Chương 216: Người dốc sức, kẻ lưu tình

Diễn xuất của gánh hát khiến dân cư trong thôn nhỏ hô to vui mừng, tiếng vỗ tay và sự ủng hộ, không ngừng, mỗi một quái nhân đều có tuyệt chiêu của mình, thấy dân chúng hoa mắt, càng xem hứng trí càng cao, đợi đến khi lão nhân tự xưng đã hai trăm tuổi kia, từ chỗ ngồi đứng lên, khi lão nhân bước lên trước một bước, khán giả không kìm nổi ngừng thở, trừng mắt nhìn.

Động tác của Vân Đỉnh rất chậm, có lẽ trông anh ta quá già rồi, nên mỗi động tác nếu quá nhanh cũng có thể sẽ làm gẫy một cái xương…..Vân Đỉnh chậm rãi cởi chiếc áo choàng của mình ra, chỉ mặc một chiếc quần, lộ ra tấm thân già nua.

Những vết sẹo lưu lại trên cơ thể, giăng khắp nơi, khắp cơ thể, dữ dằn mà khủng khiếp, dân cư trong trấn đều có chút kinh hãi. Cùng đó, đồ hóa trang của gánh hát tổng cộng cũng đến sáu thùng gỗ, mỗi thùng đếu rất to, có thể hạ một con trâu.

Thùng lớn vây quanh Vân Đỉnh, một hộp nhỏ màu đỏ của Tiểu Chu Nho, đưa lên phía trước, nhưng trên mặt nó vẫn là một bộ dạng sợ hãi, thân hình lảo đảo, mấy lần suýt nữa ngã, thật không dễ để mang cái hộp lên, tiểu Chu nho vội vàng té chạy, càng làm đoàn người được một trận cười vang. Vân Đỉnh không nhìn người khác, ánh mắt của anh ta chỉ đặt vào Tạ Tư Trạc, tiểu Chu Nho buồn cười vô cùng, lão phật sống ngóng chờ Tạ Tư Trạc có thể bị trêu đùa vui vẻ, đáng tiếc, búp bê sứ không có biểu hiện gì.

Anh ta cũng không hiểu, bản thân tại sao lại chú ý tới búp bê sứ như vậy, có lẽ là sự lạnh lùng của nàng, rất giống với băng tuyết kết tinh trên núi tuyết trong cao nguyên? Nhưng núi tuyết không có tâm tình, búp bê sứ thì có. Vân Đỉnh thở dài một hơi, không hề muốn suy nghĩ, giơ tay mở chiếc hộp đỏ.

Nói cũng lạ, chiếc hộp nhỏ mới vừa mở ra, còn không đợi Vân Đỉnh đưa ra cái đồ vật trong đó, sáu thùng lớn vây quanh ông ta, phát ra một tiếng nổ vang, chợt tất cả thùng gỗ lớn đều run rẩy điên cuồng, nhảy lên, dường như ác linh bị ấn bên trong đột nhiên kinh hãi.

Vân Đỉnh liên tục lấy ra từ trong hộp gỗ gỗ lim màu đỏ những con côn trùng cổ quái soi nhờ ngọn lửa xem xét kỹ lưỡng, rất nhanh đã nhìn rõ, những thứ bị niêm phong bên trong hộp gỗ đỏ, rõ ràng là những con ong chúa có trứng lớn nhỏ, cỏ cây Nam Lý phồn thịnh, mật ong là một trong những đặc sản, trong nước ở đâu cũng có thể thấy người nuôi ong, trong trấn này tuy không có ong nông, cũng rất quen thuộc với ong chúa, nhưng chưa ai từng nhìn thấy một con ong chúa lớn như vậy, đáng sợ hơn là màu sắc của nó, đều không phải là hai màu đen vàng giao nhau, mà là cả thân đỏ thẫm, bộ dạng vừa đáng ghét vừa đáng sợ.

