Tống Dương và Thừa Hợp liếc mắt nhìn nhau, trong mắt đều có chút lo lắng…..Vân Đỉnh thích Bồ Đào. Đầu tiên không nói là chuyện tốt hay chuyện xấu, ít nhất không phải là chuyện nhỏ. Rất đơn giản, Vân Đỉnh thấy cái mình thích là thèm nhưng mọi người không theo, nói không chừng sẽ lại hiểu lầm, tìm cơ hội ôm tiểu Bồ Đào chạy trốn
Về phần Bồ Đào chính mình tự nói ra “ Không thích sách chỉ thích võ” . Tuy rằng nhất thời khiến cho Vân Đỉnh á khẩu. nhưng ai cung biết chỉ đơn giản bằng vào câu nói này đáng bị đánh thừa sống thiếu chết. Truyền y bát trong mắt Lạt Ma chỉ là tiểu hài tử còn quá nhỏ, vẫn chưa hiểu chuyện. Nếu có thêm thời gian tìm hiểu thì tự nhiên có thể khiến tiểu Bồ Đào thật tâm hướng phật.
Tống Dương trong lòng thật sự đang cân nhắc, phải đưa Bồ Đào trở về phượng Hoàng thành, bất kể thế nào cũng không thể để tiểu hài tử hỏng trong tay mình. Mà Vân Đỉnh hình như cũng nhìn ra được khúc mắc trong lòng hắn, không đợi Tống Dương hoặc người bên ngoài lên tiếng liền lắc đầu nói:
- Đã là duyên phận thì không thể cưỡng cầu.
Nói xong liền đứng dậy nhìn về phía Tống Dương:
- Ta là người xuất gia không hiểu lắm sự đời nhưng ít ra cũng phân biệt được tốt xấu, ta sẽ không lỗ mãng xin hầu gia yên tâm.
Tống Dương không yên tâm được. Lần đầu gặp nhau làm sao nói chuyện tín nhiệm. Đành cười nói :
- Đại sư nói quá lời rồi.
Vân Đỉnh cười cười chuyển về chủ đề chính:
- Ta có thể nhìn ra, tiểu hài tử này rất được sủng ái, xuất thân không phải tầm thường. Vân Đỉnh sẽ không làm khó người khác, chỉ là nghĩ… có thể hay không cùng trưởng bối của nó nói chuyện một chút, ít nhất cũng có thể để chúng ta thường xuyên gặp mặt kể cho nó nghe ít chuyện, giảng cho nó chút đạo lý. Đương nhiên nếu nó nguyện ý tập võ ta sẽ dốc túi mà truyền thụ. Thời gian sau nếu có một ngày nó nguyện ý tu tập phật pháp, lúc đó ta sẽ truyền Vực tông y bát cho nó sau. Còn nó không có ý định này ta cũng sẽ không miễn cưỡng.
Phật sống là cao nhân chân chính tiểu Bồ Đào cùng anh ta thường xuyên tiếp xúc thì có trăm cái lợi mà không có cái hại nào.Phật sống đưa ra cái đề nghị này thật là vô cùng hậu đãi.
Tống Dương cũng nói thật:
- Hồ công tử là khách quý của nhà ta, ta không làm chủ được việc này, cần phải hỏi qua phụ thân nó, lời của đại sư ta sẽ truyền đạt đầy đủ.
Câu cuối cùng, xin hầu gia nhất định chuyển đạt;tâm nhãn minh biện…. tiểu hài tử tương lai con cháu đầy đàn, trời đã định bất kì ai cũng không đổi được
Vân Đỉnh cười nói. Sau đó không nói thêm một câu nào, Cố Chiêu Quân thì hỏi việc phóng hỏa Tình thành, Không cần Tống Dương mở miệng Tiểu Bộ liền giòn giã đáp lời.. Không khí trong đại sảnh rất nhanh náo nhiệt dần lên. Không lâu sau trời tối, mọi người liền đứng dậy từ hầu phủ hướng đến tiểu trấn. Vẫn theo quy củ cũ, ở cửa nha môn bày một cái bàn , thân hữu trở về trong tiểu trấn mở tiệc rượu chào đón.
