Hai tay gối sau đầu, Ba Hạ nằm soài trên chiếu, toàn thân ướt sũng… Trời đang mưa.
Biển hoa trước mặt tuy rậm rạp nhưng không thể che được mưa. Mùa thu đã đến, cái lạnh bao trùm trên thảo nguyên. Nằm dầm mình trong mưa, Ba Hạ không thấy khó chịu mà ngược lại gã có cảm giác như đang được hưởng thụ.
Đã gần hai tháng bị giam dưới đáy cốc cá chạch, mọi người bị thương đều đã khỏi, chỉ có La Quan hồi phục chậm nhất, ngay cả việc đi lại cũng phải cố sức, làm sao lão có thể đưa đồng bọn vợt qua được đầm lầy thoát ra ngoài. Từ khi có thể đứng dậy, La Quan cũng không nói gì nhiều với mọi người. Ngay cả việc nghe được tin Tống Dương chết, lão cũng không tỏ vẻ gì. Hằng ngày ngoài việc nghỉ ngơi, lão chỉ vận công trị thương, mong sớm bình phục.
Người A Y Quả ướt sũng, vừa lạnh vừa khó chịu, miệng chửi bới không ngừng.
Mọi người không ai có phản ứng gì với nàng. Vì dù sao nàng mắng chửi toàn bằng thổ ngữ, không ai hiểu được. Chỉ có Tiểu Uyển là người có nghĩa khí nhất, thường quan tâm tới bạn bè, đến bên A Y Quả an ủi:
- Hoàn cảnh như thế, không còn cách nào khác, tỉ an tâm, chớ nóng nảy, chờ La tiền bối trị thương xong sẽ đưa mọi người về nhà.
- Trận mưa quỷ quái này làm bà mất cả hứng, nhất là thời tiết kiểu này, cứ ba ngày lại thay đổi một lần, có gì hứng thú chứ?
Mùa thu là mùa có thời tiết không ổn định nhất trên thảo nguyên, khi thì gió lạnh mưa băng rét run người, lúc mặt trời lại chói chang, chỉ thiếu một nước nóng muốn lột da. Gần đây nhất là một ví dụ, trong vòng nửa tháng cứ ba ngày nắng lại ba ngày mưa cứ thế luân phiên nhau. So sánh với ngày đêm rõ ràng còn có chút quy luật.
Tề Thượng nghe thấy thế cười nói:
- Thế mới nói ở trên trời làm thần tiên là sướng nhất, thần Mưa này thật là chăm chỉ, so racứ ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới, quả thật cần mẫn.
A Y Quả đang bực mình, nghe Tề Thượng nói đùa cũng không cười, ngược lại nàng lại trợn mắt lên với hắn:
- Ngươi còn như trẻ con còn ở đó vui được à? Chớ quên ngươi uống thuốc bổ hoàn của ta phải trả ta mười lượng vàng… Mười lượng là tiền gốc, còn phải tính lãi nữa, tính đến ngày hôm nay, cả tiền vốn và lãi là một trăm lượng. Ta vì cứu đồ ranh con như ngươi mà liều mạng, nhưng người đừng tưởng có thể quỵt món tiền đó của ta.
Sau hai tháng mười lạng biến thành một trăm lạng, lợi tức như vậy là quá cao, Tề Thượng bị A Y Quả chọc cười liền hỏi:
- Một lượng vàng là mười lượng bạc, một lượng bạc là một nghìn đồng tiền. Vậy, hai lượng vàng là bao nhiêu đồng?
A Y Quả không phải là người thông minh, nhưng vấn đề đơn giản như vậy không làm khó được nàng:
- Một lượng vàng là một vạn đồng, đồ ranh con nhưng ngươi nợ ta trăm lượng vàng là một trăm vạn đồng tiền…
Không đợi nàng nói tiếp, Tề Thượng liền xen ngang:
- Ngươi có biết một trăm vạn đồng xếp chồng lên nhau cao như thế nào không? Mà lần này còn nợ ngươi trăm lượng cơ đấy!
Đang lúc hai người đấu khẩu một cách vô vị, một con cá chạch lù lù nổi lên từ bùn, mọi người xung quanh đều tản ra, nó bơi động vài vòng trong bùn nhão.
