Chương 247: Nhật thực

Bạch phu nhân đi lòng vòng bên ngoài một vòng, lúc quay trở lại thì những buồn bực trong lòng đã tan biến đâu hết.

Đàm Quy Đức vẫn đang đợi trong phòng…Sống qua những ngày phản loạn thật không dễ dàng gì. Trước kia lúc vì Đại Yến, Trấn Quốc Công mang quân đi đánh giặc, chỉ biết đánh giặc. Thiếu tiền, thiếu lương thực, thậm chí thiếu người, lão trực tiếp lên tiếng xin triều đình cấp thêm, kẻ nào dám than khổ mà từ chối, lão liền giơ ra một cái cớ “ Làm hỏng thời cơ chiến đấu, hại chết vô số tướng sĩ”, xem kẻ nào to gan gánh nổi cái tội ấy.

Nhưng hiện tại thì không được, nói đến tạo phản, vấn đề trước tiên phải giải quyết là cái dạ dày của các huynh đệ dưới trướng, nếu không làm sao nói đến đánh giặc, đánh thắng trận được?

Vài năm gần đây, Đàm Quy Đức nghèo rớt mùng tơi, cuộc sống càng ngày càng khó, cứ tiếp tục thế này sợ rằng chưa chết vì già thì đã chết vì nghèo. Bây giờ cuối cùng cũng có một khoản tiền lớn, lão tướng đây sao nỡ buông tay? Đừng nói là Bạch phu nhân chỉ đi ra ngoài giải sầu một vòng, đợi cũng không phải mất quá nhiều công sức, cho dù bà có chạy ra ngoài cả đêm thì Đàm Quy Đức cũng vẫn sẽ đợi như vậy.

Nhất là từ trong túi Bạch phu nhân mang tới còn đưa ra một khối vàng, bà lại còn thông báo tin vui, nét mặt lộ vẻ uể oải kì lạ, càng làm cho vị lão tướng cảm thấy trong lòng không nỡ.

Đàm Quy Đức thậm chí còn chưa thay đổi vị trí ngồi… Lão tướng tuổi cũng không còn trẻ, tinh thần không còn như trước, vì đợi bà mà đêm khuya không chịu nghỉ ngơi, trong lòng Bạch phu nhân cảm thấy hơi áy náy, nhưng cũng không khách sáo nói ra mấy lời vô vị “ Đã để ngài đợi lâu, xin thứ lỗi”. Sau khi vào phòng ngồi xuống đối diện với lão tướng, bà liền nói thẳng:

- Từ lúc bọn tiểu yêu mang bảy mươi lượng vàng vào trong núi, bọn thủ hạ của ta không ngừng truy tìm dấu vết.

Bọn thủ hạ của Tạ môn không tìm ra được vàng có nguồn gốc từ đâu ra, cho nên gọi chủ nhân đích thực của số vàng này là lão yêu. Giúp lão yêu quái vận chuyển vàng thì tự nhiên cũng trở thành tiểu yêu quái.

Lúc trước tiểu yêu đem vàng vào trong núi, thủ hạ của Bạch phu nhân lặng lẽ theo sát gót.

Trong đám tiểu yêu có nhân vật lợi hại đi sau cùng áp đội, còn bọn tay sai vào trong núi đều là cao thủ truy tìm dấu vết ở nơi sơn dã, trước nay hành động chưa từng bị phát giác. Sau đó không lâu, đối phương đã đến nơi cần đến, món tiền lớn đó bị chôn xuống đất nông, sau đó bọn tiểu yêu đều nhanh chóng rời khỏi đó không còn một mống nào.

Đàm Quy Đức hơi nhíu đôi lông mày đã bạc, hỏi:

- Tất cả đều dời đi? Không còn một ai ở lại?

Bạch phu nhân đáp:

- Chắc là bọn họ cảm thấy chỗ giấu vàng đủ bí mật rồi, không cần để người ở lại trông coi nữa.