Trong tiệc, người mù tìm cơ hội ngồi trước mặt Tống Dương thấp giọng hỏi:
- Tống huynh đệ…. có còn nhớ rõ chuyện tiểu hài Bồ Đào mang chân mệnh hoàng đế không
Tống Dương đương nhiên nhớ rõ. Trước trận ở Tình thành hắn cùng Tiểu Bộ nói chuyện phiếm, có nhắc tới “ Yến Tử Bình địa linh nhân kiệt chỉ hoàng đế mà có đến hai người". Một trong số đó là chính la chỉ tiểu Bồ Đào.
- Ta biết Tống huynh đệ trước nay chưa bao giờ tin chuyện bói toán… có điều mấy cái chuyện này,khụ…. Ta nói một cách thành thực, ngươi không tin không cá ai bắt ngươi tin, nhưng ngươi không tin cũng không thể nói nó là gạt người mà.
Người mù uống hơi nhiều, mới nói có hai câu đã đã lạc đề rồi… may la lão vẫn chưa hồ đồ, lải nhải thêm mấy câu nữa liền quay về chủ đề cũ:
- Phật sống liếc mắt đã nhìn trúng tiểu Bồ Đào, có lẽ giống ta trước đây đã tính tiểu Bồ Đào mang chân mệnh thiên tử… là một chuyện”
Tống Dương gắp cho lão một chút đồ ăn cười nói
- Giải rượu đã rồi nói.
- Con gà kho này mặn quá…. Tâm nhãn của Vân Đỉnh đại sư, tự có đạo lý riêng.... cùng với chúng ta là người Hán không giống nhau, là ta không hiểu được, có điều nếu bỏ đi những cái đạo lý thâm sâu chỉ giữ lại kết quả., ta trái lại lại thấy rất có ý tứ, do đó cũng hiểu được một việc, cái mệnh hoàng đế của Bồ Đào nhất định không thể sai được, nhưng nó chưa chắc đã là hoàng đế Nam Lý, nói không chừng nó là hoàng đế Thổ Phiên thì sao ? Hiện tại Vân Đỉnh chẳng qua chỉ là một Lạt Ma bình thường, nhưng một thời gian nữa, Vực tông thật sự có thể phát dương quang đại, còn ai có thể nói anh ta không làm được Đại Lạt Ma? Tại cao nguyên, Đại Lạt Makhông phải chính la hoàng đế sao ? Vân Đỉnh một khi đã là Đại Lạt Ma người thổ phồn sẽ phong hắn là thần dưới hạ giới, Bồ Đào nhận truyền thừa y bát của hắn, đợi hắn chết tiểu hài tử không phải là hoàng đế sao ?
Người mù nói năng lộn xộn, thao thao bất tuyệt, lại đem chén rượu trước mặt một hơi uống cạn, sau đó đưa ra kết luận:
- Vân Đỉnh có một câu nói không sai, tuy là có duyên nhưng không tiện cưỡng cầu, anh ta sẽ không cưỡng cầu gì cả, nhưng ta cảm thấy, Tống huynh đệ cũng không lên cưỡng cầu, thuận theo tự nhiên mới tốt, đừng cứng rắn mà đi cản đi chắn, nếu đúng là có duyên thì không thể ngăn cản được, sao lại phải uổng phí khí lực? Hơn nữa nếu thật sự muốn nghịch thiên hành sự nói không chừng còn có thể nhận được hậu quả xấu.
Người mù nói xong, Nhị ngốc đứng bên cạnh tức giận nói:
- Quỷ cốc, người vừa uống là rượu của ta.
