Pháp sự trong Phượng Hoàng thành đã được quá nửa chặng đường.
Ba nghìn tăng lữ trước tiên vì quốc gia bách tính, lại vì đàn hộ pháp kia cầu phúc, sau hai lần cầu phúc, theo đạo pháp chỉ của Vô Ngư sư thái, trong đàn trang tăng lữ đều nhất loạt lên, bước chân nhẹ nhàng khẽ động, tiến về phía trước kết thành trận hình Thất Bảo Cát Tường phân ra một đường qua lại.
Tĩnh Vương dẫn con út của Phong Long, dẫn theo con cháu chính thống hoàng gia và trọng thần triều đình cùng đi vào Thất Bảo Cát tường hải, đi vào giữa pháp trận đứng vững vàng, Vô Ngư sư thái cũng đi xuống hòa vào trận đàn, trong miệng không ngừng tuyên đọc Phật hiệu, chúng tăng lần nữa lại cất bước, pháp trận từ tốn bắt đầu chuyển động.
Ba nghìn tăng lữ phục trang lộng lẫy cúng bốn chín ngày, vây quanh Tĩnh Vương không ngừng, tiếng Phạn xướng lên không ngớt , khung cảnh hoành tráng, Hoàng tử nhỏ mở to hai mắt nhìn, con ngươi đen láy lộ vẻ tò mò, Tĩnh Vương vẻ mặt trang nghiêm, trường hợp như vậy không dễ dàng bật cười tuy rằng trong lòng y sớm đã vui mừng nở rộ. Ban ngày đứng nhàm chán , cuối cùng cũng đợi tới thời điểm mấu chốt này.
Chúng tăng mặc trang phục như con bướm, khiến người ta loạn hoa trong pháp trận, ước chừng vòng vo trong nửa canh giờ, khung cảnh rực rỡ nhưng không đánh mất vẻ trang nghiêm cuối cùng cũng dừng lại, chúng tăng tản ra, Vô Ngư sư thái một mình tiến lên, dắt chư vị quý nhân dâng hương trước Phật đàn.
Sau khi để các quý nhân cầu nguyện, nhóm quý nhân còn phải dâng hương cho phật, biểu hiện sự thành kính khiêm cung coi như la lễ đáp tạ, đây là trình tự không thể thiếu.
Thời gian chuẩn bị pháp sự gấp gáp, không kịp ở đàn tràng trước cung đặt một pho tượng Phật nên đã tới Đại Tiến Phúc tự thỉnh tới một pho tượng Phật bán thân bằng đồng, mặc dù không đủ uy phong, nhưng cũng may Phật tổ chỉ hỏi người lễ bái có thành tâm hay chăng, sẽ không so đo thân hình mình lớn nhỏ thế nào, tạm thời chấp nhận được.
Luận về thân phận bối cảnh, dâng hương lần thứ nhất đương nhiên do Tĩnh Vương Nhâm Đường, nhưng Tĩnh Vương muốn hướng về dân chúng trong thành biểu lộ sự khiêm tốn, cho nên lắc đầu cười vỗ lên vai Hoàng tử nhỏ:
- Nhanh đi, dâng hương cho Phật tổ.
Tiểu hoàng tử cười giòn đáp ứng, nhận lấy thẻ hương thơm ngát từ trong tay Vô Ngư sư thái đi theo dáng vẻ đã được học từ trước, cung kính quỳ lạy dập đầu, toàn bộ không có gì kỳ lạ, sau khi làm ổn thỏa, tiểu hoàng tử trên mặt lộ chút vẻ tự hào, nhưng lập tức lại nhớ ra, lần trước khi làm việc này còn có Phụ hoàng ở bên cạnh, đôi mắt lập tức hoe đỏ.
Tĩnh Vương nhìn dáng vẻ của đứa trẻ, trong miệng an ủi vài câu, trong lòng nói không hết những lời chán ghét.
Y không tin Phật nhưng trong trái tim vẫn còn một chút kính sợ, hãm hại Phong Long chính là y, tiểu Hoàng tử hiện tại đang đứng trước mặt Phật tổ nức nở đáng thương, Phật tổ sẽ không trách móc sao? Thật là đáng ghét.