Không đợi người bên cạnh hô lên kinh hãi thì động tác của Vân Đỉnh đột nhiên càng nhanh hơn, trong một hơi thở, liền treo luôn mười một con ong chúa đỏ thẫm trên người, sau đó duỗi chân, nội công phun ra nuốt vào một lượng lớn vừa đủ khống chế, đánh văng một cái cái nắp của thùng gỗ trên mặt đất, lập tức những tiếng ong ong vang lên mãnh liệt, một cơn gió xoáy từ trong thùng phi thằng lên.

Những con ong lớn không thể dùng mấy ngón tay để đếm được hết, phảng phất như có yêu ma bay lên trời cao, cảnh tượng rất đồ sộ, có thể các khán giả còn đang ủng hộ đều bị dọa đến trợn mắt há mồm nhưng khủng bố là ong không bay tán loạn, cũng không để ý tới người bên cạnh mình, từ trong không trung lao xuống, chỉ hướng về một mình Vân Đỉnh.

Hơn mười “ yêu phong màu đỏ” lượn lờ xung quanh Vân Đỉnh, không có con nào tụt lại phía sau mà chỉ hướng về người ngoài, bọn chúng chỉ để ý tới ong chúa của mình, trên người Vân Đỉnh tầng tầng nằm úp sấp, treo mình xung quanh ong chúa. Sau thời gian uống một chén trà, “ yêu phong, mất tích không thấy nữa, Vân Đỉnh cũng không nhìn thấy ai, chỉ còn sót lại một hình người bằng sáp ong cao lớn. Tất cả những con ong đỏ trong sáu thùng gỗ lớn, cũng đủ chất cả một gian nhà, bây giờ tất cả đều đặt trên người Vân Đỉnh, bây giờ khắp cả người anh ta, ong đã vây kín điều đó nghĩ cũng có thể biết được.

Một lát sau, cuối cùng có người quay lại, không kìm lòng nổi liền vỗ tay, những người khác cũng đều bừng tỉnh, đảo mắt nhìn bầu trời đêm vang dội. Mà lúc này, gánh hát đêm tiếng la đập vang hơn, các nghệ nhân trong gánh hát đều đi về phía quần chúng, trên mặt mang theo nụ cười liên mồm nói “ tạ ơn ban thưởng". Diễn xuất đêm nay đến đây chấm dứt.

Nói chung, lúc như vậy các thị vệ đều hơi thả lỏng, chính là thời cơ tốt để thích khách ra tay, Bạch tiên sinh bí ẩn đánh ra một tay, ra hiệu đồng bọn cẩn thận đề phòng, đồng thời lấy râ được lượng bạc vụn, ném vào chiếc chậu đồng mà tiểu Chu Nho đang giơ lên cao, thuận miệng cười hỏi:

- Giờ là tan sao? Vẫn chưa đủ…lão nhân đó làm thế nào….không phải vẫn bị ong mật vây xung quanh sao?

Tiểu Chu Nho cười hì hì trả lời:

- Lão nhân ấy tự có cách, đợi sau khi đoàn người tản hết, anh ta run lên, cơ thể run lên, đàn ong lập tức tán ra rơi xuống, cảnh tượng này cũng rất hay.

Trưởng gánh hát cũng ở gần đó, tiếp lời cười nói:

- Khách quan nếu có chút hứng thú, không ngại lưu lại xem lão nhân rũ ong, nhưng nhất định phải lùi lại cách ba mươi trượng, đừng nói ngài, chúng tôi cũng vậy, tính tình những con ong vừa bị rũ xuống, lúc đó dễ đả thương, điều này cũng khó trách, ong con rất khó để tìm thấy ong chúa.

Thao thao bất tuyệt, những lời của chủ gánh hát vừa nói được một nửa, không ngờ, anh ta vốn đang ở trên sân khấu, lẽ ra trước khi tan cuộc Vân Đỉnh cũng chưa hề cử động mới đúng, rồi đột nhiên lão nhân nhảy ra, nhảy vào đám người Tạ Tư Trạc.

Chủ gánh hát giật mình, thất thanh hô:

- Ngươi làm gì vậy?

Thương đội là thật, gánh hát là thật, chỉ là trong đội ngũ có nội ứng của Vân Đỉnh, cho nên mới có thể dẫn tới bệnh nặng vậy, đi vào nơi hoang dã bị lạc đường nên mới vào được trấn này, nhưng tất cả mọi việc này đều là kế hoạch ngầm của bọn họ, bao gồm cả thủ lĩnh và tuyệt đại đa số những ngườikhác trong đoàn đều không biết tình hình.

