Chương 219: Quà tặng

Ngày mười lăm tháng mười một, cách ngày đại lễ mừng tân hoàng đế Nam Lý đăng cơ khoảng bảy ngày, Phượng Hoàng thành gần đây liên tiếp phát sinh huyết án, trên phố lời đồn đại xôn xao, bộ Hình phải chịu áp lực rất lớn.

Thủ đoạn gây án đẫm máu, rất nhiều người chết, việc cắt rơi đầu Phật khiến nhiều người phẫn nộ… Nhưng những điều này mới chỉ là thứ yếu, điều mà khiến triều đình thật sự quan tâm là người chết trong ba vụ án trước, tất cả đều có liên quan đến một sự kiện.

Trong việc bình phản, lão đại Mộ Dung không ở trong thành, Tiểu Uyển mượn thực lực trong nhà giúp Tống Dương không ít, lập công lớn, xong việc lúc luận công ban thưởng Tiểu Uyển chẳng những không kể công, mà còn thông qua Tống Dương thỉnh cầu Trấn Tây Vương đem công lao của nàng tính vào cho cha nàng. Đây là việc hiếu thuận nên vương gia nhận lời. Đến bây giờ người ngoài vẫn chỉ nghĩ là lão đại Mộ Dung chủ trì cục diện bên ngoài thành, hiệu lệnh cho môn sinh giúp Tiên đế giải oan.

Đại Tiến Phúc tự càng không cần nói đến nữa, pháp sư cầu phúc chính là do bọn họ dắt mối dẫn tới, phương trượng Vô Tiện và lão ni Cô Thạch hợp sức, được dân chúng coi là cánh tay trái đắc lực của Vô Ngư sư thái. Điểm đáng nói nhất là sau khi xong việc pháp sư cầu phúc, Cô Thạch trước nay không ai biết đến bỗng chốc danh tiếng được truyền đi khắp nơi. Trước đó không lâu Cô Thạch nhận lời mời của một đại am tới Lâm Phụ lập đàn giảng kinh, đã không còn ở trong kinh thành nữa, nếu không thì cũng lành ít dữ nhiều.

Người thứ ba gặp chuyện bỏ mạng chính là một vị quan to, họ Chu, quan bái Công bộ Thị Lang, vốn là một nhánh của phe phản bội Tĩnh vương. Sau khi sự việc thất bại y là người đầu tiên đứng ra ủng hộ tân đế. Để trấn an lòng dân, tả thừa tướng không đem người ra trị tội, ngược lại còn cho y con đường sống. Kì thực sau việc bình phản, các vị đại quan trong triều càng tăng thêm sự cẩn trọng, ra vào đều có đội thị vệ đi theo bảo vệ, đề phòng bất trắc. Nhưng Chu thị lang là tướng phản đầu hàng, không dám dẫn nhiều người theo để tránh điều nghi kị là đưa thích khách tới.

Người chết đều có liên quan đến Tĩnh Vương. Thích khách ngoại trừ võ công tinh tường còn tinh thông độc thuật, phần đông tăng lữ ở chùa Đại Phúc Kiến đều trúng độc mà chết. Hung thủ từ đâu đến cũng không khó đoán… Án tử có liên quan đến địch quốc, Đỗ đại nhân sẽ không chậm trễ.

Lúc hoàng hôn, một mình Đỗ đại nhân ngồi trong đại sảnh Hình Bộ, hai mắt khép hờ chẳng nói một lời, nếu không xảy ra việc ngoài ý muốn, lão sẽ ngồi đó cả đêm… Mỗi lần trong thành có án chưa được phá, lão đều như thế này, ngồi lại trong Hình Bộ không về nhà, cũng không bừa bãi nổi giận mà phạt ai, chỉ ngồi như vậy. Dù sao lão là thượng thư còn chưa về, tất cả quan viên trong Hình Bộ trên dưới đều không dám nghỉ ngơi.

Đỗ đại nhân bình thường sẽ không nói nhiều, nhưng ý tứ của lão thì tất cả mọi người đều rõ: Nếu phá không được án, cả đám sẽ phải làm việc liên tục đến mệt chết.

