Hành trình như cũ, đám Tống Dương tiếp tục đuổi theo sứ đoàn nước mình.
Cuối hạ đầu thu, chính là lúc cây xanh nước mát, là lúc thảo nguyên đẹp nhất trong một năm, thời gian này xuyên qua Khuyển Nhung, phong cảnh đẹp của thảo nguyên đều bày ra trước mắt.
Khuyển Nhung cũng là một nước lớn trong Trung Thổ, nhưng phong tình khác nhiều so với Hán cảnh, cây cỏ trải dài, mục đàn, mục dân đều đã được biết trước, không đáng lấy làm lạ, nhưng điều thật sự khiến đám Tống Dương kinh ngạc chính là thành ấp của Khuyển Nhung.
Ngoại trừ mấy nơi đặc biệt quan trọng tất yếu phải là thành cao lũy dày, các thành quách còn lại, cho dù là đại thành nổi danh trong nội bộ Khuyển Nhung thì khi nhìn vào đều không có hình dạng của thành trì… Tường vây quanh thành thấp tè, thậm chí cũng không thể xem là ‘tường’, nhiều nhất chỉ có thể xem là lũy làng, kỵ binh có thuật cưỡi ngựa khá một chút là đã có thể phóng qua. Về phần trong thành, cũng không có lầu vũ phồn hoa như Yến hay Nam Lý mà chỉ toàn nhà đất, trong đó còn kèm thêm không ít lều trại.
Đám người Tống Dương không ngừng ngạc nhiên, Hữu thừa tướng giải thích cho mọi người:
- Bản chất đất đai và núi non nơi thảo nguyên rất khác Hán cảnh, khó có thể luyện gạch, lại thiếu nguyên liệu đá, điều kiện như thế nếu không xây thành như thế này không lẽ lại mua gạch ở Đại Yến à?
Tề Thượng cười hăc hắc nói:
- Thì ra là vậy, cho dù bọn chúng có chịu bỏ tiền để nước ta bán gạch đá cho chúng thì bọn chúng cũng phải dám dùng mới được.
Hữu thừa tướng bình thường đều nghiêm túc ra mặt, đặc biệt chướng mắt Tề Thượng lắm lời nên không thèm để ý tới gã, tiếp tục nói với mọi người:
- Điểm mấu chốt hơn, Khuyển Nhung là cường tộc trên lưng ngựa, bí quyết để có thể thành thế nằm trong tám chữ: đến đi như gió, không vết để tìm. Tiền triều cũng vậy, Đại Yến cũng thế, vì không thể chịu nổi quấy nhiễu, không biết bao nhiêu lần đã tập kết trọng binh, đả phá Hùng Quan, thâm nhập thảo nguyên nhưng trước sau vẫn không cách nào tiêu diệt toàn bộ… Hãy xem thành trì của họ, chính là lũy làng, một khi có trọng binh xông đến, người Khuyển Nhung lên ngựa chạy đi, ngươi có phá tan thành cũng không sao, người ta chỉ dùng hai ba tháng lại xây nên một thành mới ở nơi khác. Căn cơ của Khuyển Nhung không ở trong thành, mà ở toàn bộ thảo nguyên lớn, chỉ cần thảo nguyên còn, cho dù có bị tổn thất nặng hơn, bọn họ cũng có thể đứng dậy.
Ban đại nhân không giải thích quá tỉ mỉ nhưng ai cũng có thể hiểu ý của ông ta, chỉ có Tề Thượng là còn lắm mồm, hỏi không ngớt… Tề lão đại cũng không phải không hiểu, chỉ là nếu không nói gì đó thì gã cảm thấy khó chịu mà thôi
Đám người Tống Dương là nhập cư trái phép không có thân phận, nếu nghiêm khắc mà tính, bọn họ là người nước khác, nếu bắt sẽ bị chém đầu, nên phải cố tránh tiếp xúc với người ngoài, trên đường đi, thường có thể nhìn thấy những mục dân trên thảo nguyên vây quanh với những mùi dê nướng thơm ngào ngạt, có nói có cười, có múa có hát, đám người Tống Dương một mạch đi qua, chỉ có thể giả vờ không nhìn thấy không nghe thấy những lời mời nhiệt tình của mục dân.
Người khác thì không sao, duy chi có Uyển đại gia buồn bã không vui, nàng vốn rất ưa náo nhiệt, đi đường như vậy đối với nàng mà nói thật sự rất nhàm chán.