Chủ gánh hát kinh sợ ngây người, dân chúng trong trấn cũng bị dọa ngây người, nhưng nhiều người trong đám người đó rất giỏi cảnh giác, động tác nhanh chóng đồng thời ra tay đánh về phía cường địch.

Bất kể cả Bạch tiên sinh, Cố Chiêu Quân hay A Lý Hán, khi động thủ, trong lòng cũng dâng lên sự kinh hãi; kẻ thù ra tay, trước sau không giống như trong tưởng tượng đi đối phó với hai vị công chúa giả, mà đánh về phía Tạ Tư Trạc; càng đáng sợ hơn, lúc này đang tiến lên, không phải là một lão nhân hai trăm tuổi, mà là một tháp ong khổng lồ…. đám ong đỏ trên người lão nhân, cũng nặng tới mấy trăm cân? Luôn cậy mạnh mà kiêu ngạo, A Lý Hán tự nghĩ, nếu đổi lại là mình, chắc hẳn sẽ không bị đè thế kia, nhưng chạy nhảy sẽ phải cố hết sức, có thể lão nhân kia lúc này tốc độ xung phong rất lớn, tuyệt đối không hơn một vị đại tông sư.

Thân hình Vân Đỉnh vẫn duy trì rất ổn, vẫn chưa chấn động để rơi xuống cả đàn ong, chỉ là vì tốc độ quá nhanh, có vài con ong nhất thời khó có thể nắm chắc mà bị té rớt, do đó, phía sau Vân Đỉnh, vẫn tỏa ra những làn khói hồng mờ ảo.

Kế hoạch của phật sống vốn dĩ không phải như vậy.

Kế hoạch lúc đầu, biểu diễn với ong đỏ. Sau khi ong xông ra khỏi thùng ong….sẽ xua đi đàn ong làm cho hiện trường đại loạn, nhân cơ hội đó sẽ bắt người, nhưng búp bê sứ kia….từ đầu đến cuối vẫn cái bộ dạng hờ hững, im lặng xem biểu diễn, chưa từng chân chính cười một lần, nhưng ít nhất nàng chưa rời khỏi đó, nàng vẫn muốn xem. Vân Đỉnh biết mình là người biểu diến cuối cùng, vì Ta Tư Trạc ở lại, cho nên anh ta quyết định diễn đầy đủ cho xong.

Diễn xong mới lại bắt người.

Vân Đỉnh vội vàng tấn công như sấm chớp. Bạch tiên sinh hợp lại tất cả mọi khí lực, lại tuyệt vọng cảm thấy, bất luận vồ lên như thế nào cũng phải ứng phó đàn ong lớn đó, chỉ đơn thuần dựa vào thân pháp của bản thân căn bản không có cách nào ngăn chặn đối phương trước khi thích khách giết tiểu thư! Bạch tiên sinh cũng vậy, Cố Chiêu Quân, A Lý Hán cũng không ngoại lệ, còn về những cao thủ khác đang mai phục trong đám đông thì khỏi cần phải nói nữa. Ngay lúc này, cách đó không xa bỗng truyền đến một tiếng chấn động, trong màn đêm bỗng bùng lên một chuỗi ánh sáng mặt trời sáng lạn…….., Trần Phản giương cung lên bắn, chỉ một kích của đại tông sư đã đánh tả tơi.

Tống Dương dẫn La Quan rời khỏi phong ấp, trước khi đi cố ý bảo Tiểu Cửu đi chăm sóc Trần Phản, ngoài ra, Tống Dương cũng tạm thời có thể trả lại linh dược hồi phục chiến lực của Trần Phản, để lại cho Tiểu Cửu đề phòng khi Cố Chiêu Quân lập kế hoạch đối phó với thích khách thì sẽ thông báo cho Tiểu Cửu…. đưa thuốc cho đại tông sư, xin lão gia chuẩn bị ra tay. Trần Phản trí nhớ lẫn rồi, nhưng đối với người bên cạnh lại càng thân thiết hơn, lúc này liền gật đầu đồng ý uống thuốc để hồi phục khí lực, lúc này liền đẩy cung về phía trước.

