Chương 229: Chặn đường

Lạt Ma sư trụ trì chùa không phải tên một người nào, mà là cái chức danh xưng hô, nghĩa là chức quan chủ trong cung, có địa vị giống như vị đại công công xử lý mọi việc trong Hoàng cung nhà Hán. Tuy nhiên trong cung Sài Thố Đáp Tháp không có nữ giới, cho nên vị sư trụ trì không cần tịnh thân, là một nam nhân hoàn hảo .

Vị trụ trì mà Lạt Ma nhắc tới này, cùng địa vị với Ô Đạt, là người còn lại trong hai người thân tín nhất của Lạt Ma mà lúc trước đã nói đến.

Ô Đạt gật đầu, chuyển sang đề tài khác:

- Về phía Yến quốc, hai mốt tòa Tu Di Thiền viện đều cử ra đại biểu, trước tiên hội tụ ở Tình thành, rồi do pháp sự Thiên Hoằng, thủ tọa của Quang Minh viện Từ Lôi Âm đài dẫn đầu, đến Thánh thành dự lễ.

Nói xong tạm ngừng một lát rồi lại nói thêm: Thiên Hoằng là đệ tử thứ 17 của Yến Quốc sư, hiện đang có vị trí cao ở Yến quốc.

- Môn đồ của Quốc sư không ít, vốn không đến lượt đồ đệ thứ 17 đi chúc mừng. Nhưng Yến Tử Bình lần trước sau khi bất ngờ gặp phải cuộc loạn mùng 8 tháng 9 ở Tình thành, đệ tử tinh anh chắc cũng bị thương vong thê thảm, nghiêm trọng, xét trong các đệ tử mới được đề cử, đệ tử thứ 17 xem như xuất sắc nhất.

Đợi sư tôn gật đầu, Ô Đạt tiếp tục nói:

- Mặt khác Yến Quốc sư đã bí mật lên đường, sẽ đến chậm hơn tăng lữ Đại Lôi Âm đài vài ngày.

Ô Đạt đã biết rõ ràng việc Yến Đỉnh bí mật đến thăm cung Sài Thố Đáp Tháp, sau khi đợi Yến Đỉnh vào địa phận Ô Đạt sẽ sắp xếp đón tiếp trong toàn bộ hành trình.

Ô Đạt nói xong từng việc một thì có sứ giả bên ngoài tới vì việc pháp hội cúng thất tuần, tuy nhiên nói đi nói lại cũng chẳng có gì mới mẻ, Đại Lạt Ma nghe mà thấy nhàm chán, xua tay ngắt lời y, chuyển chủ đề:

- Quỷ đồ thì sao? Hiện nay thế nào rồi?

Việc đối ngoại trong lễ cúng thất tuần chỉ là việc tạm thời thôi, đuổi tà ma mới là trọng trách chính của Ô Đạt, Ô Đạt đáp:

- Quỷ đồ nấp ở biên giới phía đông, im hơi lặng tiếng, vận sức chờ phát động.

Nói xong Ô Đạt hít sâu một hơi:

- Có một chuyện khác con muốn trình lên Phật chủ, có một chút dấu vết để lại nhưng không thể tìm được chứng cơ thiết thực… Yến Quốc Sư dường như có quan hệ với Quỷ đồ, nếu thật thế thì Yến Đỉnh mang rắp tâm hại người, không thể không phòng.

Đại Lạt Ma không những không giật mình mà còn mỉm cười:

- Ngươi có thể điều tra ra Thịnh Cảnh và Vọng Cốc có liên lạc sao? Không uổng công ta coi trọng người, tốt lắm.

Ô Đạt không biết nên đáp lại thế nào, bộ dạng ngập ngừng có chút lưỡng lự.

Lạt Ma có lẽ là vừa mới ăn mì rất vui vẻ, tâm tình rất tốt, cũng có thể là cảm thấy thời cơ đã đến không cần giấu diếm tâm phúc điều gì nữa, Bác Kết nói:

- Có điều gì nghi hoặc, nói đi đừng ngại.

Được sư tôn cho phép, Ô Đạt dũng cảm hơn nhiều, trong lòng lại cân nhắc một lát, thâu tóm lại vấn đề rồi mở miệng:

- Một năm trước Quỷ đồ bắt đầu tập kết, ẩn mình ở biên giới phía Đông, suốt nửa năm bỏ công tập kết, tự cho là thần không viết quỷ không hay… Đệ tử ngu dốt, thỉnh Phật chủ giải tỏa nghi ngờ:

- Cơ hội lớn tốt như vậy sao Phật chủ không đánh?