Giờ phút này Vô Ngư sư thái lại lấy ra thẻ hương thơm ngát, đưa lên cao, trong miệng khẽ nói:
- Tĩnh Vương, mời.
Tĩnh Vương không để ý tới đứa nhỏ, cung kính nhận lấy nén hương từ tay sư thái, đem ba nén hương thơm ngát dâng lên. Y hành lễ nghĩa chu đáo kính cẩn, từ lễ bái đến dâng hương đều không thể chê ở điểm nào, nhưng nếu cẩn thận quan sát sẽ nhận ra có chút không đúng, động tác của y dường như hơi nhanh, tuy rằng cũng không quá sơ hở, nhưng dường như phía sau có người đang thúc giục y vậy.
Đương nhiên không có ai thúc giục Tĩnh Vương, chính bản thân y tự thúc ép mình thôi. Vô Ngư sư thái đã dặn dò qua, sau khi hương cháy, phải đem mùi hương thơm ngát ấy dâng lên trong vòng mười nhịp thở, thực ra thời gian có thừa, chỉ là Tĩnh Vương thấy hơi chột dạ.
Người bên ngoài cũng không chú ý tới hắn "chạy đuổi theo thời gian" chỉ có Vô Ngư sư thái để ý, nhưng cũng không có gì để nhắc nhở.
Mùi hương thơm ngát, Tĩnh Vương không thể đứng lên quỳ gối chắp tay tạo thành dấu chữ thập, dường như đang cầu nguyện thật lâu, hiện tại y cũng hiểu được động tác của mình có chút nhanh, nhưng không có cách nào, đợi qua được mười nhịp thở đã.
Sau khi dâng hương là cầu nguyện, việc ấy rất đỗi bình thường, tất cả mọi người lẳng lặng chờ đợi không có chút hoài nghi, nhưng một lát sau, mặc cho ai cũng không từng nghĩ Tĩnh Vương yên lặng cầu xin, vừa mới cắm ba nén nhang vào bát thật bất ngờ, bát hương bùng cháy như dọa người, càng như có liên quan đến thời gian cắm nén nhang. Lặng yên bốc lên bừng bừng, tiếng cháy nổ lép bép âm vang, mùi hương thơm trong chốc lát biến thành tro tàn, trước sau không đến thời gian uống một chén trà, một nén nhang nhưng hết thảy đã cháy xong rồi.
Ai cũng chưa từng thấy qua hương cháy nhanh như vậy, mà nén nhang kia cháy thực sự rất nhẹ, hình dáng cũng thật kinh người, khói nhẹ cũng không bay tràn lan, thẳng tắp hướng về phía trước, nghiễm nhiên thành một đường thẳng, bay vào không trung! Cho tới khi có một trận gió thổi qua, nói mới bị xóa mờ không còn dấu vết, chớp mắt đã tiêu tan không còn gì.
Chợt thấy hiện tượng lạ, mọi người ở giữa sân chấn động, Vô Ngư và Tĩnh Vương cũng không ngoại lệ, trợn mắt há mồm kinh hãi.
Qua một hồi, tất cả mọi người hồi phục tinh thần, tăng lữ và đám quý nhân không thể không ồn ào bàn luận, dân chúng cũng mặc kệ, châu đầu ghé tai, sự việc bỗng chốc trở lên hỗn loạn, Vô ngư sư thái nhẹ nhàng ho khan một tiếng, tạm thời không nói thêm gì, một lần nữa lấy ra nén hương, mời các quý nhân dâng hương trước Phật tổ, Tĩnh vương đứng tránh sang bên… Từ đại diện hoàng thất đến các trọng thần, trước sau hơn mười người lần lượt dâng hương, đều đúng trình tự nhưng hiện tượng lạ cũng không xuất hiện thêm lần nào nữa.
Đợi sau khi tất cả mọi người dâng, Vô Ngư sư thái khẽ trầm lặng, đưa mắt nhìn về phía Tĩnh Vương:
- Mời Tĩnh Vương dâng hương lần nữa.