Tống Dương đem rượu của mình đưa cho Lưu Nhị, an ủi ngốc huynh đệ rồi nói với người mù:
- Chuyện này ngươi cũng rõ, chỉ có thể Hồ đại nhân mới có tư cách làm chủ việc này, chúng ta đều không quyết định được, không cần nghĩ nhiều làm gì. Xem Hồ đại nhân nói sao đi, ta ở giưa không ủng hộ hoàn toàn cũng không làm khó dễ đâu.
Người mù làm sao không hiểu được điểm mấu chốt này, gật đẩu cười nói:
- Ta chính là đến nói chuyện đạo lý, không có chuyện gì khác, chính là sợ ngươi tính tình cố chấp, vừa nghe nói đến việc xem tướng liền không quản gì hết đơn thuần dựa vào sự yêu ghét của bản thân đi phản đối, ngươi hiểu là tốt rồi, có thể hiểu thì việc có thể thành.
Tống Dương liền nói:
- Đa tạ tiền bối.,
Sau câu nói liền hô đám người Chu Nho, A Y Quả bồi tiếp người mù uống rượu, sau đó đứng dậy đi tìm Phong Long.
Lý công công vừa nhìn thấy hắn đi qua liền vội vàng đứng lên đem chỗ ngồi của chính mình nhường cho Tống Dương, Tống Dương nói vài câu khách khí rồi ngồi xuống, mỉn cười hỏi Phong Long:
- Ở đây có quen không.
Phong Long cười ha hả:
- Tiểu trấn là nơi đất lành thanh tĩnh, rất tốt.
Lý công công giúp rót rượu, Phong Long không dựa vào thân phận cao quí mà chủ động mời Tống Dương một chén, rồi chuyển chủ đề
- Tiểu trấn tốt nhưng phong ấp không tốt, lúc chưa tới trẫm…. ta thật không nghĩ tới, gia viên của Thường Xuân hầu hóa ra là thành trong thành.
Lý Đại khai khẩu mới nói được hai câu liền giọng điệu không tốt; Lý Nhị mắt trước sau không chút biểu tình, không uống rượu chỉ ăn, Lý Tam nghe vậy sắc mặt sợ hãi, có ý nắm góc áo của hoàng đế, nhưng không dám vượt mặt đành phải giương mắt nhìn Tống Dương mong sao hắn đừng so đo
Tống Dương lại coi như không có việc gì:
- Đâu có nghiệm trọng như vậy.
Phong Long bỏ ly rượu xuống:
- Hơn hai nghìn thanh niên không chịu trồng trọt, ngày ngày thao luyện, bọn họ thật sự là nạn dân? Một nhóm lớn dã hầu giống như quái nhân, mỗi ngày đều giấu trong rừng cây, bọn họ với ngươi đều không có quan hệ? Ta nhớ Thường Xuân hầu không được phép nuôi tư binh. Lại còn xưởng binh khí Nam Uy…Hắc, không cần ta nói gì thêm nữa phải không?
Nói xong Phong Long bĩu môi. Sau khi ông ta không làm hoàng đế nữa biểu tình phong phú hơn rất nhiều:
- Lại còn có Mộ Dung huyện lệnh, thân là quan của một vùng, vì cảm kích mà giấu diếm không báo, ta nghĩ gã chỉ biết đến Hầu gia ma không biết Nam Lý còn có Hoàng đình.
Tống Dương nói:
- Thế thì được, ta nghe ngươi nhóm người kia ta không quản nữa đều cho ăn một bữa rồi đuổi hết đi, một người cũng không giữ, mặc kệ bọn họ đi cướp lương, cướp tiền, cướp nữ nhân, không quản nữa. bọn họ thích làm gì thì làm.
Phong Long nghe xong tức giận nói:
- Khốn kiếp.
