Ban đại nhân không tỏ thái độ gì, chỉ ngồi yên lặng nhìn nụ cười củaTạ Tư Trạc ..Từ những nếp nhăn trong nụ cười đến núm đồng tiền cuối cùng đã tiêu tan.
Những việc có thể làm cho Tạ Tư Trạc, Ban đại nhân sẽ không khuyên gì, mỗi người đều có việc riêng mình phải làm, bản thân Ban đại nhân còn không ra gì, làm gì còn tâm tư đi quản việc của người ngoài, nhưng khi thấy nàng tươi cười, khi lại tan vào bóng đêm, sự trầm mặc của lão nhân trầm xuống.
Sau khi trận châu chấu che trời phủ đất qua đi, người nông dân không ngồi yên ở đồng ruộng; một trận hồng thủy trăm năm mới gặp, cả ngàn dặm hóa thành vùng ngập lụt, nạn dân thất thanh kêu khóc; địch mã đánh vỡ hùng quan, cho nên đi qua càng vùng đất khô cằn, binh lính Nam Lý phẫn uất vô cùng; đáng sợ nhất là ôn dịch bùng phát, các thành trì phồn hoa tử thi thối ngất trời, trẻ con ôm thi thể của cha mẹ không ngừng lay…làm đại quan cả đời, khổ nạn của thế gian thế nào Thừa tướng cũng từng trải qua, nhưng từ trước tới giờ ông chưa từng gặp đứa trẻ nào như vậy, nó sống rất tốt, lại không hề vui vẻ, một chút hi vọng.
Tạ Tư Trạc đón lấy ánh mắt của Thừa Tướng, như thể nhìn hiểu được tâm tư của ông, Tạ Tư Trạc lại cười:
- Thật ra, ta vốn có một cơ hội.
Ban đại nhân không hiểu “cơ hội” mà nàng vừa nói là chỉ cái gì, nhíu mày:
- Cơ hội giết sạch Sa dân sao?
- Cơ hội sống vui vẻ.
Tạ Tư Trạc khép hai chân, hai đầu gối, tư thế ngồi mà nàng ưa thích nhất, ngồi khoanh như vậy khiến nàng cảm thấy an toàn:
- Sau khi cha mẹ chết, ta luôn có một mơ ước: giết Hoàng đế báo thù cho họ. Ta có thể hiểu, muốn báo được thù này chỉ là một giấc mơ, nhưng ta không có cách nào cam tâm, không học được võ công ta liền học cái khác, chỉ cần liên quan tới những thứ tạo phản, đánh nhau ta đều sẽ xem. Ta đều muốn học. Ta mở lại tất cả những lý lịch mà cha mẹ để lại, học thuộc hết sự phân bố của các đại binh doanh của Yến quốc mà chó săn tra được, liều mình biết rõ hết chức trách và sự bố trí của các vệ binh trong Tình thành…Nhưng học những thứ này cũng không giúp ích gì được cho việc báo thù, lợi ích duy nhất là ở chỗ: càng học ta càng hiểu được, giống như ta bây giờ, muốn giết được Cảnh Thái căn bản là không thể nào. Lúc đó ta không biết, Tống Dương còn sống.
- Lần đầu tiên Tống Dương xuất hiện. Rất…
Tạ Tư Trạc nghiêng đầu nhớ lại khoảnh khắc đó. Cuối cùng cũng tìm được một từ thích hợp;
- Rất thần kỳ.
Tạ Tư Trạc không biết, hình dung từ liên quan tới “ Tống Dương thần kỳ”, nàng không phải người đầu tiên.
- Không ngờ hắn có thể làm giả được dụ lệnh của Yến quốc sư, vốn dĩ ta đã thân vùi trong sự tuyệt vọng không may mắn, kết quả bị mấy giọt máu của hắn nhẹ nhàng phá vỡ. Còn không chỉ xa xôi như vậy…Những việc mà Thường Xuân Hầu làm. Ngài đều biết chứ?
Tạ Tư Trạc hỏi Ban đại nhân.
Người kia lắc đầu:
- Biết rất ít.
Ông ấy nói dối,, khi ở trong khu ổ Tiêu Kim của lão Cố, những việc mà trong mấy năm nay Tống Dương làm được, Cố Chiêu Quân sớm đã nói với ông. Nhưng Ban đại nhân bây giờ nhìn ra, Tạ Tư Trạc rất có hứng thú với chủ đề này, nếu nàng muốn nói, ông lại nghe thêm một lần cũng không sao.
