Chương 277: Hỗn loạn

Trước hết, xào hành gừng, sau đó cho các vị thuốc bàng đại hải, trần bì, tam thất, xuyên bối mẫu … vào, nấu lửa lớn cho đến khi có mùi thơm nồng nồng bay ra, lại thêm tỏi, hồi hương, rau hẹ , hành lá và một con cá mắm, đảo đều xào lẫn với nhau, cuối cùng cho dấm, tương vào, chuyển sang nấu lửa nhỏ trong khoảng nửa canh giờ, khi chín trước lúc nhấc ra khỏi bếp thì thêm một chút rau thơm, sau khi bày lên đĩa thì tưới thêm ba thìa dầu ớt và một thìa đường đỏ.

Món ăn như thế này sẽ có mùi vị thế nào? Hai chữ: hỗn loạn.

Cảm giác của ‘xác chết bây giờ chính là như vậy, vô cùng hỗn loạn. Hoàn toàn không có một chút kí ức hoàn chỉnh, không nhớ ra mình là ai, bản thân từ đâu mà tới, trước đây đã từng trải qua những gì, càng không biết bây giờ mình đang ở đâu, bản thân nên đi về nơi nào.

Mà cảm giác hỗn loạn mang đến cảm xúc duy nhất chính là: đề phòng.

Phản ứng bản năng nhất.

Bởi vì xa lạ cho nên sợ hãi, hắn đến chính mình cũng không nhớ thì làm sao có thể không đề phòng gì với mọi thứ xung quanh?

Cho nên khi phát hiện ra lại có khoảng mười người Man đến gần, hắn liền rời đi trước. Tuy nhiên, khi hắn đã ẩn nấp ở nơi an toàn, trong lúc nhìn chằm chằm vào hướng di chuyển của người Man, lòng vẫn thấy không ngừng kinh ngạc với thân thủ mạnh mẽ của bản thân… có thể phát hiện trước nguy cơ, động tác còn nhanh như vậy? Ta lúc trước làm gì chứ? Sát thủ, đặc công, đại hiệp?

Sát thủ và đại hiệp cũng không khó hiểu, nhưng đặc công… đặc công là cái gì? Trong đầu sao tự nhiên lại xuất hiện cái từ này vậy?

‘Xác chết quả thật không ngừng có câu hỏi, tự nhiên lại nhớ đến ‘bách độ’, mà sau ‘bách độ’, hắn lại nhớ đến một tên gọi ‘Độ Nương’, cũng liền giống như ‘đặc công’, hắn chỉ dựa vào tư duy thuộc bản năng mà nghĩ đến từ này nhưng lại không nhớ ra ý nghĩa cụ thể mà hai chữ này thể hiện.

Do đó, ‘xác chết đã hỗn loạn lại càng thêm hỗn loạn.

Mặc dù không có kí ức khiến người ta sợ hãi, mơ hồ, nhưng không ảnh hưởng đến sự suy nghĩ bình thường, ”xác chết” dõi mắt nhìn về nơi xa, cánh đồng hoang vu to lớn ngoại trừ đám người Man trước mắt này thì không hề có chút sinh khí, dựa vào tình trạng hiện nay của mình, một mình chạy lung tung thì làm sao có cơ hội sống sót?

Có việc gì cũng phải sống được trước rồi hãy nói, cho nên hắn bí mật bám theo đám người Man này – ít nhất cho đến lúc này, đây là hy vọng duy nhất để hắn sống sót mà rời khỏi cánh đồng hoang vu này.

Theo lẽ thường, trên một thảo nguyên hoang vu bằng phẳng, không có nơi ẩn nấp muốn bám theo người ta, gần như là một việc không thể thực hiện được, tuy nhiên ‘xác chết rất nhanh lại phát hiện ra bản lĩnh mới của mình: thị lực tinh cường.

