Chương 290: Làm nó thành yên ngựa

Tống Dương giật mình tỉnh dậy, nghe thấy tiếng huyên náo, mơ hồ đoán được chắc đã xảy ra chuyện, gắng sức ngồi dậy, nhưng do cả người mấy chục vết thương nên kết quả dù gắng sức hắn vẫn không dậy nổi mà lại đau đớn ngã vật xuống giường.

Tạ Tư Trạc đang ở bên chăm sóc hắn, giật mình vội vàng an ủi:

- Không có chuyện gì, đừng hoảng sợ, rất bình an mà.

Động tác vừa rồi quá mạnh khiến Tống Dương đau đến ứa nước mắt, nhưng sự đau đớn ở thân thể cũng khiến trí não hắn thêm tỉnh táo hơn. Bởi vậy hắn nhận ra rằng mặc dù bên ngoài vô cùng ồn ào, nhưng tiếng la hét của Sa dân là tiếng reo của sự sung sướng, từ già tới trẻ đều rất hoan hỉ.

Tống Dương ngạc nhiên nói:

- Xảy ra chuyện gì vậy?

Tạ Tư Trạc đáp:

- Đúng là có sói, đội quân trinh thám của Sa dân đã tìm được bầy sói đúng như sự dự đoán của Sa vương, trên sa mạc có nhiều bầy sói tụ hợp với nhau, quy mô lớn chưa từng thấy. Vả lại số lượng sói vẫn còn tiếp tục tăng thêm … Buổi sáng ngày hôm kia đội quân đi thăm dò về báo, Sa vương liền dẫn đại quân đi tiêu diệt bầy sói vừa mới quay về. Nghe nói là đánh thắng trận oanh liệt, một bầy sói lớn đã bị bọn họ đánh tan.

Tống Dương có chút ngờ vực, không phải là nghi ngờ việc đánh tan bầy sói, mà là thời gian:

- Lính trinh sát báo lại, hôm kia mới xuất binh, giờ đã trở lại rồi? Ta đã ngủ bao lâu rồi?

Tạ Tư Trạc đưa lên bốn ngón tay:

- Đã bốn ngày rồi, chàng đúng là không chịu thua kém, bây giờ đừng nói đến Sa dân, Sa vương, ngay cả đến ta cũng tin là chàng có bệnh ham ngủ.

Tống Dương cũng vô cùng ngạc nhiên:

- Đã ngủ bốn ngày?

Nói xong lại lắc đầu cười:

- May mà bị đánh thức dậy, nếu ngủ tiếp có khi bị khát mà chết.

Nói xong lại cảm thấy lời nói không hợp lý, sau khi tỉnh lại hắn chỉ thấy bụng đói không chịu nổi chứ không thấy khát nước.

Tạ Tư Trạc cười:

- Không thể chết khát, mỗi ngày chàng đều ngồi dậy hai lần, không hề mở mắt, đòi ta cho uống nước, uống chán rồi lại nằm xuống ngủ tiếp. Xem ra chàng ngủ say đến mức quên cả việc đã uống nước.

Tống Dương gật đầu, nhưng cố nhớ lại giấc mơ của mình hắn lại lắc đầu:

- Lúc đầu ta đã ngủ rất ngon, không nhớ được cái gì, nhưng về sau đầu óc kêu ong ong, như nằm mơ thấy ác mộng, nhưng giờ không thể nhớ đã mơ thấy gì.

Nói rồi, hắn cẩn thận cố gắng ngồi dậy, Tạ Tư Trạc định đến đỡ, nhưng Tống Dương nhìn thấy thân hình mảnh mai của nàng sợ rằng mình không vững sẽ đè lên nàng, không dám nhờ nàng giúp liền nói:

- Nằm mơ lung tung có khi không phải là chuyện xấu mà hẳn là dấu hiệu của trí nhớ đang hồi phục.

Đến lúc này, Sa vương vừa về đến doanh trại, Bạch Âm huy động đại quân quy mô chưa từng có, đã đánh tan được bầy sói lớn chưa tập trung xong. Nhưng nói đến “giết” số lượng sói bị Sa dân đánh chết cũng không nhiều lắm, tất cả chỉ hơn một nghìn con.

Nhưng những con sói chết dưới tay Sa dân theo lời Sa vương thì không phải hạng tầm thường, nếu không là sói chúa, thì là con có uy lực trong đàn, hoặc là những con hung dữ nhất. Sa dân đã xóa sạch bầy sói thủ lĩnh, những con còn lại chạy toán loạn như rắn mất đầu, chúng không còn có thể gây nên sóng gió gì nữa.