Đáng tiếc, sự nỗ lực của mọi người trong Hình Bộ đều chưa thu được gì, Đạo Thảo lúc này đang ngang nhiên ngồi trên một chiếc xe lớn. Vừa ra khỏi Hoàng thành, y liền thu tay lại…

Đúng lúc thích khách Yến quốc được phái tới rời khỏi Phượng Hoàng thành, thì phản tặc đến từ Nam Lý cũng nói nói cười cười cáo biệt Tình thành.

Việc phóng hỏa đều đã chuẩn bị ổn thỏa, chỉ còn châm lửa nữa thôi, khâu cuối cùng này do Lý Minh Ky phụ trách. Có thể tưởng tượng khi đại hỏa hoạn bùng lên, Tình thành sẽ lập tức giới nghiêm, người ngoài mọc cánh cũng khó mà bay được, cho nên Tống Dương, Tiểu Bộ, Bạch phu nhân đều rời khỏi đây trước giờ.

Tống Dương nghe lời Nhâm Sơ Dung nhắc nhở, để an toàn, trước khi phóng hỏa, rút lui trước đã, cũng không đợi đến thời điểm đại lễ mừng thọ 39 tuổi, thời điểm ấy nguy hiểm, cho nên lần này bọn họ vô cùng thong dong, hành lý đầy ắp túi lớn túi bé, còn mang theo không ít quà tặng.

Quà tặng đều là Tiểu Bộ tự tay chọn mua, khó khăn lắm mới đi một chuyến xa nhà, sao có thể tay không trở về? Đồ đem tặng phụ vương, mẫu phi, bạn bè thân thiết cũng chẳng có gì đáng nói, chỉ có tâm là quý rồi. Duy chỉ có quà cho hai người làm công chúa điện hạ phải nhọc lòng: một là tam tỉ Sơ Dung, hai là thiết vệ Tần Trùy. Nàng tự ý lén chạy đến đây, có lỗi nhất là đối với hai người bọn họ. Mà so đi tính lại thì tam tỉ cũng dễ xử lý vì dù sao cũng là chị em thân sinh, nàng sao có thể tức giận được, cười trừ một phen thì có thể lừa qua được. Nhưng còn Tần Trùy, vừa nghĩ tới người đàn ông xấu xí này, Tiểu Bộ liền từ trong lòng cảm thấy có lỗi với gã.

Cho nên quà tặng cho Tần Trùy là nhiều nhất. Một chiếc áo bào dài bằng lụa màu xanh lam của người thợ cắt may già nổi tiếng ở Bảo Lệ các. Một cái tẩu thuốc bằng gỗ mun đen có nạm vàng và ngọc phỉ thúy cùng với một thanh đoản đao bọc da cá làm bằng thép thượng hạng, bằng này mà Tiểu Bộ còn thầm nghĩ quà tặng chưa đủ, lúc rời khỏi thành còn thương lượng với Tống Dương, đi lòng vòng xem có đồ gì tốt nữa.

Tống Dương cười lắc đầu:

- Mua nhiều lễ vật không thành vấn đề, tuy nhiên nàng cũng không dùng thì quá lãng phí, nàng nói đi, nàng tin Tần đại ca tốt như vậy sao? Chưa biết chừng có lẽ hắn cố ý thả nàng đi một lần cũng nên.

Tiểu Bộ không cho là đúng. Nàng cảm thấy tài lừa bịp của chính mình hết sức điêu luyện.

Diệp Phi Phi thay Lý Minh Ky, tiễn bọn họ đến ngoài thành. Tiểu nha đầu rút từ trong túi đeo trên lưng ra một chiếc hộp gỗ, đặt vào tay Tống Dương, cười nói:

- Đây là quà của chủ nhân ta tặng công tử và Nhâm tiểu thư, ngài muốn chúc hai vị sống bên nhau đến đầu bạc răng long.

Tiểu Bộ tươi cười cảm tạ:

- Đa tạ Lý đại gia…

Tống Dương quá quen với Lậu Sương các, không khách khí cười nói:

- Lý đại gia thật có tâm, là bảo bối gì vậy?