Quốc sư Yến bị mai phục tại trấn nhỏ, vạn dân của Yến tình thành làm loạn, hoàng cung của Đại Yến bị đốt sạch, Yến hoàng đế nôn ra máu mắc bệnh nặng; hắn còn cứu được Đàm Quý Đức là phản tặc mạnh nhất của Yến Quốc; kết huynh đệ với Đại Khả Hãn của dân tộc Hồi tự xưng là quốc bang huynh đệ tương xứng với Nam Lý; có giao tình sâu sắc với Sơn Khê Man, tìm được kì binh Thiền Dạ Xoa của Hồng triều; Được sự ủng hộ của phật đồ Nam Lý, trong phong ấp còn xây một Thánh địa Phật gia… Những việc chân chính thuộc như lòng bàn tay, những việc liên quan tới Tống Dương, từng lời từng lời êm ái bên tai, không biết từ khi nào thần thái của Tạ Tư Trạc đã trở lên sáng láng, khi nói đến kích động thậm chí quên rằng mình đang khoa chân múa tay.
Nàng vừa nói, vừa cười, tất cả mọi việc, nàng chưa từng tham gia, nhưng nàng rất vinh hạnh.
Tạ Tư Trạc tự hào cho cái người tên là “Tống Dương” này.
- Lần đầu tiên gặp hắn, hắn vừa vội vừa giận, giơ chân hô muốn giết hòa thượng giệt khẩu; Lần thứ hai gặp hắn, hắn nghèo đến nhìn như loạn hưởng, mặt mày nhăn nhó vì tiền. Người như vậy. Thật không có cách nào khiến người ta nghĩ hắn có thể làm được việc gì.
Nụ cười của Tạ Tư Trạc càng tươi roi rói:
- Thế nhưng chính người như vậy, không ngờ lại làm được hết việc lớn này đến việc đại sự khác, một mình hắn làm, còn nhiều hơn nhiều, càng có thành tựu so với tất cả mọi người hợp lại, lại cùng chung sống một thời gian. Không kìm nổi, không thể không tin hắn.
- Vì mối thù của cha mẹ, ta nhất định, nhất định phải báo. Nhưng ta lại không hiểu, chỉ là một người hay nói mộng mà thôi. Nhưng sau khi quen hắn thì không giống vậy nữa, ta tin hắn, ta với hắn làm những việc giống nhau, takhông làm được, nhưng hắn thì có thể làm rất tốt.. rất mới.
Những suy nghĩ tận đáy lòng, lần đầu tiên nói ra, nhất thời không tìm được từ nào thích hợp, Tạ Tư Trạc có chút nói năng lộn xộn:
- Điều quan trọng hơn là,mối thù với Cảnh Thái takhông thể mượn tay người ngoài được, mối huyết thù của cha mẹ người ngoài làm sao làm thay được? Nhưng duy chỉ hắn là ngoại lệ, cha mẹ của ta cũng chính là cha mẹ của hắn, thật sự muốn coi, chúng tôi là người một nhà, hắn còn là “phu quân” của ta. Vốn trọng trách mà ta không chống nổi cũng không buông tay nổi, giờ đã được hắn chống đỡ. Ta không phải là muốn nhàn, chỉ là, chỉ là việc này hắn làm sẽ tốt hơn ta hàng vạn lần… ta cảm thấy bản thân mình hình như nhất thời có tin tưởng, có chỗ dựa, có được một người mà ta có thể trông cậy vào.
Nói tới đây, nàng đột nhiên ngậm miệng lại, trầm mặc một lúc lâu, khi nói tiếp từ thái độ tới ngữ khí đều đã bình tĩnh lại:
- Một người như vậy, trước đây khi mà không có hắn, ta chẳng ra sao cả; nhưng sau đó hắn đến, giờ lại đi, ta rất buồn.
Ban đại nhân gật đầu, không nói gì, cũng không biết nên nói gì, lão vốn không biết an ủi người khác. Tạ Tư Trạc cũng không biết nói thêm gì, nàng nằm xuống thảm, hai tay ôm lấy hai chân ngủ.
Nàng vốn có một cơ hội, gỡ gánh nặng xuống, thử tìm lấy cơ hội sống một cuộc sống vui vẻ. Nhưng Tống Dương chết rồi, cơ hội này cũng không còn nữa.
