Chương 211: Hoạt Sắc Sinh Kiêu

Ngoại ô Phượng Hoàng thành, Hồng Ba biệt uyển.

Sau khi trời tối không lâu, Phong Long ăn xong cơm tối xong sớm đã nằm ngủ. Lý công công nhẹ nhàng lui ra, vẻ mặt có vài phần thổn thức, y là thái giám bên người hoàng đế, Phong Long có việc gì cũng không bao giờ giấu y, hiện nay đã biết tin Phong Long sẽ không tái đăng cơ nữa, mấy ngày nay trong lòng Lý công công rất không vui.

Nhân lúc đêm khuya mát mẻ, Lý công công ở trong sơn trang tùy ý đi dạo, có một chút trì trệ trong ***g ngực, không ngờ sau khi đến phía sau trang lâm viên, sau lưng đột nhiên truyền đến âm thanh lộc cộc nho nhỏ

Ban đêm, không trăng sao, cái âm thanh nhỏ sau lưng kia rõ ràng chính là tiếng ‘nuốt’’….. Lý công công là người đã tịnh thân ( thái giám) vì vậy dương khí suy nhược, hồi nhỏ đã bị chúng bạn giả quỷ trêu đùa qua, bình sinh sợ hãi nhất chính là yêu ma quỉ quái, chợt nghe thanh âm nọ mà cảm thấy lông tóc toàn thân đã dựng đứng, trên dưới toàn thân từng thớ thịt đều run rẩy, hai cái đùi nặng như đeo chì, muốn chạy trốn nhưng không cách nào nhấc chân lên nổi, răng lợi run lên dùng hết sức tụng pháp chú Đại Từ Đại Bi, mà sau lưng y vẫn là một mảng im lặng, một chút động tĩnh nhỏ cũng không có…… Đứng thẳng bất động một lát, đúng lúc y cho rằng ‘ cái vật bẩn thỉu’ kia đi rồi đột nhiên lại "rầm" một tiếng phá tan sự im lặng.

Nghe được tiếng quái thanh thứ hai gan của Lý công công muốn vỡ nát, không thể kiên trì thêm được nữa, kêu lên nửa tiếng quái dị , rồi té xỉu thẳng tắp trên mặt đất.

Tuy nhiên y chỉ kịp ngã ra và nhắm mắt , trên mặt đất có khối đá nhọn đâm vào vai y, đau đớn mãnh liệt kích thích cho y tỉnh lại, trợn mắt lên nhìn, không xa cũng đang có một đôi mắt đang nhìn lại, may mà lần này không không đợi bị dọa thêm lần nữa y đã nhận ra đối phương là người quen: Lý Dật Phong.

Lý công công giận dữ, xoay người nhảy dựng lên:

- Lý Dật Phong, giả quỷ dọa người rất thú vị sao?

Vừa dứt lời, tiếng bước chân cũng theo đó vang lên, Hồng Ba vệ tuần tra xung quanh nghe được động tĩnh cũng tới xem xét, vừa thấy hai người bọn họ liền yên lặng rút lui.

Lý Dật Phong ngồi tựa một gốc cây đại thụ ngồi, xoay chuyển ánh mắt nhìn phía bầu trời đêm, trong miệng bình tĩnh đáp:

-Ta ngồi ở chỗ này uống rượu ngươi đi ngang qua bên cạnh ta, sau đó chính ngươi nổi điên, liên quan gì đến ta.

Lý công công tính tình cũng tốt, biết là tự mình dọa bản thân mình cũng không tức giận nữa, nhưng lại rất nhanh sau đó kinh ngạc hỏi:

- Ngươi sao có thể uống rượu.

Nói rồi cong người xuống đoạt vò rượu trong tay Lý Dật Phong.

- Thương thế còn chưa tốt, uống rượu không được.

Bất ngờ, Lý công công đã một tay đã cướp được vò rượu từ trong tay của Lý Dật Phong, Lý công công cũng rất bất ngờ, càng thêm tin tưởng lời mình nói:

- Ngươi xem, đến ta cũng đoạt được rượu của ngươi.

Lý Dật Phong là không muốn cũng công công tranh đoạt, nếu không làm sao để y đắc thủ được, nghe vậy lười biếng ngước mắt nhìn y, thò tay móc ra một bình rượu từ phía sau :

- Người thích đoạt thì đến đoạt, có thể sẽ chịu thiệt thòi lớn đấy.

Nói xong giơ tay bóp vỡ bùn niêm phong, nhẹ nhàng uống một ngụm.