Đợi đối phương rời đi hết, tên tay sai lại đợi thêm vài ngày nữa, xác định bọn chúng tạm thời không quay lại nữa, y mới thật cẩn thận men theo núi tiến lên trước, đào chỗ đất bùn lên xem, quả nhiên tất cả vàng đều ở đây. Y còn cố ý lấy ra một khối trong số đó mang về cho lão gia.

Nghe đến đó Đàm Quy Đức gật gật đầu, đã nắm rõ được lại lịch của khối vàng trong tay Bạch phu nhân. Còn Bạch phu nhân vẫn tiếp tục kể chuyện, tên thuộc hạ mang theo khối vàng, không trì hoãn thêm nữa, vội vã một mạch rời khỏi núi, nhưng chưa rời khỏi núi, y lại nhận thấy một số dấu vết không bình thường… Lúc tên thủ hạ của Bạch phu nhân vào núi là đuổi theo bọn tiểu yêu lúc trước, lúc rời khỏi núi men theo đường cũ, chỉ có khác là thời gian cách nhau vài ngày.

Đám tiểu yêu đi về phía trước, còn cẩn thận xóa sạch dấu vết đã có người qua đây, tuy nhiên vẫn còn lưu lại một chút dấu vết, không thể qua mặt được thủ hạ tinh tường của Bách phu nhân. Nhưng lúc về, đi được nửa đường thủ hạ của Bạch phu nhân bỗng phát hiện ra đám tiểu yêu rẽ vào một lối rẽ, xem hướng đi của bọn chúng có lẽ không định trở lại biên giới Yến quốc, hình như định ở liền trong núi làm dã nhân.

Sự việc kì lạ, đặc biệt là liên quan đến việc đối phương có thể sẽ thiết kế cạm bẫy gì đó, tên thủ hạ không dám sơ sẩy, cũng theo dấu vết tên tiểu yêu mà chuyển hướng đi, muốn đi xem bọn họ rốt cuộc muốn làm cái gì. Nhưng không ngờ, sau ba ngày truy đuổi theo dấu vết, hắn tìm được một đống lớn toàn thi thể ở trong một khe núi bí ẩn… Những kẻ vận chuyển tiền đều đã bị diệt khẩu cả rồi.

Bảy mươi vạn lượng vàng đã được đưa vào núi, sức vận chuyển thực không thể xem nhẹ. Hàng trăm người chết thảm, hơn nữa sau khi chết còn bị đem vào núi sâu cho thú hoang ***c ruỗng, hoàn toàn tìm không ra nguyên nhân cái chết. Đây là một việc thảm, nhưng đối với ý đồ cướp bóc của Bạch phu nhân, Đàm Quy Đức mà nói thì lại là một tin vui lớn.

Đối phương đem diệt khẩu hết toàn bộ bọn tiểu yêu, thứ nhất là muốn bảo vệ nơi giấu tiền bí mật, mặt khác cũng cho thấy số tiền này ít nhất trong một khoảng thời gian ngắn trong tương lai sẽ không bị ***ng tới.

Lão tướng mỉm cười:

- Như vậy thật không thể tốt hơn, bọn trẻ sớm đã chuẩn bị xong rồi, chỉ đợi phu nhân ra lệnh một tiếng, chúng tôi liền vào núi vận chuyển tiền ra.

Bạch phu nhân lại không vội vã, hỏi lại:

- Lần này vào núi, lão tướng chuẩn bị bao nhiêu người?

Đàm Quy Đức giơ hai ngón tay ra:

- Ba nghìn, đều là binh giỏi, trọng yếu nhất và cũng là tinh nhuệ nhất, thân thủ càng không phải bàn.

Bảy vạn lượng nặng mấy vạn cân, thiếu người thì căn bản không thể vận chuyển được vàng ra, nhưng cũng không cần khoa trương dùng đến ba nghìn quân như vậy. Đàm Quy Đức chuẩn bị như vậy vốn là vì cho rằng lão yêu sẽ phái một đại đội binh mã canh giữ ở đó, hai bên sẽ có một trận đánh ác liệt.