Có thể phát hiện được bầy sói, không thể không kể đến công của Tống Dương, Sa vương tới là để đưa vật phẩm tạ ơn. Sa vương đưa đám người Tống Dương đến một bãi đất trống, vừa đến gần đã xộc vào mùi máu tươi tanh nồng. Lần này ra quân thắng lợi, tất cả da sói mới lột xong đều chất đống ở đây, Sa dân đang dựa theo chất lượng màu lông sói để phân chia thành ba đống. Đống thứ nhất, màu lông pha tạp vừa nhìn đã biết không có thứ gì tốt. Đống thứ hai tốt hơn một chút, nhưng chỉ coi là bình thường không có gì đặc sắc. Đống thứ ba thì quả là khác biệt, màu lông sói trong đó rất đồng nhất, hoặc là trắng như tuyết, hoặc là đen tuyền, hoặc đỏ rực như lửa, trong mỗi tấm da không thể tìm thấy một sợi lông khác màu lẫn tạp vào. Mang đến Trung thổ đều là hàng thượng phẩm bậc nhất.

Sa vương chỉ vào đống da sói, cười hỏi Tống Dương:

- Tặng ngươi ba mươi tấm đủ không, ngươi thích miếng nào tự ngươi chọn.

Đống da sói thượng phẩm cuối cùng, tất cả cũng chỉ có khoảng năm sáu mươi tấm. Sa vương lập tức cho Tống Dương ba mươi tấm, cũng đủ thấy sự hào phóng. Tống Dương không khách khí, cười hà hà gật đầu tạ ơn, giơ tay chỉ vào một tấm da:

- Những cái khác thì tùy, ta chọn tấm này.

Sa vương nhìn theo hướng tay hắn chỉ, cười nói:

- Quả là tinh mắt.

Tống Dương cũng cười đáp lại:

- Nó như vậy, không nhìn ra mới khó.

Trong đống da sói thượng phẩm chủ yếu là ba màu sắc đen, trắng, đỏ. Chỉ có miếng Tống Dương chọn là đặc biệt nhất, nó màu vàng óng ánh.

Khi nói xong Tống Dương đi lên phía trước lôi tấm da sói đó ra, trải trên mặt đất, lập tức líu lưỡi nói:

- To như vậy, phải bằng da của một con bò đực nhỏ.

Sa vương gật đầu nói:

- Là con sói già, đã thành tinh rồi.

Lão lang trước kia hẳn là thuộc dòng hoàng thất trong loài sói, không biết đã sống trên thảo nguyên mấy chục năm, những con sói đầu đàn cũng vì có nó mới quy tụ lại được với nhau. Theo phỏng đoán của Sa vương nếu không có nó lũ sói từ lớn đến bé chưa chắc tụ lại với nhau nhiều như thế. Khi Sa dân đánh tới, phát hiện, răng nanh của nó đã rụng hết rồi, móng vuốt cũng mòn vẹt không còn đầy đủ. Nhưng bộ lông trên người nó thì bóng mượt vô cùng, màu sắc vàng óng đến chói mắt.

Chọn xong da sói, cũng không thể mang đi ngay, da sói vẫn chưa được xử lý, không thể bảo quản lâu được. Giờ chỉ là để Tống Dương chọn trước, những việc còn lại không cần hắn bận tâm, Sa dân sau khi làm xong sẽ đưa lại cho hắn.

Những tấm da khác thì dễ làm, duy chỉ có tấm da sói màu vàng đó, Sa vương hỏi lại Tống Dương:

- Tấm da này làm thành thảm hay áo lông?

Tống Dương nhìn về phía Ban đại nhân và Tạ Tư Trạc:

- Các ngươi muốn làm thành cái gì?

Ban đại nhân cả đời làm quan lớn, đồ gì tốt đều đã biết đến, nên không thèm để ý:

- Đừng hỏi ta, ta không cần, hỏi con nha đầu này đi.

Tạ Tư Trạc nhìn tấm da sói lại nhìn Tống Dương:

- Có thật là cho ta quyết định? Có thể làm thành yên ngựa không?

Tống Dương khó chịu, Sa vương ngạc nhiên, Ban đại nhân thoáng chút cười mỉm… Tạ Tư Trạc vẫn chưa nói hết:

- Chế nó thành yên ngựa, những thứ khác không cần nhưng đầu sói thì nhất định phải giữ lại để gắn vào phía sau hoặc đặt phía trước.