Có lẽ bởi là “ đồng hương Phượng Hoàng thành, thái độ của Ban đại nhân với Mộ Dung tiểu Uyển, rõ ràng là tốt hơn nhiều so với những người khác, chả trách lão lại nói mấy câu:
- Đừng nghe những truyền thuyết đó, vốn cho rằng người Khuyển Nhung rất nhiệt tình hiếu khách, bộ tộc này trời sinh có bản tính lang sói, giả dối tàn nhẫn, , khi ăn thịt người ngay cả da lẫn xương cũng không từ bỏ, khi ngươi coi họ là bạn, đao của họ đã nắm chắc trong tay, có thể không kết giao với họ là tốt nhất.
Không chỉ Tiểu Uyển không tin, A Y Quả cũng không cho là thật, ngồi trên lưng ngựa đôi mắt dõi ra xa vẫy tay với bọn họ, một cô nương du mục chào hỏi tiếp đón bọn họ, Hắc Khẩu Dao tặc lưỡi:
- Các cô gái trên thảo nguyên đều rất thon thả, nhìn không giống như kẻ ăn thịt người.
Cũng không biết tại sao A Y Quả lại liên hệ giữa ngoại hình với tính cách với nhau, Ban đại nhân hừ một tiếng, không nói thêm gì.
Cứ thế đi thêm mười ngày nữa, “tiểu cẩu” của bản địa nghe được một tình hình, trình đến đám người Tống Dương, Tống Dương vừa nghe liền ngẩn người.
Tin tức của chó săn là: Sứ đoàn Nam Lý sớm đã vượt qua thảo nguyên, vượt qua biên giới, đã đến Hồi Hột rồi.
Tính thời gian, Tống Dương vì Bạch phu nhân, Đàm Quy Đức, trước sau cũng đã bị kéo dài thời gian mất gần một tháng, do đó khoảng cách với sứ đoàn khá xa, theo như lộ trình bình thường, Khâu đại nhân hiện giờ hẳn cũng đã đến Hồi Hột rồi, nhưng vấn đề là, lần này đi sứ Hồi Hột, Đại Khả Hãn kết nghĩa anh em, Thường Xuân Hầu Nam Lý là nhân vật chính, Khâu đại nhân không có lý gì mà không đợi Tống Dương, một mình tới Hồi Hột trước.
Khi Tống Dương ngây người đứng trên thảo nguyên, Nhâm Tiểu Bộ tâm hồn nhàn nhã, đang thổi sáo trong Đại đường Hầu phủ.
Cây sáo trong tay Tiểu Bộ xuất xứ từ Lăng Noãn, mạnh hơn nhiều so với sáo đỏ của Thi Tiêu Hiểu, nhưng tiếng sáo thực sự là Tiểu Bộ đang thổi, nhưng không dễ tính, một tiếng cũng không vang.
Tiểu Bộ bắt đầu ra sức vung vẩy cây sáo, xem ra nàng cảm thấy, trong sáo bị một vật gì đó ngăn cản âm thanh phát ra. Khi bản thân vui chơi vui vẻ, tiếng bước chân ngoài cửa vang lên, một hồng vệ quân mang bức thư vào, nói là có tin tức quan trọng dâng lên Quận chúa.
Nhâm Sơ Dung đi Nam Uy, không ở trong phủ.
Những việc có liên quan tới phong ấp, đều do Sơ Dung xử lý, Tống Dương quả là người đầu tiên phủi tay với công việc quản lý, Tiểu Bộ là thứ hai, đến nay Tống Dương đi ra ngoài, Tiểu Bộ từ thứ hai đã lên thứ nhất, dù sao nàng không quản việc gì là đúng. Nhưng “ không quản” không có nghĩa là “ không thể quản”, bình thường Sơ Dung có việc gì cũng không giấu nàng, thư phòng của Quận chúa Tiểu Bộ có thể tùy ý vào, quân tình gì cần trình báo.
Danh mục tài khoản Sơ Dung đặt trên mặt bàn, muội muội muốn xem thì xem, Sơ Dung chưa bao giờ ngăn cản.
Buồn chán đến khó chịu, thấy Hồng Vệ quân lại nói rất nghiêm trọng, Tiểu Bộ tò mò nhận lấy bức thư mở ra đọc, vừa xem một lúc Tiểu Bộ nét mặt liền thay đổi đột ngột.
- Ai dà,
Kinh hô một tiếng, đứng dậy chạy ra ngoài cửa, trong miệng còn lo lắng quát:
- Lập tức chuẩn bị ngựa, tới Nam Uy tìm tam tỷ.