Diệp Phi Phi lắc đầu, nàng cũng không biết quà tặng là gì:

- Lý đại gia nói, quà tặng này phải hai vị sau khi trở về mở ra xem, nhất định phải thế.

Nói xong nàng lại kéo Tiểu Bộ ra một bên, hai nha đầu thân phận cách biệt một trời một vực nhưng khoảng thời gian ở Tình hành, tình cảm thực tình rất tốt, nhân lúc chia tay, Diệp Phi Phi cũng có một món quà tặng Tiểu Bộ.

Diêp Phi Phi thần thần bí bí lấy từ trong lòng ra một quyển sổ, bọc vải đỏ, nhét vào tay Tiểu Bộ, nói nhỏ:

- Khi nào chỉ có ngươi và Tống Dương thì hai người hãy mở ra xem nhé.

Mọi người lập tức cáo biệt, Diêp Phi Phi quay người trở về thành. Người đi rồi, Tống Dương sớm đã chọn được một chỗ cao bên ngoài thành, chuẩn bị buổi tối xem khói lửa. Lúc lên cao Tiểu Bộ kiểu gì cũng không kìm được tính hiếu kì, lôi Tống Dương tạm thời rời khỏi đám người đi cùng, tìm chỗ yên ắng mở món quà Diệp Phi Phi ra xem xem, Rõ ràng là một quyển xuân cung( truyện xxx), Tiểu Bộ kêu “ối” một tiếng, đỏ bừng mặt, phì ra :

- Đồ nha đầu…thật không đứng đắn.

Đồ không đứng đắn không chỉ có một mình món quà Diệp Phi Phi đưa, lúc Tống Dương mở cái hộp Lý gia tặng, cả hai người há hốc mồm trợn mắt, cũng là một bộ sách xuân cung. Tống Dương cười ha hả:

- Hai bọn họ hợp ý nhau không này?

Tiếu Bộ tự nhiên chột dạ:

- Chàng nói nhỏ chút, mau cất đi…đừng để người ta thấy.

Quà tốt như thế này nhất định không được để người khác xem, chỉ có thể mình ta xem.

Tình cảnh hiện tại của Quốc sư Đại Yến , cũng vài phần giống với Đỗ Thượng thư, lẳng lặng ngồi trong điện sau lôi âm đài, nhắm mắt dưỡng thần không lên tiếng, Hoa Tiểu Phi cũng ở đây, hắn phải đợi sau đại lễ mừng thọ Cảnh Thái Hoàng đế 39 tuổi mới được rời khỏi Tình Thành.

Ngồi lặng yên hồi lâu, Yến Đỉnh đột nhiên mở mắt:

- Ta nói với ngươi chuyện này.

- Nói.

Hoa Tiếu Phi lời ít mà ý nhiều.

- Lạt Ma Vân Đỉnh không có tin tức gì, việc của gã đã bại, hơn nửa cũng không thể trở về được.

Quốc sư lại thở dài, ánh mắt tiếc hận, lập tức nói sang chủ đề khác:

- Ta lại cùng bàn với ngươi một chuyện… Ngươi không phải bảo Đạo Thảo đến Phượng Hoàng thành mang mấy cái đầu người trở về sao, có thể, có thể cho ta mượn hay không?

Biết được Tống Dương tránh được một kiếp nạn, Hoa Tiểu Phi sắc mặt âm u lạnh lẽo, nhưng lại nghe qua câu nói sau cùng của Quốc sư, lão già sử tử ấy lại mỉm cười.

Quốc sư giọng bất đắc dĩ nói:

- Lúc trước vốn nói là không cần, nhưng lễ mừng "tam cửu" của Cảnh Thái , ta tìm không ra lời chúc mừng nào như thế, thật sự… mấy cái đầu tên Đạo Thảo mang về kia, ta cũng không lấy không, ta sẽ cho gã vài cái đơn thuốc tốt để bồi thường.

Hoa Tiếu Phi cười lắc đầu:

- Đầu người đưa ngươi không ngại, nhưng tốt nhất ngươi nên chuẩn bị, ta trước đây bắt hắn đi Phượng Hoàng Thành tổn hại vài phần não bộ, những cái đầu người này rốt cuộc đáng giá bao nhiêu, ta cũng không nói được, đều phải xem gã mà tùy cơ ứng biến. Quan trọng nhất là Đạo Thảo không có lòng tham, nhất quán thấy được thì lấy… cho nên đầu người hắn mang về, chưa chắc đã mượn được.