Tống Dương cười nói:
- Người miền núi hoang dã không có giáo hóa, ta tự mình bỏ tiền túi ra để nuôi, để quản thúc nhóm cường đạo này, thật tâm muốn cùng hoàng thượng phân ưu. Còn về phần Mộ Dung huyện lệnh ngài trách sai ông ấy rồi, là ta nói việc đó là việc nhỏ không cần báo lại với triều đình, ông ấy cảm động ta một lòng trung với triều đình lại cảm thấy hoàng thượng trăm công nghìn việc. Việc này chúng ta đều xử lý tốt rồi…. thì không cần…
Phong Long xua tay không muốn nghe nữa, vẻ mặt vẫn tươi cười không đổi:
- Không cần nói nhảm nữa, tiết kiệm chút nước bọt, ta tin Trấn Tây Vương.
Trấn Tây Vương nếu có tâm mưu phản, năm đó Phong Long đã không được làm hoàng đế hiện nay tiểu Phúc Nguyên cũng không nghĩ làm hoàng đế nữa, Lý Đại tiên sinh không còn minh mẫn nữa nhưng cái đạo lý cơ bản vẫn có thể nghĩ thông, Tống Dương nếu có tâm mưu phản Trấn Tây Vương sẽ không dung tha.
Mấy cái chuyện trong phong ấp của Thường Xuân Hầu, có thể giấu triều đình nhưng làm sao có thể giấu được vương gia, Trấn Tây Vương dung túng Tống Dương, thậm chí ủng hộ Tống Dương mở rộng thực lực, lòng trung thành của Trấn Tây Vương nhật nguyệt có thể chứng giám cũng nói rõ để cho Tống Dương thực lực hùng mạnh lên, đối với Nam Lý sẽ không có hại gì.
Huống chi Tống Dương nếu thực sự có tâm làm phản sao lại mời Phong Long đến nhà mình. Mà trong phong ấp có nhiều nhất là ba nghìn tư binh, cũng không làm được việc gì ngoài việc tự bảo vệ mình.
Xét cho cùng, vẫn là bởi vì Phong Long tín nhiệm Trấn Tây Vương, Trấn Tây Vương cũng không cảm thấy Tống Dương muốn tạo phản, chỉ là chuyện trong phong ấp trước đây Trấn Tây Vương không hoàn toàn nắm rõ, thời gian sau mới giật mình phát giác, hóa ra nhiều chuyện vậy mà mình không biết, khó tránh trong lòng khó chịu, nói ra ít nhất có thể thống khoái thống khoái cái miệng.
Bỏ qua chủ đề này, Phong Long cùng với Tống Dương nói chuyện phiếm…….. trong yến tiệc vẫn trước sau như một vui vẻ, náo nhiệt, uống rượu vui vẻ có người cười , có người hát, đến tận đêm khuya mọi người mới cáo từ đi về.
Tống Dương và Phong Long thủy chung đi cùng nhau, một mạch tiễn ông ta tới cửa tiểu viện thanh tĩnh mà Hầu phủ dành riêng cho ông. Đối với điều này Phong Long rất vui, cười nói:
- Ta đã không còn là hoàng đế nữa , chỉ là một vị môn khách của hầu phủ, ta sẽ không khách khí gì hết, ngươi cũng không cần quá cẩn thận như vậy, muộn rồi, mau trở về nghỉ ngơi đi.
Tống Dương cười ha hả nói:
- Là ta có việc cần cùng ngài thương lượng.
Cựu hoàng đế lúc này mới biết, Tống Dương không phải lễ mẫn chu toàn. Phong Long cười ngượng ngùng bước vào phòng, gọi lý tam pha trà tiếp khách, ngồi vào chỗ cửa mình rồi hỏi:
- Là chuyện gì?
Tống Dương đi thẳng vào vấn đề;
- Muốn mời ngươi lại làm Hoàng đế... ... ..."
Phong Long hoảng sợ, không đợi Tống Dương nói tiếp, hắn liền ngắt lời:Không được, Trấn Tây Vương không cho!”Nói xong Phong Long mới tỉnh ngộ:
- Là bố vợ ngươi phái ngươi đến thử ta?