Ánh sáng rực rỡ, tên như điện, “ tháp ong, không trốn được…Vân Đỉnh bị vô số ong vây quanh, chui vào tai mắt mũi miệng, dường như có mắt trời hộ thân, như trước có thể hiểu rõ được nguy cơ đột kích, nhảy dựng lên rồi tránh mũi tên thẳng tới mình, khoảnh khắc đó, thân người anh ta khẽ rung lên run rẩy, run rẩy.

Vẫn là âm thanh “vù vù” lạ đó vô số xích ong đỏ giống như một chùm máu, ầm ẩm mở ra.

Gánh nặng đã mất đi, thân pháp của Vân Đỉnh nâng cao dần, lại có đàn ong yểm trợ, thân thể linh hoạt cứu vãn, tránh được mũi tên của Trân Phản. Nhưng vừa thoáng cái, Bạch tiên sinh đã bổ nhào tới gần đó, hai cú đấm như sấm đánh ngang tai.

Một lần tấn công trực diện, ngoài hai điều bất ngờ đó…..Bạch tiên sinh không sợ ong mật, trong mắt người bình thường, ong mật đại diện cho gai độc, triết nhân, sự đau nhức, bình thường không trốn tránh được, nhưng đối với nhưng tay võ công giỏi hoàn toàn không phải là chướng ngại, chỉ là một loài sâu cánh dài mà thôi, tay áo run lên vì một cơn gió thổi quét qua, trong giây lát có thể bị xua tan, cho nên khi Vân Đỉnh bắt đầu biểu diễn đùa nghịch với ong mật, các cao thủ trong đám đông không lo việc này, cho đến khi Vân Đỉnh rũ đàn ong, Bạch tiên sinh mới phát giác, những con ong màu đỏ này, không ngờ lại có bản lĩnh “ xé gió”.

Những con ong Vân Dỉnh mang theo là dị chủng trên cao nguyên, cánh có kết cấu lạ thường, đường bay cổ quái, cho dù trong cơn cuồng phong cũng có thể duy trì được tốc độ, duy trì được phương hướng, nếu không phải vậy, chúng cũng sẽ không được cao thủ như Vân Đỉnh chọn để giúp đỡ, những người giỏi trong nhà đều lấy chân lực để chặn trận gió, đối với côn trùng hình như không có bất cứ ảnh hưởng gì….Bạch tiên sinh rất bất ngờ.

Nhưng vì sự sơ sẩy lúc trước, khiến Tiểu Cơ nhà mình bị rơi vào vòng nguy hiểm, con chó Tạ Môn tự cào nát mặt mình để chuộc tội, tận mắt thấy chính mình khó có thể xua tan được đàn ong đang tản mạt, lại thấy Vân Đỉnh sắp đứng lên, dưới tình trạng gấp rút này Bạch tiên sinh lựa chon phương thức tấn công cuối cùng.

Hai người bọn họ đều như “ nhân vật”, từ khi sinh ra tới nay, không biết trải qua bao nhiều làn phong ba và thành bại, sự suy sụp vốn sẽ không đặt trong lòng, nhưng lần này liên lụy tới Tạ Tư Trạc, trong lòng Bạch mập lại có phần áy náy, cảm thấy có chút tư vị.

Nghe lời của cố Chiêu Quân, Bạch tiên sinh cũng cười, không cần biết ngươi ngoài khuyên giải thế nào, ông ta lại nhét tay vào áo, vừa vặn có Hồng Ba vệ đi tới, Bạch tiên sinh cố ý ho khan một tiếng, cùng Cố Chiêu Quân dừng bước, nhìn nhau, hi vọng đối phương chú ý đến họ, sau đó biện bạch một chút.

Không ngờ trong Hồng Ba Vệ cũng không nhận ra, đi thẳng qua hai người bọn họ.