Ô Đạt lúc nào cũng chủ trì việc truy kích phản tặc nhưng Vọng Cốc khôn khéo, nhiều lần bao vây tiễu trừ lão ta đều trốn thoát. Lần này vất vả tìm hiểu điểm tập kết của đối phương, Ô Đạt đã từng nhờ đến sư tôn chuẩn bị bí mật điều binh, không ngờ Đại Lạt Ma lại phân phó y không cần để ý nữa.

Bác Kết vẫn chưa trả lời mà hỏi lại:

- Chỉ là chuyện này thôi sao?

Vấn đề thì mơ hồ nhưng Ô Đạt có thể hiểu được, lại trầm mặc đáp:

- Chính là Yến Quốc sư có liên can đến nghịch tặc của chúng ta, tâm địa này đáng phải giết, sư tôn vì sao, vì sao… Đệ tử khó lý giải được thánh ý.

Cả hai việc đều đã hỏi đến đỉnh điểm, Bác Kết vui vẻ trả lời:

- Yến Đỉnh và Vọng Cốc có liên lạc, là giúp chúng ta làm việc; Quỷ đồ tập kết nghịch tặc lần này cũng không phải phạm vào tội làm loạn, bọn họ đang chuẩn bị tấn công mạnh vào Đại Yến.

Yến Quốc sư có thân phận gì mà thay Đại Lạt Ma đi làm việc? Bọn phản tặc Thổ Phiên đến chính mạng mình còn chẳng giữ nổi, bị điên hay sao mà đi đánh Đại Yến? Hoàn toàn không liên quan gì đến hai chuyện trên. Lời Đại Lạt Ma nói đương nhiên có lý, nhưng Ô Đại căn bản không thể lý giải nổi, vẻ mặt mông lung, ánh mắt mờ mịt, muốn hỏi lại nhưng không biết nên hỏi từ đâu.

Đại Lạt Ma cũng không giải thích thêm nữa, đứng dậy cười nói:

- Đến giờ giảng kinh rồi, theo ta đi xuống dưới.

Ô Đạt lập tức gạt bỏ mơ hồ, có rất nhiều chuyện đều không rõ, nhưng không sao, trong lòng sư phụ hiểu rõ là đủ rồi. Vẻ mặt lại khôi phục lại sự thành kính, đồng thời cũng không vội đứng dậy, sự tôn kính chân thành thì vĩnh viễn không vì việc gì mà hoảng loạn, rồi lại quỳ xuống thi lễ xong mới chậm rãi đứng lên.

Bác Kết không nóng vội nhưng cũng không đợi y, lúc Ô Đại đứng dậy thì Đại Lạt Ma đã ra tới cửa đại điện. Rất nhanh tiếng chuông oai nghiêm vang lên truyền khắp Thánh sơn, tất cả tăng lữ bảy tầng thần điện đều ngừng việc đang làm dở, tiến vào đại điện tu hành nghe giảng kinh…

Đúng lúc bên cung Sài Thố Tháp Đáp chuông vang lên, thì bên trong Tình thành cũng vang tiếng trống, trời đã tối.

Trừ thời điểm đặc biệt, bình thường bất kể ngày đêm, Tình thành cũng sẽ không đóng kín bốn cửa, bên trong cánh cửa nặng nề, đội thương lái đến từ Thổ Phiên đã giao xong hàng hóa, vừa mới làm xong thủ tục qua cổng rồi lần lượt đi qua cửa Tây Tình thành.

Quốc sư ở trong đám thương nhân ấy, chưa ngụy trang. Mặt lão cũng không có cách nào hóa trang được, tuy nhiên không có gì đáng ngại, lão đã có biện pháp dàn xếp để bên trong biên giới Yến quốc sẽ không bị kiểm tra, vậy là đủ rồi.

Quốc sư ở trong khoang xe, còn có thêm một người khách nữa, rất trẻ, nhìn qua chỉ tầm hai mươi lăm tuổi, diện mạo bình thường đến không thể bình thường hơn, trừ phi ở cùng y trong một thời gian dài mới có thể nhớ kỹ được bộ dạng của y…

Nhìn xuyên qua lớp mặt nạ trắng bệch lạnh lùng, ánh mắt Quốc sư cũng hiện lên chút tăm tối:

- Hiểu chưa?

Đạo Thảo vẻ mặt thoải mái, không hề quá gò bó, thẳng thắn lắc đầu:

- Không hiểu.

Ánh mắt tăm tối nhìn theo chiếc mặt nạ, trong giọng điệu của Quốc sư có mang ý cười:

- Không hiểu ở đâu?

