Sau khi bình phản, Trấn TâyVương vào kinh nắm đại cục trong tay, cùng Tả thừa tướng và Đỗ thượng thư hợp lực công kích Túc triều.
Nam Lý đã từng trải qua một trận loạn, mặc dù không náo loạn nghiêm trọng đến mức thành nội chiến, nhưng cũng tổn hao nguyên khí. Để ổn định đại cục, vụ “Túc nghịch” chỉ tập trung điều tra thủ phạm, không xét đến dây dưa. Tâm phúc của Tĩnh Vương thì một người cũng không giữ lại, nhưng đối với các quan viên bình thường trong triều liên quan đến việc phản nghịch thì chỉ cần thành tâm ăn năn hối cải, triều đình đều mở lượng khoan hồng. Đương nhiên không trị tội không có nghĩa là không quản chế, trong vòng vài tháng liên tục có sự điều động quan viên trong triều, các vị trí quan trọng trong triều đều do môn sinh tâm phúc của các vị phụ chính đại thần thay thế đảm nhiệm.
Nhưng Hữu thừa tướng thì không được may mắn như vậy, trong trận phản nghịch này, trừ Tĩnh Vương ra, y là người đầu tiên sớm đã bị hạ ngục. Theo Tống Dương biết, tháng trước y đã bị xử trảm nhưng sao tới bây giờ vẫn còn sống.
Tống Dương vừa bắt mạch cho Hữu thừa tướng, vừa nói với Cố Chiêu Quân:
- Thủ đoạn thật cao, thật sự khâm phục
Có thể cứu được trọng phạm ra, lại chỉ đánh giá là “rất cao”, thực ra phải nói là thủ đoạn thông thiên mới đúng. Cố Chiêu Quân không hề đắc ý về việc này, thản nhiên nói:
- Ngài cũng biết đấy, đợt trước triều đình rối ren, quan viên bị điều động liên tục.
Cương vị thay đổi luân phiên sẽ khó tránh khỏi bị bại lộ, bị kẻ khác lợi dụng sơ hở… Hơn nữa lại không phải là rất may mắn, sự tình này nắm chắc đến năm phần rồi vẫn chẳng đủ, không ngờ lại thành công thật.
Cụ thể quá trình cứu bạn ra Cố Chiêu Quân không nói nhiều. Tuy nhiên theo giọng điệu lão nói thì đúng là việc này may mắn mà thành.
Tống Dương cũng vừa mới gặp qua Trấn Tây Vương và Tả thừa tướng, hai vị đó cũng đều chưa từng nhắc tới việc Ban đại nhân trốn ngục, mặt khác lúc này Nhâm Sơ Dung cũng đi nghe ngóng tình hình ở Phượng Hoàng thành, mỗi ngày đều có chim đưa thư tới truyền tin tức, cũng không biết Hữu thừa tướng còn sống. Không khó đoán, bất luận quá trình Cố Chiêu Quân cứu Ban đại nhân thế nào thì kết quả cuối cùng vẫn là đánh tráo người thành công, e rằng cả Nam Lý này người ta đều nói người này đã chết rồi.
Tống Dương cũng không có ý truy vấn nữa mà nói:
- Nhờ ơn ngài, xin đa tạ.
- Cảm ơn ta vì đã không làm phiền đến ngươi à?
Tống Dương đột ngột nói lời cảm ơn nhưng Cố Chiêu Quân lại hiểu được ý tứ của hắn, cười nói:
- Việc này ngươi cũng không làm chủ được, lão Ban lại là kẻ đầu sỏ gây nên, cho dù có tìm đến ngươi, nhờ ngươi giúp ta đi cầu cứu cha vợ ngươi… Trấn Tây Vương tuyệt đối sẽ không nhận lời, tìm ngươi chẳng có tác dụng gì, cần gì phải làm ngươi khó xử.
Ban đại nhân gầy gò, bất tỉnh nhân sự.