-Lúc trước Trấn Tây Vương vào kinh từng nói rõ"phù trợ ấu đế không cho phép Phong Long nuốt lời". Phong Long hiện tại lúc Tống Dương đến thăm dò lại không phải không biết gì, nhưng cùng với Tống Dương nói chuyện, lại không thể hòa hợp được như miệng lừa va miệng ngựa. Tống Dương lắc đầu cười khổ; ngài hiểu lầm rồi, nghe ta nói hết đã, là thế này trong núi còn có tám nghìn kì binh nghe lệnh, nhưng phải có Hoàng đế……..”
Phong Long vốn là muốn nghe Tống Dương nói hết nhưng nghe đến tám nghìn kì binh hoàng đế bệ hạ phải có liền chấn động nhịn không được há mồm ngắt lời:
- Tám nghìn người? Thường Xuân hầu ngươi thật sự muốn làm phản?
Trong phong ấp hơn hai ngàn tư binh, Phong Long vẫn có thể nhịn, nhưng trong rưng vẫn còn tám ngàn ki binh, hợp lại chính là một vạn ngươi, 1 hầu tước nhàn rỗi không có thực quyền trong tay có một quân đội một vạn người, hơn nữa toàn là quân tinh nhuệ , Phong Long làm sao nhịn được nữa.
Tống Dương vẻ mặt bất đắc dĩ nhưng hận không thể cầm kim châm vào mặt vị hoàng đế này. Trong long động niệm, hoàn toàn theo bản năng , có tật giật mình , liếc mắt nhìn Lý Nhị….. không ngờtới Lý Dật Phong bình thường luôn giữ một vẻ mặt lạnh lùng, lúc này khóe miệng nhếch lên cười cổ quái giống như ra hiệu nhẫn nhịn đi, hắn chính là như thế
Tống Dương kiên trì chịu đựng không quản việc Phong Long ngắt lời nữa nói nhanh việc Hồng quân dã xoa trong núi một lần, sau đó hỏi:
- Đã rõ chưa? Ta muốn mời ngài đến làm hoàng đế Đại Hồng’’
Nói xong Tống Dương hòa hoãn bổ sung một câu:
- Nếu ta thật muốn làm phản, có thể mời ngài đến làm Hồng hoang đế không?
Quả nhiên Phong Long không con chút tức giận và nghi ngờ gì nữa, ông ta là tiên đế là phụ thân của Phúc Nguyên, là cam tâm tình nguyện đem long bào nhường tặng cho con mình, hiện nay chính xác là người nhàn rỗi, nhưng không hề nghi ngờ, tại Nam lý ngườii trung thành phụ trợ ấu đế không phải ông ta còn ai nữa, Tống Dương mời ông ta đến làm Hồng hoàng, tuy chỉ la bù nhìn nhưng tầm quan trọng của vị trí này ai cũng hiểu rõ.
Tâm tư thanh tĩnh thì não bộ bắt đầu linh hoạt, Phong Long mở miệng đã nói ngay đến điểm quan trọng:
- Tại sao chọn ta?
‘’Nếu hồng hoàng thực sự có huyết mạch lưu lại, thế thì ngươi kia từ nhỏ sẽ được dung nhập cái chí phục quốc, học sử cũ Hồng triều, hiểu rõ thiên hạ đại cục, bất luận lễ nghi hay khí độ đều bồi dưỡng từ nhỏ, người như vậy….. không phải ai cũng đóng giả được. Ta thực sự vẫn chưa nghĩ ra ai hợp lý hơn ngài nữa
Tống Dương như vậy trả lời.
Phong Long lại hỏi:
- Ngươi không sợ ta cướp quyền khống chế quân đội , không sợ Thiền Dạ Xoa chỉ nghe theo thánh chỉ mà không để ý đến mệnh lệnh của mật sứ.