Những ngày sau này trôi qua sẽ không có gì mới mẻ, mỗi một ngày hôm nay đều lại lặp lại ngày hôm nay, nhưng mỗi ngày hôm này đều chậm hơn ngày hôm qua.
Trong những quân báo mà tìm được trên người lang tốt, tạm thời cũng không thể tìm được tình báo gì có lợi cho Sa dân, nhưng Ban đại nhân lại tìm ra một tin tức liên quan tới mình. Là một bức thư nhà của một lang tốt bình thường, sau khi viết xong còn chưa kịp gửi đi, hắn là bức thư viết cho người trong lòng mình, hoặc có lẽ là muốn trêu người yêu, ở giữa còn kể một tin đồn thú vị: Khuyển Nhung nói đưa Sứ đoàn của Nam Lý qua rồi, người Hồi lại nói không gặp, hai nước bây giờ đang ầm ĩ hết lên.
Lại bốn ngày nữa trôi qua, buổi tối Ban đại nhân vừa hoàn thành xong công việc, ôm lấy bình rượu cùng Tạ Tư Trạc cáo từ Sa Vương với . Vừa rời khỏi lều trại, đột nhiên một tiếng hát vang lên, tất cả Sa dân đều từ trong nhà đi ra, hát lên bài dân ca của bản tộc, nhịp điệu trầm thấp lại hùng tráng, rất thê lương.
Một đội tiểu đội Sa dân tiến vào doanh trại từ phương nam, hơn ba mươi người. Mọi người thần sắc mỏi mệt, quần áo bẩn thỉu. Trên người còn mang theo một thứ mùi tanh tưởi, nhưng Sa dân trong doanh địa lại tặng cho họ những ánh mắt tràn đầy sự sùng kính, những tiếng hát xướng vang rõ ràng là để hoan nghênh tiểu đội này.
Tạ Tư Trạc và Ban đại nhân tạm thời nghỉ chân, không dám tùy ý đi lại, đứng bên ngoài “kim trướng” không tỏ thái độ gì xem náo nhiệt.
Tiểu đội Sa dân đó tiến vào doanh địa vẫn chưa dừng bước. Mà đi thẳng về phía trước, tiến thẳng tới “kim trướng”, đợi họ vào “kim trướng” xong, tiếng hát của những Sa dân khác mới tạm ngừng. Mọi người tản ra đi làm tiếp công việc của mình.
Trên đường trở lại nhà giam, Ban đại nhân mới hướng về phía Sa dân hỏi rõ được tình hình, nói với Tạ Tư Trạc :
- Đêm nay nghỉ ngơi đi, ngày mai Sa dân sẽ rút trại khởi hành, bắt đầu đi về phương bắc.
Sa dân chuẩn bị chuyển nhà là việc sớm đã định, nhưng gia sản đó của Sa dân, đâu cần đến mười mấy ngày đi thu thập được, bọn họ sớm đã thu xếp rồi. Lại lần mần không chịu khởi hành, đối với Tạ Tư Trạc vốn còn có chút kì lạ, sau khi nghe Ban đại nhân nói nàng mới hiểu, hỏi:
- Sa dân luôn không hành động, chính là đợi tiểu đội đó sao?
Quả nhiên, Ban đại nhân gật đầu, lần này không đợi Tạ Tư Trạc hỏi thêm liền giải thích luôn:
- Tiểu đội này là “ nhặt xác”. Sa dân đối xử với người chết rất tử tế. Đối với thi thể quân địch sẽ chôn cất, huống chi còn có đồng tộc chết trên chiến trường.
Vào đêm bão cát nổi lên, hai sườn của thung lung biển hoa nứt ra của Sa dân, hai bên dựa thế đánh nhau. Kỵ binh Khuyển Nhung không chịu nổi một trận, kết quả Sa dân đại thắng huy hoàng tổn thất rất nhỏ. Không phải lang tốt không đủ tinh nhuệ, nguyên nhân quan trọng nhất là yên ngựa mà họ ngồi toàn bộ đều sợ hãi. Làm sao huấn luyện được kị binh có tố chất, không điều khiển được chiến mã cũng sẽ trở lên yếu ớt vô cùng, huống hồ lại trong cơn lốc xoáy, chỉ có một phần của kẻ xâm lược.
Trái lại, đánh với La Quan, khiến Sa dân tổn thương không ít, đặc biệt là từ đầu tới cuối Đại tông sư và Tống Dương ra tay đều rất hống hách, , “quái vật” chết trên tay họ gần như không hề lưu lại chút thi thể, chỉ vỡ thành mấy mảnh coi như là may mắn.