Dân chúng lập tức hào hứng, ai nấy đều muốn nhìn rõ hơn một chút, đông đúc không kìm nổi sóng người trào về phía trước, đội quan binh giữ trật tự lập tức lớn tiếng quát, rất nhanh ngăn được dòng người xao động, Tĩnh Vương cố ý tỏ ra một bộ mặt kính sợ, chần chừ một lát mới gật đầu, lại đón lấy cây hương từ trong tay Vô Ngư.
Vô Ngư đưa mắt cho y, ra hiệu y đừng vội vàng như lần trước nữa. Quả nhiên, lần này Tĩnh Vương thong dong hơn rất nhiều, trong lòng yên lặng, đem thời gian ước chừng thích hợp, mời đưa nén nhang rời khỏi tay, cắm vào lư, tập tức lại xuất hiện dị tượng, vẫn như lần trước, lư hương bốc lửa đốt sạch hương không còn một nén nào.
Một tiếng hô lên, trong ngoài đàn tràng bàn tán, Vô Ngư vẻ mặt cũng có chút biến đỏi, nhưng vẫn không nói nhiều, trực tiếp đi tới trước mặt Phật tổ, làm động tác chữ thập với ngài, xin thứ cho tội bất kính.
Liền đó đứng dậy từ trong lư hương, chọn ra ba cây hương ngắn dài không giống nhau, không biết lúc trước là ai dâng lên, hiên tại vẫn đang cháy trong đám tàn hương đó, chụm lại với nhau quay đầu về phía Tĩnh Vương:
- Vương gia, mời ngài dâng hương.
Tĩnh Vương lộ vẻ không hài lòng:
- Tàn hương là bất kính.
- Thấm nhuần thì thành kính.
Vô Ngư nói với Tĩnh vương:
- Thời cổ lễ Phật vốn có truyền thống tiếp lễ như vừa nói, hành động này tuyệt không bất kính liên quan tới việc trọng đại, Vương gia không nên chậm trễ.
Sự tình trọng đại, đến tột cùng việc gì là việc trọng đại ở đây, dân chúng ở đàn tràng nếu ngộ ra, trong mắt, trên mặt đều lộ ra hưng phấn nồng đạm, Vô Ngư, Tĩnh Vương trong lòng lại càng thêm rõ ràng.
Tĩnh Vương nghe vậy không cãi lại, chỉnh lại trang phục, tiếp nhận ba cây tàn hương kính dâng lên Phật tổ. Hỏa đạo nhân quả là xứng đang với cái tên, Chu Nho cả đời nghiên cứu một chữ "đốt". Muốn làm cho cây hương đồng loạt bốc chay, sương khói ngưng tụ thực cũng không thành vấn đề. Tống Dương là người tinh thông dược lý, nhưng là hạ độc hoặc dùng thuốc, ngoại trừ hai cái này, những lĩnh vực khác hắn dốt đặc cán mai, thế nào cũng phải do hỏa đạo nhân ra tay, tuy nhiên thủ pháp dùng dược, là Tống Dương truyền cho Vô Ngư.
Tống Dương trước kia nói đùa nhưng cũng nói không sai, Vô Ngư sư thái đối với bản lĩnh hạ độc, thật là thiên phú trời cho, bản lĩnh hạ độc vào các cây hương dài có thể thi triển một cách thuần thục như vậy, mặc dù dân chúng không ngừng mở to mắt nhìn, nhưng nương theo tay áo che lấp lại thêm động tác nhanh nhẹn, hoàn toàn không phát hiện ra thủ đoạn của bà, lần thứ ba dị tượng lại xuất hiện.
Xung quanh đàn tràng tiếng bàn tán xôn xao càng lúc càng vang dội, hiện tượng lạ lặp lại một lần nữa, cây hương qua tay Tĩnh Vương liền bùng lên nhanh chóng, mặc cho ai nghĩ gì cũng chỉ có một kết quả: so với người bên ngoài, Phật tổ càng ưng ý được Tĩnh Vương dâng hương. Đây là lời nói Phật tổ ủng hộ cho Tĩnh Vương.