Nếu tính cả triều đình của Phúc Nguyên ấu đế, Ban đại nhân đã làm quan bốn triều rồi, đã quá già rồi, dường như nội tạng đều đã bắt đầu hỏng hóc..., trong hơi thở yếu ớt hắt ra mùi hôi tanh. Người như vậy, đã trải qua một cơn họa trong lao ngục, lại vất vả từ Phượng Hoàng thành xa xôi nghìn dặm chạy trốn đến đây, không ngờ lúc này vẫn còn thở được, còn đang cố gắng để được sống.
Tống Dương buông tay lão Ban ra, Cố Chiêu Quân đứng bên hỏi:
- Thế nào?
Từ da dẻ đến xương cốt, từ kinh mạch đến nội tạng đều vì tuổi già mà suy yếu cả rồi, nhưng chỉ là suy yếu thôi, toàn thân trên dưới đều không có bất cứ bệnh biến gì, về điều này Tống Dương cảm thấy không thể tin nổi…, lắc đầu đáp:
- Yên tâm, người sẽ không chết…nhưng còn có thể sống được bao lâu, ta không nói chắc được
Dù thầy thuốc có giỏi cỡ nào cũng chỉ có thể chữa khỏi bệnh, không chữa được tuổi già.
Tống Dương lấy trong cái túi ra những dụng cụ thường dùng bắt đầu tiến hành châm thuốc giúp cho Ban đại nhân khôi phục thể lực. Đây không phải chuyện phức tạp gì, Tống Dương vừa trị bệnh vừa nói chuyện, thuận miệng đùa Cố Chiêu Quân:
- Ngươi không đưa y đến Đại Yến, không thể nói là nghĩa khí chân chính.
Suy đoán theo lẽ thường, Hữu thừa tướng chỉ có bỏ chạy đến Yến Quốc mới một lần nữa có được tự do chân chính, nếu là liên hợp với Yến Đỉnh, thậm chí còn có cơ hội ngóc đầu dậy.
Không ngờ Cố Chiêu Quân lại lắc đầu nói:
- Cố Chiêu Quân ta không nhỏ nhen như vậy, lúc đầu quyết định cứu y, vốn cũng tính đưa y đi Đại Yến, cũng chưa từng nghĩ lại đưa y đến đây… Ta và lão Ban có giao tình, trước đây y đã từng giúp ta, lần này cũng coi như ta trả hết nợ ân tình, về sau ai tự lo việc của người ấy, đấu nhau một sống một chết cũng không quan tâm nữa. Lúc cứu y ra, người của ta đã nói rõ với y rồi, chẳng ngờ lão Ban hắn lại không chịu đi Đại Yến.
Tống Dương không ngờ được, hỏi:
- Vì sao?
- Ta làm sao biết được, ta cũng vừa mới gặp y, lúc đến đã thấy hôn mê rồi, ta sợ y không trụ nổi, vội vàng mời ngươi tới. Đợi lão Ban tỉnh rồi ngươi tự hỏi y đi.
Ban đại nhân không đi Đại Yến mà chọn ở lại Yến Tử Bình, Cố Chiêu Quân cũng cảm thấy rất khó hiểu. Tống Dương liền gật đầu, tạm thời không nói nữa, kim châm trên tay rất nhanh đã giúp Ban đại nhân bảo toàn nguyên khí. Bận rộn một hồi, cuối cùng cũng được thở dài một hơi, rút toàn bộ kim châm thuốc ra, sau khi đứng dậy liền kê một đơn thuốc, đưa cho Cố Chiêu Quân:
- Yên tâm, người không sao đâu, tuy nhiên tuổi tác quá lớn, trải qua một phen áp lực thế này, dù sao cũng phải điều dưỡng mấy chục ngày, mới có thể tiếp tục xuống giường đi lại được.