Bất cứ lúc nào, đều có cá chạch quái thú, nổi lên nhìn bọn họ, có thể là giám sát, có thể là ấp trứng, cũng có thể là chúng buồn bực nhảy lung tung. Tuy nhiên quái tích từ đầu cũng chưa tấn công họ bao giờ, hai bên vẫn bình an vô sự.
Thấy cá chạch, A Y Quả đem chuyện “một trăm vạn đồng tiền chồng lên cao bao nhiêu” quên đi mà chuyển đề tài, hỏi Tề Thượng:
- Ngươi một mình có thể đánh thắng được cá chạch không?
Cá chạch đáng sợ ở chỗ ở thế đông, lại có thể biến thành người ta thành tổ ấp trứng bất cứ lúc nào, loại bỏ được hai điều này, chỉ luận về sức lực không thể đọ được với Tề Thượng.
Đợi Tề Thượng gật đầu, A Y Quả lại nói tiếp:
- Vậy lần sau nếu cá chạch quay lại, tiểu tử nhà ngươi giúp ta bắt lấy một con, món nợ ngươi nợ ta coi như được xóa.
Tề Thượng không hiểu nên hỏi:
- Bắt để làm gì?
A Y Quả tỏ vẻ hứng thú tuy nhiên không vội trả lời:
- Ngươi nói xem, cá chạch rút cuộc là loài trùng hay loài cá, nhìn cái mồm nó hút máu như vậy đích thị là trùng, nhưng vẻ bề ngoài lại mang dáng hình của loài cá… dù nói thế nào, loài quái vật này cũng mang theo tính trùng, bản lĩnh của tiên tử Cổ gia là bào chế trùng, trên đời này tất cả các loại trùng ta không có gì là không thuần phục được.
Tề Thượng trừng mắt:
- Ủa, Bắt cho ngươi một con cá chạch, cứ cho là ngươi thuần phục được nó, về sau thì sao?
- Đồ ngu!
A Y Quả bĩu môi:
- Chúng ta có ở đây cả đời đâu, không lâu nữa sẽ về nhà, nếu ta hiểu rõ chúng nó thì có việc gì, nói không chừng lúc đó có thể mang về nhà nuôi, bọn cá chạch sống trong bùn. Nhà của ta trên núi có nhiệt độ nóng bùn cũng rất nhiều.
Chuyện này cũng bởi A Y Quả gần đây nhàn rỗi vô vị cũng đã nghĩ đến, nàng không giống những người khác, được thừa kế tà thuật của tổ tiên, từ loài sâu đến các loại kiến, so với bọn cá chạch ghê tởm trong vũng bùn kia nàng đều bắt lấy. Cho nên nàng cũng không cảm thấy ghê tởm lũ cá chạch đáng ghét, mà lại thấy cá chạch vừa giống như loài sâu bọ vừa giống cá càng có sự uy phong. Nếu có thể mang về nuôi thì thật là hứng thú.
Tề Thượng hiểu được ý của nàng, suy nghĩ một lúc mới nói:
- Bắt một con cá chạch không thành vấn đề. Nhưng ta giúp ngươi, ngươi chớ quên chúng ta đang ở trong lãnh địa của cá chạch, bọn chúng không đến ăn thịt chúng ta, chúng ta đã phải thắp hương cảm tạ Phật tổ phù hộ rồi. Giờ lại còn chủ động chọc giận chúng? Nếu chẳng may bắt một con lại chọc giận cả bầy đàn thì chúng ta coi như xong rồi.
A Y Quả căn bản không nghĩ đến sự việc này, chẳng qua là vì nàng cảm thấy hiện tại không có việc gì làm, nên lấy chút thời gian này để tìm hiểu quái ngư, nghe vậy liền ngẩn người, liền vội vàng gật đầu, Tề Thượng nói quả có lý. Tùy tiện bắt cá chạch để chơi, không chừng sẽ gặp phải đại họa. Nhưng nàng không can tâm, dễ dàng bỏ qua cho hắn như vậy nàng không đành lòng:
- Đợi đến khi chúng ta đi, tên tiểu tử nhà ngươi bắt giúp ta một con, ta sẽ nghiên cứu nó sau.
Không ngờ Tề Thượng vẫn lắc đầu:
- Khi có thể ra đi, ta không có thời gian để giúp ngươi.
Nam tử Hán đại trượng phu, nói đến câu này bỗng mặt biến sắc… Hắn để lạc mất tiểu thư của mình, nếu có thể thoát khỏi đây, việc đầu tiên là phải đi tìm Tạ Tư Trạc, nào còn thời gian để đáp ứng nhu cầu ngông nghênh của A Y Quả.