- Thiền Dạ Xoa làquân đội. Chúng ta đem bọn họ từ núi sâu lôi ra la vì cái gì? Đương nhiên là vì đánh trận. Tương lai định dùng đến họ để đánh ai? Hoặc là giúp Trấn Tây vương đánh Thổ Phiên hoặc là giúp ta đánh Đại……. bất kể là đánh Thổ Phiên hay là Đại Yến, không quản là giúp Trấn Tây vương hay là vì bản thân ta báo thù, quy cho cùng đội binh mã này là vì Nam Lý mà đánh trận.
Đầu tiên la một chuỗi tự hỏi tự đáp, sau đó Tống Dương ngừng một lát ,vẻ mặt Phong Long có bắt đầu suy nghĩ, Tống Dương tiếp tục:
- Kỳ thực Thiền Dạ Xoa Thiền Dạ Xoa cùng với thanh niên trong phong ấp, Sơn Khê Tú, Hồi Hột vệ không có gì khác biệt, vừa nhìn qua thì bọn họ giống như tư binh của ta, nhưng họ sẽ không bao giờ tạo phản…. ngược lại bởi vì Sơ Dung, Tiểu Phất ta còn muốn giúp Trấn Tây Vương đối phó Thổ Phiên; bởi vì tư thù của ta, ta sẽ phụ giúp Nam Lý đối phó Đại Yến. Địch của ta và địch của Nam Lý căn bản là một. Cho nên Thường Xuân hầu là Thường Xuân hầu của Nam Lý . Tư binh của Thường Xuân hầu là kì binh của Nam Lý
Có lẽ do lúc cơm chiều uông không ít rượu, Tống Dương phát hiện lời nói của mình có chút dài dòng, lắc đầu cười nói:
- Ta không sợ ngươi đoạt quyền không chế Thiền Dạ Xoa, bởi vì ngươi có đoạt hay không đoạt cũng như nhau, bọn họ nghe chỉ huy của ngươi là để bảo vệ Nam Lý còn bọn họ nghe hiệu lệnh của ta là để đánh Thổ Phiên và Đại Yến, có gì khác nhau sao ? Hơn nữa…….
Nói đến đây Tống Dương lập tức chuyển ý cười cười nói:
- Không có hơn nữa, chỉ có vậy thôi.
Huống hồ, về sau , Tống Dương vốn định nói "ngươi và ta hợp tác, khiến Thiền Dạ Xoa lại thấy ánh mặt trời, vì nước vì dân vì ngài vì ta" đều là chuyện tốt, ngươi một tay có một chi hùng binh, với ngài không có gì hại cả".
Không đề cập tới chuyện khác, chỉ Trấn Tây Vương đã tuyệt đối không để cho Phong Long có trong tay một chi hùng binh chứ không nói Phong Long đã cướp tư binh từ tay con rể Hồng Ba phủ. Vương gia sẽ không cam tâm, mà Trấn Tây Vương thủy chung vẫn có nỗi băn khoăn lớn là sợ Phong Long không nản lòng thoái ý một lần nữa sẽ lại cùng ấu đế tranh đoạt ngôi vị. Nếu thật sự có ngày ấy Vương gia nhất định sẽ sử dụng thủ đoạn sấm sét giết chết Phong Long, để bảo vệ Nam Lý. Tiên đế đơn độc dễ dàng nắm giữ hơn. Nếu có trong tay tám nghìn kì binh thì khó nắm giữ trong tay rồi.
Tống Dương vốn muốn dùng lời nói này với Phong Long, nhưng cảm thấy việc này khó tránh khỏi tàn nhẫn, nói đến miệng liền nuốt lại, mặc kệ Phong Long có nghĩ được đến điểm mấu chốt hay không, Tống Dương cũng không muốn nói
Phong Long cũng không muốn tìm hiểu cái "hơn nữa" kia, cẩn thận cân nhắc một lúc Sau đó trên mặt lộ ra ý cười:
- Hồng sử ta lúc còn nhỏ cũng đã cẩn thận nghiên cứu qua, nhưng thời gian đã lâu rồi khó tránh khỏi có 1 chút không rõ lắm, ngươi mau tìm cho ta sử ký,ta sẽ ôn tập lại.