Sa dân không giỏi cưỡi chiến mã, nhưng bọn họ cưỡi ngựa thay đi bộ, Sa vương nhíu mày nói:

- Làm thì được, không thành vấn đề, nhưng mang thêm cái đầu sói, khi cưỡi rất vướng víu. Cái yên ngựa như thế chỉ là vật trang trí.

Tạ Tư Trạc lắc đầu nói:

- Không sao hết, vật trang trí thì trang trí, đầu sói nhất định phải có.

Tống Dương càng bực mình:

- Làm thành yên ngựa, có ý nghĩa gì?

Tạ Tư Trạc cười với Tống Dương:

- Đây là món quà, không lâu sau sẽ đem ra để làm quà tặng.

Tống Dương đã bình an vô sự trở về, những việc trước phải làm sau vẫn tiếp tục phải thực hiện, không thể làm mất đồng minh là dân tộc Hồi hột. Chờ bọn họ rời khỏi thảo nguyên hoang vu này, nơi đầu tiên đi đến sẽ là Hồi Hột. Đây là quà tặng mà Tạ Tư Trạc chuẩn bị để Tống Dương tặng cho nghĩa huynh.

Khuyển Nhung coi sói là vật tổ, Đại Thiền Vu tự phong mình là sói chủ, thuộc hạ dưới trướng là tự xưng là lang tốt. Nếu mỗi buổi sáng khi mặt trời mọc ở đằng Đông, đem một đầu sói chúa cưỡi dưới khố, chà cái mông đít lên, ý tứ trong đó không nói cũng biết. Món quà này là tấm lòng chân thành dành để dâng lên Đại Khả Hãn.

Tống Dương đến việc mình còn có một nghĩa huynh cũng quên, chứ nói gì đến tặng quà, nhưng Ban đại nhân có thể hiểu được ý của Tạ Tư Trạc nên trên mặt lộ ra vẻ cười đó.

Đúng lúc đó, hoàng hôn buông xuống, Sa vương đã đánh tan bầy sói khải hoàn trở về, mang theo xác của hơn một ngàn con sói đói, vì thế bữa cơm chiều trong doanh trại tràn ngập không khí hân hoan chúc mừng.

Thịt sói được treo trên đống lửa, trong doanh trại ca hát vui mừng, thật là một không khí náo nhiệt, duy chỉ có một hương vị không được hoàn mĩ, thịt sói nướng trên ngọn lửa có mùi khét cổ quái, mang theo chút chua xót, khiến cho người ta không thoải mái, so với nướng thịt linh dương còn kém xa.

Mà Sa dân cư xử với Tống Dương cũng đúng như lời Sa vương đã cam đoan, coi hắn là khách quý, rất cung kính và thân thiện.

Không thể lấy công chuộc tội, nhưng thù hận cũng sớm tiêu tan, Việc Tống Dương giết mấy chục tên người Bạch Âm, Sa dân cũng không hề lộ ra chút oán hận, việc này có lẽ liên quan đến tín ngưỡng tâm linh của Sa dân. Về phần chịu tội và trừng phạt, đều giao phó cho thần linh định đoạt, trước khi có mưa xuống, Tống Dương vẫn là khách quý, là ân nhân của họ.

Cho nên ba người Hán bọn Tống Dương, đều nhận được miếng phần sói rất lớn. Nghe đâu, thịt của con sói già màu vàng dai, khó nhai, vị chua, nhưng Tống Dương đã ngủ mấy ngày liền không ăn gì, không để ý nhiều, hắn ăn no xong, mới chùi miệng bóng mỡ nói với đồng bọn:

- Thật ra không có gì ngon.

Ban đại nhân bị hắn chọc cười:

- Không ngon, sao ngươi còn kêu Sa dân gắp thêm ba lần thịt.

Tống Dương cũng cười:

- Chỉ vì bụng quá đói thôi.

Ăn uống no say, ba người bọn họ ngồi bên trại lửa, xem Sa dân múa hát. Không lâu sau, Tạ Tư Trạc thì thào vào tai Tống Dương:

- Chàng có thể giúp ta một việc được không?

Tống Dương tự nhiên gật đầu, Tạ Tư Trạc không nói ngay muốn hắn giúp việc gì mà nàng bảo hắn chờ, nàng vui mừng đến nhảy dựng lên, tìm vài người phụ nữ Sa dân đã quen biết, vội vàng lục tục không biêt kéo nhau đi đâu.