Khi khoảng cách được kéo ra đủ xa, đối phương sẽ không nhìn thấy hắn nhưng hắn lại có thể nhìn thấy đối phương một cách rõ ràng, thị lực của hắn mạnh hơn người Man quá nhiều. Như vậy việc bám theo đã trở thành việc vô cùng dễ dàng, chỉ cần duy trì khoảng cách tốt thì mọi sự bình yên.

Thêm nữa là sức bật ghê gớm, dưới chân mà dùng sức, dễ dàng đã có thể lao đi rất xa, tuyệt đối không phải bước chân của người bình thường.

Càng chạy, ‘“xác chết” lại càng có thể phát hiện những điểm đặc biệt của mình, trong lòng hơi hơi đắc ý, bản thân có thân thủ đáng gờm, là người phi thường, theo lý mà nói, người có bản lĩnh đa số đều có tiền, có địa vị, ‘xác chết nghĩ đến hắn rất có thể là một đại tài chủ thì càng cười vui vẻ… nhưng cảnh vui thường không dài, sau mấy canh giờ, phiền phức đã đến rồi.

Một là mệt không chịu nổi, đám người Man bị hắn bám theo thật may mắn cũng cảm thấy mệt mỏi, bọn họ dừng bước chân để tạm nghỉ ngơi, lúc này ‘“xác chết” mới có cơ hội thở dốc. Cho dù sức bật có hung mãnh thế nào, chạy từ đêm qua tới bây giờ, lộ trình mà hắn và người Man chạy qua nhất định là như nhau, bây giờ ai cũng mệt rồi, càng chứng tỏ thể lực hai bên cũng gần như nhau, ‘xác chết cũng không phải quá hùng mạnh.

Thêm nữa là đói không chịu nổi… Cái bụng tạo phản rồi, toàn thân trên dưới đều không nghe lời, người Man phía trước có mang theo lương khô trên người, nhưng một ”xác chết” như hắn thì làm sao có mang theo thức ăn?

‘“Xác chết” nằm trên mặt đất, trong lúc bất đắc dĩ đành mở túi ở bên hông ra.

Sa dân đối xử tử tế với người chết, họ không kiêng kị việc lấy đi đồ vật của người chết nhưng thường cũng phải xem xem vật đó có dùng được cho bản thân mình không đã, nếu dùng được thì không cần nói nữa, nếu đều là vật vô dụng, Sa dân sẽ để chúng lại cho người chết rồi chôn theo xuống đất.

Đồ vật trong túi là những vật kì lạ, khó hiểu trong mắt Sa dân, nhờ đó mà ‘“xác chết được giữ lấy. Trong hành trình lúc nãy, ‘“xác chết” có mở thử túi, bên trong đều là lọ hộp, có lẽ là chút thuốc gì đó, nhưng lại không hề có chữ hay đánh dấu gì, nhất thời cũng không rõ chúng có công dụng gì, ngoài ra còn có túi châm, dao nhỏ và một đôi găng tay da lân kì quái.

Bây giờ lại mở túi lần nữa, lựa chọn một lát, cuối cùng hắn chọn ra một cái bình sứ, trong đó có năm viên thuốc màu đỏ lớn cở đầu ngón tay, ngửi vào mùi thơm khá nồng… ‘Xác chết không biết tên của nó, không nhớ được công dụng của nó nhưng rất kì lạ là hắn lại biết thuốc viên này hẳn là có thể ăn được, có thể ăn cho đỡ đói.

Thứ còn sót lại trong đầu chỉ có thể xem là tư duy ‘quán tính’, giằng co một lúc với lý trí và tâm tư sau khi mất đi kí ức, ‘“xác chết” thử nuốt một viên thuốc, quả nhiên, rất nhanh đã lên tinh thần hẳn, dù bụng không có cảm giác ăn no nhưng rõ ràng là không đói nữa.

‘“Xác chết” vui mừng cân nhắc một lát, quyết định sau này sẽ gọi loại thuốc thần tiên này là ‘Không đói’.