Cố Chiêu Quân không cảm ơn mà cũng chẳng xin lỗi nữa, lão và Tống Dương có cùng cội nguồn, có giao tình, cũng có làm ăn với nhau, thẳng thắn mà nói có thể xem như người một nhà, ngày thường khách khí, đến lúc nên nói lời cảm ơn thì lại nói không nên lời.Về phần lão cứu Hữu thừa tướng tính ra là đối địch với Tống Dương. Nhưng mỗi người đều có nghĩa khí của mình, đều có những việc bản thân bất đắc dĩ phải hoàn thành. Cố Chiêu Quân không cho là mình cứu Ban đại nhân là đúng, nhưng cũng không cho là sai. Sau khi cầm đơn thuốc cẩn thận, lão mới hỏi:
- Vậy sau này thì sao? Ngươi định xử lý lão Ban thế nào?
Vì báo thù, Tống Dương thậm chí không thương xót người vô tội, càng không nghĩ tới sẽ tha thứ cho kẻ thông đồng hiểm ác này. Nhưng bình tĩnh mà xem xét, chỉ bằng quan hệ giữa hắn và Cố Chiêu Quân, người mà Cố Chiêu Quân muốn bảo vệ chỉ cần không phải thủ phạm, thì bỏ qua cho một hai người Tống Dương cũng không để ý.
Lần này Tống Dương cân nhắc một lát mới trả lời:
- Ban đại nhân ở lại Nam Lý không ổn, mọi người đều sẽ khó xử… Chờ thể lực y hồi phục lại một chút thì đưa hắn đi đến Hồi Hột Hột, ngươi thấy sao?
Tống Dương chính là tàn dư của Phó đảng, lại có giao tế qua lại không ít với nhóm phản tặc Đại Yến là tay sai Tạ môn và Đàm Quy Đức, rõ ràng là nếu Ban đại nhân ở lại Nam Lý, y sẽ dễ dàng triệu tập đảng cũ, không chừng lại sẽ gặp phải phong ba gì đó. Bán danh dự của Cố Chiêu Quân đi để giữ cái mạng già của Ban đại nhân thì không ngại, nhưng nếu muốn cho Ban đại nhân một cơ hội lật lại chỗ đứng thì quyết không thể được.
Tại Hồi Hột, về phần Nhật Xuất Đông Phươngthì đã chuẩn bị rất đầy đủ rồi. Nhâm Sơ Dung sớm đã thay Tống Dương nghĩ đến việc phải đi cảm ơn tiểu hoàng đế, đặc biệt là món đồ "báu vật trong đất" do Bạch phu nhân năm trước tặng. Trong vô số bảo vật người ta tặng cho phong ấp nàng đã chọn được vài món, chỉ là cảm thấy hơi ít, định sau này khi có thêm bảo vật gì nhập kho thì chọn thêm, tập hợp thành một món lớn, do A Lý Hán hộ tống về nước tặng cho Nhật Xuất Đông Dương.
Lúc này, Hồi Hột Hột vệ sắp có một chuyến hồi hương, vì vậy Tống Dương tính toán nhất quyết đưa Ban đại nhân về Hồi Hột . Thứ nhất Hồi Hột, Thổ Phiên và Khuyển Nhung các bên bất đồng, không giáp biên giới với Hán, không có tranh chấp cũng tự nhiên sẽ không có thù hận, không tồn tại kì thị, lại nhờ Tát Mặc Nhĩ Hãn chăm sóc giúp. Ban đại nhân chí ít cơm áo không phải lo gì, cũng coi như bồi dưỡng tuổi già. Thứ hai hai nước khoảng cách xa xôi, không có ai trợ giúp Ban đại nhân đừng hòng trở về được, cũng không có cách nào liên lạc được với môn sinh tâm phúc,y liệu gây ra được rắc rối gì.
Cố Chiêu Quân không chút dị nghị, cười nói:
- Cũng mới nói qua… Ta với y trước đây có giao tình, biết y xảy ra chuyện, không thể không nghĩ cách cứu. Không ngờ thật sự cứu được ra rồi… Đã cứu y rồi thì không thể lại đẩy y vào chỗ chết, ngươi có hiểu không? Ta chỉ muốn cứu mạng y, sự sắp xếp của ngươi ta không phản đối.
Nói xong việc Tống Dương không ở lâu nữa… Cố Chiêu Quân tiễn hắn ra đến cửa, đột nhiên nói thêm:
- Thời gian này lão Ban ở lại Tiêu Kim Oa, ngươi cứ yên tâm.