Khi Tạ Tư Trạc trở về, lễ chúc mừng của Sa dân đã đi đến hồi kết, người trong bộ tộc hầu hết đã đi ngủ rồi, số còn lại là những đôi nam nữ tân hôn, vẫn còn ngồi quanh đống lửa, khe khẽ nói chuyện, thỉnh thoảng lại có tiếng thiếu phụ cười rúc rích… Tạ Tư Trạc trán lấn tấm mồ hôi, mắt sáng long lanh, không nói gì thêm chỉ kéo tay Tống Dương cùng nhau về “nhà”

Vào trướng rồi, Tống Dương mới phát hiện, ở giữa lều là một cái thùng gỗ lớn, chứa đầy nước hơi nóng bốc nghi ngút, thò tay vào nước rất ấm.

Tống Dương đã bao nhiêu ngày không được tắm rửa, giờ nhìn thấy bồn tắm, cảm thấy từ đầu đến chân đều ngứa ngáy, chỉ muốn nhảy ngay vào thùng nước, nhưng đành cắn răng lại, lắc đầu thở dài:

- Trên người có nhiều vết thương quá, bây giờ không thể nhúng vào nước được.

Tạ Tư Trạc mỉm cười:

- Thiếp biết chàng giờ không thể tắm rửa, bồn tắm này không phải chuẩn bị cho chàng.

Nói rồi, lời của nàng nhỏ dần:

- Muốn nhờ chàng giúp… giúp ta canh ở bên ngoài, ta muốn tắm, không phải là Sa dân không cho, nhưng mà ta không yên tâm, nên không dám tắm.

Sa dân không ngược đãi tù binh, huống chi trong mắt bọn họ Tạ Tư Trạc và Ban đại nhân không phải là tù binh mà là đồng tộc của bọn họ, nhưng Sa dân dù có thân thiết như thế nào, Tạ Tư Trạc cũng không thể mở lòng với họ được.

Cho đến tận khi Tống Dương trở về, nàng mới cảm thấy an toàn… Tạ Tư Trạc nói giọng hờn dỗi:

- Hai tháng rồi, nếu không tắm rửa ta không muốn sống nữa, ta chết rồi.

Đó là câu nói không hay, nhưng lại được nói ra từ cái miệng xinh xắn của nàng, nghe thấy thế Tống Dương cũng thấy lòng chua xót, cười nói:

- Yên tâm, không chết được, có ta ở đây sẽ canh gác cho nàng, ta mũi dài, tai to, là lính gác tốt nhất, nàng yên tâm tắm đi, con kiến cũng đừng hòng lọt vào.

Nói xong Tống Dương đi ra ngoài trướng vải, ngồi trên chiếu canh giữ ngoài cửa. Không ngờ vừa ngồi xuống, Ban đại nhân ở lều trại đối diện trước mặt thò đầu ra nói:

- Làm sao mà bị đuổi ra ngoài thế?

Tống Dương lắc đầu:

- Không phải là bị đuổi ra ngoài mà là…

Nói được nửa câu, hắn cảm thấy không cần thiết để nói ra:

- Không phải, ta vừa mới ra ngoài, người cũng liền biết. Ngươi buổi tối không ngủ cứ nhìn chằm chằm chúng ta làm gì?

Ban đại nhân trợn mắt, không biết trả lời thế nào, thụt đầu vào trong lều không có phản ứng gì nữa.

Rất lâu sau đó, cho đến tận đêm khuya, Tống Dương ngồi không nhàm chán, nghe thấy tiếng xối nước ào ào trong trướng lại càng thấy vô vị… Cuối cùng, tiếng nước chảy ngừng lại, một lúc sau, trướng hé lến một chút, một cánh thay thò ra, không đợi Tống Dương quay đầu lại, liền kéo Tống Dương vào trong trại.

Tạ Tư Trạc chải đầu qua loa, không thấy nàng phấn chấn mà chỉ thấy nàng run cầm cập, khuôn mặt nhỏ nhắn trằng bệnh, run run nói:

- Bên ngoài lạnh quá, lạnh đến cóng cả người rồi?

Tống Dương không biết nên cười hay nên khóc, bắt chước giọng điệu của nàng:

- Ta không sao, còn như nàng bây giờ, đóng băng rồi à?