Mấy ngày sau đó vẫn trải qua tình hình rượt đuổi, đeo bám nhanh như ngày đầu tiên. . ‘Xác chết đã tính hiệu lực của ‘Không đói’, một viên có thể dùng khoảng một ngày, số lượng thuốc viên ít nên không thể kiên trì quá lâu, hắn đành phải dùng tiết kiệm, không tới lúc đói đến thật không thể chịu nổi nữa thì sẽ nhịn không ăn, cho đến lúc hoàng hôn ngày thứ bảy, cuối cùng người Man cũng trở về đại đội, cùng lúc đó, đội ngũ của Bạch Âm tộc cũng đã rơi vào tầm mắt của ‘xác chết’.

Toàn tộc gần mười vạn người di cư, cộng thêm nhiều hành lý, đồ đạc, quy mô của đội ngũ đông đúc kinh người, mênh mông biển người, khi vừa nhìn vào vốn không thể nhìn ra đầu cuối.

‘“Xác chết” không dám đến quá gần, cũng như lúc bám theo trước đó, duy trì khoảng cách với đại đội người Man, đồng thời bước chầm chậm đi theo bọn họ. Sắc trời chuyển tối, Bạch Âm ngừng tiến lên, hạ trại tại chỗ, dựng lều, châm lửa trại, sau đó ‘“xác chết” ở xa liền sốt ruột… hắn nhìn thấy thịt rồi.

Sa dân bắt đầu nổi lửa nấu cơm, có người dắt dê vàng mà đoàn ngườimang theo ra, sau khi giết rửa sạch sẽ liền đặt trên đống lửa để nướng, không biết do thính lực quá kinh người hay do tác dụng tâm lý mà ‘“xác chết” thậm chí còn có thể nghe được tiếng dầu vàng óng ánh chảy ra từ thịt dê, rơi xuống đống lửa tạo ra tiếng vang tí tách.

Xem người Man nướng thịt mà sốt ruột, xem người Man ăn thịt càng sốt ruột hơn, ‘“xác chết” nắm chặt nắm tay, rất may đầu óc còn tỉnh táo, bây giờ không thể làm gì, chỉ có thể bình tâm chờ đợi, đợi đến lúc đêm khuya, bọn chúng ngủ hết mới có cơ hội đến gần, chỉ có thể mong bọn chúng ăn không ngon miệng, tốt xấu gì cũng để lại ít thịt dê cho mình…

Có lẽ là để chúc mừng dũng sĩ trở về, bữa tối hôm nay phong phú khác thường, Búp bê sứ và Ban đại nhân cũng nhờ đó mà được hưởng lây, được cùng Sa dân ăn được một bữa thịt ngon, giữa chừng Ban đại nhân lặng lẽ giấu một bình rượu mạnh nhỏ dưới y bào, rồi sau đó nháy mắt một cái với Búp bê sứ, người sau hiểu ý, cũng không sợ dầu mỡ, lợi dụng lúc sa dân không chú ý, lấy một miếng thịt dê to đã nướng chín nhét vào trong tay áo… Lão đầu tử trộm rượu rồi, nàng liền phụ trách ‘chuẩn bị’ ít đồ ăn nhắm rượu vậy.

Phải nói lại rằng, đợi đến lúc nửa đêm cùng Ban đại nhân uống rượu nói chuyện phiếm có thể xem là thú tiêu khiển tốt nhất đối với Tạ Tư Trạc trong khoảng thời gian này.

Ăn xong cơm tối, một già một trẻ trở về chỗ ở tạm của mình, mới vừa để rượu thịt xuống, bỗng nhiên lại có Sa dân chạy đến truyền lời, Sa vương có chuyện gấp, gọi hai người họ lập tức đến gặp.

Ban đại nhân và Búp bê sứ nhìn nhau một cái, trong thần sắc đều có chút buồn bực, nghĩ không thông vì sao Sa vương muốn tìm hai người họ, Ban đại nhân còn hỏi mấy câu, Sa dân truyền lời cũng không biết Sa vương có chuyện gì, chỉ một mực thúc giục họ chạy nhanh đến đó.

