Chương 223: Ta muốn đọc binh thư

Thăm con gái, tiếp nhận con rể, nhưng mục đích chính của Trấn Tây Vương đến phong ấp là xem thử mạch đao. Đó mới là việc lão Vương gia chờ đợi nhất.

Năm đó, Hồng thái tổ càn quét ngang dọc, cái tên mạch đao đã uy danh khắp thiên hạ. Bây giờ, Tiêu thợ rèn khôi phục trở lại binh khí này, mà cách dung đao trên chiến trận của Thiền Dạ Xoa thì tướng quân, đế vương Trung Thổ nào không muốn dùng để tái diễn Hồng tổ, nhất thống Trung Thổ?

Cha vợ hứng trí bừng bừng, thúc ngựa phi nhanh đến Nam Uy, Tống Dương không muốn giội gáo nước lạnh nhưng trong lòng không ôm hi vọng với chuyện này, không phải vì mạch đao khó chế tạo, công nghệ phức tạp mà cho dù mạch đao bày đầy khố phòng, cũng không phải tùy tiện dùng để trang bị cho binh lính được… loại đao này quá nặng.

Theo cách cân đo của kiếp trước, mạch đao cân nặng khoảng trên dưới mười lăm cân, thanh niên trai tráng bình thường mang không được bao lâu sẽ mệt đến thở hồng hộc. Nếu muốn dùng tốt mạch đao thì phải giống như Thiền Dạ Xoa, từ nhỏ luyện tập, khổ luyện khí lực, đồng thời phải biết bí quyết dùng lực, lợi dụng lực. Do vấn đề địa hình khí hậu của Nam Lý, thanh niên trong các tộc đa phần có dáng người gầy, người Hán cũng không ngoại lệ, sức lực không thể bằng người phương Bắc, tôn chỉ tác chiến của quân đội Nam Lý là nhanh và linh hoạt, bây giờ cho họ mang mạch đao nặng nề, thật đúng là lợi hóa hại.

Về phần Sơn Khê Man ở Trung Thổ có thể xem là đặc biệt, huyết thống đặc thù, tuy cũng ở phương Nam nhưng thân hình cao to khác thường.

Quả nhiên, khi đến Nam Uy, Vương gia tự tay cầm mạch đao lên, mày liền nhíu lại, tâm trạng thất vọng, không nói thành lời. Trấn Tây Vương cả đời trên ngựa chiến, biết rõ quân sự, vừa ước chừng trọng lượng đã hiểu ngay loại vũ khí này không thích hợp chúng ta sử dụng.

Tiểu Bộ thấy phụ vương thất vọng, đứng bên cạnh đưa ra ý kiến:

- Mạch đao đúng là hơi nặng một chút, không thể trang bị cho toàn quân nhưng có thể từ quân đội lựa chọn ra những tinh binh dũng mãnh, thành lập một đội quân đặc biệt…

Trấn Tây Vương không muốn nói chuyện, đưa tay chỉ vào thiết vệ của công chúa:

- Tần Trùy, nói rõ với Thất nhi đi.

- Như tiểu thư vừa nói, muốn dùng trường đao, nhất định phải tuyển tinh binh trong quân đội. Với trọng lượng của trường đao… người trong quân đội Nam Lý chúng ta, trăm dặm mới chọn được một người thì là khoa trương nhưng đúng thì cũng phải mười dặm, hai mươi dặm, thậm chí vài chục dặm chọn một. Như vậy, coi như hai mươi dặm chọn được một người đi, muốn xây một đội ngũ mang mạch đao hai ngàn quân… thì phải tuyển chọn trong bốn vạn tướng sĩ.

Tần Trùy theo lệnh mở miệng, cười nói tiếp với Bộ:

- Nhưng tiểu thư đừng quên, tinh binh được chọn ra trong bốn vạn quân vốn là nòng cốt. Nên biết trong lúc hai bên tác chiến, một lính dũng mãnh có thể làm dâng cao sĩ khí, ngoại trừ tướng tá ra, tinh thần của một đội đại quân càng phụ thuộc vào lượng nhỏ lính dũng mãnh này. Tiểu thư nghĩ xem… trong bốn vạn quân rút đi hai ngàn lính dũng mãnh này thì giống như hổ không còn răng nanh, rồng bị cắt đứt gân, khả năng chiến đấu giảm mạnh.