- Dù sao cũng hơn là không có gì! Nhờ ngươi, lần này lấy được đồ của gã.

Quốc sư cũng cười, chuyển giọng, ngữ khí cũng nghiêm túc hẳn: “Ngườii trẻ tuổi mà hiểu chuyện, biết tiếp thu cái phải, thật không tồi.

Hoa Tiểu Phi gật đầu:

- Ta coi trọng nhất ở gã là điểm này. Lúc làm việc chỉ trông đợi cơ hội, không miễn cưỡng càng không ỷ mạnh…

Nói chưa hết câu đột nhiên bên ngoài truyền đến một chuỗi tiếng nổ như sấm rền, âm thanh lớn ấy quét qua Tình hành, cả tòa thành như run rẩy theo! Yến Đỉnh nhảy dựng lên, truyền lệnh cho đệ tử đang đợi lệnh bên ngoài:

- Mau đi xem có chuyện gì.

Không đợi đệ tử quay về bẩm báo, Yến Đỉnh, Hoa Tiểu Phi liền nhảy lên nóc đại điện, phóng mắt nhìn ra xa, chỉ thấy khắp các ngõ ngách trong Tình Thành quầng lửa sáng rực dội ngược lại, bùng lên. Đang đêm yên bình, việc này xảy ra nhất định do có người cố ý làm. Mà giờ phút này, Yến Đỉnh còn chưa nhìn ra hướng của ngọn lửa, chỉ nhíu mày quan sát. Chuyện này sẽ có cấm vệ quân lo liệu xử lý, không cần Quốc sư lão phải động tay.

Nhưng nhìn khắp một lượt, ánh mắt Quốc sư đột nhiên thê lương, từng đám từng đám lửa đang theo hướng gió chập lại thành một vùng lửa lớn, lan ra rất nhanh, nuốt hết mọi thứ trên đường đi, đại hỏa hoạn rừng rực quét về hướng hoàng cung.

Ngay lúc Quốc sư và Hoa Tiểu Phi đang bàn bạc tặng quà gì vào đại lễ "tam cửu" của Cảnh Thái, thì Lý Minh Ky cũng đem lễ vật dâng lên chúc mừng hoàng đế Nam Lý đăng cơ.

Đại hỏa hoạn đã bốc lên tận trời, bằng sức người căn bản không cách nào dập nổi. Yến Đỉnh hít sâu một hơi, trước tiên nói với Hoa Tiểu Phi:

- Ngưỡi hãy mau mang kim bài nhập cung, giúp Cảnh Đế rời khỏi cung bình an.

Rồi truyền lệnh cho các đệ tử , tăng lữ môn hạ rời khỏi chùa đi trấn an dân chúng, tăng binh thì duy trì trật tự đường phố, đại hỏa hoạn không có cách nào thay đổi được nữa, nhưng tuyệt đối không được để giẵm vào vết xe đổ của đêm mồng tám tháng chín.

Không hề ngoài dự đoán, Cảnh Thái nổi cơn thịnh nộ, trong cung bận bịu nhốn nháo, lại một lần nữa phải rút chạy. Tình thành một vùng loạn lạc, cấm quân tất cả đều được huy động ra phòng loạn, đồng thời đóng chặt bốn cửa để phòng kẻ phóng hỏa thoát ra ngoài…

Hai tòa hoàng thành, hai đại lễ mừng, nhưng tình cảnh thì hoàn toàn trái ngược nhau. Phượng Hoàng thành liên tiếp có hung án, nhưng cuối cùng đại lễ mừng tiểu Hoàng đế đăng cơ lại được tổ chức long trọng, hàng vạn người dân đi xem lễ. Trang nghiêm mà náo nhiệt. Tình thành thì đang thái bình vô sự… sau một phen đại hỏa hoạn thì cả hoàng cung chẳng còn lại gì, Hoàng đế lại một lần nữa tháo chạy khỏi kinh đô, còn nói gì đến đại lễ mừng ba chín năm đăng cơ nữa.