Hai người đứng im tại chỗ, tận mắt nhìn Hồng Ba vệ càng đi càng xa, không hề có ý quay đầu lại, hai bộ mặt sưng tấy không nhìn ra sắc mặt gì, nhưng ánh mắt của hai người đều ngượng ngùng…Một lát sau, hai nhân vật nhàm chán đồng thời cười lên.

Bạch tiên sinh cũng không giằng co với mình, nghĩ đến việc khác, nói:

- Có một việc, bình phẩm từ đầu tới cuối có lẽ làm ngươi mất hứng.

Không đợi nói xong, Cố Chiêu Quân hỏi lại:

- Tay áo?

- Vốn cũng không ngờ tới, kết quả ngươi muốn ta học ngươi nhét tay vào áo, điều này thật đáng tò mò.

Bạch tiên sinh cười vuốt cằm:

- Hai tay ngươi quanh năm đo trong ống tay áo, ta luôn cho rằng là muốn giấu thủ đoạn đoạt mệnh, vào lúc mấu chốt sẽ tự bảo vệ, hóa ra không phải.

Hai tay lão Cố chưa từng sáng lên, bình thường giả bộ thần bí còn chưa tính, đêm nay ở sân khấu kịch chống lại cường địch, gần như là sinh tử mong manh, trước đó ai biết được Vân Đỉnh sẽ xuống tay có tình? Trong tình hình đó, Cố Chiêu Quân vẫn chưa “rời tay”, Bạch tiên sinh do đó phán đoán, trong ống tay áo của ông ta không có gì cả.

Cố Chiêu Quân lại có việc của mình, nói:

- Bản lĩnh của anh ta so sánh với ta và ngươi, không khác gì với một tên nhóc mới học đi đường như ta và người.

Lời nói có chút lách khẩu, nhưng Bạch tiên sinh có thể nghe hiểu được, lại vuốt cằm.

- Nhóc con và búp bê nhà khác đánh nhau, để có thể thắng, trong ống tay giấu một con dao, chớ nói nhóc con nhà khác, mà là người lớn, khi không đề phòng cũng có thể bị hắn sát thương, đúng không?

Cố Chiêu Quân tiếp tục nói:

- Nhưng trong ống tay giấu dao, nếu đối đầu với một cao thủ như vậy, hắn cớ cơ hội sao?

Bạch tiên sinh nói:

- Trẻ con là cảm thấy dao không có tác dụng, cho nên rõ ràng không lấy ra?

- Sao có thể chứ? Có dao vẫn tốt hơn là không có, nhất đinh sẽ lấy ra, nhưng…

Cố Chiêu Quân lắc đầu nói:

- Nói không chứng là khác nhau khá xa, còn không đợi thằng bé lấy dao từ trong tay áo ra, đã bị chân đá bay đi rồi.

Bạch mập lại có hứng thú:

- Nói như vậy, trong tay áo của Cố tiên sinh còn dấu một thủ đoạn sắc bén?

Cố Chiêu Quân mỉm cười:

- Ta không nói như vậy, tùy ngươi đoán thế nào. Về chính ta, ta không muốn ở trước mặt ngươi, làm sáng ra đôi tay của ta.

Bạch tiên sinh cũng cười lên, không hề cân nhắc ống tay của Cố Chiêu Quân nữa, lại nói vài câu chuyện phiếm hai người cáo từ, Cố Chiêu Quân tiếp tục kiểm tra bảo bối, Bạch Bàn Tử cũng nhàn rỗi, ông ta còn có việc gấp, rời khỏi hầu phủ đi thẳng tới nha môn…Ông ta muốn đi “trợ thẩm” người Thổ Phiên.

Vân Đỉnh hôn mê, trong thời gian ngắn khó mà tỉnh được, Vô Ngư sư thái từ những vết thương bị tra tấn của Phật sống nhận ra anh ta là đã khổ tu Mật tông, cho dù dùng bức cung với anh ta cũng vô dụng,sau khi mọi người thương lượng, đến lúc đó, Vô Ngư đích thân đi nói chuyện với anh ta. Nhưng những người Thổ Phiên tới trấn không chỉ có một mình Vân Đỉnh, Hồng Ba Vệ và huyện nha đêm nay bận rộn bắt người, Bạch tiên sinh chính là phụ tá cho họ.