- Mà hai ngàn người được chọn ra phải luyện tập từ đầu cách chiến đầu bằng trường đao, có thể đạt thành tựu đến mức nào… thế này thì khó có ai làm tốt được; cho dù họ có thể tập luyện được như Thiền Dạ Xoa thì cũng chỉ có số lượng hai ngàn người, phát huy đến cực độ thì được đến đâu? Một bên là bốn vạn đại quân năng lực chiến đấu giảm mạnh, một bên là hai ngàn quân với thực lực và thành tựu cũng khó đoán trước được, sự đánh đổi này thật không có lợi.

Đạo lý đơn giản, Tiểu Bộ vừa nghe đã hiểu, trực tiếp nhìn về phía phụ vương, nói một câu:

- Vậy Hồng Ba vệ của chúng ta đều là những người dũng mãnh tuyển chọn từ quân đội… có khi nào…

Không đợi Vương gia cất lời… Tần Thùy vừa cười vừa giải thích:

- Điều này thì tiểu thư yên tâm, khi được đề bạt làm Hồng Ba vệ… đều đã lập một quân trạng, nếu có đại chiến, chúng tôi đều sẽ trở về đội ngũ.

Bất luận sau này họ có trở về hay không nhưng chỉ bằng quân trạng này cũng đủ để Tống Dương phải khâm phục Hồng Ba vệ và Trấn Tây Vương rồi.

Mạch đao khó trang bị cho quân đội nên Vương gia không còn hứng thú, dù Tống Dương và hai con gái giữ lại thế nào ông cũng không chịu ở lại phong ấp thêm nữa, chỉ ở lại Hầu phủ một đêm, sáng sớm mai sẽ khởi hành chạy về Tây quan. Đối với việc này đến Phong Long cũng thấy có chút cảm thán… Trấn Tây Vương mỗi năm đều đi Tây quan đốc quân một hai chuyến, lúc đặc biệt thậm chí một năm đi ba lần, phải biết từ Tây quan đến Phượng Hoàng thành, một lần tới lui phải mất hơn một tháng, sự vất vả của lão nhân nghĩ có thể biết, có một vị Vương gia trung thành, có trách nhiệm như thế… thật sự là phúc khí của Nam Lý.

Mà lần này, trách nhiệm của Trấn Tây Vương càng nặng hơn, ông không chỉ tuần tra Tây quan… Sau khi đến Tây quan còn phải chạy đến phương bắc, thị sát Hồng thành, tuyến phòng ngự Chiết Kiều quan. Gần đây, quan hệ giữa Nam Lý với Đại Yến ngày càng căng thẳng, cho dù Vương gia cho rằng Đại Yến sẽ không dám động thủ nhưng việc chỉnh đốn phòng ngự vẫn không dám chậm trễ.

Lúc Vương gia ở phong ấp, Hồ đại nhân cũng không dám đến làm phiền, để dành thời gian cho cha con Vương gia nói chuyện với nhau, cho đến khi Trấn Tây Vương rời khỏi, Hồ đại nhân mới đến tìm gia đình Tống Dương:

- Trước hết nói chuyện nhàn đã, Trấn Tây Vương cũng không biết, ta đã điều động một đám thợ rèn từ Công bộ qua đây, bây giờ đã đang trên đường, dự kiến trong vòng nửa tháng sẽ đến đông đủ.

Vẻ mặt Nhâm Sơ Dung vui vẻ, quy mô Nam Uy không nói, quặng sắt trong núi có là… lò rèn sắt, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, chỉ có thợ rèn khó tìm, tay nghề kém thì Nam Uy không nhận, tay nghề tốt thì có người bị triều đình giữ lại, có người đang làm cho xưởng khác, cho nên, trước sau đã một năm, thợ rèn trong trường quân khí vẫn chưa tuyển đủ, không ngờ đang thiếu người tài… thì Tả thừa tướng lại ra tay giúp đỡ.

Tiểu Bộ cũng hưng phấn nhưng đồng thời có chút nghi ngờ:

- Sao ngươi biết được trong phong ấp đang thiếu thợ rèn?

Hồ đại nhân phẩy tay cười nói:

- Tuyệt đối đừng nghĩ lung tung, ta không phái mật thám đến nơi này. Hiện tại Công bộ nằm dưới quyền của ta, việc của Nam Uy thì Trấn Tây Vương đã đặc biệt nhờ ta hỗ trợ. Kinh doanh kiếm tiền đang tốt sao đột nhiên không làm? Việc này cũng không khó đoán, trừ phi Nam Uy có kế hoạch quan trọng khác cần làm gấp, mà nếu là cần làm gấp thì nhất định sẽ thiếu thợ rèn, bên dưới Công bộ lại đang phải nuôi cả đám thợ rèn không có việc làm, chi bằng điều động đến giúp đỡ.