Bạch phu nhân cười lắc đầu, Đàm Quy Đức hiểu được ý của bà, không cần giao chiến, nên không cần nhiều quân như vậy, lão mới cười nói:

- Giảm đi một nửa, một ngàn năm trăm người… Không, một ngàn người đủ rồi.

Nhưng không ngờ Bạch phu nhân vẫn lắc đầu… Lão tướng bắt đầu nhíu mày, ít người hơn nữa thì khi vận chuyển tiền, trọng trách sẽ quá lớn, hơn nữa còn là đi đường núi:

- Theo ý bà, bao nhiêu người thì thích hợp?

- Càng ít người càng tốt.

Bạch phu nhân ngẫm nghĩ một chút, rồi đưa ra đáp án rõ ràng:

- Vào núi chỉ cần nhiều nhất là hai trăm người… Thực ra một trăm người là đủ.

Lão tướng giật mình hoảng hốt, miệng động đậy nhưng không lên tiếng… Dùng một trăm người để mang mấy vạn cân vàng, nếu không phải Bạch phu nhân điên rồi, thì chính là bà còn có biện pháp tốt hơn.

Quả nhiên Bạch phu nhân lại mở cái túi nặng mà tên thủ hạ mang về ra, lần này bà lấy ra tấm bản đồ đơn giản vẽ trên tấm da dê… Tên tay sai được Bạch phu nhân phái đi làm việc thật chu đáo, lần này vào núi không những truy tìm được dấu vết mà còn phác thảo được sơ đồ, tìm ra biện pháp vận chuyển vàng ra khỏi núi đơn giản nhất: Bên ngoài chỗ giấu vàng cách khoảng vài dặm có một mạch nước lớn, nước rất sâu và chảy xiết, chạy uốn lượn một mạch theo hướng nam, cuối cùng ra khỏi núi và nhập vào một mạch nước lớn hớn gọi là Kiện Giang.

Bạch phu nhân đặt ngón tay trên bản đồ, chậm rãi di chuyển dọc theo mạch nước trong núi, cuối dùng dừng ở một đoạn nào đó trước khi nó nhập vào Kiện Giang:

- Nơi này đã ra khỏi núi, tuy nhiên vẫn là khu không có người, là chỗ tốt nhất… Nơi này nước cạn, rộng rãi thoáng mát, nước sâu cùng lắm cũng chỉ tới đầu gối, lão tướng phái trăm huynh đệ vào núi, lại phái một đội quân lớn chờ ở ngoài là được rồi.

Biện pháp của tên thuộc hạ của Bạch phu nhân thật đơn giản lạ thường, giống như lấy củi khô trong núi , mượn sức nước làm vận tải đường thủy, chỉ có điểm khác là lưới quấn chặt vàng, buộc củi khô lên trên, đợi đến chỗ nước nông, gỗ vận chuyển vàng tự nhiên sẽ mắc cạn, đoàn người chỉ việc tới nhặt là được.

Về phần một thân cây buộc mấy trăm cân vàng có phải sẽ quá nặng không, có ép cả thân gỗ to chìm xuống đáy nước hay không, việc này không vấn đề, thân cây có sức nổi, dù có bị chìm vào nước, cũng sẽ không đứng lại ở đó, vẫn sẽ bị dòng nước xiết kéo đi về phía trước. Ngược lại nhìn từ trên mặt nước sẽ không thấy, càng thêm an toàn.

Phải biết rằng núi sâu hoang vắng không người, nhưng dưới chân núi có Yến quân đóng giữ. Để phòng ngừa việc bọn khuyển nhung ở vùng núi trái phép lặng lẽ xâm nhập vào,lão yêu cũng có thủ đoạn thật lợi hại. Có thể mua chuộc được quân đội biên phòng làm ngơ trước việc bọn tiểu yêu vận chuyển vàng vào núi như vậy, phản quân chắc chắn không có được bản lĩnh đó. Đàm Quy Đức mang theo hàng nghìn người như vậy vào núi, vận chuyển vàng còn phải giấu diếm quân đội biên phòng, vốn dĩ vì không có cách nào, bất đắc dĩ phải làm việc mạo hiểm, trước mắt biện pháp này càng bớt đáng nghi thì càng thêm thỏa đáng.