- Càng tắm càng muốn tắm tiếp… nước đã lạnh như băng … lạnh chết được.

Tạ Tư Trạc muốn cười nhưng hai má cứng ngắc, khi cười không có chút nếp nhăn.

Tống Dương quan tâm nói:

- Lạnh sao không mặc thêm đồ vào.

Tạ Tư Trạc chỉ mới mặc bộ áo lót trong, chưa mặc áo khoác, đừng nói là mới tắm xong, nếu ban đêm trên thảo nguyên nàng mặc như vậy cũng đủ khiến nàng chết cóng. Nhưng Tạ Tư Trạc đã có chuẩn bị, trên mặt đất đã có hai tấm chăn dày, đã trải ra sẵn sàng giống như hai chiếc giường đơn.

Lạnh đến nỗi không nói được rõ ràng, đành im lặng, Tạ Tư Trạc run lập cập tiến vào chăn của mình, quấn kín mình trong tấm thảm, một lúc mới dịu lại, thoải mái nói:

- Không cần để ý đến cái bồn tắm, sáng mai tính sau, giúp thiếp thổi tắt đèn đi.

Theo sau tiếng “phù”, ngọn đèn phụt tắt, Tống Dương nằm trong tấm chăn của mình, hắn biết Tạ Tư Trạc vẫn chưa ngủ, trong bóng tối, đôi mắt của con người càng tinh, như lẳng lặng tự nhìn mình. Tống Dương đã ăn no, ngủ bốn ngày vừa tỉnh dậy không lâu, tinh thần sức khỏe dồi dào, xoay người lại, đối mặt với Tạ Tư Trạc liền bốn mắt nhìn nhau:

- Nói chuyện của ta đi.

Lần trước gặp mặt vội vàng sự việc cụ thể chưa kịp nói tới.

Tạ Tư Trạc im lặng một hồi rồi nói:

- Chàng là người phải làm việc lớn, việc rất trọng đại.

Câu đáp lại của Tạ Tư Trạc không ăn nhập với câu hỏi của Tống Dương, rất lan man, thậm chí có chiều mù mờ, nhưng trong lời nói của nàng rất chân thật.

Nghe thấy nói mình là “người làm việc đại sự” Tống Dương rất vui sướng:

- Ta làm chuyện lớn? rốt cuộc là chuyện lớn như nhế nào?

- Thiên hạ.

Hai chữ Thiên hạ Tạ Tư Trạc nói rất nghiêm túc.

Tống Dương không kìm nổi mở to mắt nói:

- Ý của nàng… Ta phải làm hoàng đế, ta chiếm lấy thiên hạ.

Tạ Tư Trạc lắc đầu:

- Có phải là muốn làm hoàng đế hay không, trước kia chàng chưa từng nói qua, nhưng thiếp cảm thấy hẳn là chàng không muốn, những việc trước kia chàng đã làm cũng không phải là để chiếm lấy thiên hạ, mà là làm cho thiên hạ rối ren, chàng chính là ngóng trông một ngày kia thiên hạ có thể đại loạn.

Tống Dương càng kinh ngạc, đồng thời lại cảm thấy có chút buồn cười:

- Nghe nàng nói, ta cảm thấy mình giống như là một tên ma đầu vậy.

Tạ Tư Trạc mỉm cười:

- Hai chữ “ma đầu” này thật bôi nhọ nhân phẩm của chàng. So với ma đầu người cao hơn một bậc, chàng như người trời hạ phàm, thiên sát yêu tinh rơi vào nhân gian.

Tống Dương càng nghe càng hồ đồ, muốn kiếm cớ hỏi thêm vài câu nhưng không biết bắt đầu từ đâu, mà Tạ Tư Trạc cũng không để cho Tống Dương mở miệng liền nói luôn:

- Việc của chàng thiếp đều biết, nhưng phiền một nỗi là…

Thoáng dừng lại suy nghĩ một lát, Tạ Tư Trạc nói:

- Nếu chàng là người mở cửa hàng dầu muối , thì sự việc đã đơn giản, thiếp có thể nói cho chàng biết sắp xếp dầu vào cái giá nào và thiếp đóng cho một cái dấu là xong. Nhưng chàng không phải như thế. Chàng quen biết bạn bè rất đông, phần lớn là căn cơ thâm hậu, quan hệ rắc rối phức tạp. Những việc chàng đã làm rất nhiều, trong đó có những việc khiến người khác phải kinh người, cao nhân cổ quái nhất trên đời. Tất cả đều có liên quan tới chàng, hoặc đều có giao tình sâu nặng, không thể một hai câu có thể nói cho rõ ràng được. Cho dù thiếp có thể nói cho chàng rõ ràng chàng cũng không có cách nào hiểu được đến tận cùng. Bởi vì… bởi vì chàng đã đánh mất trí nhớ.