Tống Dương cười đáp :
- Không cần phải quá khắc khổ, Thiền Dạ Xoa giấu ở thâm sơn sáu trăm năm, Hồng Thái tổ đời sau trải qua cái gì bọn họ hoàn toàn không biết tình…
- Thế sao được, bọn họ có thể không biết, nhưng ta đứa con mồ côi của Hồng đế không thể không rõ.
Phong Long lúc có chuyện gấp, cân não chuyển động , càng muốn chuẩn bị thì sự tình phát sinh cành nhiều;” Còn nữa ngươi phải tìm vài vị tiên sinh đến đem phía trên ta mấy chục đời truyền thừa trong gia phổ viết ra , lịc sử đại hồng , thân thế của con mồ côi tất cả đều viết rõ rõ ràng ràng , đặc biệt là 2 đời sau khi đại hồng sụp đổ cùng với ta 3 đời gần nhất, nhất định phải làm tỉ mỉ, tốt nhất có người thật có thể tra ra, đung rồi ngần đó vẫn chưa đủ , vạn lần không thể thiếu được chính là,,,,,,,,,””
Gỉa trang hồng đế huyết mạch, tưởng tượng tốt 1 chút, cần cận thận cân nhắc…. Sự việc cần chuẩn bị thực là không ít , đây chỉ là 1 ít chi tiết công việc, Tông Dương chỉ biết biết vò đầu cười, muốn toàn bộ chu toàn vẫn là phải nhờ đến Thừa Hợp xuất mã……..
Nhâm Sơ Dung biết Tống Dương đi tìm Phong Long bàn hồng hoàng di hồ, nên vẫn ở lại trong hầu phủ đại sảnh đợi tin tức, một lúc không thấy hắn quay lại, đợi đến mức buồn bực trong lòng, gần như chính tại thời điểm Tống Dương và Phong Long nói từ biệt, nàng đứng dậy đi tìm muội muội nói chuyện, dù sao Tống Dương trở về cũng phải đi tìm Tiểu Phất sẽ không sai được
Thừa Hợp đến trước cửa phòng Nhậm Tiểu Bộ, nhìn qua của sổ chợt thấy không còn ánh nến, nàng xòn nói muội muội ngủ đang ngủ , đang định ly khai đột nhiên phat hiện, trong phong vẫn còn ánh nến yếu ớt đang lay động, chỉ có điều dị thường nếu không nhìn kĩ khó có thể phát hiện, Nhậm Sơ Dung thông minh , cân nhắc 1 lúc liền hiểu muội muội vẫn chưa ngủ , chỉ là không thắp đèn ở trong phòng, mà đem theo vào sau màn liền rất khó bị phát giác
Nhâm Sơ Dung bình thường rất điềm đạm, những một nữ tử còn trẻ , ai lại không có 1 phần tinh linh cổ quái nhất là nàng đã chú ý Nhậm Tiểu Bộ, liền khoát tay áo ra hiệu cho nữ tì thối lui, còn mình thì nhẹ nhàng đẩy cửa phòng…… Nhậm Tiểu Bộ để cửa chờ Tống Dương, cho nên vẫn chưa cài then, nàng chính la đang làm 1 việc kinh thiên đông địa
Yến trong tiểu trấn kết thúc, lấy cớ buồn ngủ, Nhậm Tiểu Bộ nhanh như chớp chạy về phòng mới của mình trong hầu phủ, cho tì nữ thối lui, đóng chặt cửa……..chỉ để lại 1 đĩa đèn dầu, sau khi ngồi trong màn đôi tay nhỏ run rẩy lật từng trang cung xuân đồ mà Diệp Phi Phi tặng nàng ra xem tim nảng nhảy loạn lên vẻ mặt như kẻ trộm, hai mắt bắn ra bốn luồng tinh quang, hai má ửng đỏ