Một trận phóng hỏa mà không bất ngờ, không nguy hiểm gì, trên đường về cũng bình an chẳng sóng gió, về đến khu vực của Nam Lý, nhóm người của Tống Dương chọn lối Phượng Hoàng thành mà đi. Lần này phóng hỏa là chủ ý của cha vợ, sau khi trở về, xét về tình về lý mọi chuyện đều phải bấm báo lại cho Trấn Tây Vương.

- Đại hỏa Tình thành, Yến cung không còn nữa.

Tin tốt lành này truyền đi Trấn Tây Vương lại gặp Tống Dương, từ trong ánh mắt, giọng điệu mang theo sự khen ngợi. Ngoài ra còn cố ý dẫn Tống Dương đi yết kiến Tiểu Hoàng đế.

Diện mạo của Tiểu Hoàng đế có đến 6 phần giống Phong Long. Sau khi đăng cơ lấy niên hiệu Phúc Nguyên, lúc gặp Thường Xuân hầu, bộ dạng điềm đạm mà cứng cỏi. Vì mới đăng cơ không lâu, lại thêm tuổi nhỏ không nhớ hết từ, ậm ờ cả nửa ngày nói không lên lời, Tống Dương buồn cười nhưng sợ tổn thương Hoàng đế nhỏ tuổi, nên cố nén cười cho qua chuyện này.

Đến kinh thành đã là lúc hạ tuần tháng chạp, dứt khoát ở lại Phương Hoàng thành đón năm mới, Nhâm Sơ Dung vốn cũng muốn về, nhưng vừa đến nơi thì phong ấp bận việc. Mặt khác Vương gia thương con gái, không cho nàng đi tới đi lui bôn ba. Lễ mừng năm mới qua đi, vào ngày mùng sáu , nhóm Tống Dương lại tiếp tục lên đường. Từ Hoàng thành mau chóng trở về phong ấp của mình.

Vừa mới đến phạm vi phong ấp, Nhâm Sơ Dung liền mang theo những người nhàn rỗi việc trong nhà đi đón, Quận chúa mặt mừng hoan hỉ, đến trước mặt Tống Dương:

- Nhâm Sơ Dung cung nghênh Thường Xuân hầu chiến thắng trở về, càng phải tạ ơn trời Hầu gia đi Đại Yến chuyến này không hề xảy ra chút bất trắc nào. Bái tạ bái tạ.

Tống Dương cười:

- Ta làm cho mọi người lo lắng như vậy sao?

Nhâm Sơ Dung tủm tỉm cười:

- Hầu gia quá khiêm tốn rồi, tuy nhiên lần này người khiến cho người khác lo lắng là người khác, không phải người.

Nói rồi chuyển hướng nhìn chằm chằm vào Tiểu Bộ.

Công chúa lập tức chuyển đề tài, đem ngữ khí nịnh nọt nhất ra:

Tỷ, muội cho người mang về rất nhiều quà tặng, mọi thứ đều được chọn lựa tỉ mỉ, có…

Nhâm Sơ Dung cười không đổi sắc mặt, ánh mắt không thay đổi, cũng không trả lời, hoàn toàn không hành động gì. Tiểu Bộ càng nói giọng càng nhỏ đi, chớp chớp mắt, muốn tìm phương kế cứu nạn, một lát sau bỗng nhiên mắt nàng sáng lên, sự lúng túng bỗng biến thành đắc ý:

- A, Tiểu Dung nhi, cây trâm của người đẹp quá!

Tống Dương trở về, Nhâm Sơ Dung đương nhiên rất vui, sớm nay đã dậy rửa mặt chải tóc trang điểm, chần chừ lưỡng lự... Cuối cùng cài lên đầu cây trâm Tống Dương mang về từ chỗ Thiền Dạ Xoa tặng nàng. Không ngờ Nhâm Tiểu Bộ nhanh mắt nhìn thấy, một tay tóm lấy bím tóc nhỏ. Tiểu Bộ mặc dù không nói thẳng ra nhưng nàng có ý để Nhâm Sơ Dung lung túng. Quận chúa đầu tiên là ngạc nhiên, sau lập tức đỏ mặt, không nói được lời nào.