- Chàng đã đánh mất trí nhớ, quên mất một số người và một số việc, quan trọng hơn là chàng không nhớ nổi cảm giác bất đắc dĩ trước đây. Ví dụ, những người đã đối tốt với chàng, những người quan trọng với chàng, chàng có thể vì họ nhảy vào lửa, giờ phút này, cho dù thiếp có nói cho chàng đó là người thân của chàng, chàng cũng không nhớ nổi, rốt cuộc người yêu quý, cung kính họ như thế nào, cũng vô dụng, có thể hiểu chưa?

Tạ Tư Trạc bình thường ít nói, nhưng cũng không phải là người ăn nói vụng về, tuy nhiên có những việc bản thân mơ hồ, muốn giải thích rõ ràng cũng không phải chuyện dễ, nàng vắt óc cũng không đủ từ ngữ để làm thế nào giải thích dễ hiểu được, cuối cùng đành lắc đầu:

- Thiếp đã nghĩ kĩ rồi, giờ chàng không làm được điều gì cả, những việc trước kia ta nói cho chàng quá nhiều cũng chỉ vô ích, chỉ làm phức tạp thêm mà thôi, không bằng cứ để chàng tĩnh tâm từ từ nhớ lại. Một ngày kia trí nhớ của chàng hồi phục, tự nhiên chàng sẽ trở lại như cũ.

Có lẽ là sợ Tống Dương không rõ, Tạ Tư Trạc đưa ra một ví dụ:

- Nói về thiếp đi, chàng và thiếp khi mới sinh ra đã có đính ước chuyện hôn lễ, cho dù chàng chết hay sống, Tạ Tư Trạc đều là thê tử của chàng. Nhưng người không thể nhớ được thiếp, lại không có cha mẹ ràng buộc, về sau nếu chàng không thích thiếp, cũng không cưới thiếp, không phải sao?

Nói xong, nàng thở dài:

- Kỳ thật chàng trước kia cũng không yêu thiếp.

Ví dụ này thực sự chẳng có ăn nhập cả với những chuyện đạo lý cao siêu nàng nói trước đó.

Tạ Tư Trạc tự quay lại chế giễu mình, quay lại việc chính:

- Chỉ là ý của thiếp là… không cần thiếp phải nói nhiều chàng cứ tự mình nghĩ đi, như thế sẽ tốt hơn, có được không?

Tống Dương chẳng ừ hữ gì, chỉ cười cười, nhưng cũng không hỏi chuyện cũ. Tạ Tư Trạc thì chuyển đề tài:

- Chàng có bị người ta ném qua không? Bay rất cao, nếu không có người đỡ, rơi xuống đất sẽ chết.

Tống Dương lắc đầu:

- Không nhớ rõ… chắc là không có.

- Thiếp bay lên, chàng là người ném.

Tống Dương lại càng hoảng sợ, không biết nên nói gì cho phải, Tạ Tư Trạc lại cười, âm thanh có phần mờ ảo:

- Lúc đầu là tthiếp tùy hứng, nghĩ bay lên trời chắc chắn sẽ vui, nhưng thiếp không ngờ chàng lại ném thiếp bay cao như vậy, lúc đó trong lòng bỗng nhiên có chút sợ hãi. Thiếp không sợ chết nhưng lại sợ chàng không đỡ được thiếp, cảm giác rất kì lạ. Đến khi rơi xuống, chàng ôm chặt thiếp vào lòng, cho đến lúc đó lòng thiếp chưa bao giờ kiên định như vậy, bởi thế, cảm giác rất kì lạ.

Trong lúc nói chuyện, tiếng tích tắc nhỏ nhỏ vang đến, Tạ Tư Trạc trở mình trong thảm, cuộn tròn người lại, lăn vào trong chăn của Tống Dương, cuộn vào ***g ngực hắn, rất tự nhiên gối đầu lên tay hắn, vẻ mặt mãn nguyện nói:

- Ngủ thôi!

Lập tức hai mắt nhắm lại, Tạ Tư Trạc dần dần chìm vào giấc ngủ.