Lúc tìm người vô cùng gấp gáp nhưng sau khi tìm được người, Sa vương lại không vội gặp bọn họ nữa mà để Ban, Tạ hai người đợi ở ngoài lều, Sa vương thì ở trong lều cùng Đại Tế Ti của tộc bàn bạc chuyện gì đó.

Doanh trướng khi hành quân tất nhiên không thể so sánh với chỗ ở trong gia viên, bây giờ sa vương thật sự là ở trong lều trại, dưới trướng không hề có địa cung.

Cũng vì bình thường Sa dân đều ở nhà dưới đất nên lều trại đối với bọn họ mà nói nhiều nhất cũng chỉ có thể xem là cái nóc nhà, dù là công nghệ hay chất lượng đều không thể nào so sánh được với mục dân, hiệu quả cách âm lại càng kém cỏi, cho nên âm thanh nói chuyện giữa Sa vương và đại Tế tự dù thấp trầm nhưng Ban đại nhân và Tạ Tư Trạc đang đợi ở ngoài vẫn có thể nghe được âm thanh đứt quãng của bọn họ.

Tạ Tư Trạc thì không sao cả, dù sao có nghe được cũng không hiểu, nhưng nàng chú ý thấy Ban đại nhân rất nghiêm túc lắng nghe. Nàng có chút buồn bực, nhẹ giọng hỏi:

- Ngài nghe hiểu à? Đang nói gì vậy?

Thời cổ, Sa dân và tổ tiên Khuyển Nhung cùng chung hưởng thảo nguyên, về ngôn ngữ, nếu theo cách nói kiếp trước của Tống Dương thì là ‘cùng một ngữ hệ’, trong đó từ ngữ dùng chung rất nhiều, hơn nữa ngữ pháp cũng gần như nhau, nếu biết một trong hai loại ngôn ngữ này, rất nhanh sẽ có thể học được loại còn lại. Ban đại nhân tinh thông tiếng Khuyển Nhung, lại chung sống với Sa dân một khoảng thời gian không ngắn, bây giờ đã có thể nghe hiểu chút ít các cuộc nói chuyện của Sa dân rồi.

Ban đại nhân không thể giải thích gì, dùng sức vung tay một cái ra hiệu cho Búp bê sứ không được quấy rầy mình.

Rất nhanh, Ban đại nhân dường như nghe được trọng điểm gì, vẻ mặt bỗng dưng phức tạp hẳn lên, vừa có kinh ngạc, hoảng sợ, vừa có một chút vui mừng dữ dội mà không cách nào che giấu được, trong lúc kích động, cả người lão lập tức căng cứng, giống như tượng gỗ, đứng yên tại chỗ không hề động đậy.

Tiếng nói chuyện bên trong không ngừng, lại nghe được một lát, lão đầu tử liền phát điên, hoàn toàn không quan tâm đến mệnh lệnh của Sa vương nữa, xông thẳng vào vương trướng, động tác của lão quá mạnh đến mức tấm da gắn ở cửa lều cũng trực tiếp bị lão giẫm rớt xuống.

Cửa lều quấn giữa hai chân, Ban đại nhân đứng không vững, rầm một tiếng ngã ra trước mặt Sa vương và đại tế tự, mấy con người đều bị lão ta dọa một phen. Tạ Tư Trạc vội vàng chạy đến đỡ lão dậy, không ngờ còn không đợi nàng tiến đến, Ban đại nhân liền chống dậy, không phải đứng lên mà là quỳ trên đất, miệng dùng tiếng Man nói lớn gì đó.

Một đoạn chưa nói xong, Ban đại nhân bỗng nhiên bắt đầu đập đầu xuống đất liên tục, hướng về Sa vương mà đập đầu!