Sa dân an táng đồng bạn, nhất định phải chôn toàn bộ thi thể xuống, bây giờ tiểu đội đó về tới doanh địa lưu lại ở biển hoa, những đồng bạn đã chết, thi thể được chắp vá lại rồi đem mai táng. Tín ngưỡng của Sa dân rất độc đáo, việc khâu thi thể lại người sống không phải ai cũng có thể làm được, phải là người hiến tế trong tộc mới được.
Hiện giờ các tế tự đều đã quay về, chứng tỏ chiến trường biển hoa đã được dọn hoàn tất, ngày mai Sa dân sẽ rời khỏi nơi này. Vừa rồi toàn tộc cùng hát xướng ca, vẫn là những lời chúc phúc với hiến tế, cũng là biểu thị sự thương nhớ đối với đồng tộc.
Ban đại nhân giải thích xong, hai người đã đến cửa phòng giam, Tạ Tư Trạc dừng bước:
- Trước khi đi có thể đến trước mộ hắn thăm không? Vốn không muốn đi, nhưng phải rời đi rồi, trong lòng thấy không nỡ.
Ban đại nhân lắc đầu:
- Bọn họ có thả người đi không còn phải xem, chủ yếu là ngươi đi cũng không tốt, Sa dân chôn thi thể, không lập bia mộ, toàn bộ đều không có bất cứ dấu hiệu gì, ngươi đến biển hoa cũng không tìm thấy hắn, buông tay đi.
Tạ Tư Trạc gật đầu, nhẹ nhàng “ừ” một tiếng, đột nhiên lại muốn khóc. Hắn ngay cả một tấm bia mộ cũng không có, nếu trong thiên hạ lớn lao này lại không có ai biết hắn chôn cất nơi nào.
Khi hai người tù binh trở lại nhà tù, các Sa dân hiến tế trở về từ biển hoa cũng đã gặp Sa Vương.
Sa vương mặt tươi cười, không có chút kiêng kị nào đối với đối phương trên người dơ bẩn và hôi thối, chân thành ôm từng người một, trong miệng không ngừng ra sức an ủi hỏi han bọn họ, nhưng những hiến tế này vẻ mặt nghiêm túc, đợi sau khi thi lễ xong, đại tế xua tay lui những người khác, một mình ở lại nói chuyện với Sa vương.
Sau đó không lâu, Sa vương mặt mày ủ rũ, sóng vai với đại Tế đi ra khỏi lều trại, gọi tới ba trăm dũng sĩ tinh nhuệ nhất trong tộc, dặn dò điều gì đó, rồi vung tay lên, các võ sĩ hầu như đeo đao, lưỡi dao sắc bén khởi hành suốt đêm rời khỏi doanh địa.
Đến khi trời gần sáng, phụng lệnh vua các võ sĩ ra ngoài còn chưa trở về doanh địa, đoán chắc đây là việc trong dự kiến, Sa vương không đợi họ nữa, một tiếng hạ lệnh cả tộc động thiên, hàng vạn Sa dân tập trung thành đội, hướng về phương bắc xuất phát.
Trong hành trình không cần phiên dịch quân báo Khuyển Nhung, Ban đại nhân và Tạ Tư Trạc nhàn hạ, Sa dân đối xử với họ cũng rất tốt, sắp xếp cho họ ngồi trên một chiếc xe ngựa, không cần đi bộ gian khổ.
Ban đại nhân cảm thấy mình sống không được lâu nữa, suýt nữa ở lại sống tuổi già ở Hồi Hột hay trên chôn cất trên thảo nguyên, đều là chết tha hương, ông cũng không ra sao cả, tùy ý đi theo đoàn của Sa dân, thình thoảng còn hứng trí đưa mắt nhìn về cảnh sắc tráng lệ của thảo nguyên phương bắc.
Tạ Tư Trạc trước sau bình tĩnh như một, khi nói chuyện còn nhíu mày, cười khẽ. Nhưng không phải là tâm tình cho phép, chỉ là vẻ mặt bên ngoài như vậy mà thôi.