Nhâm Tiểu Bộ cười lộ cả má lúm đồng tiền bên miệng, người ngoài đều không biết tỉ muội bọn họ có bí mật gì, nhưng nhìn hai nàng vui đùa cũng khiến mọi người cười vui. Về phần Tống Dương, không hề phản ứng gì với hai nàng, cười ha hả chào hỏi mọi người.

Công chúa điện hạ không ngờ thắng lớn vậy, vui mừng hân hoan, chợt thấy Tần Trùy đang ở trong đám người vừa về đến phong ấp không lâu. Lần này nàng không dám cười nữa, thay vào đó là bộ mặt nhăn nhó, chạy đến trước mặt người đàn ông xấu xí đó, nói giọng tội nghiệp:

- Tần đại ca, là Tiểu Phất ham chơi, có lỗi với…

Tần Trùy sao có thể để tiểu thư xin lỗi mình, trong lòng lại chẳng hề có chút ý trách, vội vàng xua tay nói đùa vài câu, cứ thế đổi đề tài khác. Về chuyện có phải đúng như Tống Dương nói gã cố ý để nàng đi, gã cũng không nhắc tới nữa, không ai biết được chân tướng ra sao.

Cái tên xấu xí ấy chẳng trách móc gì khiến Tiểu Bộ phấn chấn tinh thần giống như được tặng ngọc quý vậy, đem quà nàng mang về để tặng Tần Trùy bê đến, xong rồi chạy về bên cạnh Nhâm Sơ Dung, nhỏ giọng nói:

- Tam tỷ cũng đừng trách muội nữa, lần sau muội không dám nữa…

Nhâm Sơ Dung thực lòng đang chuẩn bị trách muội muội, nhưng Quận chúa không tự mình tức giận, mà muốn giao lại cho Tần Trùy. Hồng Ba vệ là hộ vệ của Hồng Ba phủ, nhiệm vụ chủ yếu là đi theo bảo vệ Vương gia và người nhà, nhưng bọn họ cũng đã từng cùng Trấn Tây Vương rong ruổi tây cương, là chiến hữu đồng tâm hiệp lực đánh địch mạnh, thân phận hơn phận tôi tớ bình thường rất nhiều.

Tuy nhiên Tiểu Bộ xem ra còn biết điều, trước mắt bao nhiêu người dưới không so đo thân phận của mình, chạy đi xin lỗi Tần Trùy, Thừa Hợp cũng không cần nói thêm gì nữa, nghe xong rồi cười nói:

- Ừ, lần sau không dám nữa. Năm chữ này từ lúc ngươi biết nói đến giờ thì mỗi ngày đều luôn miệng hứa, ngươi há miệng ra cho ta xem lưỡi có bị chai đi không?

Bao nhiêu nữ nhân của Vương gia, bao nhiêu chị em trong phủ Hồng Ba Vệ, một đám đều rất thành thật, nghe lời, nhưng con người hiểu chuyện là Nhâm Sơ Dung chỉ ưu ái với cô nàng Tiểu Bộ hay không nghe lời nhất. Đây đúng là duyên phận trời định, có không sửa được cũng sẽ không thật sự giận nàng.

Lúc này một tên nhóc len lỏi trong đám người ra, chạy đến quỳ trước mặt Tống Dương, cung kính, tỉ mỉ hành lễ bái sư phụ, Tiểu Bồ Đào làm y như thật:

- Tĩnh nhi cung nghênh sư tôn đến.

Cậu nhóc lém lỉnh to gan lại hiểu lễ nghĩa, đứa con quý hóa này của Hồ đại nhân, người trong phong ấp không ai không thích nó. Tống Dương giơ tay bế nó lên, hỏi:

- Thế nào, nghĩ ra muốn theo học bản lĩnh với ai chưa?

Bồ Đào ngoan ngoãn gật đầu, cậu đã không muốn cùng đám học trò học thuyết sách nữa, giọng điệu pha chút thăm dò:

- Con có thể học võ với Lạt Ma Vân Đỉnh không?