Đàm Quy Đức vui mừng ra mặt, cười nói:

- Như vậy quá tốt, binh sĩ triều đình đào tạo ra thật là được việc, quả nhiên có khả năng sắc bén nhanh nhạy.

Bạch phu nhân đưa mắt cười:

- Ta đã nói rồi, tin tức tên tiểu cẩu mang về là tin vui lớn mà…

Lời cũ nhắc lại, mà đến bây giờ, Đàm Quy Đức rốt cuộc mới hiểu rõ, vừa rồi Bạch phu nhân lúc mới nghe tin vui, mặt còn tràn đầy uể oải chán nản, sau khi nghĩ thông mọi việc rồi lão mới ngẩn người cười lớn :

- Quả nhiên nếu ta là bà chắc chắn cũng sẽ nhăn nhó mặt mày.

Lão yêu quái tự cho rằng nơi giấu vàng là nơi bí mật nên không phái người canh giữ, việc cướp bóc của Bạch phu nhân biến thành vận chuyển hàng hóa, toàn bộ sự việc không cần đánh giết gì. Núi sâu có mạch nước, một hai trăm người có thể vận chuyển vàng rời khỏi núi. Đợi vàng ra khỏi núi rồi lại phân tán, cất giấu, vận chuyển… Sự việc so với tưởng tượng ban đầu thì dễ dàng hơn rất nhiều, đám thuộc hạ tự điều động của Tạ môn miễn cưỡng cũng đủ dùng, căn bản không cần thêm Đàm Quy Đức giúp sức.

Đại phú quý từ trên trời rơi xuống, vốn có thể tự mình nuốt hết, một miệng ăn cả miếng lớn, kết quả là tay sai của Tạ môn lại kéo Đàm Quy Đức vào, tự nhiên vô cớ bị phân chia đi một ít lợi, nếu Bạch phu nhân không có chút ủ rũ thì thật sự là điên rồi.

Tuy nhiên trước đây đôi bên đã bàn bạc thỏa đáng rồi, nếu lại gạt Đàm Quy Đức ra, không khỏi có vẻ không trượng nghĩa, huống hồ lẽ nào họ Đàm lại miễn cưỡng chấp nhận như vậy. Trải qua việc này đôi bên không thể nào trở mặt với nhau được, rốt cuộc là ai được ai mất cũng không thể nói được, do đó Bạch phu nhân ảo não vẫn ảo não. Nhưng cuối cùng vẫn phải đem sự việc trình lên.

Đàm Quy Đức thu lại nụ cười, nói nghiêm túc:

- Việc này nếu không có sự giúp đỡ của chúng tôi, Bạch phu nhân cũng có thể cố hết sức làm được. Nếu là trước kia, đến nước này rồi thì lão sẽ tự ý thức mà rời đi… Nhưng hiện nay, Đàm Quy Đức ta sắp chết đói vô phương cứu rồi, nhưng dưới tay còn vô số con cháu, nếu chúng theo ta, ta không thể đứng nhìn bọn chúng chịu khổ như vậy. Mong phu nhân thứ lỗi, lão thực mặt dày đi theo sau người mới kiếm được khoản tiền này, nghĩa khí của tay sai của Tạ môn lão đã thấy rõ, phần tiền này coi như là của Bạch tiên sinh, Bạch phu nhân thưởng cho chúng tôi, sau này nếu có gì sai bảo, núi đao biển lửa cũng không chối từ.

Lão tướng quân nói ra những lời hoa mỹ, phu nhân nghe vậy thì cười duyên dáng, tình hình thực tế bà đã bẩm báo chi tiết, sự việc làm tốt rồi, cũng không cần nói gì thêm, chỉ đáp lại:

- Ta vừa không có kiến thức gì, cũng không làm được gì cho lão gia, trước nay đều là người nghĩ gì thì ta làm nấy thôi, lão gia muốn lột da Cảnh Thái để báo thù cho Tạ đại nhân, ta liền giúp người một tay… Do vậy chỉ cần là muốn đối phó với hôn quân, thì là bạn của nhà chúng ta. Đối với bạn bè, tay sai của Tạ môn không có nửa điểm để trong lòng, Trấn Quốc Công nếu còn khách sáo nữa là coi như người ngoài rồi.