Tề Thượng và Ba Hạ đều là tay sai của Tạ môn. Tuy rằng trước đó họ không phải là Võ Di Vệ, căn bản không gặp Tạ đại nhân. Việc của bọn họ chủ yếu là chạy ở bên ngoài, cũng không có nhiều cơ hội gặp Tạ Tư Trạc. Đối với vị tiểu thư nay không đến mức trung thành như vậy. Nhưng bọn họ là thuộc hạ của Bạch phu nhân, trung thành tuyệt đối với Bạch phu nhân.
Bạch phu nhân đã đem Tạ Tư Trạc gửi gắm cho bọn họ, hiện giờ chuyện xấu đã giải quyết xong, hai anh em họ bất kể thế nào cũng phải có lúc quay về.
Nếu không tìm thấy Tạ Tư Trạc, chắc chắn hai bọn họ cả đời này cũng không thể rời thảo nguyên hoang vu này. Nếu phát hiện Tạ Tư Trạc đã chết, hai người bọn họ sẽ tìm mọi cách để trả thù… trả thù cho tiểu thư, không phải vì Tạ Tư Trạc mà là để trả ơn Bạch phu nhân.
A Y Quả vẫn chưa bỏ qua:
- Việc hiện tại gấp hơn, khi có thể đi, ta cũng sẽ cùng ngươi đi tìm Tạ muội, hoặc là… đợi tìm được người rồi, mọi người đều không sao, ngươi lại giúp ta đi một chuyến bắt một con cá chạch
Lần này không đợi Tề Thượng trả lời. Ba Hạ ở bên cạnh liền cười hà hà:
- Chỉ mong được như lời cô nói, nếu tìm được tiểu thư, mọi người được bình an vô sự, ta sẽ bắt cá chạch cho cô.
A Y Quả thay đổi thái đội, ngày thường ngang ngược hống hách, miệng không bao giờ biết nói lời cảm ơn, cuối cùng cũng cười nói:
- Bọn cá chạch này đúng là thứ hay, ngoại trừ quái điểu của Lưu nhị ta không thể nghĩ nổi trên đời này lại còn có thứ khiến người ta kinh sợ như nó.
Đáng tiếc Tống Dương không có ở đó, nếu không nhất định hắn sẽ có câu trả lời cho A Y Quả đó là “ Đại thằn lằn” (quái tích).
Tống Dương ngã vào phiến đá ven đường, toàn thân đầy máu. Từ đầu đến chân không biết bao nhiêu là vết thương, chỉ có vạt áo trước ngực là còn nguyên vẹn, trước ngực hắn đứa bé vẫn bình an vô sự.
Vừa mới chiến đấu với bọn thằn lằn, loạn đến nỗi không có thể hình dung sự hỗn chiến, Tống Dương không nhớ đánh bao nhiêu lâu, không biết hắn giết được bao nhiêu con thằn lằn, thậm chí không thể nào nhớ mình có thể phá vòng vây ra ngoài như thế nào. Từ trên đường tới trên phiến đá, khi lâm vào cảnh bị thằn lằn bao vây, con nào cào hắn hắn chém móng, con nào cắn hắn, hắn chọc vào mắt chúng. Lúc mới bắt đầu còn có chút chiến lược, sau rồi trong đầu hoàn toàn trống rỗng chủ yếu là dùng bản năng để đánh trả … Cuối cùng khi bị một con thằn lằn khổng lồ cắn vào vai trái, hắn chỉ còn dùng một tay phải để đánh trả, thò tay vào miệng con quái vật tóm lấy lưỡi của nó ra sức kéo.
Nỗi đau bị rút lưỡi có thể nói như bị đại hình còn dễ chịu hơn, đại thằn lằn không chịu nổi nhưng cũng dùng hết sức ném hắn xuống phiến đá ven đường.
Phiến đá trơn như đổ mỡ, Tống Dương vừa đặt lưng xuống phiến đá liền ngoái lại phía sau, nếu hắn không ngã vào phiến đá thì hắn đã rơi xuống vực sâu rồi.
Lũ quái vật liên tục phát ra tiếng kêu phì phì đầy vẻ phẫn nộ, hai mắt đỏ rực đầy vẻ hung ác nhằm về phía Tống Dương, cả đàn một lần nữa lại xúm vào lao về phía trước.