Y chưa nói hết lời nhưng ý tứ thì đã quá đủ hiểu, Cố Chiêu Quân sẽ không để lão Ban liên lạc với bè đảng cũ.
Tống Dương cười ha hả:
- Nếu không yên tâm ta đã trực tiếp hạ độc y rồi.
Nói xong, khoát tay với lão Cố rồi thúc ngựa trở về Hầu phủ. Cố Chiêu Quân ngẫm nghĩ một chút rồi vội vã đi thăm lão bạn già… suy nghĩ về việc Tống Dương có thể sẽ hạ độc thật, hắn không phải là không thể làm như thế…
Tiêu Kim Oa nằm ở phía nam phong ấp, Hầu phủ tiếp giáp phía bắc thị trấn, lúc quay về đi ngang qua Yến Tử Bình, đúng lúc hoàng hôn Tống Dương cũng không muốn trở về Hầu phủ, liền chạy đi tìm Ôn Đầu ăn chực, cười cười nói nói đến lúc trăng lên cao giữa trời, lúc này mới cáo từ rời đi. Cứ lững thững đi không ngờ đi vào đường trong thị trấn, Tống Dương nhìn thấy một con chó chết.
Con chó vàng, cuộn mình nằm bên đường mà không có vết thương hoặc điểm khác thường nào, chỉ là một cái chết bình thường vì quá già… Nó vốn là một con chó già, Tống Dương nhận ra nó.
Trong sân nhà cũ chó mèo nhiều không đếm nổi, Tống Dương không nhớ nổi bọn chúng đến đây từ bao giờ, chỉ có thể xác định mơ hồ, chỉ nhớ hắn biết nó trước khi biết Tiểu Bộ. Rất nhiều chuyện không thể nhớ nổi nữa, một khi tĩnh tâm nghĩ ngợi cẩn thận, điều khiến người ta giật mình không phải là bản thân sự vật, mà là sự lợi hại của thời gian… Có người đến, có người đi, thật quá nhanh.
Tống Dương bế con chó lên, hắn còn nhớ rõ, Vưu thái y ở ven trấn nhỏ có xây dựng một khu nghĩa trang, chuyên chôn cất những con vật nhỏ trong nhà bị chết, lần trước Tống Dương đi chôn thi thể, Vưu thái y vẫn còn sống.
Con chó đã lạnh hẳn rồi, lại thêm một mạng ra đi.
Xử lí xong thi thể, trong lòng Tống Dương có chút khó chịu, nhờ Hồng Ba vệ đi tuần đêm ở trấn truyền tin tối nay hắn sẽ ở lại nhà cũ, không về Hầu phủ nữa.
Cửa sân mở ra, chó mèo đều bị giật mình, lòng tràn ngập cảm xúc, Tống Dương bỗng nhiên thở phào nhẹ nhõm, vẫn may, chúng vẫn ở đây, vẫn còn rất nhiều. Tống Dương lúc trở về phong ấp lần này Thường Xuân phủ đã xây cao xong rồi, y cũng vào đó ở, dù sao cả nhà cũng đoàn tụ một chỗ. Thứ nhất đông người thì càng vui, hai là ngộ nhỡ có việc gì đôi bên cũng chăm sóc được nhau. Tuy nhiên nhà cũ của Vưu thái y thì vẫn chưa bỏ hoang, Nhâm Sơ Dung cắt cử người mỗi ngày chuyên đến quét tước, đồng thời nuôi nấng lũ động vật nhỏ.
Nhà cũ sạch sẽ, so với khi trước độc có một già một trẻ thì sạch sẽ hơn không biết bao nhiêu lần, nhưng lại khiến Tống Dương có chút không quen thuộc. Chả có cách nào, y bèn đảo lộn tung phòng cũ lên, không có cậu thì dù có loạn lên cũng không có được cảm giác lúc trước. Tống Dương không châm đèn, ngồi trước bài vị của Vưu thái y đến nửa đêm rồi đứng dậy đi ngủ, nhưng chẳng đợi hắn nhắm mắt lại, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng đập cửa.
