đã quay trở về”, cuối cùng không cần lừa mình dối người nữa, Tống Dương của nàng cũng trở nên rõ ràng, trở nên rất thật.
Tống Dương bị những lời của Tạ Tư Trạc làm cho hồ đồ, đối với trước đây của bản thân lại thêm chút hiếu kỳ, nhưng nhiều hơn là sự đau lòng, một Tạ Tư Trạc như vậy, bất cứ ai cũng không thể thờ ơ? Huống hồ, hắn bây giờ là thực sự để ý tới người phụ nữ này, vừa nhẹ nhàng an ủi, vừa giúp nàng lau nước mắt, chân tay luống cuống.
Tạ Tư Trạc trước giờ chưa từng gây phiền phức cho ai, càng không phải là người phụ nữ hễ khóc là không thể ngừng, rất nhanh đã thu lệ lại, hết tiếng nấc, lại lau mặt, lại cuộn mình vào lòng Tống Dương, đôi mắt khép hờ tận hưởng, sau thời khắc đó nàng lại đột nhiên cười, xoay người trong lòng Tống Dương, bốn mắt nhìn nhau:
- Chàng chắc không ngờ, nhưng là một người không an phận, kết quả đã gây ra đại họa như vậy.
Tống Dương cũng cười, còn chưa kịp trả lời, Tạ Tư Trạc lại hít sâu một hơi:
- Nói một lần nữa nghe xem sao.
Tống Dương ngạc nhiên:
- Nói gì?
Tạ Tư Trạc cười mà như không cười, không đáp lại, chỉ nhắc:
- Nói một lần nữa nghe xem sao.
Tóm lại Tống Dương cũng phản ứng rất nhanh, nghĩ một lúc hiểu ra ý của nàng:
- Ta thích nàng.
- Nói lại ba lần.
Tạ Tư Trạc có chút ít lòng tham.
Nhưng khi Tống Dương vừa nói hai lần, nàng đã chặn lại, hôn lên môi Tống Dương..nàng rất vui, hôm nay đã có thu hoạch lớn rồi, thu hoạch được một người thân, thu hoạch được một phu quân, mà còn rất khéo, người mà nàng thu hoạch được chính là người mà nàng yêu.
Tạ Tự Trạc hôn rất nhẹ và rất nhanh, dựa vào bổn ý của nàng, chỉ là nhẹ nhàng tiếp xúc với hắn rồi nhanh chóng tách ra. Nhưng nàng quên mất, vừa rồi Tống Dương hôn lên tay nàng, nàng có cảm giác như bị sét đánh, bây giờ bốn môi dính lấy nhau, cảm giác rõ ràng là trời long đất lở, dường như là từ trên bầu trời phi xuống vực sâu, trong đầu nàng loạn lên, cả người nàng đều cứng đơ.
Tống Dương không nhàn rỗi, hung hăng hôn lại.
Tạ Tư Trạc hoàn toàn tách ra, không biết trong lòng kích động thế nào, còn cả người vốn yếu ớt, lại có lẽ vừa rồi cảm xúc rung chuyển kịch liệt khiến nàng tinh thần bất ổn, nụ hôn sâu, hai mắt nghiêng người, cơ thể bỗng mềm nhũn, lại ngất đi.
Đêm nay trôi qua đầy kích thích.
Trước đây những học thức về y còn sót lại trong kí ức, Tống Dương hiểu được việc nàng ngất là do cảm xúc quá mạnh, không có hại cho cơ thể, trái lại sẽ nhanh chóng tỉnh lại sẽ có điều không ổn, lúc này giúp nàng kê gối, đắp thảm cho nàng xong, để nàng ngủ một giấc.
Tạ Tư Trạc nghỉ một giấc bỗng tỉnh lại, nhưng trong đầu còn có chút hỗn độn, mở to mắt nhìn Tống Dương, lại nghĩ lại những việc vừa xảy ra, nàng thử dò hỏi:
- Thiếp ngất à?