Việc nằm trong dự kiến, Vô Ngư sư thái sắc mặt tươi cười đưa tay cởi áo cà sa Hải Thanh của mình xuống, đem khoác lên người Tĩnh Vương, lui lại phía sau một bước, hai tay tạo thành chữ thập khom mình thi lễ.
Sư thái chưa từng bàn luận nhiều nhưng hành động của bà đủ để nói lên hết thảy mọi việc.
Vẻ mặt của Tĩnh Vương có chút sợ hãi, có chút không ngờ, không ngờ bên trong ẩn dấu chút do dự…Tiểu Hoàng tử căn bản không hiểu rõ việc trước mắt rốt cuộc có ý nghĩa gì, nhìn thần Phật lại nhìn Tĩnh Vương, ánh mắt dạt dào hưng phấn, cảm thấy màn ảo thuật này thật đẹp mắt…, Hữu thừa tướng và Tĩnh Vương là một phe với nhau, tất thảy đều lộ ra vẻ mặt vui mừng, màn biểu diễn của Tĩnh Vương thật xuất sắc mà Vô Ngư sư thái không một lời liền tặng áo cà sa.
Sự việc lần này thuận lợi như nước chảy thành sông, Ban đại nhân đưa mắt nhìn Tả thừa tướng, Đỗ thượng thư mấy vị triều thần vẫn chưa bày tỏ thái độ, muốn xem bọn họ bây giờ còn cách gì nữa chăng, Tả thừa tướng đang cười, nhưng nếp nhăn trên mặt lão khi cười lại vô cùng cứng ngắc, Đỗ thượng thư trước sau như một không có thái độ gì, chẳng những đôi môi mím lại, vẻ mặt càng lộ rõ vẻ chua xót trong khi đám tăng lữ trên đàn tràng giờ phút này đang ngơ ngác nhìn nhau.
Đệ tử tự bối chỉ cảm thấy việc này kỳ lạ, những vị cao tăng đại đức đó, chủ trì chùa miếu thì trong mắt lộ ra một phần bừng tỉnh, ngoài đàn tràng vô số dân chúng càng thêm phần hưng phấn, ai làm Hoàng đế đối với bọn họ mà nói chỉ là chuyện nhỏ, nhưng người đăng cơ thống nhất đất nước nhận được sự ủng hộ của thần Phật, Nam Lý sắp tới ắt hẳn sẽ giàu mạnh rồi!
Từ trong tới ngoài biểu lộ của mọi người không giống nhau, Tĩnh vương cười thầm rất nhiều, trong lòng có nhiều suy ngẫm: ở Nam Lý làm sư thái thật không phải chuyện dễ dàng, y trước kia có thể không biết điều đó.
Mỗi lần làm pháp sự, ni cô khoác áo cà sa Hải Thanh trông thật nhẹ, không ngờ mình khoác trên người mới phát giác thì ra nó nặng đến thế.
Thời tiết Nam Lý, khoác một mớ quần áo như vậy, nóng khiến người ta thực khó chịu.
Vô Ngư sư thái hít một hơi, hai tay nhẹ nhàng vung lên, ra hiệu mình có điều muốn nói, xung quanh rất nhanh trở nên yên lặng, Vô Ngư lúc này mới cao giọng:
- Hôm nay làm pháp sự, đợi Hoàng thất dâng hương vốn là đã kết thúc, nhưng hiện tượng lạ xảy ra liên tục nên bần ni cảm thấy có mối duyên cầu phúc, vì Tĩnh vương mà cầu phúc.
Nhóm cao tăng trong đàn tràng vừa mới bừng tỉnh, bốn ngày trước ở Đại Tiến Phúc tự Vô Ngư triệu tập chủ trì các tự thương thảo "cúng bái bốn chín ngày" cho Phong Long. Khi đó, ngay cả Tằng Minh nói đương lúc mọi thứ bị cháy hết, còn có thể lại làm thêm một buổi pháp sự thượng hạng, cần mọi người phối hợp, nhưng rốt cuộc làm lễ cho ai, làm cái gì, bà vẫn chưa hề tiết lộ ra.