Danh tiếng của Thường Xuân Hầu Nam Lý vang xa, khi người Thổ Phiên ở Nam Lý thậm chí còn không để ý tới Hồng Ba Vệ, nhưng lại rất kiêng kị với Tống Dương, nếu đắc tội với vị hầu gia này, e rằng sẽ khó thoát khỏi họa sát thân. Nếu biết Tống Dương còn có thân phận là Vương gia Hồi Hột, ngay cả trong lòng các anh hùng người Thổ Phiên cũng chết dưới đao của hắn, lại giết đi vài tên tiểu tốt vô danh Thổ Phiên, hắn cũng không thèm nháy mắt.

Nhưng ngay trong phong ấp của hắn, nếu xảy ra đại họa thế này, quần chúng thương đội và nghệ nhân gánh hát đêm sẽ bị dọa chết, bọn họ bất luận thế nào cũng không ngờ được, trong bước chân của mình còn giấu thích khách.

Người Thổ Phiên vắt hết óc suy nghĩ, gần như bức cung, bọn họ muốn cố gắng nhớ lại những chỗ đáng ngờ trên đường, không dám có chút sơ hở nào. Vân Đỉnh là người tài nhất trong gánh hát, nhưng anh ta chỉ quản việc bắt người, cái khác anh ta không để tâm, nội ứng trong đội, Bạch tiên sinh cẩn thận tập hợp manh mối, lột từng tầng lớp để suy xét, thời gian phá án không làm khó ông ta, rất nhanh đã tìm ra kẻ hiềm nghi trong đội có nội ứng.

Tiếp theo đó, là lúc Bạch Bàn Tử triển khai thủ đoạn.

Không thể không nói, nơi nào ở Yến Quốc cũng đều thắng được Nam Lý, tra tấn bức cung cũng không ngoại lệ, Bạch Bàn Tử là thân thế đình vệ, càng là một tay hạng trung, lần này suýt nữa làm Tạ Tư Trạc gặp rủi ro, lúc này ông ta càng run sợ tinh thần, giở toàn bộ thủ đoạn của nhà ra, chớ nói là nha dịch hạng nhất ngay cả Hồng Ba vệ nhìn cũng phải chua loét dạ dày.

Đợi đến lúc hửng đông, gần nhưng nội ứng không thành hình người rút cuộc cũng phải khai, mà trên người, trên tay Bạch tiên sinh, thậm chí một giọt máu cũng không dính, tên mập rung rung vai, dáng vẻ có chút chưa đã, quay người rời khỏi.

Khẩu cung không tính nhiều, ngoài khai ra thân phận thực sự của Vân Đỉnh ra, chỉ có một việc khá quan trọng nữa: Cách phong ấp mười trượng về phía đông nam có tiếp ứng, vừa nhận được tin tức trong phong ấp sẽ liền cử một đội quân tinh nhuệ đến bắt người, Bạch tiên sinh xung phong nhận việc này, Thừa Hợp cũng đưa tin quan viên bên ngoài biên giới thỉnh cầu điều binh trợ giúp.

Thừa Hợp bận rộn việc chính, tạm thời chưa thể dứt ra để dẫn Phong Long đi dạo, người kia cũng không để ý, sau khí thức dậy liền gọi nhị lý, đến trấn đi dạo, chỉ phong cảnh, cũng là tự đắc mà vui, thật ra trong này nào có cảnh nào đáng nói, nhưng đêm qua một phen náo loạn, cũng ảnh hưởng tới sự bình yên của Yến tử Bỉnh đã tích lũy hơn trăm năm nay, đêm qua lại có một trận mưa, khiến trấn càng thêm tươi mát, khi nhìn thấy cảnh Phong Long cao quý, cũng có chút phong tình.

Đang đi, liền va phải hai người một lớn một nhỏ, mỗi người đều nâng miếng thịt hấp lên, vừa đi vừa gặm. Người lớn là phụ nữ, dáng người lã lướt, ngũ quan quyến rũ. Nhưng lại có một đôi môi đen, khiến cho khuôn mặt xinh đẹp dữ tợn vài phần; đứa nhỏ kia lại rất đáng yêu, đặc biệt là đôi mắt, con ngươi vừa to vừa đen nháy, giống như quả bồ đào.