Lý công công ngẫm nghĩ một chút, phỏng chừng đối phương không phải nói đùa, bản thân đi đoạt rượu một lần nữa sợ rằng sẽ bị đánh thật, không dám vọng động lần nữa lẩm bẩm lải nhải khuyên vài câu, ôm trong lòng nửa bình rượu cất bước rời đi, nhưng mới đi hai bước y lại chuyển thân quay lại, ngồi bên cạnh Lý Dật Phong.

Lý công công thở dài thật dài, trong lòng buồn bực, uống rượu trái lại không phải là lực chọn tồi, giơ vò rượu lên uống liền mấy ngụm.

Lý Dật Phong cũng không để ý đến y, ngồi uống rượu của mình.

Lý công công gan nhỏ tửu lượng càng kém. Rượu hoa quả Túng Tiểu Đàn Qủadư vị rất nhẹ nhưng y uống không đến nửa bình đã choáng váng đầu óc, nói chuyện cũng không có e dè:

- Ta biết ngươi gặp chuyển phiền não, trước đây mỗi lần bồi tiếp bệ hạ xuất cung du ngoạn, ngươi đều xem ta như kẻ tặc, giống như ta sẽ hại bệ hạ….. ta biết rõ, người dựa vào cái gì mà hoài nghi ta. Trên đời này không chỉ có một minh ngươi trung thành.

- Ngươi là thái giám.

Lý Dật Phong trả lời như chọc thẳng vào phế quản.

Lý công công bị chọc tức lại đang say chuếnh choáng âm thanh sắc nhọn dị thường:

- Thái giám thì làm sao.

- Thái giám không cần nữ nhân, cũng sẽ không có con cháu, cần nhiều tiền quá cũng vô dụng, nhiều nhất cũng chỉ hưởng phú quí một đời.

Hiếm thấy Lý Dật Phong nói nhiều như đêm nay:

- Có dục vọng nhưng không có hi vọng, cái mà người khác để ý các ngươi đều không quan tâm, ai mà biết được các ngươi cần cái gì? Loại người như các ngươi, không thể dùng lẽ thường mà đoán ra được, không đáng tin, càng không thể trông cậy vào các ngươi.

Lời nói này cũng coi như giải thích, trái lại hóa ra xem như miệt thị thái giám, Lý công công tức giận cắn răng chất vấn:

- Ngươi có nói chuyện đạo lý không ?

Lý Dật Phong lạnh lùng ‘xì’ một tiếng, xem như đã trả lời.

Lý công công vốn là người mồm miệng lanh lợi , nếu không cũng không thể được hoàng đế tin tưởng nhưng Lý Dật Phong một câu ‘ ngươi là thái giám’ đem mọi lời nói của y chặn hết lại, nhất thời hắn không biết phải nói sao, mắm môi mắm lợi nói:

- Thái giám thì làm sao, thái giám thì làm sao…. Thái giám không phải là con mẹ kế.

Men rượu lên đầu, khô nóng không chịu được, Lý công công cởi áo ngoài ra, lộ ra thân thể béo mượt, dùng tay vỗ mạnh vào ngực phát ra một tiếng ‘ ba’ giòn tan:

- Thái giám không cần nữ nhân nhưng có huynh đệ! Ta từ nhỏ cùng vạn tuế lớn lên…..

Lý Dật Phong lại ‘xì’ một tiếng lạnh lùng:

- Ngươi cũng xứng cùng vạn tuế xưng huynh gọi đệ?

Người khéo đối đáp đến đâu cũng không thể ứng phó nổi cách ‘nói chuyện’ như vậy Lý công công hổn hển, không biết nói thế nào, chỉ tức giận hỏi vặn:

- Ta không xứng, người thì xứng sao?

Nói xong, từ trong não y nảy ra đầy bụng những từ ngữ cay độc, không chút nghĩ ngợi bắt đầu chửi ầm lên, y từ nhỏ đã vào cung, lớn lên cùng với một đống thái giám, lúc mắng người thì chanh chua ác độc vô cùng. Lý công công say rồi, cho nên chửi cũng đã chửi rồi, trong lòng quyết định, Lý Dật Phong nếu dám đánh người, ta sẽ sẽ liều mạng với hắn……

Không ngờ Lý Dật Phong hoàn toàn không có ý động thủ, không chỉ không tức giận, trái lại còn cười, chỉ mỉm cười một chút:

- Là ngươi nhất quyết muốn hỏi, ta trả lời ngươi lại trở mặt.

Vừa mới nói xong, bỗng nhiên tiếng bước chân truyền đến, Hồng Ba vệ tiến lại gần, thông báo :

- Vương gia giá lâm sơn trang.