Lúc này đêm đã khuya, những việc tiếp theo như chọn người, chuẩn bị xuất phát đều do Đàm Quy Đức sắp xếp, Bạch phu nhân chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi là được, bà lại nói thêm vài câu chuyện phiếm rồi cáo lui. Bạch phu nhân cáo lui rồi về thẳng phòng đi ngủ…

Việc cướp vàng đã chắc chắn phân nửa, mấy chục vạn lượng vàng gần như đã rơi vào tay, tâm tình của Bạch phu nhân rất tốt, vừa nằm xuống gối liền ngủ rất nhanh, cảm thấy hương vị ngọt ngào vô cùng. Nhưng không ngờ, lúc bà tỉnh giấc, mở to hai mắt, bên ngoài vẫn còn là đêm tối.

Một ngàn năm trước chưa có khái niệm “ giờ sinh học” để nói, nhưng Bạch phu nhân vài chục năm đều như một ngày, trừ khi trong lòng có chuyện, nếu không mỗi ngày làm việc và nghỉ ngơi đều là như thế, sáng sớm sau khoảng nửa canh giờ thì tỉnh giấc, theo thường lệ thì trời phải sáng rõ rồi mới phải.

Giấc ngủ này quá ngắn hay quá dài? Bạch phu nhân trong lòng có chút nghi hoặc, đứng dậy khỏi giường đi ra ngoài, liền hiểu ngay ra, không phải bản thân có bệnh, mà thời điểm rời khỏi giường cũng chẳng khác ngày bình thường, sở dĩ trời tối đen như vậy là thủ đoạn của ông trời, sáng ra đã nhật thực, không thấy mặt trời đâu, tự nhiên tối đen một mảng…

Tuy rằng cách xa nhau nhưng vẫn là dưới một mảnh trời, chỗ Bạch phu nhân tối đen, trên đầu Tống Dương cũng không thấy mặt trời.

Giờ phút này, từ vùng sa mạc miền Bắc đến hoang mạc miền Nam, từ Đông Hải của Đại Yến đến Tây Vực Thổ Phiên, cả vùng Trung Nguyên đều thành một khối, một tiếng vang lớn long trời lở đất, bọn trẻ con có la đánh la, không có la thì đập chậu, không có gì thì ít nhất cũng có thể đi cùng nhau điên cuồng gào thét, thiên cẩu lại đến ăn vụng mặt trời, đoàn người đồng tâm hiệp lực, bất kể thế nào cũng phải dọa cho nó chạy.

Mạo hiểm việc bị Vũ Di Vệ bắt đi, Tề Thượng cũng cầm cái chậu đồng chạy đi hỗ trợ, việc an nguy của mình là nhỏ, Trung Nguyên ngày mai không có mặt trời mới là việc lớn, Tề lão đại liều mạng…

Việc nhật thực ở Trung Nguyên cũng không phải cảnh sắc gì quá đặc biệt, tuy nhiên giữa ban ngày, mặt trời bị nuốt hết, cảnh tượng ghê người này nhìn thế nào thì cũng không phải chuyện tốt, dịp này không tránh khỏi có thầy phù thủy Vu Bà nói lời đe dọa lòng người, lâu dần, ngày nhật thực cũng biến thành biểu tượng cho việc đại hung xuất hiện. Đoàn người đều có chút hoang mang.

Nhưng Tống Dương không mất bình tĩnh như vậy, cả đời này chịu đủ nỗi khổ mê tín rồi, hắn tự mình quyết tâm không dao động, huống chi cả Trung Nguyên này đối với ngày nhật thực mà nói thì chỉ có hắn là người hiểu rõ nhất. Giơ tay chỉ hướng tối như mực trên bầu trời vốn là vị trí mặt trời nên hiện ra, Tống Dương giảng giải cho mọi người:

- Mặt trời vẫn còn đó nhưng đang bị mặt trăng che mất.