Nói xong chuyện ‘trước’, cũng không đợi đám người Tống Dương cảm ơn, lão đầu tử đã chuyển đề tài. Mục đích đến đây là bởi ông nhận được thư truyền, đặc biệt vì việc Bồ Đào bái sư mà đến. Mặc dù Sơ Dung trong thư đã viết rất rõ ràng nhưng Hồ đại nhân vẫn mời ba vị đương gia, nói rõ về bản lĩnh của Vân Đỉnh, những việc liên quan đến việc kế thừa Vực tong, tình hình cụ thể lúc Lạt Ma và Bồ Đào gặp mặt lần đầu, rồi sau đó mới tính tiếp.

Nhâm Sơ Dung không khoa trương, không che giấu, đem tất cả những gì mình biết kể lại. Tiếc là Vô Ngư và Thi Tiêu Hiểu đã rời khỏi phong ấp từ sớm, đi bận việc ‘tôn giả chuyển thế’, nếu hai người đó ở đây thì còn được tỉ mỉ hơn.

Vì việc này mà Hồ đại nhân phải đặc biệt đến một chuyến? Trừ phi ông có lòng cho Bồ Đào bái Vân Đỉnh làm sư phụ nên Tống Dương thấy bất ngờ:

- Thật có ý này?

Hồ đại nhân không khẳng định, đứng lên nói:

- Trước tiên, dẫn ta tới gặp vị Vân Đỉnh Lạt Ma đó đi, đợi sau khi gặp mặt rồi nói tiếp.

Lão đầu tử đi gặp mặt nói chuyện với Lạt Ma, Tống Dương còn chưa kịp nghĩ ngợi gì thì bỗng nhiên một tin tức rất tốt truyền đến “sứ giả đến từ Nam Hoang, ưng chủ do Hổ Phách phái đến đã tới phong ấp!”

Mười mấy ngày trước, Sơ Dung đã nhận được thư truyền từ biên giới phía Nam, được biết Hổ Phách đã phái người tới nhưng nàng không hề nói với Tống Dương, định tặng hắn một sự bất ngờ… Đúng như dự đoán, Tống Dương nghe tin liền cười to, vội vàng chạy ngay ra ngoài nghênh đón…

Giữa không trung, con chim ưng đen hùng dũng giương cách xoay vòng, chợt phát ra một tiếng kêu vang dội, thể hiện uy phong của loài mãnh cầm. Ưng chủ là dã nhân trong Thập Vạn Hồng Hoang… Sau khi gặp mặt Tống Dương, xác định thân phận, ưng chủ hát lên một làn điệu ca ngợi của địa phương, quỳ xuống đất, cúi rạp đầu, thi hành đại lễ ra mắt.

Chỉ từ sự cung kính mà ưng chủ đối với Tống Dương cũng không khó để nhìn ra địa vị của Hổ Phách trong đám dã nhân.

Tống Dương vội đưa tay đỡ dã nhân dậy, ngoài ra Bạch Cổ lầu Hoa Nghiêm tướng quân đặc biệt phái một giáo úy miệng mồm lanh lợi cùng đi. Sau khi hành lễ với Thường Xuân hầu, giáo úy liền đem tình hình lúc Hổ Phách hiện thân ở biên giới phía Nam thuật lại, sau đó lại lộ vẻ mặt sợ hãi:

- Cái miệng ngốc ăn nói ngọng nghịu, thật khó nói rõ ràng… chỉ tiếc là Hầu gia không ở đó, không thể tận mắt nhìn thấy… Lúc Hổ Phách tiền bối hiện thân, đúng là núi non đều động, rừng rậm cúi đầu.

Tống Dương nghe vậy vừa đắc ý, vừa vui mừng:

- Như vậy, Hổ Phách ở Thập Vạn Hồng Hoang thu phục được rất nhiều dã nhân?

Không cố chấp nghiêm túc như Vưu thái y, không thủ đoạn sắc bén như Yến Đỉnh nhưng Hổ Phách vẫn là nữ nhi thần kì nhất thế gian… Hổ Phách ở Nam Hoang thu phục được rất nhiều thuộc hạ, Tống Dương chỉ tò mò chứ không ngạc nhiên.

Giáo úy cung kính gật đầu:

- Tuyệt đối không sai, lúc đó tuyệt đối là ngàn quân xông xuống núi, dựa vào động tĩnh khi xuyên qua rừng thì căn bản không thể tính được tiền bối dẫn theo bao nhiêu người đến!

Tiểu Bộ ở bên cười nói với giáo úy:

- Cũng không phải là miệng ngốc ngọng nghịu, nói chuyện tốt như vậy, so với Đàm Đồ Tử sợ rằng cũng không hề thua kém.