Tống Dương níu chặt vào phiến đá, ngoái đầu nhìn phía sau là vực thẳm, lần này coi như chết chắc không còn nghi ngờ gì nữa, so với việc chết dưới hàm răng của lũ thằn lằn thì việc nhảy xuống vách núi là cái chết dễ dàng hơn. Nhưng Tống Dương quay đầu rất nhanh, cố sức nhằm về hướng lũ quái vật.
Nhảy xuống vách núi là tự sát, Tống Dương sẽ không làm như vậy.
Vũ khí trong tay đã sớm rơi từ lâu, Tống Dương vừa thở hồng hộc vừa mới nhảy một bước, hai chân hắn đã nhũn ra, hắn lại một lần nữa ngã ngồi trên mặt đất. Sau một hồi loạn chiến, thân thể trọng thương, sức lực đã tiêu hao đi cả.
Lũ quái vật lúc này đã biết sự lợi hại của Tống Dương, thấy hắn té ngã đã không thừa cơ xông lên, ngược lại còn tưởng hắn đang có âm mưu gì, tất cả đều dừng lại, cẩn thận lùi về phía sau hai bước.
Tống Dương không muốn hù dọa lũ quái vật này, nhưng nhìn thấy bộ dạng của chúng, hắn rất đắc ý, liền nghĩ ra điều gì, thò tay vào trong vạt áo mở rộng ra một chút, lộ ra đầu túi là đầu một đứa trẻ. Tống Dương giơ tay chỉ vào đám thằn lằn cười nói với thằng bé:
- Xem ta làm bọn chúng sợ đến mức nào kìa.
Đứa bé không cười, nó khóc váng lên.
Tống Dương hù một tiếng, lại ôm chặt lấy đứa bé, thật ra ôm hay không ôm không sao cả, mấy chục con thằn lằn lại bắt đầu tiến về phía trước, không lâu sau hắn sẽ biến thành miếng mồi ngon của bọn dã thú, đứa bé đương nhiên cũng không may mắn có cơ hội sống sót.
Nhưng không ngờ tới, trong lúc đó có một loạt tiếng cung tên lao vun vút tới.
Tống Dương bỗng ngạc nhiên và vô cùng mừng rỡ.
Có tiếng cung tên ắt có người bắn cung, thế là đã có viện binh tới, Tống Dương không chỉ vui mừng vì việc đó, hắn còn vui hơn vì nghe tiếng cung tên có vẻ rất quen, hẳn là của trưởng bối hoặc bằng hữu. Tiếng cung tên bay vù vù còn có một vầng sáng rực rỡ… Tống Dương không nhớ về Trần Phản hay La Quan, nhưng hắn nhớ rất rõ âm thanh này.
Nhưng hắn lại thất vọng ngay, chỉ có tiếng dây cung chứ không có ánh sáng, chỉ là mũi tên rất bình thường, tên đi rất chuẩn, trúng vào một con thằn lằn, nhưng lực chưa đủ mạnh, không đâm được vào thịt nó, một tiếng bịch của mũi tên rơi xuống đất.
Chợt có một sự im lặng trong địa cung, rồi một hồi kèn dài không ngớt, tiếng hò hét xung phong inh tai nhức óc, một đám đàn ông cao lớn cường tráng tay cầm dao lao đến rất nhanh.
Sa dân.
Ba ngày trước quái vật thằn lằn đã bắt đi rất nhiều trẻ con, khi Tống Dương đi không lâu, Sa dân đã phát hiện doanh địa lọt vào ổ tập kích, Sa vương đã dẫn đầu mấy trăm dũng sĩ trong bộ tộc, lần theo dấu vết quái thú lưu lại tìm tới nơi ẩn nấp của chúng.
Sa dân có thể không so được với man tộc Thổ Hầu Tử ở vùng núi của Nam Lý, nhưng bọn họ cũng là những người giỏi, hành động rất mau lẹ. Họ đã đến một lúc rồi, nhưng Tống Dương và bọn quái thú đang chiến đấu kịch liệt, nên không phát hiện ra họ đang ẩn nấp phía xa…
Đột ngột gặp địch thủ mạnh, quái vật vừa sợ hãi vừa tức giận, tạm thời bỏ qua Tống Dương, quay đầu tấn công Sa dân.