Tống Dương sắp phát điên rồi:
- Ta không làm gì cả, chúng ta ngủ thôi, có việc gì cũng để nàng khỏe lại rồi nói.
Sau khi tỉnh lại tốc độ hồi phục rất nhanh, Tạ Tư Trạc cười khanh khách, giơ tấm thảm trên người lên, nhảy cẫng lên hai tay ôm lấy cổ Tống Dương:
- Hôn thêm một lần rồi đi ngủ…
Kết quả vừa hôn lên, nàng đã không nhịn được cười, phá tan phong cảnh.
Sau khi hôn xong, Tạ Tư Trạc lại ngồi:
- Tống Dương, râu của chàng rậm rạp, sau này không cạo sạch sẽ không hôn chàng nữa.
Tống Dương cũng cười, đùa với nàng:
- Rất đẹp trai mà? Nàng không biết môi của nàng rất đầy đặn, vừa vặn quá.
Tạ Tư Trạc cười ha hả, khi vui, cho dù không có chuyện gì thú vị cũng có thể trêu người thiếp ..lại thuận miệng nói chuyện phiếm, Tống Dương thấy cảnh sắc bên ngoài có chút ánh sáng mênh mông, thúc giục nói:
- Mau ngủ thôi, ngày mai còn lên đường.
Nhưng Tạ Tư Trạc lại lắc đầu:
- Không ngủ nữa, hôm nay thức cùng chàng cả đêm, từ đêm mai trở đi, không thể ngủ như vậy..
Nụ cười trên mặt Tạ Tư Trạc biến mất, cúi đầu tìm một lát, khi nói tiếp giọng nói lại trở lên bình tĩnh:
- Chàng cũng biết, thiếp từ khi một tuổi đã gả đến Phó gia, cho dù chàng đã chết hay còn sống, Tạ Tư Trạc này đều sẽ là thê tử, là người của Phó Di. Lần này trước khi xảy ra chuyện, bất cứ khi nào chàng muốn, thiếp đều gật đầu đồng ý, thiếp vốn là của chàng. Nhưng bây giờ không giống nữa, không thể không giữ lễ nghĩa.
Tống Dương không kiềm chế được, ngắt lời nói:
- Lúc trước, Ban đại nhân có từng hỏi nàng, Sa dân có ngày lễ quốc khánh, ngày lễ kết hôn.
Lần đó, Ban đại nhân có ý tác hợp hai đứa nhỏ, trước khi ông ấy tìm Tạ Tư Trạc đã từng hỏi ý kiến Tống Dương trước, Tống Dương lúc đó còn rất vui vẻ, vui vẻ gật đầu đồng ý, nhưng khi Ban đại nhân tìm Tạ Tư Trạc bị từ chối trở về, ông không hề vui vẻ, không muốn xen vào việc riêng của họ.
Sự tình còn chưa nói hết, Tống Dương cũng không hỏi nguyên nhân, tạm thời buông xuôi.
Đợi sau khi Tạ Tư Trạc gật đầu, Tống Dương lại nói :
- Ngày tốt của Sa dân đã qua, nhưng chúng ta là người Hán, cũng không cần theo ngày hội của họ.
Ý của hắn đã rõ,nếu Tạ Tư Trạc đồng ý, hai người sẽ nhanh chóng kết hôn, ở nơi nào hắn không sao, cử hành nghi thức thế nào hắn cũng không để ý, chỉ cần nàng đồng ý, nàng vui là được.
Tống Dương cho rằng trước đây Tạ Tư Trạc không đồng ý sự tác hợp của Ban đại nhân, là vì nàng không biết tâm ý của hắn, lại cho rằng nàng nhắc tới “ không thể không giữ phép tắc” là muốn có danh phận chân chính.