Đoàn người đều ở dịch quán trong đại viện xem cảnh lạ, Mộ Dung Tiểu Uyển nghe vậy, cố gắng trừng to đôi mắt nhỏ của mình:

- Mặt trăng có thể ngăn được mặt trời? Đùa gì thế.

Tống Dương tiện tay nhặt lên một nhánh cây, vẽ trên mặt đất một bức tranh quỹ đạo quay của Mặt trời, Trái Đất, Mặt Trăng, tuy nhiên ngẫm nghĩ một lúc hay là thôi đi, việc thế này đem về ngàn năm sau còn là đạo lý chưa phổ biến, huống chi đặt ở hiện tại. Việc này mà lại nói bằng tà thuyết kinh người như vậy à, sớm nên tỉnh ngộ đi thôi.

A Y Quả ngửa đầu nhìn lên trời:

- Tối hôm qua trăng non, sáng nay ngày nhật thực, có lẽ thật sự phải có chuyện gì, lão cách à, đừng rước phiền toái cho chúng ta nữa được không.

Tống Dương cười nói:

- Có trăng non không nhất định sẽ có nhật thực, nhưng nhật thực nhất định sẽ vào khi trăng non, đạo lý này sẽ không sai đâu, không cần quá để ý.

A Y Quả bộ dáng khinh thường:

- Tên tiểu tử bên ngoài núi thì hiểu chuyện gì, ngươi không hiểu được, chó nuốt mặt trời là do Vu Cổ nương nương nuôi, con chó thông minh nhất, trước đây trời đất rung động bất an nên nó mới không nghe lời chạy đi cắn mặt trời.

A Y Quả kiến thức quả nhiên không tầm thường, đến chủ nhân của con chó là ai nàng ta đều biết, Tống Dương chớp mắtkhôngcòn lời nào mà đỡ lại.

Tạ Tư Trạc quay đầu lại, nói tiếp chủ đề Tống Dương vừa nói qua:

- Mặt trăng nhỏ thật sự có thể che mất mặt trời sao?

- Chỉ cần chọn đúng vị trí là được.

Tống Dương đáp.

Đáng tiếc Quốc sư không ở đây, nếu lão ở toà viện lạc này, có lẽ lão sẽ có hứng tán gẫu với Tống Dương vài câu. Tối hôm qua khi trăng non, Quốc sư coi chính mình là mặt trăng, không thể nhìn thấy nhưng lại khuấy động ngân hà, âm thầm nắm giữ tất cả. Tống Dương không phải là không như vậy, so với mặt trời thì nhỏ bé không đáng kể, nhưng chỉ cần tìm được vị trí tốt, theo cách này có thể ngăn được mặt trời… Một vầng trăng non hai yêu nghiệt, hoảng hốt thương tiếc nhau cũng vô vọng, không chết không dừng lại.

Tạ Tư Trạc hếch nhẹ cằm, nhìn kĩ Tống Dương một cái, miệng khẽ động đậy, dường như muốn nói gì, nhưng cuối cùng cũng chỉ gật gật đầu, cười một cách lịch sự. Đêm đó sau khiở thành Hồng Dao vút bay lên trời, nàng lại trầm tĩnh như xưa. Vui vẻ qua đi rồi, lại trở về với bộ dạng cũ, có lẽ đợi đến ngày Cảnh Thái chết trước mặt nàng, nàng từ đó về sau sẽ mãi mãi vui vẻ…

Mọi người đồng tâm hiệp lực, cả thiên hạ hợp lại cuối cùng đánh một trận lớn, làm cho thiên cẩu sợ tới mức phun mặt trời ra mà chạy bạt mạng, cả vùng Trung Nguyên hoan hô tưng bừng, Tề Thượng mồ hôi đầy đầu đã trở lại, công phu của gã không tồi, sức lực cũng không nhỏ, cái chậu đồng đã bị gã đập vỡ. Chỉ đơn thuần nhìn bộ dạng đắc ý của gã, không giống như chỉ đi ra ngoài đập chậu, mà giống như là vừa đánh một trận với thiên cẩu, hơn nữa trông bộ dạng của gã giống như vừa thắng lớn vậy.