Hiện giờ đám lão tăng đã rõ ràng, Vô Ngư vì Tĩnh vương mà cầu phúc… đương nhiên lúc này đã tăng thêm phần long trọng.
Cầu phúc sớm đã được an bài tốt, các lão tăng đương nhiên có thể nghĩ thông suốt, vừa rồi Tĩnh vương dâng hương hiện tượng lạ đã xuất hiện cũng không phải Phật tổ hiển linh, nhiều nhất chỉ có thể tính là ảo thuật chốn giang hồ.
Xét cho cùng, Vô Ngư là quyết tâm muốn phụ giúp Tĩnh vương đăng cơ, thậm chí không tiếc lấy thần Phật ra lừa gạt dân chúng.
Hơn trăm vị cao tăng bên trong, một nửa mỉm cười chống đỡ, một nửa thờ ơ. Người xuất gia không để ý tới triều chính, ai làm Hoàng đế đều tốt, dù sao mọi người cũng đều biết rằng, hiện giờ kinh sư đều do Tĩnh vương làm chủ, y muốn đăng cơ, dựa vào mấy hòa thượng lại có thể ngăn cản được sao, rõ ràng người sáng suốt không buồn để ý tới chuyện đó, có thể tự bảo vệ được mình là được, cho dù một ngày kia Trấn Tây Vương trở về cũng là giết Vô Ngư, chính mình không liên can, chỉ có một vài người lộ ra vẻ không hài lòng, hận Vô Ngư đã đem Phật đà ra làm trò đùa, nhưng cũng không dám đứng dậy rút ra khỏi đội hình, không phải ai cũng có được sự ngạo mạn quái đản như Cô Thạch.
Sư thái đề nghị lập tức thì nhận được sự ủng hộ vang dội, không cần hỏi, dân chúng đã sớm ủng hộ rồi, đều là Tĩnh vương đã an bài tâm phúc nằm trong đám dân chúng, Tống Dương cũng coi như một trong số đó, lớn tiếng hét "không thể tốt hơn". Tiếng hét e rằng còn vang dội hơn hết thảy.
Trước uy vọng của Vô Ngư sư thái, Tĩnh vương dâng hương sau hiện tượng lạ, dân chúng không rõ chân tướng, thực cho rằng Tĩnh vương lọt vào mắt xanh của Phật tổ, tương lai của Nam Lý bỗng chốc tươi đẹp như tranh, rất nhanh hết thảy đều lên tiếng ủng hộ, hoan hô ngập trời. Tĩnh vương còn muốn rụt rè, vội không ngừng xua tay lắc đầu:
- Đây sao có thể được, sao dám khiến sư thái vất vả pháp giá, khiến các vị đại đức vất vả vì mình ta mà cầu phúc…
Tĩnh vương không ngừng từ chối, Vô Ngư cố ý mời nài, cảnh giằng co thật có chút hương vị, cho đến khi Cô Thạch sư thái không kiên nhẫn nổi, nhíu mày nhắc nhở Tĩnh vương:
- Cúng bái hành lễ thật là vì ngươi mà làm, nhưng cầu phúc là cho trăm họ Nam Lý, cũng không phải vì một mình ngươi, không cần từ chối, chớ phụ tấm lòng của dân chúng.
Nói tới thế này, Tĩnh vương mới không từ chối nữa, miễn cưỡng gật đầu xem như đồng ý, nhưng vẫn làm bộ làm tịch giống như lúc trước, thế nào cũng phải có tiểu Hoàng tử cùng lên.
Y muốn mua chuộc lòng người, Vô Ngư vì y mà itnhs kế, lúc này chỉ nói một tiếng, hàng ngũ tăng lữ lại thay đổi, bình thường tăng lữ đều lui lại phía sau hơn bốn mươi vị khổ tu đi lên, cuối cùng tiến hành lễ bái, Vô Ngư sư thái công đạo rõ ràng, do Vô Ngư, Cô Thạch hai người chủ trì, hơn bốn mươi vị khổ tu kết hợp pháp trận cầu Phật, hơn trăm vị cao tăng Thiền tông bên ngoài phối hợp, về phần này đệ tử bình thường sẽ không cần tham dự.