Uy danh của Vân Đỉnh mọi người trong phong ấp ai cũng biết, cho dù không ai nói gì với Bồ Đào, nhưng cậu nhóc khi nghe người lớn nói chuyện phiếm cũng đã nắm được đầu đuôi sự tình, lúc ấy Bồ Đào vô cùng ngạc nhiên, một người mà có thể đánh bại tất cả người trong phong ấp, hơn nữa Lạt Ma còn chưa từng đánh thương người khác…

Võ công cao cường, ra tay chắc chắn, lòng mang ý thiện, mọi thứ đều khắc sâu trong lòng cậu bé hình tượng đại hiệp, lại thêm bản tính hiếu chiến của cậu bé, mong muốn lớn nhất cuả cậu là bái Vân Đỉnh là sư phụ.

Việc nguy hiểm phát sinh trong phong ấp sớm đã truyền đến tai Trấn Tây Vương. Lúc Tống Dương ăn tết đã nghe Trấn Tây Vương tỉ mỉ kể lại, cũng biết Vân Đỉnh hiện vẫn còn ở trong phong ấp, nghe cách nói của Bồ Đào thì không cảm thấy có chút nào kì lạ, chỉ lắc đầu cười nói:

- Bái Lạt Ma làm thầy thì ngươi phải xuất gia, không được kết hôn, cha ngươi mà biết ngươi ở nhà ta xuất gia, lão còn không chạy theo đòi mạng của ta sao?

Nói xong đem cậu nhóc giao cho người bên ngoài, đoàn người hùng dũng đi về phía Yến Tử Bình. Đi chưa được bao lâu Tống Dương bỗng phát giác phong ấp đã thay đổi rất nhiều so với hồi mình còn nhỏ. Khác biệt rõ nhất là nơi đây có đóng quân. Không phải Thường Xuân hầu lén chiêu mộ tư quân mà là quan binh Nam Lý đàng hoàng, tới lui kiểm tra thẻ quân.

Sau vụ phong ấp gặp nạn lần trước, Trấn Tây Vương cho đóng quân với ngựa ngay tại lãnh địa của con rể. Hành động này không chỉ để bảo vệ người nhà mà quan trọng hơn là hiện tại trong phong ấp có rất nhiều quý nhân, ngoài đứa con trai độc nhất của tả thừa tướng, còn có một vị Tiên đế gia của nước Nam Lý, Trấn Tây Vương bất đắc dĩ phải coi trọng việc này. Ngộ nhỡ ngày nào tin tức lộ ra, Phong Long bị địch quốc cướp mất, Nam Lý lập tức sẽ đại loạn.

Ngoài việc đóng quân, dọc đường đi Tống Dương còn gặp vài đoàn xe lớn ra vào.

Nhâm Sơ Dung đứng bên giải thích:

- Thứ vận chuyển vào trong đều là quân khí, trước đây phụ vương cùng chàng và thiếp nói qua rồi, là quân khí trong kho lớn của Nam Lý bỏ đi. Lúc trước chúng ta ở đây cũng đã tính xong số lượng, thanh toán xong rồi, hàng liên tục đưa tới, dùng không được bao lâu. Người Man, Thạch Đầu lão có thể trang bị lại mới toàn bộ.

Tống Dương vui mừng gật đầu, chỉ vào một đoàn xe đang rời khỏi phong ấp hỏi:

- Xe đi đâu, vận chuyển cái gì đây?

Hắn nhìn thấy rõ ràng, chiếc xe nặng nề, rõ ràng mang không ít hàng hóa.

- Cũng là quân khí từ Nam Lý đưa ra.

Nhâm Sơ Dung trả lời.

Tống Dương mê mẩn…Nam uy vì đất nước mà trang bị tân quân, hẹn là sau khi làm mới toàn bộ xong thì nghiệm thu, vận chuyển, theo những gì hắn biết thì còn lâu mới đến lúc làm xong.

Cho dù có làm xong thì số vũ khí này cũng cấp cho cửa Tây, phải chuyển đến cho Tây Vương mới phải, nhưng hiện tại đoàn xe lại đi về phía Đông.