Tuy rằng mặt đất không phải bằng đá nhưng đoạn này của cánh đồng hoang vu có thổ chất rắn chắc, chưa đập được mấy cái thì trên trán của lão đầu tử đã đầm đìa máu tươi.

Búp bê sứ hoàn toàn bị ông dọa đến ngây người, còn Sa vương thì phản ứng nhanh hơn một chút, đưa tay đỡ Ban đại nhân dậy, miệng nói vài câu tiếng Man, lão đầu tử sau khi nghe, sự lo lắng và hoảng loạn trước đó không còn trên vẻ mặt mà biến thành vui mừng, thoải mái, mặt khác cũng có chút ảo não và buồn bực.

Lúc về đến chỗ ở, trăng non ở chân trời đã lên.

Tạ Tư Trạc tìm Sa dân lấy ít vải và cỏ thuốc kì lạ có tác dụng cầm máu, tự tay xử lý vết thương cho Ban đại nhân, nàng lần đầu tiên băng bó cho người khác, cong cong vẹo vẹo, băng bó thật khó coi. Đợi xong việc, lại xoay người rót chén nước cho lão đầu tử, đồng thời nhẹ giọng hỏi:

- Rốt cuộc là chuyện gì vậy?

- Thi thể của Tống Dương bị đánh cắp mất rồi.

Búp bê sứ bỗng nhiên ngẩng đầu, ánh mắt tinh nhuệ:

- Ý gì vậy?

Ban đại nhân lắc đầu nói:

- Đừng sốt ruột, để ta nói từ từ.

Lúc hoàng hôn, võ sĩ Bạch Âm mang theo gian tế trở về, sau khi gặp Sa vương, Tang Phổ cũng không giấu giếm nữa, đem tình hình thực tế nói thẳng ra. Sa vương tất nhiên kinh ngạc không ít, lập tức mời Đại Tế Ti đến bàn bạc chuyện này, đồng thời cũng gọi Tạ Tư Trạc và Ban đại nhân đến, muốn nghe xem họ nói thế nào.

Ở ngoài lều, Ban đại nhân nghe rõ ràng, Sa vương và Đại Tế Ti nói người Hán trẻ tuổi bị chôn dưới đất vẫn còn sống, lão đầu tử thì sao lại không biết ‘người Hán trẻ tuổi kia’ là ai!

Ban đại nhân vừa nói đến đây, bịch một tiếng, Búp bê sứ ngồi ngay xuống đất, hai mắt mở to, không phân biệt được là nàng muốn khóc hay muốn cười, chén nước đầy đang bưng trên tay sớm đã đổ hết vào áo của mình.

Ban đại nhân cười, không đợi Búp bê sứ hỏi lại, ông liền gật đầu nói:

- Không sai, Tống Dương chưa chết.

Búp bê sứ hít vào một hơi sâu, sắc mặt dần dần bình tĩnh lại, nghiêm túc nói:

- Ngài tiếp tục nói.

Vừa nói, hai tay vừa chống xuống đất để đứng lên nhưng vừa mới đứng lên được một nửa, hai con ngươi to bỗng nhiên hướng lên trên, lại choáng ngã xuống đất.

Vẻ mặt Ban đại nhân khá mất kiên nhẫn, run rẩy đưa tay phải ra, dùng ngón tay cái ấn vào huyệt giữa mũi và miệng, nhưng người già rồi sức lực có hạn, một ngón tay vốn không đủ sức, phải thêm vào một ngón tay khác, hai tay run rẩy cùng lúc dùng sức, đợi lúc ông mệt đến toàn thân toát mồ hôi, Búp bê sứ rốt cuộc cũng tỉnh táo lại, mở mắt ra, con ngươi từ mơ hồ đến có thần rồi trở nên thanh thấu, Búp bê sứ ngồi dậy, ngẫm nghĩ một lát, bỗng nhiên cười thành tiếng… Không còn cách nào, không cười không được rồi, nén không được, kìm không nổi, nếu không được cười sẽ chết người mất… không cười, thật sự sẽ chết!