Thời gian gần đây, Bồ Đào và A Y Quả rất thân thiết, hai người như hình với bóng không rời, chơi đùa khắp nơi trong phong ấp, sáng nay thức dậy tiểu Bồ Đào muốn ăn thịt, A Y Quả coi hắn là tâm phúc, dẫn thằng bé ra ngoài.

Liếc thấy Phong Long, Bồ Đào tạm thời dừng gặm, bắt đầu dùng sức… Trước đây nó cũng từng gặp hoàng đế, nhưng tính hay quên của nó rất lớn, hơn nữa gặp mặt cũng ít, lúc đầu chỉ cảm thấy người này rất quen, không thể nhớ ra ông ta là ai, A Y Quả lại không ngờ, những việc trong thành Phượng Hoàng sớm đã có truyền thư về bẩm báo, nàng biết Phong Long sẽ đến thị trấn này “ dưỡng lão”, nhưng việc này, không ai đến nói với thằng bé.

Phong Long lại rất hiền hòa, chào hỏi A Y Quả, đi theo thằng bé, cười nói :

- Bồ Đào, thịt hấp ngon không?

Bồ Đào vừa nghe, trong lòng nghĩ quả đúng là người quen, vội vàng đưa thịt hấp đang cầm trong tay cho A Y Quả, hành lễ:

- Vãn bối Hồ Tĩnh bái kiến tiên sinh.

Với địa vị của Hồ đại nhân, có cơ hội gặp được người của Bồ Đào, thân phận lờn cũng sẽ không bình thường, là lão nhân lập ra quy định trong trí nhớ của Bồ Đào, chào hỏi mọi người, nhất định phải theo đúng cấp bậc chu toàn.

Phong Long hất tay, không để cho tiểu tử này quỳ xuống, tiếp tục hỏi:

- Ngươi chọn được thầy giáo chưa?

Trên đường tới đây Phong Long nghe nói đến tình hình trong phong ấp, biết bảo bối của Hồ đại nhân ở Yến Tử Bình, cũng biết nó không muốn theo Tông Dương học y thuật, đang lựa chọn thầy giáo trong phong ấp.

Bồ Đào do dự một lát, quay đầu nhìn A Y Quả, người kia nói;

- Người ta hỏi ngươi cái gì thì ngươi trả lời cái đấy, không cần nhìn ta.

Bồ Đào lúc này mới thành thật trả lời:

- Tôi muốn theo Đàm Đồ Tử học thuyết thư.

Phong Long ngạc nhiên, lập tức cười ha ha, cũng không giáo huấn thằng bé. Mà hắn vừa cười, Bồ Đào vận lại trí nhớ, cố gắng nhớ xem người trước mắt rút cuộc là ai, giật mình một cái, rầm một tiếng liền quỳ rạp xuống đất.

Còn chưa đợi Bồ Đào nói , Phong Long giơ tay đỡ nó dậy, lắc đầu nói:

- Ngươi nhận nhầm người rồi.

Bồ Đào kinh ngạc vô cùng, lại quay đầu nhìn A Y Quả, lúc này nàng cũng không muốn quấy nhiễu, vuốt cằm nói:

- Ngươi nhận nhầm người rồi.

Bồ Đào cũng không nghĩ, tự mình cũng không nói đối phương là ai, A Y Quả dựa vào cái gì thì biết mình nhận nhầm người, chính nàng nói nhận nhầm người, vậy là mình nhận nhầm thật, thử dò hỏi Phong Long:

- Dám hỏi tiên sinh.

- Ta họ… ta họ Lý, tên Lý Đại.

Phong Long đứng dậy, giơ tay chỉ về hai người tùy tùng phía sau, nói với Bồ Đào:

- Người gầy kia, tên Lý Nhị, người béo kia tên Lý tam.

Nói xong, quay đầu nhìn Lý Dật Phong và Lý công công nháy mắt, rồi lại cười ha ha, không để ý tới bồ Đào,