Hắn nghĩ như vậy là bình thường, dù sao Tạ Tư Trạc vừa mới vui như vậy, cho dù là thằng mù cũng nhìn ra nàng muốn lấy, muốn gả cho Tống Dương. Không ngờ Tạ Tư Trạc lại lắc đầu:
- Bây giờ không thể không giữ phép tắc, càng không thể kết hôn, nhưng chàng đừng hiểu lầm, không phải vì thiếp không muốn lấy, cũng không phải thiếp không thể cùng ngủ với chàng, là.. là một nguyên nhân quan trọng khác.
Câu sau, nàng còn chưa thể nói ra, chỉ nhớ kỹ ở trong lòng. Tống Dương, thiếp đã lợi dụng rồi.
Không thành hôn, là vì ba người: Tống Dương, Tiểu Bộ, Sơ Dung.
Tống Dương không nhớ rõ chuyện cũ, nhưng Tạ Tư Trạc biết tất cả.
Tống Dương đã có dấu hiệu hồi phục trí nhớ, nhớ ra tất cả là chuyện sớm muộn, một ngày kia hắn sẽ nhớ ra, nhớ tới trong nhà vẫn còn có người đang khổ sở chờ đợi, hai vị thê tử đang đợi được gả đã vì hắn mà trả giá vô số chuyện, nhưng hắn lại lấy một người phụ nữ khác trước, lúc đó Tống Dương sẽ phải xử lý thế nào?
Mà một điều quan trọng nữa, bất luận là Tiểu Bộ và Sơ Dung đều đối xử với Tạ Tư Trạc rất tốt.. Tạ Tư Trạc hiểu rõ, nếu không xảy ra chuyện Tống Dương sẽ không thích nàng, do đó nàng cảm thấy mình bị coi rẻ. Đây là một ý niệm rất đáng cười, nhưng nàng thực sự cảm thấy như vậy. Nàng hận vì không thể lấy được Tống Dương, nhưng nàng không thể cướp trước mặt Tiểu Bộ và Sơ Dung.
Cho tới bây giờ,tuy rằng không nói, nhưng Tạ Tư Trạc vẫn nghĩ cho người khác rất nhiều.
Mấy ngày trước nàng từ chối sự tác hợp của Ban đại nhân, cũng là vì nguyên do này. Chưa nói tới nghĩa khí, chỉ là cảm thấy mình không thể làm như vậy, cũng không muốn tương lai Tống Dương phải khó xử.
Còn về việc giao thân xác cho hắn, nàng sớm đã coi mình là người của hắn, nếu là trước đây, cho dù không có danh phận, hắn muốn lúc nào cũng được, nhưng bây giờ không được nữa. Lí do rất gần, lúc này nếu không giữ phép tắc, lại có khác gì với việc bắt Tống Dương phải lấy mình đâu ?
Tạ Tư Trạc nói một câu khiến Tống Dương có chút không hiểu:
- Đợi trí nhớ của chàng hồi phục, chắc sẽ không quên những gì đã trải qua bây giờ, phải không.
Lại không phải hai chọn một, cho dù Tống Dương muốn hòa thân với Công chúa, kết hôn với quận chúa, hắn cũng sẽ không thể quên được những tiếng khóc và lúm đồng tiền của Tạ Tư Trạc đêm nay, cho nên Tạ Tư Trạc lại cười:
- Hôn sự của chàng và thiếp phải đợi sau khi chàng nhớ ra chuyện cũ, có một ngày chàng hồi phục lại trí nhớ, chàng nói cưới bao giờ, thiếp sẽ cưới lúc đó, quyết sẽ không, quyết sẽ không hối hận.
Sự giải thích của Tạ Tư Trạc không rõ ràng, nhưng thái độ của nàng lại rất rõ: đợi Tống Dương hồi phục trí nhớ, đến khi đó sẽ bàn chuyện cưới xin.
Tống Dương hỏi lại:
- Vậy nếu ta không bao giờ nhớ lại thì sao?
- Không được chơi xấu.
Tạ Tư Trạc cười.