Để nàng cười một trận rồi Ban đại nhân mới nói tiếp chuyện vừa rồi.

Mới nghe Tống Dương chưa chết, Ban đại nhân vừa mừng vừa sợ nhưng lời Đại Tế Ti *sau đó lại khiến lão không ngừng lo sợ: người chết sống lại là dấu hiệu thần phạt!

Mặc dù Ban đại nhân không hoàn toàn hiểu tập tục của Sa dân nhưng bằng kiến thức cơ bản nhất thì ông cũng có thể hiểu, nếu đã là dấu hiệu xấu, Sa dân tuyệt đối sẽ không để Tống Dương sống sót.

Lúc này thì làm sao mà còn lo đến chuyện suy nghĩ vì sao Tống Dương không chết, trong lúc tình thế cấp bách, Ban đại nhân trực tiếp xông thẳng vào vương trướng, lớn tiếng thay Tống Dương giải thích việc này… Lão đầu tử nói với Sa vương và Đại Tế Ti *rằng con trai của mình lúc nhỏ do luyện công sai sót, bị bệnh hiểm nghèo ‘tử miên’, thường ngủ sâu như chết mà không có nguyên nhân, lúc phát bệnh giống hệt như chết rồi, gần như không có khác biệt nhưng không phải chết thật mà chỉ là mê man.

Lời nói dối nhất thời nghĩ ra có nhiều sơ hở, khiến người ta khó mà tin được, nhưng Ban đại nhân nhất thời không tìm được cớ nào khác thì chỉ có thể nói như vậy, ông nhất định phải để đối phương hiểu Tống Dương không phải chết đi sống lại mà là vốn chưa hề chết.

Chết rồi mà sống lại là dấu hiệu của thần phạt; không chết mà bị chôn nhầm xuống đất chẳng qua chỉ là sai lầm do sơ suất. Chỉ có thể như thế mới có thể khiến Sa dân tha cho Tống Dương… Lúc đó, Ban đại nhân làm sao biết được còn có nội gián tế tự, còn có quá trình trộm đi thi thể, lão chỉ nói Tống Dương từ trong biển hoa leo ra khỏi phần mộ, bị sa dân đóng giữ nơi đó bắt lại, sống chết chỉ cách nhau một sợi chỉ.

Sau đó, Ban đại nhân lại giải thích với Sa vương rằng trước đây che giấu việc này là vì lòng thương con trai, sợ Sa dân biết nó không chết sẽ đem nó ném vào thung lũng nuôi cá chạch, cho nên dù biết rõ Tống Dương là mê man nhưng ông vẫn che giấu đi, để cho Sa dân đem chôn. Tiếp đó, lão lại đập đầu khẩn cầu sa vương khoan thứ Tống Dương.

Sa dân Bạch Âm nội tâm thuần tịnh nhưng cũng không phải đồ ngốc, hiển nhiên Sa vương không cho lý do thoái thác của Ban đại nhân là thật, nhưng cũng vẫn đỡ lão đầu tử dậy, đem quá trình Tống Dương ‘chết đi sống lại’ thuật lại như thực tế, Ban đại nhân lúc đó mới biết Tống Dương chạy thoát rồi, không hề lọt vào tay Sa dân như cách mà mình đã tưởng tượng, lời nói dối lúc nãy của mình không có ý nghĩa gì rồi.

Sa dân đối xử tử tế với Ban đại nhân và Tạ Tư Trạc, xét cho cùng là vì con trai, phu quân của hai người họ chết trong tay Sa dân, bây giờ Tống Dương vẫn còn sống, theo lý mà nói đãi ngộ lúc trước phải toàn bộ xóa bỏ mới đúng, nhưng Sa vương lại không làm như vậy, chỉ ra hiệu cho hai người họ ra về trước.