Cuộc chiến vô cũng thê thảm, nhưng thời gian không kéo dài, Sa dân cũng biết điều đáng sợ ở loài súc sinh này đều dựa vào các phiến đá bên đường để tác chiến. Mà đó lại là lãnh địa của chúng, chúng có ý thức bảo vệ rất ghê gớm, người ngoài nhập vào thà chết chúng cũng xông vào cắn xé kẻ đột nhập.
Quái thú chỉ có vẻ to xác, nhưng vẫn không thể so được với con chim Thái Thản của Thường Xuân hầu, cho nên loài này vẻ bề ngoài và thực lực chênh lệch, đã bị Sa dân tiêu diệt hết, khi hợp sức tác chiến thì ưu thế duy nhất của bọn quái vật là độn thổ, ở những trên những tảng đá lớn, bị Sa dân chém giết, kết quả không cần nói cũng biết.
Ẩu đả kịch kiệt một hồi, Sa dân chết mấy trăm người, con quái thú thằn lằn cuối cùng cũng đã bị tiêu diệt.
Sau đó, Sa dân chia làm hai phần, một nửa ở lại phiến đá bên đường chăm sóc những người bị thương, mai táng những người chết trận, một toán khác chia thành nhiều nhóm nhỏ tỏa đi tìm khắp địa cung. Sa vương đến trước mặt Tống Dương, không nói xé vạt áo hắn ra, nhìn thấy đứa bé, Sa vương do dự một lát quay đầu lại phía sau nói với thuộc hạ mấy câu gì đó.
Lúc này có Sa dân tiến đến, cẩn thận ẵm đứa nhỏ ra, rồi băng bó và bôi thuốc cho Tống Dương, vẻ mặt họ thân thiện ân cần, chắc chắn vừa rồi Sa vương ra mệnh lệnh không gây bất lợi cho Tống Dương.
Nhóm Sa dân tản đi xung quanh tìm kiếm đã phát hiện ra một gò đất, đó là nơi thằn lằn ấp trứng, liền phá tan, lại thu gom thi thể những đứa bé gặp nạn rồi trở về bên Sa vương đợi lệnh. Trong đó còn có người trong tay cầm mấy con thằn lằn con vừa mới nở, nói xì xà xì xồ với Sa vương không hiểu là có ý gì.
Tống Dương thấy thế cố ngồi dậy, khoa chân múa tay ra hiệu, tỏ ý hỏi có thể đưa con thằn lằn con này cho hắn không.
Hắn nhớ loáng thoáng hình như là mình có một con thằn lằn rất đáng yêu làm bạn… Nghe được tiếng dây cung quen thuộc, nhìn thấy thằn lắn nhớ tới một người bạn, chỉ có điều đó là những khái niệm rất mơ hồ trong đầu, nhưng đó đều là những dấu hiệu tốt, chứng tỏ Tống Dương đang dẫn hồi phục trí nhớ.
Đáng tiếc là Sa vương không thể thỏa mãn tâm nguyện của Tống Dương, trong nghi lễ hiến tế người chết vì bọn quái thú này sẽ dùng con thằn lằn con làm vật hiến tế. Chính là để hiến tế những vong hồn Sa dân đã bỏ xác nơi này.
Sau khi xong xuôi, Sa vương hạ lệnh, quân sĩ dìu những người bị thương rời khỏi địa cung trở về doanh trại.
Với hầm bí mật dưới mật đất đầy quái gở này Sa dân cũng hết sức hiếu kì, nhưng vực sâu vắt ngang chắn đường, nếu muốn tiếp tục điều tra lực lượng sẽ tổn thất nhiều, vả lại nơi cổ quái như vậy, chắc chắn sẽ có nhiều nguy hiểm rình rập. Hơn nữa bộ tộc Bạch Âm đang trên đường di chuyển, bắt buộc trước khi trận tuyết đầu tiên của mùa đông rơi, sẽ phải chuyển đến doanh địa mới. Thời gian mặc dù không quá gấp gáp, nhưng cũng không còn nhiều. Sa vương quyết không phí sức vào những việc không cần thiết.
Tống Dương lại ra khoa chân múa tay tỏ ý xung phong ở lại thăm dò. Thực ra hắn chủ yếu không muốn đi cùng bọn Sa dân. Lời cảnh cáo của Tạ Tư Trạc còn văng vẳng bên tai hắn, nếu để Sa dân bắt được thì lành ít dữ nhiều. Nhưng Sa vương không đồng ý, phái vài người áp tải hắn cùng đi.