Tống Dương vốn tưởng là Nhâm Tiểu Bộ, nhưng không ngờ tới chơi đêm khuya lại là Tạ Tư Trạc, giống lần trước, búp bê sứ ôm trong lòngmột cái hộp, sức khỏe của nàng ta có vẻ không tốt, dáng điệu ôm vào lòng có vẻ đang rất cố sức.
Tống Dương có chút không ngờ:
- Đêm khuya như vậy còn chưa ngủ?
Nói xong làm điệu bộ mời khách, muốn mời nàng vào trong.
- Ta ngủ cũng không được tốt lắm, thường mất ngủ, ngẫu nhiên muốn ra ngoài dạo một chút.
Nàng thể chất không tốt. Bởi vì tình trạng bệnh tật không giống nhau phần lớn đều có hai loại trạng thái, một là rất ham ngủ nhưng lại mệt mỏi; một loại khác thì hoàn toàn tương phản, tinh thần suy nhược giấc ngủ kém, như búp bê sứ này vậy.
Vừa nói, Tạ Tư Trạc vừa lắc đầu ra hiệu mình không vào, chỉ nói mấy câu rồi sẽ đi. Trăng sao lấp lánh soi vào khiến khuôn mặt tái nhợt của nàng gần như trong suốt:
- Sau bữa tối ta cùng Công chúa và Tiểu Cửu nói chuyện phiếm, có Hồng Ba vệ thông báo ngươi tối nay ở lại nhà cũ, tối nay ta lại không ngủ được, nên qua đây. Cái này cho ngươi.
Tạ Tư Trạc cố sức mở cái hộp, Tống Dương vội nhận lấy, mở hộp ra xem, bên trong đều là sách, vừa có binh pháp nổi tiếng, lại có cả tác phẩm về thực lực các quốc gia chư hầu vùng Trung Nguyên thời đại hiền cận đại.
Tống Dương cười nói:
- Cái này đến thật đúng lúc.
Vì Tống Dương cười, nên “búp bê sứ” cũng mỉm cười đáp lại. Nhưng mặc dù hai người cách nhau không quá ba thước, khoảng cách gần như vậy, nụ cười của nàng trong mắt Tống Dương vẫn xa xôi vô cùng.
- Bình thường không có việc gì làm, chỉ biết đọc sách để tiêu khiển, ta xem rất nhiều loại, sách gì cũng có. Nghe Công chúa nói ngươi gần đây muốn nghiên cứu binh pháp và thực lực quốc gia, nên ta chọn vài quyển đem tới, không biết có dùng được không.
Tống Dương nói lời cảm ơn, Tạ Tư Trạc lắc đầu tỏ ý không có gì, và chuyển chủ đề:
- Bản lĩnh của La Mạt Vân Đỉnh thật cao cường, ta muốn bái y làm sư phụ, không biết y có đồng ý không… Ngươi thông minh thế có nghĩ ra cách nào không?
Vân Đỉnh có ấn tượng rất tốt về Tạ Tư Trạc, nhưng Vân Đỉnh sẽ không giúp nàng ta giết người, càng sẽ không dạy nàng giết người. Huống hồ tình trạng sức khỏe của Tạ tư Trạc căn bản không thể luyện võ, dù Vưu thái y sống lại cũng không thay đổi được điều này. Tuy rằng Lạt Ma bản lĩnh rất cao nhưng với việc này thì cũng bất lực thế thôi.
Tống Dương không muốn khiến nàng thất vọng, nhưng cũng chỉ có thể lắc đầu, nói thẳng:
- Ta không thể giúp được gì đâu.
Có lẽ đã sớm dự liệu trước đước đáp án, có lẽ trong tâm thật sự bình tĩnh, Tạ Tư Trạc vẫn chưa thất vọng, chỉ “Ừ” một tiếng, tỏ vẻ đã hiểu, không cần Tống Dương nói thêm gì cả, xong nàng liền đổi luôn đề tài:
- Ngươi học binh pháp… Ta có rất nhiều thời gian, có thể học cùng nhau không?