Cao tăng tu cầm uyên thâm coi nhẹ thế sự, nhưng tâm hồn đủ khôn khéo, trước đã nghĩ thông suốt Vô Ngư muốn giúp Tĩnh vương, giờ phút này liền biết vì sao muốn tìm khổ tu đến làm pháp sự, thực sự không phải vì "độc bá". Hoàng đế tương lai đem sự việc lớn đặt lên người mình, cho nên hết thảy đều tỏ ra nịnh bợ, dốc sức cúng bái hành lễ, đem hết thảy những vị cao tăng trong kinh thành đá ra. Chỉ có điều nghĩ không ra, Vô Ngư dùng thủ đoạn gì, lôi kéo được Cô Thạch tham gia vào việc này.
Đúng là Vô Ngư đã coi thường lại coi thường, miệt thị lại miệt thị cái đạo lý ban đầu đó. Hiện tại rời đi không riêng gì đối với Vô Ngư bất mãn, vẫn là đối với sắc mặt của Tĩnh vương, nhóm cao tăng đều không nguyện ý đắc tọi vị chủ tương lai của kinh thành, cũng nhẫn nại một hơi, dựa theo những an bài trước đó ngồi đúng vị trí, chuẩn bị tiến hành cúng bái.
Mà trong phần lớn cao tăng, trong lòng không thoải mái nhất chính là Vô Ngư sư thái.
Tuy rằng pháp hiệu và Vô Diễm cũng tương đương, tuy rằng hai hòa thượng khác biệt trời đất, Vô Diễm danh tiếng vang dội nhưng chỉ có một tòa miếu nhỏ dung thân, miễn cưỡng không tính là hòa thượng nơi hoang dã, gia nghiệp không có gì. Giỏi thì rất giỏi, phóng tầm mắt đi tìm khắp Nam Lý cũng không chắc có thể tìm ra chùa miếu lớn hơn chùa miếu của lão, lão là chủ trì Đại Phúc Tự.
Từ Vô Ngư lộ ra tin tức muốn làm pháp sự, lão liền đi theo, nghiễm nhiên cũng là một trong những chủ sự có công lao cao cao tại thượng, không nghĩ tới cuối cùng cũng thành ra diễn viên thế này. Phải biết rằng tất cả cao tăng ở đây, lúc trước lão phái Tiểu Sa Di mời đến. Như chỉ có điều cố sức chưa tính đến việc lấy lòng, nhưng không khó tưởng tượng, về sau lão cũng không thiếu chữ "đồng hành" được viết trên lưng…
Vô Diễm sư thái bụng đầy oán khí, cũng giống như những cao tăng khác, theo Vô Ngư sư thái bắt đầu đọc pháp chú, uể oải đọc Khí Kinh một hồi, nhìn pháp trận của đám khổ tu ở phía trước, lão sẽ bất chấp tức giận mà đổi lại là tràn ngập nghi ngờ.
Hôm nay tổng cộng có bốn tám vị khổ tu cầm, tính thêm Cô Thạch là bốn chín vị, thời gian cúng bái hành lễ chia làm bảy đội, mỗi đội bảy người, dựa theo bảy thương xót, bảy khổ cực, bảy báo ân, bảy giác ngộ, bảy đồ quý, bảy Phật pháp…
Pháp trận bảy bảy phương diện, vây quanh Tĩnh vương cùng tiểu Hoàng tử không ngừng chuyển động tụng kinh cầu phúc.
Lấy trận thế như vậy đến cầu phúc, toàn bộ mọi vấn đề, đám khổ tu lại không biết mình đang cầu phúc cho ai, thế trận của bọn họ dần có biến hóa, vốn bảy người một đội giờ loạn rồi, thoáng chốc trở thành sáu người một đội, hóa ra đội bảy người theo nhân số biến hóa, biến thành tám đội, Cô Thạch thoát trận mà ra, cùng Vô Ngư sóng vai đứng thẳng mặt nhìn, trong miệng niệm chú không ngừng, trong tay vững vàng kết ấn.