Ba ngày sau, Sa vương mang theo mấy chục tấm ta thằn lằn và Tống Dương trở về địa doanh, dân Bạch Âm già trẻ lớn bé vui mừng khôn xiết, người chết đã chết rồi, Sa dân không chìm trong bi lụy. Bọn họ tin rằng người chết đi sẽ có được cuộc sống tốt đẹp hơn nhiều. Chính vì điều đó mà họ thay đổi tâm trạng rất nhanh chóng.
Đối với sự ca ngợi và chúc phúc của người dân bộ tộc, Sa vương chỉ là xã giao qua loa rồi vội vàng đưa Tống Dương trở về lều của mình, rồi sai người đi tìm Tạ Tư Trạc và Ban đại nhân.
Doanh địa của Sa dân gặp chuyện không may, Tạ Tư Trạc vốn không thèm để ý, mấy ngày nay nàng luôn lo lắng cho Tống Dương. Vốn là nói tốt, sau là mỗi ngày đều gặp mặt, không ngờ nhận nhân thân xong không thấy bóng dáng hắn đâu. Tạ Tư Trạc trong lòng không yên, nên việc Sa vương khải hoàn trở về cũng chẳng quan tâm, không cùng với Sa dân đi nghênh đón, Ban đại nhân cũng như vậy lười không đi xem. Nay đến doanh trại của Sa vương bọn họ mới biết Tống Dương bị đối phương bắt cóc.
Nhìn thấy Tống Dương,Tạ Tư Trạc vô cùng mừng rỡ, lại nhìn thấy tình cảnh của hắn hiện tại, liền nhíu mày, rồi đi lên nhẹ nhàng cầm tay Tống Dương.
Đã đến nước này, đau lòng thêm cũng có ích gì? Tạ Tư Trạc chỉ im lặng nhìn Tống Dương:
- Yên tâm, đã có thiếp, thiếp giúp chàng.
Tạ Tư Trạc không thể đỡ được Tống Dương, nhưng lời nàng nói cũng không phải là “Thiếp sẽ bảo vệ chàng an toàn” mà nàng nói: có thiếp đây, thiếp giúp chàng.
Tống Dương trả lời khiến người khác tổn thương:
- Nàng không phải đỡ ta đâu.
Tạ Tư Trạc lại cười rất ý nhị, không hề để ý đến những người xung quanh, đưa tay xoa vào hai má Tống Dương, nàng rất nhẹ nhàng nâng niu hắn như là một miếng bọt khí, chỉ sợ một động tác nhỏ cũng khiến hắn bị giập nát mà tan mất.
Ban đại nhân thoạt hoảng hốt rồi bình tĩnh lại, bước tới hỏi thăm Tống Dương, và tiếp kiến Sa vương.
Sa vương trước tiên ra lệnh cho anh em đồng tộc ra ngoài. Rồi dùng man ngữ nói với Ban đại nhân mấy câu.
Ban đại nhân gật đầu, nhìn về phía Tống Dương, nhưng cũng không vội hỏi mà lạnh lùng giáo huấn Tống Dương:
- Không phải ta đã cảnh cáo ngươi rồi sao, dù thế nào cũng không để Sa dân bắt được sao? Lần này coi như khó giữ được mạng rồi.
Tống Dương cũng buồn bực:
- Coi như không ngờ tới, chủ yếu là do “tiểu dương” gây họa, nếu không đã không có việc gì.
- “Tiểu dương” cái gì?
Ban đại nhân không hiểu, không nhịn được khoát tay nói:
- Tên khốn còn phải để ta hỏi ngươi à, ngươi làm thế nào mà chết đi sống lại, ngươi hãy nói cho ta biết tất cả những chuyện ngươi đã trải qua. Ngươi không cần quan tâm đến y, có nói gì đều là ta nói với y, điều này ngươi không phải quan tâm. Đến cuối cùng y vẫn muốn giết ngươi, đến lúc đó coi như không còn cách nào khác… có điều ta rất muốn biết sự thật. Lần trước sau khi ngươi đi, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Với Ban đại nhân và Tạ Tư Trạc, Tống Dương không cần giấu giếm điều gì, nhưng vừa mới nói được mấy câu, Tống Dương đột nhiên hắn cười một tiếng, nói với Ban đại nhân:
- Chết rồi, phiền toái to rồi, người man này nghe hiểu được tiếng Hán.