Nhưng lần này, dường như có chút sợ Tống Dương lại sẽ từ chối, nàng lại nói ngữ khí nhanh hơn chút:
- Ta trước kia chỉ có đọc sách, cưỡi ngựa xem hoa, chưa thật sự học được gì cả.
Học binh pháp, học đánh giặc, với Tạ Tư Trạc mà nói, lẽ nào lại không phải là một biện pháp báo thù. Cửa học vấn này chỉ đọc sách cũng không có tác dụng nhiều lắm, không có tiền bối nhiều kinh nghiệm dạy bảo thì không thành được. Nhưng đánh giặc, người biết đánh giặc hẳn phải là những người đàn ông thô lỗ, chứ búp bê sứ như nàng ta thì không có cách nào tiếp xúc được việc này. Nếu học cùng Tống Dương tình hình sẽ khác.
Đề nghị nho nhỏ này, Tống Dương đương nhiên không lắc đầu, nhận lời ngay:
- Ta đang ngại đọc sách một mình nhàm chán, nàng có thể cùng ta học thì còn gì bằng, có bạn đồng môn thật tốt quá.
Vẻ mặt Tạ Tư Trạc không thay đổi nhưng thực ra đang thở phào một cái. Cảnh Thái là kẻ thù, y có địa vị rất cao, bởi vậy ước nguyện báo thù biến thành hy vọng xa vời với nàng; thân thể của mình kém, ngoại trừ đọc sách gần như cũng không làm được việc gì, bởi vậy tất cả những việc liên quan đến việc báo thù, cũng đều biến thành hy vọng xa vời với nàng. Đến tận giờ phút này, cuối cùng cũng có một chút tiến bộ, Tạ Tư Trạc muốn cười, nhưng đúng lúc muốn cười, thì lại không tìm được cảm xúc thích hợp.
Búp bê sứ lần thứ ba chuyển đề tài:
- Sau khi trở về vẫn chưa kịp hỏi thăm ngươi, lần thứ hai đi đốt Yến cung xem rất đã mắt đúng không?
Tống Dương gật đầu cười nói:
- Nghe ta kể chẳng có gì thú vị, để mai ta bảo Đàm Đồ Tử kể cho nàng nghe.
Đàm Đồ Tử tiên sinh vốn có tài ăn nói, lần trước chạy tới thị trấn nhỏ lánh nạn, Tống Dương cảm thấy người này có chút hữu dụng liền giữ gã lại. Có thể hữu dụng đối với quý tộc là việc Đàm Đồ Tử mong ước. Ở lại phong ấp bỏ tâm sức ra làm việc, nay đã biên tập được vài tác phẩm hay. Ở Tiêu Kim Oa có Thần tài giáng thế chỉ bảo, ở Cát Tường địa có Tôn giả tái sinh giảng đạo , đương nhiên không thể thiếu bộ sách lớn về việc trừ yêu của ni cô ở phủ Hồng Ba.
Ngoại trừ việc nhận tuyên truyền kinh chân chính, Đàm Đồ Tử còn đem chuyện Tống Dương hỏa thiêu Đại Yến cung biên thành câu chuyện, tuy nhiên loại sách này sẽ không lưu truyền, chỉ để giảng nội bộ trong phủ, để mọi người vui vẻ thôi.
Tạ Tư Trạc cuối cùng cũng cười, tìm thấy được niềm vui vô bờ. Chỉ chút cười thoáng qua, nàng lại lẳng lặng đứng trước mặt Tống Dương một chút rồi nhẹ nhàng bảo:
- Ta về đây.
Nói xong Tạ Tư Trạc rời đi, nhưng mới bước được vài bước, nàng lại xoay người lại, lại đến trước mặt Tống Dương, đưa tay đón lấy quyển sách trong lòng Tống Dương, rồi cúi xuống đặt xuống đất. Sau đó giang hai tay ra ôm lấy Tống Dương, hạ giọng nói:
- Cảm ơn.