- Chỗ nào cũng không hiểu, sự việc của Thổ Phiên hoàn toàn làm ta mơ hồ không rõ.

Đạo Thảo mỉm cười, tay vò loạn mái tóc rậm rạp rối bù, nói:

- Nhưng không sao, hiện tại không vội hỏi, ta đi bên cạnh sư bá quan sát, nghĩ ngợi, cuối cùng cũng nghĩ thông suốt… Ngộ nhỡ vẫn không hiểu thì lại cầu cứu người giải thích.

Hoa Tiểu Phi tiếp tục hành trình đi tìm hiểu, trước khi đi thì đem đồ đệ lưu lại Tình thành để giúp đỡ Quốc sư. Quốc sư rất thích vãn bối này, chuyến đi cao nguyên lần này mang theo Đạo Thảo cùng đi.

- Tốt lắm.

Quốc sư gật đầu, nhắm mắt dưỡng thần, không ngờ Đạo Thảo còn chưa nói hết:

- Tuy nhiên…Sự việc của Thổ Phiên trước thì không hỏi, nhưng số tiền này ngài dù sao cũng phải nói rõ ràng cho ta chứ?

Nói xong Đạo Thảo vẻ mặt tỏ ra đau thương:

- Số tiền lớn như vậy mất không cho chó … chi bằng cho ta còn hơn!

Tiếng cười từ bụng trầm nặng khác thường. Quốc sư mỉm cười lắc đầu:

- Tiền nay người cũng chưa cần hỏi vội, tất cả mọi chuyện đều có liên quan đến nhau, xem tiếp đã rồi nói sau.

Đạo Thảo còn muốn nói điều gì, đột nhiên xe hơi chấn động, rồi dừng lại. Một vị theo đó đi tới mở màn xe, cung kính nói:

- Sư tôn, có người thiếu niên chặn đường, trên tay có tín vật ngài ban thưởng, nói muốn mời người ra gặp.

Lúc đó đoàn xe đã rời khỏi cổng thành một đoạn rồi, mặt trời đã lặn xuống Tây Sơn, trời tối hẳn rồi. Trên đường ven thành hầu như không còn mấy người qua lại. Quốc sư cũng không hỏi nhiều, một bóng thân hình lướt xuống khỏi xe, theo đệ tử đi gặp người chặn đường.

Người chặn xe cũng là đệ tử của Quốc sư… Tiểu Trùng Tử, một trong những đệ tử có thân phận bí mật nhất.

Quan tâm thì loạn. Quốc sư hiện rõ sự kinh ngạc, phất tay cho đồ đệ hai bên lui xuống. Tiểu Trùng Tử không nói một lời, xoay người đi về cánh rừng rậm bên đường.

Quốc sư rất nhanh liền trấn tĩnh lại, đi theo sau đồ đệ, y gặp Cảnh Thái. Tiểu Trùng Tử vẫn không nói lời nào, lần lượt thi lễ với sư phụ và Hoàng đế, lặng lẽ lui ra bên ngoài bảo vệ.

Quốc sư mỉm cười hỏi:

- Sao ngươi lại tới đây?

- Tiễn, tiễn… tiễn ngươi

Lúc trả lời, răng Cảnh Thái run lên. Giữa trời mùa hè nóng tới mức chỉ bực nỗi không thể cởi hết đồ trên người ra, Cảnh Thái lại lạnh tới mức môi xanh tím, cả người phát run. Y mặc thường phục cải trang đến đây, không thể mặc áo lông che người, nếu không thì còn gây sự chú ý hơn cả mặc long bào.

Cảnh Thái hít sâu một hơi muốn chặn cơn rùng mình, không ngờ càng lạnh hơn:

- Chuyến đi này nguy hiểm, ngươi phải hết sức cẩn thận.

Lời này sớm đã dặn qua, nhưng Hoàng đế vẫn không kìm được lại nói thêm lần nữa. Quốc sư muốn mở miệng nhưng lại không biết nên nói gì, chỉ gật gật đầu.

Cảnh Thái mỉm cười, bộ dạng đã xấu lại thêm da mặt bị lạnh cứng, cho nên cười trông rất khó coi:

- Không cần lo lắng, ta không sao… Ngươi đi đi, ta chờ ngươi đi rồi ta về.

Quốc sư vẫn không biết nói gì, lại gật đầu, nhìn kĩ Hoàng đế rồi quay người bước đi. Tuy rằng không dùng đến võ công thân pháp nhưng Yến Đỉnh đi rất nhanh, lão đi càng nhanh chóng Cảnh Thái càng sớm được trở về cung điện ấm áp.