Lý Dật Phong đáp lời, đứng dậy hướng bên ngoài trang đi tới, vương gia giá lâm bọn họ nên ra đón chào, Lý công công không để ý lại chửi đổng rồi ném vò rượu trong tay xuống đứng dậy đuổi theo sau Lý Dật Phong, rất nhanh hai người đã ở bên ngoài trang, ngênh đón vương gia.

Trấn Tây Vương vừa thấy hai người, chau mày ánh mắt ***c ngầu nhìn Lý công công từ trên xuống dưới:

- Giống cái loại gì? Ngươi xem chỗ này là chỗ nào.

Lý công công lúc này mới kịp phản ứng, lúc trước uống rượu say khướt, nghe đươc tin vội vàng đến nghênh giá, nhưng lại quên không mặc lại áo, giờ phút này lồ lộ cánh tay để trần, trước ngực còn cái ấn màu hồng do chính tay mình hung hãn tạo ra. Cái bộ dạng này đến nghênh giá Vương gia không thể nghi ngờ là đại đại bất kính.

Trấn Tây Vương là Thiết Huyết vương gia Nam Lý ai cũng biết, ngay đến hoàng đế lúc còn tại vị, lúc gặp ngài cũng không dám chậm trễ…Lý công công lập tức tỉnh rượu quá nửa, sắc mặt trắng bệch không ngừng quỳ lạy dưới đất:

- Vương gia thứ tội.

- Sau trung thu, Lý công công vì muốn hầu hạ hoàng thượng vẹn toàn hơn, cầu thần truyền cho y chút võ nghệ

Lúc này Lý Dật Phong từ ở bên cạnh mở miệng.

- Sau khi thánh thượng nghỉ ngơi Lý công công cùng thần luyện võ tại hậu trang, chợt nghe Vương gia giá lâm, vội vàng cứ thế đến nghênh đón thật không ra thể thống gì…… xin vương gia thứ tội.

Tuy rằng cả hai đều để trần cánh tay, nhưng là vì luyện võ để bảo vệ hoàng thượng, miễn cưỡng có thể coi là một cái lý do, quả nhiên Vương gia không truy cứu thêm, lạnh lùng nói với Lý công công:

- Đứng lên đi, từ sau tập luyện cho tốt, hơn nữa căn cơ của ngươi luyện không được túy quyền, đổi chiêu số đi.

Trấn Tây Vương sao dễ dàng bị lừa vậy, sớm đã nhận ra Lý công công đầy mùi rượu, tuy nhiên không truy cứu mà thôi, lập tức đổi chủ đề:

- Hoàng thượng ngủ chưa ?

Lý công công đứng lên, thật cẩn thận trả lời:

- Dạ, ta đi giúp ngài đánh thức…….

- Không cần, dẫn đường đi, ta tự mình đi thăm người.

Trấn Tây Vương một mạch đi đến phòng ngủ của Phong Long, sau khi cho người ngoài lui ra, lão nhân đẩy cửa phòng cất bước đi vào.

Phong Long đi ngủ sớm, nhưng vẫn chưa ngủ được, nghe thấy tiếng động của trụ cửa vẫn cho là Lý công công đến, ông ta lười không lên tiếng, đỡ phải nghe mấy tiếng lải nhải khuyên giải an ủi của Lý công công, nằm im trên giường không động, một lát sau từ tiếng chân bước ông ta nhận ra, người đến là người chân có tật.

Trong Hồng Ba phủ sơn trang chân có tật mà có thể không kinh động đến vệ sĩ mà tới thì có thể là ai, Phong Long lập tức xuống giường, trước lúc gặp mặt định nói cái gì đó, nhưng hoàn toàn không biết bắt đầu thế nào, trái lại là Trấn Tây Vương hỏi trước:

- Thế nào, không ngủ được sao ?

Phong Long hít sâu một hơi, mãnh liệt áp chế nỗi lòng. Miễn cưỡng lộ ra nụ cười:

- Trước kia đều ngủ muộn, vẫn chưa quen ngủ sớm.

Trấn Tây Vương không nói gì, chuyển chủ đề:

- Thật sự không muốn làm hoàng đế nữa sao? Thừa dịp ta vẫn chưa vào kinh hối hận vẫn kịp, ta sẽ nghĩ biện pháp.

Phong Long lắc lắc đầu.

- Nếu người không về, sau khi nhập kinh ta sẽ thiết phụ chính đại thần, giúp đỡ Đồng nhi đăng cơ.