Xem được một nửa, hai má nàng nóng đến độ có thể châm được nửa, đúng lúc này tiếng của tam tỷ truyền đến: huyền cơ cơ công chúa đang lén lén lút lút làm gì đó?. Lập tức màn bị Nhậm Tiểu Dung vén lên
Tiểu Bộ kinh hãi thất sắc, nhất thời chân tay cuống quýt, võ công tu vi phát huy đến cực điểm liều mạng đem tập tranh giấu xuống dưới gối , nhưng lai quên mất trên giường vẫn còn đĩa đèn, trong lúc vội vàng vô ý ***ng phải, lụa mạn màn gấm là nhueng vật rất dễ cháy, được một lúc ngọn lửa liền bùng lên may mà Nhâm Sơ Dung tuy không hiểu võ công nhưng tâm tư xoay chuyển nhanh, có tài cấp biến, động tác rất nhanh lấy mấy ly trà lạnh tưới vào ngọn nến , ngọn lửa tắt dần vang lên tiêng tư tư
Hai tỷ muội đều bị dọa đủ một phen, mắt nhìn nhau trừng trừng một lúc, Nhậm Sơ Dung bật cười : dọa chết ta rồi. chuyển thân đi đến đi đến bàn khêu cho đèn sáng lên 1 chút : Tiểu Bộ không sao chứ?
Nhâm Tiểu Bộ lắ lắc đầu, đứng dậy xuống giường định nói một chút gì đó, không ngờ Nhâm Sơ Dung cười khanh khách nói: Nhậm Tiểu Thất có tật giật mình, dưới gối giấu cái gì vậy? vừa nói vừa thò tay xuống gối…… Nhậm tiểu Bộ định đoạt lại nhưng tinh thần phản ứng hơi chậm, lại bị tam tỷ lừa xuống giường lên khoảng cách giờ xa hơn 1 chút, trong miệng nàng kêu mấy tiếng cổ quái ma chính bản thân cũng không hiểu la gì, bổ nhào đến thì cung xuân đồ đã bị đoạt mất rồi
Đúng lúc này, cửa phòng lần nữa lại bị đẩy ra, Tống Dương trở lại rồi. Đúng như quận chúa suy đoán, Tống Dương ly khai chỗ của Phong Long đầu tiên đến đại sảnh tìm không thấy Thừa Hợp, liền đến chỗ Tiểu Bố xem, kết quả may mắn được nhìn cảnh hai cô vợ càn quấy, Tống Dương chỉ cảm thấy buồn cười: đang giành cái gì thế
Nhâm Tiểu Bộ sắp điên đến nơi rồi, chỉ vào tam tỷ rồi hướng Tống Dương nói: nàng, nàng, nàng…….. sau khi nói ba câu” nàng” công chúa điện hạ không biêt nói gì nữa, “ nàng cái gì nữa, thật là mất mặt chạy thôi” lập tức không dám lưu lại trong phòng. May mà nàng vừa về phòng liền vội vàng” đọc sách” vẫn chưa thay y phục nên hiện nay quần áo vẫn còn chỉnh tề
Thừa Hợp chỉ vui vẻ đứng xem bộ dáng của muội muội, nàng vẫn chưa xem cuối cung quyển sách mình vừa đoạt được là sách gì, vẫn còn hướng Tống Dương nói: Nha đầu kia lén lén lut lút ..không biết lại……….. AAAAAAA
Nhâm Sơ Dung cuối cùng cũng thấy rõ quyển sách tốt trong tay mình. Như gặp phải răn độc, hét lên một tiếng đem cái đồ hình vứt đi, vừa tức vừa thẹn vừa vội vàng… lắp bắp nói : nàng xem.. ta tò mò, không, không biết……….. nói đến đây, quận chúa cũng cảm thấy không biết nói gì giải thích cái gi, rõ ràng mọi thứ, chạy thôi!!