Tình báo từ Phượng Hoàng thành chuyển về, nói về việc đi tới Hồi Hột: Khuyển Nhung lấy tin truyền tới Quốc thư, báo với triều đình Nam Lý, sứ đoàn đã quá cảnh, vào được địa phận Hồi Hột: nhưng phía Hồi Hột cũng có tin tức báo về, quan viên nghênh tiếp Sứ đoàn đã sớm ở đó đợi, từ đầu đến cuối chưa từng thấy Sứ đoàn tới, cái gì mà đã nhập cảnh. Căn bản là Khuyển Nhung nói bậy.
Tiểu Bộ chỉ cảm thấy đầu óc như bùng nổ, đợi tới Nam Uy, khi nhìn thấy Sơ Dung, mắt của nàng bất giác đã đỏ ửng lên, Khuyển Nhung nói tiễn Sứ đoàn đi, Hồi Hột lại chưa đón được, mà căng thẳng hơn nữa là, Sứ đoàn bây giờ thực sự không thấy nữa, Tiểu Bộ làm sao mà không gấp được.
Thừa Hợp xem qua thư báo, đột nhiên cười lên, lắc đầu nói với muội muội:
- Đừng lo, muội quên rồi à? Lần trước chó săn Tạ Môn gửi thư về, có nói Bạch phu nhân trúng độc.
Nói tới đây, Tiểu Bộ đột nhiên hoan hô một tiếng, đưa tay vỗ vỗ trán, cười nói:
- Tống Dương không trong Sứ đoàn, lúc nãy khi xem thư bị dọa đến đờ đẫn rồi, quên hết mọi chuyện.
Việc Sứ đoàn Nam Lý bặt vô âm tín, nặng thì toàn quân đã bị diệt, nhẹ thì lâm vào hiểm cảnh, khốn cùng, nhưng người trong lòng không ở trong sứ đoàn, tự nhiên không tồn tại hiểm cảnh, Nhâm Tiểu Bộ tâm thì loạn, việc quan trọng như vậy là Tống Dương đã thoát khỏi đoàn cũng quên luôn, giờ phút này thở ra một hơi nhẹ nhõm, khoảnh khắc chuyển từ lo sang vui.
Thừa Lân giơ tay nói muội muội hồ đồ trở về phủ, tâm trạng của Tiểu Bộ đã tốt lên, cười rạng rỡ nói:
- Đến cũng đến rồi, lưu lại lâu một chút, tỷ bận gì vậy, cần muội giúp không.
Sơ Dung vẻ mặt bất đắc dĩ, nói:
- Chỗ tỷ bận sắp chết rồi, muội đừng động vào là giúp tỷ lắm rồi.
Tiểu Bộ thè lưỡi, trong Nam Uy nhiều lò rèn, vừa nóng vừa ồn, thực sự là một nơi rất không có gì thoải mái, Công chúa lòng vòng nửa ngày, rồi cưỡi ngựa tới tiêu kim ổ tìm lão Cố nói chuyện.
Đợi sau khi Tiểu Bộ rời đi, nụ cười trên mặt Thừa Hợp biến mất, nói với vệ sĩ tâm phúc bên cạnh nói:
- Tìm chó săn Tạ Môn, bảo họ tìm cách, nhất định phải liên lạc được với Thường Xuân Hầu, nói sứ đoàn gặp chuyện.
Khuyển Nhung sớm đã coi như một địa bàn dị tộc, chớ nói Phó đảng, cố khuyết, ngay cả chó săn Tạ Môn ở đó cũng không có thế lực đáng nói, nhiều nhất chỉ có mấy người ở lại, liên lạc được đâu phải đơn giản như vậy.
Điều quan trọng hơn là, Khuyển Nhung đối với tin tức qua lại, khống chế rất nghiêm ngặt, địa thế thảo nguyên đặc thù, không có lợi cho Chim yến bay bí mật, mà mục dân từ xưa đã luyện thành thục thuật luyện ưng, sau khi xây dựng đất nước các quý tộc Khuyển Nhung phát huy sở trường, huấn luyện một số lượng chim ưng lớn, ngày ngày bay trên cao, trừ những bức thư có tín hiệu của các quan gia có thể an toàn bay ra, những chú chim đưa thư khác phần lớn đều sẽ vô tình gặp họa. Đặc biệt là bay về hai hướng biên cảnh tây, Nam, những chú chim ưng nhiều đếm không xuể, cho nên Tống Dương sau khi lên tới thảo nguyên tạm thời đã bị mất liên lạc.