Sau khi trời sáng trở lại, đoàn người lại tiếp tục lên đường, tất cả vẫn bộ dạng cũ, tốc độ đi cũng không nhanh hơn, dọc đường đi vẫn không ngừng chiến đấu âm thầm với Võ Di Vệ. Tống Dương vừa là thợ săn, cũng là con mồi, chẳng qua con mồi này quá dũng mãnh và hung ác, dựa vào lực lượng mật thám bám theo sát đoàn sứ giả, chúng không có cách nào bắt được hắn thôi.

Mà quân chủ lực tinh nhuệ hiện tại của Võ Di Vệ đều liên quan đến Bạch tiên sinh, đối với việc điều tra của sứ đoàn thì không thể tăng thêm tinh binh… Có lẽ bởi vì quân phải chiến đấu không nghỉ, lúc nào cũng căng như dây đàn, cho nên thời gian qua cũng thật nhanh, bất giác đoàn người đã lại đi về hướng bắc được hơn một tháng rồi, cuối cùng cũng đã đến gần biên giới Đại Yến, cách thảo nguyên không xa nữa.

Sau khi đoàn sứ giả nhập cảnh, vẫn bám theo hướng biên cương phía Tây của Đại Yến mà tiến lên, những vùng đã đi qua phần lớn đều là vùng hoang vu hẻo lánh xa thành phố, chưa từng đi qua Tình thành, kinh đô nước Yến, việc xuất quan sau đó không lâu cũng không phải lệch về thành Yến Vân, căn cứ điểm quan trọng nổi tiếng ở phía Đông Bắc.

Vùng biên cương này địa thế tương đối rộng rãi trống trải, không có biên giới rõ ràng. Đại Yến và Khuyển Nhung giằng co nhau nơi này đã nhiều năm, lúc nào cũng bùng nổ xung đột, thế lực song phương cũng đan xen rối ren. Hàng năm chiến loạn không ngừng, là nơi hoang vắng thì có thể tưởng tượng ra được, nhưng là nơi có người ở, có thôn xóm… Dân cư sống ở đây đều rất cẩn thận cảnh giác, cứ thấy đại quân binh mã đi qua là tránh né từ xa. Nhà nhà đều đóng chặt cửa, đến nhìn ngó xung quanh thăm dò cũng không dám, sợ rước phải tai bay vạ gió. Cuộc sống của người dân gian nan, nhưng còn khổ dài, so với vạn vật tự nhiên thì con người là yếu ớt nhất, nhưng lại cứng cỏi nhất. Hoàn cảnh có ác liệt hơn nữa, họ chỉ cần đã cắm rễ thì có thể sống sót được. Kỳ thật dân vùng biên giới không biết, bọn họ đang dựa vào phúc khí của sứ đoàn… Đoàn sứ giả Nam Lý đã qua biên giới, nước lớn đều phải giữ thể diện, trong thời gian gần đây, bầy “lang sói” trên thảo nguyên đều dừng việc quấy nhiễu biên giới nước Yến, khó khăn lắm mọi người mới được sống những ngày yên ổn.

Đến nơi này rồi, đã không có dịch quán đúng tiêu chuẩn cho đoàn sứ giả nghỉ ngơi, buổi tối chỉ có thể đóng quân trong thôn, tuy nhiên như vậy cũng đã có chút ưu đãi rồi. Xung quanh đều là cánh đồng bát ngát hoang vắng, đámmật thám mất đi tấm che chắn, khó có thể tới gần đoàn sứ giả. Có thể tiến tới tận đây, tuy rằng vẫn là trong biên giới Đại Yến, nhưng Võ Di Vệ cũng bất đắc dĩ phải dừng việc điều tra sứ đoàn lại.