Sa vương vẫn đối xử tử tế với hai người, tuy không hợp lẽ thường nhưng theo Ban đại nhân thấy cũng không khó lý giải, cảnh báo thần phạt không phải là chuyện nhỏ, một khi truyền ra ngoài, lòng người toàn tộc sẽ hoảng loạn, nếu không phải bất đắc dĩ thì Sa vương cũng sẽ không tuyên bố việc này, cho nên ‘cha già’, ‘thê tử’ của Tống Dương, lúc trước được đối đãi thế nào thì sau này cũng vẫn như vậy.

Lúc Ban đại nhân nói, Tạ Tư Trạc luôn cười, lúc còn trong thổ lao của Sa dân, nàng từng nói, lúc trước không có Tống Dương, nàng không sao cả; nhưng khi con người này đến, rồi lại đi, nàng rất không vui; không ngờ bây giờ hắn đi rồi lại trở về… vui đến không chịu nổi rồi, đây cũng là lần đầu tiên trong đời Búp bê sứ biết được cảm giác này.

Một Tạ Tư Trạc tâm tư thông thấu, một Tạ Tư Trạc tính tình trầm tĩnh mà lại đang cười ngây ngô không dứt.

Không biết đã cười bao lâu, tâm trạng hơi hơi bình tĩnh lại, nàng hỏi:

- Có một chuyện ta còn không hiểu lắm.

Ban đại nhân lạnh giọng hỏi lại:

- Không hiểu vì sao Tống Dương không chết ư? Ngươi đừng hỏi ta, ta còn không biết nên hỏi ai đây này.

Búp bê sứ vội vàng lắc đầu:

- Không phải, không phải muốn hỏi cái này. Cũng không phải không muốn hỏi, là biết việc này có hỏi ngài cũng vô dụng…

Không đợi nàng dứt lời, Ban đại nhân liền mất kiên nhẫn mà cắt lời:

-Nói cái gì, vòng vo thế này, không biết nói chuyện cho rõ ràng rồi à? Muốn hỏi gì thì hỏi nhanh lên.

Búp bê sứ lại muốn cười, liền dùng sức ho khan một tiếng để chặn tiếng cười lại:

- Ngài cầu khẩn cho Tống Dương… Vì sao?

Nhưng Ban đại nhân không đáp, chỉ rầu rĩ hừ một tiếng:

- Ta đã già đến thế này, không thể ngờ còn phải đập đầu quỳ lạy đám mọi rợ, thật sự buồn bực, đêm nay không muốn nói chuyện nữa.

Vừa nói, vừa một hơi thổi tắt đèn dầu, ông nằm ngã lên thảm, không nói thêm lời nào nữa.

Tạ Tư Trạc cũng không hỏi nữa, rót đầy lại chén nước rồi để bên cạnh Ban đại nhân, Ban đại nhân nửa đêm thường ho khan, lúc đó phải uống nước để nén ho.

Tin tức thình lình đến làm loạn cả kế hoạch đã định là vào nửa đêm sẽ uống rượu ăn thịt, hai người họ hoàn toàn quên mất, rượu thịt để ở một góc lều trại vẫn bọc kín chưa được động đến…

Nửa đêm khuya khoắt, doanh địa to lớn tĩnh mịch, chỉ có một hai tiếng tí tách nhỏ thỉnh thoảng lại vang lên trong đống lửa trại, một vài đốm lửa bắn ra, trong nháy mắt đã tắt.

Người Man ngủ qua đêm cũng sắp xếp chiến sĩ trực đêm nhưng dù sao cũng không phải là hành quân đánh giặc, cánh đồng hoang vu ngàn dặm không người, căn bản không có kẻ thù tập kích nên người Man trực đêm cũng rất rảnh rỗi, hoặc túm năm tụm ba thấp giọng nói chuyện phiếm, hoặc dựa lưng vào nhau mà ngủ gật, không ai chú ý đến một bóng người đã lợi dụng bóng đêm bao phủ mà lặng lẽ tiến vào doanh địa lớn đến kinh người này.