Sau khi ôm Tống Dương một cái, Tạ Tư Trạc mới thực sự ra về.
Vì có thể cùng học sao? Vì Tống Dương đã đốt hoàng cung của kẻ thù sao? Hay là vì hắn đã sắp xếp Đàm Đồ Tử kể chuyện cho nàng nghe? Tạ Tư Trạc không nói, Tống Dương không thể hiểu được, điều duy nhất có thể xác định được chỉ vẻn vẹn là cái ôm rất nhẹ và yếu ớt của nàng. Dường như tất cả sức lực của nàng, Tống Dương chỉ hơi dùng một chút sức lực là sẽ khiến búp bê sứ vỡ vụn!
------------
Nhâm Sơ Dung nào phải đến bàn bạc sự tình với Tống Dương, mà là sau khi nàng biết được việc này thì cố ý đến tìm Tạ Tư Trạc để hàn huyên tám chuyện. Tống Dương đứng bên cạnh nhìn bộ dạng hai người thì không biết nên khóc hay cười, đồng thời cũng chợt nhận ra, không dám nói đến tất cả nữ nhân trong thiên hạ, chỉ nói chí ít là nữ nhân trong hầu phủ, từ Quận chúa ung dung tôn quý đến “búp bê sứ” lạnh lùng cô độc, từ Nam Vinh Hữu Thuyên âm thầm giấu tài đến Hắc Khẩu Dao hung hãn, ai ai cũng đều thích tám chuyện.
Hai người con gái cùng đem Hầu gia bỏ sang một bên rồi nhỏ giọng cười một hồi, Nhâm Sơ Dung cuối cùng cũng cảm thấy thỏa mãn, chuẩn bị đứng dậy đi, Tống Dương ho lên một tiếng:
- Lăng gia đem nhạc cụ lên thị trấn…
Không đợi hắn nói xong, Nhâm Sơ Dung liền tủm tỉm cười gật đầu:
- Ta biết rồi, sẽ cho người lưu ý.
Nghệ thuật chế tạo đàn, sáo của Lăng gia nổi tiếng khắp đất Hán. “Lăng vận” là tấm bảng hiệu chữ vàng trong ngành nhạc khí, Lăng Noãn Đường là cao thủ chế tạo sáo thế hệ mới trong gia tộc, sáo qua tay nàng xử lý đều được đề tên “Đường địch”. Trước kia khi Hồng Thành chủ trì việc làm ăn của gia tộc, hòa thượng đẹp trai vì vài lần gặp nàng từ đó tâm tình loạn nhịp, nên đã hoàn tục.
Đến nay Lăng Noãn Đường đuổi theo đến Yến Tử Bình mở tiệm, nghe giống như một giai thoại. Nói thật Thi Tiêu Hiểu hiện đang thân mang trọng trách, nhưng hai người nếu thật sự tâm đầu ý hợp thì bất kể công khai hay âm thầm, Tống Dương đều sẽ giúp tác hợp. Tuy nhiên nghĩ theo cách khác, Lăng Noãn Đường ngộ nhỡ nếu không phải vì Vô Diễm mà tới… hắn bèn có một chút hoài nghi. Yến Tử Bình đã là một công địa lớn, nay lại mở Trương Lăng Vận. Trừ phi Lăng gia trông cậy vào việc Thạch Lão Đầu thích đánh đàn.
Trước kia thị trấn yên tĩnh, từ trước đến giờ vốn không ngờ sẽ có âm thanh lanh lảnh tới nơi đây, ở nơi này ba tháng chắc cũng không thể nhìn thấy một gương mặt lạ. Kẻ do thám nào đến đây đều sẽ bị người ta chú ý, khó mà tìm hiểu được gì. Nhưng cùng với sự hưng thịnh của phong ấp, việc ngăn chặn tai mắt do thám bên ngoài càng thêm khó khăn. Vài ngày trước, một vài nhân vật quan trọng vì việc này mà đã họp bàn một phen, không ngờ nhanh như vậy đã có một cửa tiệm khả nghi mọc ra ở đây.