Làm trận thế mới hình thành, Vô Diễm không hề ngạc nhiên, mà thấy chấn động.
Từ khổ tu cầm sợ phương thức, sớm đã nhìn thấy ở cao nguyên, sau mới từ từ truyền bá vào trong nội Hán, ở Nam Lý nhưng bài học khổ tu, dung hợp phần lớn Phật hiệu Mật tông, bọn họ giờ phút nay đang bày ra thế trận đến từ Mật tông.
Sáu người một đội, nên được gọi là "sáu lời nói thật của Minh Vương": Tám tổ cũng có chú ý, các tổ sắp xếp đều giống nhau, Vô Diễm chỉ có thể hiểu được hai tổ, ba người một hàng, phân chia thành hai hàng song song, đại diện cho đầu ngựa của Minh Vương, có thể trừ hết thảy tai ương của chúng sinh; Một tổ khác sáu người kết thành đại biểu cho uy đức Minh Vương, có thể trừ hết thảy tà ma, xóa bỏa hết thảy độc long. Những tổ còn lại tuy rằng không hiểu, nhưng không cần nghĩ cũng có thể đoán được phần nào, cũng không khác biệt đều tượng trưng cho những mặt khác của Minh vương.
Sáu lời nói thật, bát Đại Minh Vương.
Vài thập niên trước, Đại Tiến Phúc thu dụng một vị phật đồ Mật tông đến từ cao nguyên, lúc ấy người này bệnh rất nặng, trưởng bối trong chùa bèn phái Vô Diễm là Tiểu Sa Di đi chăm sóc. Phật đồ cao nguyên không thể sống lâu, nhưng thời gian đó cũng nói chuyện cùng Vô Diễm, trong những chuyện đã nói, có nhắc về trận pháp này.
Tên cụ thể Vô Diễm đã sớm quên, nhưng lão nhớ rõ, tòa pháp trận Minh Vương này là lời nói thật, chỉ có một tác dụng: trấn diệt tà thuật Dã La.
Dã La sớm đã chết từ nhiều năm, tà pháp tuy có lưu truyền, nhưng nguy hại so với những năm đó gần như không thể xem nhẹ, pháp trận Mật tông chuyên dùng để đối phó tà thuật yêu nhân cũng sớm đã rời khỏi lịch sử, Vô Diễm tuyệt đối không thể ngờ tới, hôm nay cso thể nhìn thấy được.
Vô Diễm cả kinh ngay cả kinh văn cũng niệm không nổi, ánh mắt hoảng sợ không ngừng đánh giá trong trận pháp Tĩnh vương cùng Tiểu Hoàng tử, trong lòng thầm đoán, nhóm khổ tu bày ra trận pháp này, đến tột cùng là muốn đối phó người nào?
Giờ phút này sắc trời đã tối, tiểu Hoàng tử không ngờ tinh thần cũng không mệt mỏi, con mắt sáng lên, hứng thú nhìn đám khổ tu vây quanh mình đảo qua đảo lại; về phần Tĩnh vương , vẻ mặt trang nghiêm, ánh mắt trịnh trọng, thân thể cũng thẳng tắp, chợt thấy lão nhân vừa có cung khiêm vừa có uy nghiêm, thật sao giống phong độ của bậc đế vương, nhưng nếu nhìn kỹ dường như ở mặt, đầu và cổ y thật nhiều mồ hôi, y nóng sao?
Thời tiết Nam Lý nóng bức, tuy nhiên thời tiết hôm nay không tồi, cái khó có được là "thấu thích, thời tiết" nhiệt độ tuy rằng không thấp nhưng không nóng bức như ngày thường. Vô Diễm nhíu mày, cố ý cảm nhận hoàn cảnh hiện tại, đích xác không mát mẻ, nhưng nóng như bộ dạng của Tĩnh vương, dường như có chút không hợp lý!