Đi trên đường lâu mà thong thả, thoáng cái đã mười mấy ngày, toàn bộ không có chút dấu hiệu gì là sắp đến đích, trái lại gió trên thảo nguyên càng ngày càng mạnh, khiến Sa dân không những không sợ hãi, mà trái lại còn tỏ ra rất thích ý. Bất cứ lúc nào có thể có những thanh niên trai tráng ném trường bào. Xốc lại xích bạc đón gió hát vang, lão ấu bên cạnh vỗ tay cười vui, phụ họa.. Toàn bộ không hề thấy một chút khổ cực nào của việc phải xa nhà, chỉ có tràn đầy dũng cảm khi ở giữa trời đất bao la.
Cùng lúc Sa dân đang hưởng thụ cuồng phong, cũng không quên đi hai người vừa mới ra nhập vào bộ tộc mình không lâu, đặc biệt sắp xếp một cái lều trại nho nhỏ cho Tạ Tư Trạc và Ban đại nhân trên xe ngựa. Nhìn qua thì không ra thể thống gì, nhưng lại chống lạnh che gió rất tốt.
Bộ tộc vừa hiền lành vừa lạc quan, đáng tiếc, bọn họ đã giết Tống Dương.
Trong hành trình, hai người tù bình cũng không phải ngồi trên xe ngựa cả ngày, khi trải qua trời trong nắng ấm, cũng sẽ xuống đi dạo, hoạt động để điều gân cốt. Hôm nay hai người thuận miệng nói chuyện phiếm, đi dạo, bỗng nhiên một trận lốc muộn kéo đến, phía trước không xa, một chiếc bánh xe ngựa vỡ tung. Cả xe ngựa đều bị lật.
“Chuyển nhà đường dài” đột nhiên bị lật xe, đây là một việc không bình thường, Tạ Tư Trạc và Ban đại nhân cũng căn bản không để ý, nhưng đợi khi hai người bọn họ nhìn thấy những vật rơi xuống từ trên xe, hai người mới ngớ người: trà bánh, đá điêu khắc, ngọc bích…Rõ ràng đều là tài sản của Nam Lý.
Trong tài sản của Sa dân sao lại có thể có đặc sản của Nam Lý? Cho dù Nhị ngốc cũng có thể hiểu được đạo lý này, những đồ này đều đến từ Khuyển Nhung, trong đoàn của đặc phái viên của Hồi hột.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, Tạ Tư Trạc không để mình lên tiếng, Ban đại nhân lại chạy tới trước chiếc xe bị lật, vừa nhặt đồ giúp Sa dân, vừa dùng tiếng Khuyển nói chuyện với người bên cạnh. Đợi khi Ban đại nhân quay lại, đã biết rõ được những việc đã qua.
Toàn bộ không ngoài dự đoán, những đồ này là Sa dân cướp được.
Nhưng đến tận bây giờ Sa dân cũng không hề biết những thứ mình cướp được là của Nam Lý. Bọn họ chỉ thấy có lang tốt hộ tống xe ngựa, theo dõi một lúc lâu mới tập kết nhân mã đuổi theo ra tay. Còn cho rằng họ cướp được là tộc địch Khuyển Nhung.
Tạ Tư Trạc lại hỏi:
- Nói như vậy, hội Khâu đại nhân, tất cả sứ đoàn Nam Lý đều bị Sa dân giết rồi?
Tuy là nhíu mày hỏi, nhưng ngữ điệu của nàng cũng rất thoải mái, lại tìm thấy thêm một lý do để giết Sa dân, điều này rất tốt.
Nhưng Ban đại nhân lắc đầu:
- Sa dân phân rất rõ đồ cướp được và đánh nhau, khi cướp đồ thường sẽ không giết người, cho dù là quân địch, chỉ cần không phản kháng, Sa dân cũng sẽ tha cho, cướp đồ đi là đủ rồi. Ta vừa hỏi, lần đó bọn họ không giết người.
Đối với Ban đại nhân, Sa dân căn bản không có lí do nói dối, bọn họ nói đều là sự thật.
Tạ Tư Trạc gật đầu, không nói thêm gì nhiều, nhưng sự bất ngờ này xảy ra, khiến nàng nghĩ ra một việc khác.. Nàng có thể nghĩ đến, Ban đại nhân cũng sớm đã nghĩ ra. Không đợi nàng lên tiếng, ông đã nói trước:
- Sa dân cướp sạch đồ của Sứ đoàn ta, nhưng không hại người, nhưng việc này là xảy ra trên thảo nguyên, Khuyển Nhung khó tránh được sai lầm này.
Tạ Tư Trạc tiếp lời:
- Sứ đoàn của nước khác bị cướp trên lãnh thổ của nước mình, tuy không phải là lang tốt gây nên, nhưng việc này nếu truyền ra ngoài, thể diện của đại Thiền Vu sẽ bị mất, bị nước khác cười chê, ngay cả thần dân bổn quốc mà cũng cảm thấy lang tốt vô tác dụng.
Ban đại nhân cười lạnh một tiếng:
- Cho nên Khuyển Nhung hoặc là không làm, hoặc là làm đến cùng, rõ ràng giết sạch sứ đoàn của mình, lại truyền đến triều đình nước mình, nói Sứ đoàn đã bình yên quá cảnh.
- Cho nên Khuyển Nhung nghe nói còn có sứ đoàn tụt lại phía sau trên thảo nguyên, sẽ điều binh toàn lực đuổi giết, muốn giết người diệt khẩu.
Tạ Tư Trạc thở dài, Tống Dương không phải chết dưới móng vuốt của lang tốt, nhưng lại có liên quan tới Khuyển Nhung, kẻ thù lại thêm một người.
Kẻ thù càng ngày càng nhiều, thực lực cũng vô cùng hùng mạnh, điều này khiến Tạ Tư Trạc hơi đau đầu.
A Y Quả đang nhẩm đếm..
Đáy cốc nứt ra oi bức, nhưng không phải là vì ánh nắng mặt trời, mặt trời mọc phía trên chiếu xuống đáy cốc không thể nào phát hiện, A Y Quả theo thói quen trong núi, mỗi ngày nàng đều vẽ một đường trên bùn, kết quả đến ngày thứ 7, một con cá chạch đi ngang qua, tất cả đều bị xóa sạch. A Y Quả lúc này mới nghĩ trên mặt đất vẽ mặt bùn không chút bảo đảm, từ trên người lang tốt tìm thấy một yên ngựa, sửa lại dùng con dao khắc lên yên để nhớ ngày, đương nhiên nàng không quên bổ sung cả bảy ngày lúc trước đã khắc.
Trước sau đếm lại hai lần, A Y Quả vẫn đánh rơi yên ngựa, vẻ mặt ủ rũ:
- Làm gì vậy, mới chưa tới một tháng, những ngày chậm chạp, sống đến điên mất.
Tề Thượng hai tay chắp đầu gối, nằm trên chiếc chiếu bằng cuống hoa, nghe thấy vậy liền cười:
- Chưa tới một tháng không tốt sao? Nếu bây giờ đã qua mười năm, chúng ta còn chưa có đi lên, đó mới là phát điên.
Theo lý nói tĩnh dưỡng một tháng không phải là ngắn, nhưng mọi người bị thương không nhẹ, bên cạnh lại không có đại phu cũng không có thuốc, đáy cốc hoàn cảnh lại rất đặc biệt, ẩm ướt, oi bức rất không có lợi cho vết thương, điểm chết người chính là những con quái vật cản đường, dựa vào thực lực của họ bây giờ, không có cơ hội ra khỏi cốc.
Chớ nói vết thương vẫn còn, cho dù đám người Tề Thượng toàn bộ đều sinh long hoạt hổ, muốn giết cũng lực bất tòng tâm, trừ phi đại tông sư có thể khôi phục, mà vết thương của La Quan là nghiêm trọng nhất, muốn có thể ra tay nữa, nhanh nhất cũng phải nửa năm.
Nhưng may mắn là, cá chạch dưới đáy cốc tuy hung dữ đáng sợ, nhưng rút cuộc cũng là súc sinh, bản năng tuần hoàn mà sống chỉ là chỉ số thông minh đáng nói, bọn chúng chỉ biết những người này có hơi thở mang trứng của chúng không thể gây thương tích, nhưng toàn bộ không nghĩ tại sao lâu như vậy rồi mà không thấy có cá con, thái độ đối với những người này cũng không hề thay đổi: không làm phiền cũng không để họ rời khỏi.
A Y Quả trừng mắt nhìn, nghĩ câu nói của Tề Thượng, thật ra cũng là đạo lý đó, không oán giận gì, đi đến bên cạnh Tề Thượng:
- Chuyển qua bên cạnh, để lão tử nằm xuống.
Tề Thượng buồn bực:
- Một mảnh chiếu to như vậy, ngươi không đi nằm, sao lại nằm đây?
- Ngươi đã đè qua, sẽ mềm mại thoải mái hơn một chút.
A Y Quả trả lời đương nhiên.